Con gái Hoắc gia trở về, đây là một tin tức động trời. Bởi vì tất cả mọi người ở Bắc Kinh đều biết người phụ nữ trong truyền thuyết đã chết hơn hai mươi năm. Mà người phụ nữ này chính là vợ của Long Thần.
Tin rằng ngày mai Hoắc gia sẽ có rất nhiều khách, vừa để chúc mừng Hoắc Thẩm Hà khỏe lại, hợp tác với Hoắc gia. Hoắc gia một lần nữa bày tiệc rượu rất lớn.
Mà Tiêu Thu Phong, Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh lại đi vào trong viện, cây bồ đào thổi tới từng cơn gió nhẹ nhàng, mát mẻ. Đối với Tiêu Thu Phong mà nói, đây là một cuộc sống tươi đẹp. Nhưng đối với hai người kia lại rất buồn bực. Hai người này có rất nhiều câu hỏi trong lòng mà không tìm được đáp án.
“Tao biết bọn mày có nhiều câu hỏi. Hôm nay cho bọn mày một cơ hội. Hỏi đi, tao nói hết” Tiêu Thu Phong cười cười nhìn vẻ mặt khó coi của hai người này, nhẹ nhàng nói. Có một số việc cũng cần nói cho bọn họ biết.
Nhưng thật không ngờ vấn đề đầu tiên mà Tư Mã Lạc hỏi lại là: “Thu Phong, tao muốn biết quan hệ giữa mày và Mộng tiểu thư là như thế nào?”
Quả nhiên là bản sắc nam nhi, Tư Mã Lạc hỏi vấn đề này mặc dù nằm ngoài suy nghĩ của Tiêu Thu Phong nhưng không phải vấn đề không thể trả lời. Việc này vốn đã xảy ra, thật sự không cần phải che giấu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://truyenyy.com
“Tư Mã Lạc, có chuyện mày có thể không biết. Thực ra từ năm năm trước tao đã gặp Mộng Mộng. Mày hẳn đã nghe nói đến lần trước tao và cô ấy đã bị nhốt vào Tinh mang trận. Hơn nữa tao mới được biết bắt đầu từ ngày đó Mộng Thanh Linh đã thích một người, nhưng không phải là Tiêu Thu Phong, mà đó là Ảnh Tử – tao trước kia”
“Đi cùng mày, phụ nữ không có phần của tao. Mộng tiểu thư thích mày là chuyện đương nhiên. Mày ngươi nói cái gì mà trước kia. Được rồi, Thu Phong, từ lúc mày đến Bắc Kinh thì có rất nhiều điểm không đúng. Bây giờ mày nói cho bọn tao biết đi, bọn tao đoán mệt lắm rồi”
Tư Mã Lạc nói xong, Triệu Nhược Minh cũng nói xen vào: “Lão Đại, mày thật là, chúng ta là huynh đệ mà, chuyện của mày bọn tao có thể nói lung tung được sao. Đã lâu như vậy rồi, mày vẫn không nói rõ ràng. Mày rốt cuộc là ai. Mày đừng nói mày là Tiêu Thu Phong, là thiếu gia của Tiêu gia Đông Nam, bây giờ tao không tin”
Tiêu Thu Phong gật đầu nói: “Được, vậy tao sẽ nói từ đầu cho bọn mày. Thân phận thực sự của tao là Ảnh Tử, một trong tứ đại cao thủ Long Tổ. Ba năm trước bởi vì một hành động bí mật nên tao trúng bẫy của người, hồn phi phách tán. Hoặc là nói lúc đó tao tưởng rằng mình đã chết. Nhưng cuối cùng khi tao tỉnh lại, lại phát hiện mình biến thành người khác”
Triệu Nhược Minh kêu lên sợ hãi: “Mày biến thành Tiêu Thu Phong…”
“Đúng vậy tao biến thành Tiêu Thu Phong, bắt đầu một cuộc sống mới. Tiêu Thu Phong kia đã chết vì tai nạn xe hơi. Tao đây coi như là Tá thi hoàn hồn. Đương nhiên tao gọi hiện tượng này là Linh hồn dịch thể”
Tư Mã Lạc cũng kêu lên: “Tao hiểu rồi. Khó trách sau vụ tai nạn xe lần đó mày lại thay đổi như vậy. Thì ra mày không phải là mày. Không, tao phải nói là Tiêu Thu Phong đã biến thành Ảnh Tử, có phải không?”
“Không sai, từ giây phút đó tao đã thành Tiêu Thu Phong. Mà Ảnh Tử cũng đã chết, chuyện xảy ra sau đó bọn mày cũng đã biết. Chẳng qua bọn mày không biết trên đời tao còn một người bác ruột. Ông được mọi người xưng là Bàn Tay Vàng, cũng là anh trai của Long Thần – bố tao, chỉ có mình ông biết thân phận của tao”
Tư Mã Lạc không giấu được vẻ khiếp sợ: “Tao biết rồi, khó trách mỗi lần Phong Chính đều gặp dữ hóa lành. Tao còn tưởng rằng là do mày may mắn, không ngờ Bàn Tay Vàng lại là bác của mày”
“Tao sau này cũng mới biết thì ra mình còn một thân thế khác. Tao chính là con trai Long Thần. Lúc đi đến Bắc Kinh, nhận được ông ngoại, bà ngoại, tao còn biết mẹ của mình vẫn còn ở trên đời. Cho nên thời gian qua tao vẫn luôn suy nghĩ làm sao cứu bà tỉnh lại. Năm đó bà trúng phải Hắc ma thủ của Hoàng Đạo Sinh, khiến cho chất độc nhập thể, phải dùng lực lượng Tinh mang quyết mới có thể cứu được. Bọn mày bây giờ cũng đã rõ tại sao tao lại trở nên thần bí như vậy rồi chứ”
Triệu Nhược Minh kêu lên một tiếng, mới nói: “Tao bây giờ mới biết tại sao ngay cả chị của tao cũng không nói gì cả. Nếu thật sự nói ra tao nhất định không tin. Lão Đại, bọn tao bây giờ nên gọi mày là Tiêu Thu Phong hay là Ảnh Tử?”
Tư Mã Lạc gật đầu, hình như cũng có câu hỏi như vậy.
“Hai lão ở Đông Nam cũng là bố mẹ của tao. Có lẽ còn thân thiết hơn cả mẹ tao. Cho nên tao hy vọng chuyện này không nên truyền đến tai bọn họ. Tao là con bọn họ, mãi như vậy”
Triệu Nhược Minh lập tức gật đầu nói: “Như vậy không sai, mày còn là Lão Đại của bọn tao, vẫn gọi mày là Tiêu Thu Phong, vẫn là thiếu gia của Tiêu gia Đông Nam, chỉ là có thêm một người mẹ yêu thương mình, thực ra tất cả không hề thay đổi, có phải không?”
Chuyện con trai của Long Thần không đến lượt bọn họ hỏi. Cho nên đối với Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh mà nói, người đàn ông trước mặt chính là Tiêu Thu Phong đã từng cùng gây họa với bọn họ, cùng nhau tán gái, cùng nhau uống rượu, bây giờ là huynh đệ.
Tư Mã Lạc và Triệu Nhược Minh đều là người thông minh, lời của Tiêu Thu Phong bọn họ đương nhiên hiểu. Chuyện này chỉ cần biết là được, cái khác không cần hỏi. Tiêu Thu Phong chính là Tiêu Thu Phong, không thay đổi vì bất cứ chuyện gì.
Về đến phòng khách, mặc dù đã hơn bảy giờ tối, thời gian ăn tối đã qua nhưng Hoắc gia vẫn rất náo nhiệt, ngay cả đèn lồng chỉ có ngày lễ tết mới thắp cũng đã được thắp hết lên. Hai ông bà Hoắc Phi Trữ cười luôn miệng, ngồi nói chuyện với lão đạo sĩ. Mà Hoắc Thẩm Hà khó lắm mới tỉnh lại càng vui mừng dẫn mấy cô con dâu vào trong bếp.
Mặc dù Ruth và Triệu Nhược Thần không giỏi nấu nướng, như bị mọi người lôi kéo nên cũng xuống nói chuyện. Hơn nữa đây là mẹ của Tiêu Thu Phong, các nàng đương nhiên muốn để lại cho bà ấn tượng tốt.
“Tiểu Phong, con trai bảo bối, mau đến đây, mẹ hai mươi năm không làm gì, kỹ thuật không biết có giảm xuống không. Đặc biệt làm một món ăn cho con, con nhất định không được chê mẹ làm không ngon. Nhớ kỹ năm đó, bố con ăn được món này không ngừng khen ngon” Mẹ quả nhiên là người biết cách cho người ta không thể không ăn.
Nhưng dù như thế nào, tâm ý đó Tiêu Thu Phong cũng cảm nhận được. Có lẽ bà không phải một người phụ nữ giỏi bếp núc, nhưng tình yêu đối với con trai mình là xuất phát từ trái tim, hy vọng có thể mang đến những gì tốt đẹp nhất cho hắn.
Đúng là mẹ tò mò nên hỏi ra không ít vấn đề buồn cười. Nhìn nữ binh Mị Ảnh đang canh trong viện, bà không ngờ hỏi có phải dân Trung Quốc thưa thớt hay sao, mà vừa có nữ binh, lại còn là người nước ngoài?
Thực ra hai ông bà Hoắc Phi Trữ cũng không biết những nữ binh thoạt nhìn rất cường đại này từ đâu mà đến. Dù sao cũng không phải quân chủng của Trung Quốc.
Nhưng lão đạo sĩ nói: “Những nữ binh này được huấn luyện nghiêm khắc, thể chất cường hãi không thua kém gì nam binh. Có thể huấn luyện ra những binh lính như thế này, nhất định là người rất giỏi”
Vũ lập tức cười nói: “Ông Mộng, ông rốt cuộc cũng đã khen một câu. Những nữ binh này đều do Ruth huấn luyện, sao ạ, không tệ chứ ạ”
Lời này đúng là nằm ngoài suy nghĩ của lão đạo sĩ. Thật không ngờ người đẹp phương Tây trông rất gợi cảm mà có thể huấn luyện ra vệ sĩ như thế này, đúng là không đơn giản.
Hoắc Thẩm Hà cao hứng nói: “Các con đều có bản lĩnh, con trai mẹ thật giỏi, tìm được các cô con dâu không sai. Bác Mộng, cháu không nói sai chứ. Tiểu Mộng cũng đã làm con dâu của cháu. Chẳng qua kỹ thuật của Tiểu Mộng rất tốt, đủ đạt tiêu chuẩn của cháu. Tiểu Phong sau này ăn uống sẽ rất ngon”
Mấy nàng đều cười. Nhưng không phải vì vẻ mặt khó coi của lão đạo sĩ, mà là mẹ nói đủ đạt tiêu chuẩn của bà. Thực ra các nàng đều nhìn ra Hoắc Thẩm Hà không thích vào bếp, dù làm ra được một món có lẽ ăn vào cũng sẽ đau bụng. Nếu như đây mà là tiêu chuẩn thì ngay cả Ruth cũng có thể trở thành đầu bếp Trung Quốc.
Được Hoắc Thẩm Hà khen, Mộng Thanh Linh rất kiêu ngạo nhìn Tiêu Thu Phong một cái, hình như muốn nói: “Sao, em vừa biết việc ngoài, vừa biết vào bếp, lấy được em là phúc chết anh”
Đáng tiếc Tiêu Thu Phong lúc này đang đặt hết tâm trí vào bàn ăn trước mặt, thật sự rất khó khăn mới có thể nuốt xuống, không biết bàn thức ăn này là gì, quá hỗn độn, hình như cái gì cũng có nhưng chỗ đen, chỗ trắng đúng là làm người ta khó xử.
Xem ra sau này nhất định không để mẹ xuống bếp. Tiêu Thu Phong thầm nghĩ trong lòng như vậy. Cũng may còn có mẹ ở Đông Nam nấu ăn ngon, các món làm ra mọi người đều khen ngon, rất hợp khẩu vị của hắn. Ngay cả Phượng Hề và Liễu Yên Nguyệt cũng được dạy dỗ, nấu nướng cũng tốt lên. Có cơ hội phải đem hết mấy người này về Đông Nam huấn luyện.
“Tiểu Phong, sao, không tệ chứ, ở đây có rau, cá tươi, lại thêm mấy chục loại nguyên liệu trộn lẫn vào nhau nhất định nhiều dinh dưỡng, ăn nhiều một chút, nếu thiếu mai mẹ làm thêm cho con”
Tiêu Thu Phong chút nữa ứa máu, mặt đỏ bừng, miễn cưỡng ngẩng đầu nói: “Mẹ, mẹ vẫn chưa được khỏe không nên vất vả. Trong nhà có chuyện gì mẹ cứ để các cô ấy làm là được. Hiếu thuận với bố mẹ không phải là trách nhiệm của con cái sao, không sao đâu ạ”
Đinh Mỹ Đình tò mò gắp một miếng, thừa lúc mẹ không chú ý nôn ngay vào trong bát, rất tán thành nói: “Đúng ạ, đúng ạ, bọn con phải hiếu kính với mẹ, đỡ người khác nói con dâu Đông Nam không biết làm gì ạ. Chuyện trong bếp sau này sẽ do con và chị Thanh Linh lo ạ”
Giờ phút này Đinh Mỹ Đình xem như biết được nỗi thống khổ khi ăn, nàng rất xót cho Tiêu Thu Phong, chuyện này không nên có lần thứ hai.