Cuồng long bay lên, gào thét, gần như trong nháy mắt là đến. Có lẽ Hoàng Gia Tinh cũng thật không ngờ lực lượng của Tiêu Thu Phong lại cường đại đến như vậy. Vốn tưởng rằng có thể phát tiết cơn phẫn nộ trong lòng, nhưng lại lâm trận bỏ chạy. “Long Phá Thiên” theo tiếng quán, chân lực của Tiêu Thu Phong tuôn ra tràn ngập không gian. Chân Hoàng Gia Tinh như bị không khí ước thúc, sau đó kim quang lóe lên, móng vuốt sắc bén xẹt qua ngực hắn, máu bắn ra, thân hình bay ngược trở lại, “bịch” một tiếng rơi xuống mặt đất.
“Nhị thiếu gia” mấy tiếng kêu sợ hãi, mười mấy sát thủ Phá phủ thấy thế đều ra sức chạy tới cứu. Nhưng phi đao của Vũ khó lòng phòng bị, ba người lọt vào được phòng tuyến lại bị lợi kiệm của Ruth chém chết.
Hoàng Gia Minh còn khó khăn hơn. Thấy anh bị đánh rơi xuống mặt đất, trong lòng càng thêm chấn động. Thật không ngờ hơn một ngàn sát thủ mà không phải đối thủ của Tiêu Thu Phong. Không những thế xung quanh không ngừng có người ngã xuống, đều là người Hoàng gia.
“Anh…” Gọi lớn đến đâu hắn cũng không thể sang hỗ trợ. Bởi vì Labus và Lang Khuyển ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa phối hợp vô cùng ăn ý. Hai thằng biết sự liên quan giữa lực lượng và thể chết, mấy năm ở chung đã luyện thành một thuật hỗ trợ, có thể giải quyết được vấn đề này.
Quyền của Hoàng Gia Minh mặc dù sắc bén nhưng không thể lao ra khỏi vòng vây của hai thiếu niên, trên người đã xuất hiện mấy vết thương, trông vô cùng thê thảm.
Cuộc chiến trong Tiêu gia đã truyền đến tai Hoàng Gia Lôi, hắn không nhịn được nữa, biết cứ tiếp tục như vậy hai người em sẽ lành ít dữ nhiều. Hắn thật không ngờ trong trạch viện Tiêu gia lại có lực lượng cường đại như vậy. Không những không giết chết được Tiêu Thu Phong, càng làm cho Phá phủ sắp bị diệt vong.
“Ra lệnh tập hợp Trầm chu, đợi lệnh” Đến lúc này hắn đã không có biện pháp khống chế nữa. Hắn mơ hồ có một cảm giác hành động của hai thằng em đã lọt vào vòng vây của Điền Phù. Nếu không người của Long Tổ sao lại xuất hiện ở đây.
Mà hắn đã lao vào trong hậu viện, dừng trước cửa một căn nhà đá trông bình thường nhưng lại có vẻ rất thần bí. Bởi vì lão già đã ra lệnh, khi hắn luyện công không cho phép ai quấy rầy, cho nên do dự một lát rồi đi đi lại lại, không dám gọi.
Đúng lúc này, một cơn gió từ trong phòng truyền ra. Ngay sau đó cả căn nhà đá như bị thiêu cháy, khói bay khắp nơi, Hoàng Gia Lôi vô cùng kinh hãi, vội vàng lui lại. Chỉ trong nháy mắt “ầm” một tiếng cả căn nhà đã nổ tung, khí thế kinh người.
Hoàng Gia Lôi vừa mới xoay người lại, trong làn sương mù truyền ra một tiếng cười đầy sảng khoái. Ngay sau đó một người từ từ đi ra, một người đàn ông trung niên cao lớn, khôi ngô, hình như là một người xa lạ.
Nhưng mà giọng nói của người này rất quen thuộc, mang theo vẻ sắc bén: “Có chuyện gì xảy ra….”
“….” Hoàng Gia Lôi vô cùng kinh hãi, kêu lên: “Bố, là bố. Bố sao lại trẻ như thế này?”
Thì ra là một người đàn ông trung niên cải lão hoàn đồng, không ngờ đó chính là Hoàng Đạo Sinh. Hắc ma thủ rốt cuộc đã đại thành, hắc ám nguyên tố áp lực cơ thể hắn mấy chục năm đã chuyển hóa thành năng lượng, làm cho hắn trở lại thời kỳ thanh xuân.
Hoàng Đạo Sinh giơ tay lên, ma lực hắc ám ngưng tụ lại, khẽ phất tay, một cỗ lực lượng ngập trời như cơn cuồng phong bốc lên, bãi cỏ trong viện bay lên, hóa thành bụi phấn, bay trong gió.
Hoàng Gia Lôi vui mừng kêu lên: “Bố, chúc mừng Hắc ma thủ của bố đã đại thành. Hoàng gia chúng ta nhất định sẽ trở thành đệ nhất thế gia Trung Quốc, ngạo thị khắp thế giới”
“Đừng nói linh tinh nữa, có chuyện gì xảy ra?” Hoàng Đạo Sinh vận hành ma khí toàn thân, trên mặt càng thêm lạnh lùng, đầy sát khí.
“Bố, lão Nhị và lão Tam đã xảy ra chuyện”
Phá phủ bị giết gần hết, sự cường đại của Thần binh chiến đội đã vượt qua lực lượng Long Tổ. Dâm Tặc nhìn những chiến tướng mạnh mẽ như Lý Cường Binh và Thiết Trụ, trong lòng không khỏi thầm kính phục. Tiêu Thu Phong quả nhiên không hổ đứng đầu Đông Nam, ngay cả thủ hạ cũng lợi hại như vậy.
Cả người Hoàng Gia Minh đầy máu, như một con thú trong lồng, dù như thế nào cũng không thể thoát được hai thiếu niên đầy dũng mãnh và cơ trí. Hai thanh chủy thủ như con rắn quỷ dị, mỗi lần đâm tới đều trúng vào các vị trí mà Hoàng Gia Minh không ngờ đến. Điểm này đều do Ruth dạy. Lang Khuyển vốn là người hầu của Ruth, học mấy thủ thuật đương nhiên rất bình thường.
Hoàng Gia Tinh đã thành phế nhân, một chân bị đánh gãy. Nếu như không phải Phá phủ toàn lực cứu, không màng sống chết thì hắn đã sớm bị đội viên thần binh đánh chết. Tiêu Thu Phong không có tâm trạng dây dưa với mấy người này, thân pháp Ảnh Tử như điện, lao vào đám đông, mấy vòng đã giết chết vài chục sát thủ áo đen.
Hơn một ngàn người lúc này chỉ còn chưa đến một nửa, vòng vây lúc trước càng lúc càng co lại.
Túy quyền của Túy Quỷ một lần nữa đánh tới vị trí Hoàng Gia Tinh. Là cao thủ Long Tổ, hắn hiểu rất rõ hai người con Hoàng gia hôm nay không diệt sẽ thành họa lớn ngày sau, cho nên đã hạ sát niệm.
Tiêu Thu Phong vừa xoay người, một cỗ khí tức cường đại như cơn sóng thần lao tới. Hắn biết cao thủ chân chính của Hoàng gia, Bán Biên Vương thần bí nhất đã tới.
Hắn rốt cuộc đã tới, đây mới là cao thủ mà Tiêu Thu Phong mong chờ.
Túy Quỷ bị chấn bay, Labus và Lang Khuyển mất đi bóng dáng Hoàng Gia Minh. Chỉ trong nháy mắt Hoàng Đạo Sinh đã cứu hai người con ra khỏi cuộc giết chóc, đưa đến bên cạnh Lão Đại.
“Rời đi, tao cản đường cho bọn mày”
Hoàng Đạo Sinh rất hiểu, có một số việc một khi đã hành động không thể thu tay lại. Dù bây giờ có dừng tay, Hoàng gia hắn đã không còn bí mật nữa, lực lượng Phá phủ bị bại lộ, nhất định sẽ bị gán nhiều tội danh.
Trên đời này, cường giả vi tôn. Chỉ cần hắn có lực lượng tuyệt đối, thiên hạ vẫn là của hắn.
Hoàng Gia Lôi không dám chậm trễ, gật đầu với lão già đã tu thành Hắc ma thủ, lớn tiếng quát: “Phá vòng vây” Không những rời khỏi nơi này, còn phải rời khỏi Bắc Kinh. Ở phía Bắc, bọn họ có thực lực càng cường đại hơn. Chỉ cần có quân lực cường đại, ai có thể làm gì được bọn họ?
Lực lượng Phá phủ Trầm chu đã dung hợp, một cuộc chiến mới đã bắt đầu diễn ra. Mọi người trong trạch viện, kể cả tinh nhuệ của Ma quỷ binh đoàn bên ngoài đều đang giết chóc.
Mà trận chiến giữa Tiêu Thu Phong và Hoàng Đạo Sinh đã cách xa khỏi trạch viện. Tư Mã Lạc vốn đang trốn sau cửa nhưng nghe Triệu Nhược Thần báo cho, liền biết điều lui ra phía sau. Cao thủ như vậy giao chiến, nơi này đã không an toàn.
“Tao chờ ngày này đã quá lâu” Hai người đối mặt, ở đây chỉ có bọn họ mới là đối thủ của nhau.
Hoàng Đạo Sinh mặc dù đã thay đổi nhiều nhưng khí tức đó lại làm cho Tiêu Thu Phong cảm thấy kinh ngạc. Hơn nữa hắn biết đây là võ công đã đột phá cảnh giới đại thành. Có lẽ nhiều năm qua Hoàng gia đã nhẫn nhịn chính là vì đợi ngày này. Nếu như hai thằng con của hắn không biết tốt xấu, trên đời đúng là không có bao nhiêu người đấu được hắn.
“Tao cũng chờ ngày này quá lâu rồi. Năm đó tao thua dưới tay Long Thần. Hôm nay tao muốn xem mày là Long Thần mới có thể tiếp được Hắc ma cực đạo của mình không?”
Phá quan mà ra, cần phải có một vật thí nghiệm. Mà Tiêu Thu Phong chính là người thích hợp nhất, người hắn muốn giết nhất. Lực lượng Hoàng gia không ai được coi thường, chuyện tối nay cũng không thể coi như chưa từng xảy ra.
Hắc ma cực đạo vừa xuất hiện, trong đầu Tiêu Thu Phong đột nhiên nhớ đến lời lão đạo sĩ nói, quát: “Thì ra mày chính là người tu luyện Hắc ma thủ?”
Hoàng Đạo Sinh cười đắc ý nói: “Hắc ma thủ đã là gì. Hắc ma cực đạo của tao bây giờ mạnh hơn Hắc ma thủ mấy trăm lần. Chỉ cần mày trúng một chưởng, tao đảm bảo mày không còn một cọng lông”
Võ công độc ác như vậy vốn sinh ra từ tà khí, phối hợp với tâm cảnh ti tiện của Hoàng Đạo Sinh đúng là xứng đôi vừa lứa. Cũng chỉ có hắn mới tu luyện đến cảnh giới đại thành.
“Như vậy tức là vợ Long Thần năm đó đã trúng phải Hắc ma thủ của mày mà chết?” Trong lòng Tiêu Thu Phong đầy cừu hận. Thật không ngờ bố hắn không tìm được đáp án, nhưng hắn lại tìm được kẻ làm hại mẹ, làm cho bà hôn mê hơn hai mươi năm.
Mắt Hoàng Đạo Sinh lóe lên, vẻ mặt âm trầm, nở nụ cười tà: “Thật không ngờ mày là thiếu gia Tiêu gia Đông Nam lại biết rất nhiều chuyện. Nhưng đáng tiếc tối nay mày không thể không chết”
Tiêu Thu Phong quát: “Chết có lẽ chính là mày”
“Ngăn chúng lại, giết hết” Tiêu Thu Phong đã đầy sát khí, tất cả những gì mẹ đã phải chịu, hắn muốn những người này phải chết.
Thân hình di chuyển, tiềm năng võ phách mang theo năng lượng Long biến tâm quyết đã tiến hóa bao phủ toàn thân, kim quang lóe lên như mặt trời nóng rực. Giờ phút này gần như không ai dám nhìn Tiêu Thu Phong. Bởi vì hắn chính là một quả cầu lửa, lực lượng của hắn đã được kích thích hoàn toàn.
“Đi chết đi” Hoàng Đạo Sinh động thân, năng lượng màu đen như độc tố xâm nhập, thân hình vút lên cao nhanh như điện, khí thế và lực lượng ngập trời, toàn bộ công kích vào Tiêu Thu Phong.
Thân đã biến, Long hình, giương nanh múa vuốt trong khí tức sắc bén, bốn đạo đao tâm chi lực phát ra. Trong nháy mắt đầy phẫn nộ đó, Tiêu Thu Phong rốt cuộc đã đột phá bình cảnh đao tâm chi lực, hóa thành bốn đóa hoa sen sáng rực, chặn lại ma quỷ, đột nhiên nổ tung.
“Quả nhiên không sai, không ngờ có được bốn đạo đao tâm chi lực. Xem Hắc ma phệ hồn thủ của tao”
Đó là một bàn tay, nhưng lại không phải tay mà giống như một con rắn. Trên đời độc nhất chính là rắn, phun ra độc khí, mở rộng cái miệng đầy máu. Cho dù là ai cũng vô cùng nguy hiểm.
Nhưng Tiêu Thu Phong là long. Xà trong mắt long chỉ là một loại sinh vật cấp thấp, có thể tùy ý giẫm đạp.
Hắc ma phệ hồn thủ, vậy sẽ cho đối phương biết uy lực Long biến tam tuyệt của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
“Long Phá Thiên” Hắc vụ làm cho nơi này biến thành địa ngục, nhưng Long thân lại xuyên qua làn hắc vụ, làm cho ánh mặt trời tỏa khắp mọi nơi.