Lý Cường Binh hơi động, lập tức lấy lại khoảng cách với Thiết Trụ, mấy kiếm thủ áo đen cũng đã thay đổi đội hình, chia thành hai vòng vây nhỏ, động tác cực nhanh, phối hợp cực tốt, thật sự làm cho người ta cảm thấy áp lực rất lớn, lực lượng của Hoàng gia quả thực không thể khinh thường.
Không chỉ có vậy, vòng vây của bọn họ vừa thành đã bắt đầu thi triển kiếm chiêu chết chóc, từng chiêu trí mạng. Hai vua thần binh luôn gan to hơn trời, mạnh mẽ không ai sánh nổi cũng không dám chậm trễ. Trên cơ thể những người này có hàn khí còn mạnh hơn cả xác chết. Hai người Lý Cường Binh lúc này còn không biết đó là lực lượng của Hắc sắc ma công.
“Giết, tốc chiến tốc thắng”
Hoàng Gia Tinh hét lớn một tiếng, thân hình lướt qua hai người, lao vào bên trong. Một đám cao thủ phía sau cũng bắt đầu hành động, như thủy triều dũng mãnh vây kín cả trạch viện.
“Bọn mày quá càn rỡ, lão nhị Hoàng gia, tiếp một chiêu của ông” Túy Quỷ không thích nói chuyện. Nhưng trấn thủ ở đây thấy Hoàng Gia Tinh ngông cuồng đến cực điểm, ra vẻ không ai sánh bằng, Túy Quỷ lớn tiếng hét lên, người từ trong cửa sổ nhảy ra, chiêu Túy quyền như mưa tuôn ra, trong nháy mắt đánh tới.
“Túy Quỷ Long Tổ….” Mắt Hoàng Gia Tinh lóe lên, lạnh lùng quát: “Thì ra Long Tổ bọn mày cũng ở đây, thật không ngờ hắn lại có bản lãnh làm cho Long Tổ cũng trở thành vệ sĩ của mình. Túy Quỷ, nếu biết điều lập tức rời đi, nếu không đừng mong sống sót”
Lúc nói chuyện hai kình đã va chạm vào nhau. Không hổ là chiến tướng Tây Bắc, khí kình cuồng bạo của Hoàng Gia Tinh, có lẽ chỉ Lý Cường Binh mới có thể đối chiến với hắn. Túy quyền với những chiêu thức huyền diệu, biến hóa vô cùng, vô chiêu thắng hữu chiêu nhưng không thể nào đỡ được cương khí vô địch của Hoàng Gia Tinh. Hoặc là nói đối mặt lực lượng tuyệt đối, cho dù chiêu thức thế nào cũng không làm nên trò trống gì.
“Giết, giết vào, giết hết mọi người bên trong” Hoàng Gia Tinh đánh với Túy Quỷ, Hoàng Gia Minh đã chỉ huy người xông vào, tăng cường tấn công. Hành động lần này phải tốc chiến tốc thắng, không cho Kinh vệ quân có cơ hội ngăn cản.
Chẳng qua hai thằng con Hoàng gia lại không biết mọi hành động của chúng đều bị Kinh vệ quân giám sát. Nếu như không phải lo lắng cho sự an toàn của Bắc Kinh, chú trọng đại cục thì Kinh vệ quân đã sớm bao vây nơi này. Hơn nữa Đinh Bổn Quân tự mình giám sát phát hiện ngoài sát thủ Hoàng gia còn có rất nhiều người. Dù muốn hành động cũng phải biết rõ lai lịch của những người này. Về phần Tiêu Thu Phong, ông lại không hề lo lắng. Chỉ bằng mấy thằng ranh này thì chưa thể làm Tiêu Thu Phong bị thương.
“Đáng ghét” Chúng nữ ra đầu tiên, người mắng to là Ruth, thân hình vừa động trong tay đã có thêm một thanh tế kiếm rộng hơn ngón tay, hào quang lấp lánh, lao về phía sát thủ áo đen.
Thanh tế kiếm này chính là Đoạt mệnh kiếm của Thiên Mệnh, giết người không nhiễm máy. Lúc này được vung lên thành hàng ngàn đóa hoa kiếm, biến hóa khó lường. Gần như chỉ trong nháy mắt, hai cao thủ áo đen đã chết dưới kiếm của nàng. Khí thế sắc bén, sát khí ngập trời mang theo sự phẫn nộ không gì sánh nổi.
Không ai dám cả gan xông vào Tiêu gia.
Tiếng súng vang lên, Lang Nha đến, cao thủ Đồ Thần đến, tìm được vị trí ngắm bắn. Đám người áo đen không ngừng ngã xuống. bọn chúng mặc dù rất bá đạo nhưng trong mắt Lang Nha là vua chiến tranh, thì không khác gì bia ngắm, bắn sướng tay thì thôi.
Đám người áo đen đã chia làm hai nhóm, nhưng bây giờ không phải là chúng bao vây lấy nơi này mà như bị người vây lấy, hơn nữa những tay súng bắn tỉa không ngừng giết chóc, xem ra không tốt cho lắm.
Tiêu Thu Phong lúc này mới từ trong phòng đi ra. Phía sau còn có ba nàng gồm Vũ, Triệu Nhược Thần và Đinh Mỹ Đình. Đương nhiên còn có Tư Mã Lạc ẩn sau cánh cửa xem trò hay.
“Này, anh không phải là đàn ông à. Nhược Minh cũng ra ngoài chống địch, anh còn trốn ở đây làm gì.
Triệu Nhược Thần mở miệng mắng. Thấy Triệu Nhược Minh không ngừng giết chóc, khí thế mạnh mẽ rất có khí phách đàn ông. Nàng là chị của hắn, cảm thấy rất vui mừng.
Tiêu Thu Phong đã giết hơn hai mươi tên sát thủ công kích từ phía sau, sát khí đang nồng nặc, hắn quát lên với Triệu Nhược Thần: “Nhược Thần, em bảo vệ Mỹ Đình. Vũ, không cần phải khách khí với những người này”
Vừa dứt lời, thân thể hắn đã biến mất. Mà Vũ cũng giống như Ruth, công vào đám người áo đen, tay cầm một thanh chủy thủ sắc bén như lưỡi hái tử thần, từng đao giết người.
Thuật phi đao của Vũ phối hợp Ngự đao tâm pháp có thể nói đến mức lô hỏa thuần thành. Người khác một tay ném ra bốn đao, nàng một lần có thể ném ra bảy đao, hơn nữa tạo thành hình lan quạt, Long Tổ gọi đây là điệu múa của Vũ.
Phi đao mặc dù mỏng nhưng cương kình lại mạnh mẽ, nó đều dồn đối thủ vào chỗ chết như Nhất Điểm Hồng trong truyện kiếm hiệp. Bởi vì vị trí công kích của Vũ đều là yết hầu.
“Giết hắn…” Tiêu Thu Phong vừa xuất hiện, hai anh em Hoàng gia không hề sợ hãi mà còn hưng phấn. Giờ phút này bọn chúng vẫn không cảm nhận được nguy cơ. Hơn một ngàn sát thủ áo đen vây kín nơi này. Bọn chúng tin rằng dù thay nhau công kích, cũng phải giết chết Tiêu Thu Phong.
Ba đạo đao tâm chi lực như mặt trăng lướt qua, ba tên sát thủ áo đen xông tới trước bay vụt ra ngoài, rơi vào nền đá, trên người phát ra tiếng “rắc rắc”, kêu lên đau đớn, cả ba người không một ai có thể đứng lên.
Đao tâm chi lực tiến thêm một bước, có thể phá vỡ tất cả gân cốt đối phương nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng, khiến bọn chúng đau đớn mà tự sát.
Một sát thủ ôm ngực, đau không muốn sống, cố gắng đứng dậy, đầu đập vào đá, máu bắn tung tóe, hắn tự tử. Hai sát thủ còn lại đang bị đau đớn dày vò.
Lão tam Hoàng gia đã lao tới.
Không biết là dũng cảm, hay là muốn chứng mình tao là lão tam Hoàng gia, Hoàng Gia Minh không biết sự cường đại của Tiêu Thu Phong nên mới tức giận ra lệnh, là người đầu tiên lao tới trước người Tiêu Thu Phong. Khi hắn thấy Triệu Nhược Thần xuất hiện, hắn đã điên lên.
Người phụ nữ mà hắn yêu không ngờ bị người cướp mất. Đây là nỗi nhục mà không một thằng đàn ông nào chịu nổi.
Võ công của Hoàng Gia Minh không kém, ít nhất cũng đạt đến cảnh giới của mấy cao thủ Long Tổ. Nhưng đáng tiếc dù là như vậy, Tiêu Thu Phong vẫn một chiêu giết chết.
Bên cạnh Tiêu Thu Phong xuất hiện hai thiếu niên lanh lợi. Nhưng giờ phút này không nên coi họ là trẻ con. Bởi vì Labus và Lang Khuyển đã cao hơn mét tám, trong mắt người Trung Quốc bọn họ đã là người lớn.
“Tiêu thiếu gia, thằng chó này giao cho bọn tôi” Cảm nhận được chiến ý nồng nặc trên người hai thiếu niên này, Tiêu Thu Phong khẽ gật đầu, thân hình hơi động đã rời đi. Bởi vì hắn thấy Túy Quỷ không phải đối thủ của Hoàng Gia Tinh, đang không ngừng thối lui.
Tiềm lực võ phách trong nháy mắt đã dung hợp, khí tức cường đại của Long biến tâm quyết dâng lên như thủy triều. Chân Tiêu Thu Phong đá tới, như cơn bão cấp mười lăm, chắn trước người Túy Quỷ.
“Giết hắn…” Vừa thấy là Tiêu Thu Phong, trên mặt Hoàng Gia Tinh đầy sát khí, gào to tấn công tới, còn lớn tiếng nhắc nhở đám sát thủ xung quanh, nhắc bọn chúng đây mới là mục tiêu của hành động đêm nay, giết chết Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong khinh thường quát: “Không biết lượng sức mình. Muốn giết tao, bằng mày còn không đủ đâu. Để Hoàng Đạo Sinh đến đây”
Vốn tưởng rằng tối nay giao chiến với Bán Biên Vương cao thủ ma đạo thần bí, nhưng không ngờ rằng chỉ là hai thằng ranh, phí mất tâm cơ của hắn, triệu tập nhiều cao thủ cường đại. Ngoại trừ tất cả cao thủ Thần binh chiến đội, ngay cả một bộ phận cao thủ Long Tổ cũng tập hợp ở đây. Mà bây giờ chỉ để đối phó mình thằng Hoàng Gia Tinh.
Lực lượng Phá phủ đúng là cường đại, cho dù đối mặt với Long Tổ và thần binh vẫn có thể chống đỡ. Nếu như Hoàng Đạo Sinh biết tâm huyết cả đời lãng phí một cách vô ích như thế này, có lẽ hắn sẽ tức chết, chết không nhắm mắt. Hồ ly giảo hoạt đến đâu, giờ phút này cũng không thể đảo ngược tình huống hủy diệt này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Một chiêu chống ngàn quân, đối với Tiêu Thu Phong mà nói càng làm cho hắn giận, kình lực càng không thể đỡ. Nhưng đáng tiếc Tiêu Thu Phong so với bọn chúng không phải cùng một cấp độ.
Lực lượng vô phong chi cảnh, dù là các cao thủ tuyệt thế như Hoàng Đạo Sinh, Long Tương cũng không dám khinh thường. Huống chi là chiến tướng chỉ biết cậy mạnh.
Vũ và Ruth phối hợp với nhau, đã giết đến bên cạnh Tiêu Thu Phong, diệt trừ sát thủ Phá phủ đến quấy rầy, để không gian này cho hai người đàn ông chiến đấu. Đối phó với loại cao thủ như Hoàng Gia Tinh mà nói, đương nhiên không tốn bao nhiêu sức lực. Ruth cảm thấy Hoàng Gia Tinh quá yếu. Dù là nàng, chỉ trong mười chiêu cũng có thể cho hắn đi gặp Thượng đế.
Lực lượng phẫn nộ đánh mạnh vào người Tiêu Thu Phong. Nhưng Tiêu Thu Phong lại như hắc động, chỉ phát ra một tiếng trầm đục, tất cả lực lượng đều biến mất.
Tiêu Thu Phong đứng yên không nhúc nhích, vẻ mặt nhàn hạ. Nhưng Hoàng Gia Tinh đã biến sắc, giờ phút này hắn mới chính thức cảm nhận được sự cường đại của Tiêu Thu Phong. Cường đại đến mức không thể hình dung, sự phẫn nộ trong lòng đã trở thành sợ hãi.
Lại có mấy thành viên Phá phủ mạnh mẽ xông vào, làm cho không gian này hỗn loạn. Hoàng Gia Tinh ngay trước đó còn toàn lực công kích lại có một quyết định nực cười. Hắn không ngờ lại lui lại, nhảy dựng lên, hình như cảm thấy không đúng muốn chạy trốn. Thậm chí ngay cả Hoàng Gia Minh là thằng em của mình cũng không kịp để ý.
“Còn muốn chạy, sợ không dễ vậy đâu”
Tiêu Thu Phong hừ lạnh một tiếng, biến thân, lực lượng Long biến tâm quyết dâng lên như thủy triều.
Vốn định để thằng Hoàng Gia Tinh đánh mấy chiêu, cảm nhận chân kình Hoàng gia, làm căn bản để đối phó Hoàng Đạo Sinh. Nhưng thật không ngờ đường đường chiến tướng Tây Bắc lại bỏ chạy, quá vô sỉ.