Cửu Trọng Thiên chính là tên quán này.
Ở nơi ngọa hổ tàng long như Bắc Kinh, quán Cửu Trọng Thiên này cũng không quá nổi tiếng. Nếu không phải Liễu Yên Hồng nói vị trí đại khái thì có lẽ Tiêu Thu Phong không thông thuộc Bắc Kinh cũng sẽ không tìm được.
Chẳng qua loài vật tụ tập thành đàn, kiểu gì cũng có người đến đây, hình thành một đàn đặc biệt. Giống như đám thanh niên luôn tự cho mình là nhất, coi nơi này là sân khấu, tận tình biểu diễn cuộc sống của bọn họ.
Đối với người bình thường, bọn họ có lý do để kiêu ngạo.
Lúc Tiêu Thu Phong dẫn mọi người vào, Tư Mã Lạc thích gây chuyện nhất hỏi: “Lão Đại, quán này chẳng có gì đặc biệt. Mày mang bọn tao đi xa như vậy, có phải có gì tốt không?”
Người vô sỉ luôn làm cho người ta không làm gì được. Triệu Nhược Minh thiếu chút nữa xông lên đá cho Tư Mã Lạc một cái, xem như đó là chỗ tốt cho hắn. Nhưng Tiêu Thu Phong cười nói: “Tao mời mày uống rượu, vậy không đủ tốt sao?”
Đã lâu rồi Tiêu Thu Phong không mời ai uống rượu, ở trên đời này không có mấy người xứng uống với hắn.
Quả nhiên Tư Mã Lạc thoáng cái nhanh hơn, mở cánh cửa pha lê của quán ra. Được Tiêu Thu Phong mời rượu, đây là cơ hội không có nhiều, từ sau khi Tiêu Thu Phong cải tà quy chính thì đó chính là lần đầu tiên.
“Tao muốn rượu đắt nhất, ngon nhất” Không nhìn bất cứ ai, Tư Mã Lạc đi vào, câu đầu tiên đã rống lên như vậy. Hắn rất hưng phấn, hắn muốn cho Tiêu Thu Phong phá sản một lần.
Nhưng âm thanh này còn lớn hơn cả nhạc trong quán. Bởi vì người đi vào đây chưa ai dám kiêu ngạo nói uống rượu ngon nhất. Mà người đủ tư cách uống rượu ngon nhất lại không muốn đến đây.
Cửu Trọng Thiên cũng chỉ là một góc ở Bắc Kinh, một vũ trường ở góc khuất thích hợp cho đám người chỉ mặt mắng trời, đến đây mà phát tiết.
Một cái bàn, bốn người, trong ánh mắt kinh ngạc của nhiều người, bồi bàn bê rượu lên, đúng là rượu ngon nhất của Cửu Trọng Thiên.
Tư Mã Lạc uống một hớp, thất vọng lắc đầu: “Kém quá. Thu Phong, hiếm khi có cơ hội này, tao sẽ không bỏ qua đâu” Vừa nói hắn vừa xoay người lại quát lên với bồi bàn: “Tìm chủ quán ra đây, tao muốn rượu ngon nhất ở đây, rượu này quá kém”
Bồi bàn hơi thất thần, mắt lóe lên, không nói gì. Nhưng Tiêu Thu Phong thấy vẻ khinh bỉ trong mắt hắn. Tư Mã Lạc quát: “Mày đứng ngây ra đó làm gì, đi tìm chủ quán, ông muốn uống rượu ngon nhất”
Có lẽ làm việc đã lâu, ánh mắt của hắn rất biết nhìn. Hắn hiểu rõ người đến đây đều không dám gây sự. Mà hắn nhìn khuôn mặt của Tư Mã Lạc rất xa lạ, có lẽ chỉ là đám nhà giàu mới nổi, chỉ là mấy thằng nông dân mà thôi.
Rất nhanh một người đàn ông trẻ tuổi đi ra. Trên người hắn tràn ngập mùi rượu, làm cho người ta khinh bỉ. Mặc dù chưa gặp qua lần nào nhưng Tiêu Thu Phong có thể biết người này là tên cặn bã.
“Chào quý khách, tôi chính là chủ quái. Mọi người gọi tôi là Hoa thiếu gia. Rượu mà mọi người uống là rượu tốt nhất của quán, không biết sao mọi người còn muốn?” Người này xem ra đúng là ông chủ, giống hệt lời Liễu Yên Hồng nói.
Tư Mã Lạc không biết gì hết, hắn chỉ muốn uống rượu, quát lên: “Có lầm không, rượu Bắc Kinh sao, loại rượu này là tốt nhất chẳng lẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Tám câu này là một cách gọi. Thực ra Tư Mã Lạc nói chính là rượu vang cực phẩm năm tám hai. Giá của rượu vang dựa vào số năm được cất giữ, tám hai năm đúng là giá trên trời.
Người này nhìn bọn họ, thấy Tư Mã Lạc giống người biết về rượu, nên có vài phần mặt mũi, rất sảng khoái cười nói: “Thì ra quý khách đây cũng là người yêu rượu, coi như các người may mắn, trong quán vừa mới có rượu tám hai năm, hàng thật, đi, lấy hai chai đến”
Người thanh niên này vừa mở miệng nói, bồi bàn không dám chậm trễ, rất nhanh mang rượu vang ướp băng lên, đúng là không sai, là rượu năm tám hai.
“Bây giờ còn được, ông chủ, cầm thêm mấy chai nữa. Hôm nay có người mời khách, nhất định phải uống thật say” Tư Mã Lạc phân phó, tối nay cuối cùng cũng trút được một hơi ác khí.
Người thanh niên đánh giá bốn người, gật đầu với bồi bàn.
Không ai để ý đến hắn nữa, nhưng người này vẫn âm thầm chú ý đến khác. Tiêu Thu Phong từ đầu đến cuối không nói gì. Mà Lý Cường Binh và Triệu Nhược Minh không phải người hay nói, nhưng uống rượu lại rất bình thường. Uống rượu này cảm thấy rất ngon. Bọn họ đương nhiên không bỏ qua, không uống thì phí. Nguồn: http://truyenyy.com
Chẳng qua Triệu Nhược Minh không nghĩ được từ xa đến đây chỉ để uống rượu vang năm tám hai sao?
Hoa thiếu gia có chút hối hận. Bốn người này hầu như không biết giá trị của rượu, trên bàn có mười mấy vỏ chai. Lần đầu tiên có người uống nhiều như vậy.
Tư Mã Lạc cũng hưng phấn nói: “Lão Đại, tao uống nhiều rượu như vậy, nhưng hôm nay mới thoải mái nhất, nào chén nữa”
Tiêu Thu Phong khẽ cười, ánh mắt thản nhiên. Loại rượu này đối với chỉ là tiến vào miệng, không phải nói nơi khác mà chỉ rượu của lão già, mỗi bình còn đắt hơn cả mười bình này.
Chén chạm vào nhau, chén cuối cùng đã vào bùng. Tiêu Thu Phong đột nhiên đứng lên hỏi: “Tư Mã Lạc, mày đã bao giờ uống rượu cực ngon mà chưa phải trả tiền chưa?”
Tư Mã Lạc còn chưa lấy lại tinh thần, cười dâm đãng nói: “Rượu trong nhà tao đều là do người tặng, chẳng việc mẹ gì phải mất tiền”
“Vậy hôm nay chúng ta thử uống rượu không mất tiền xem sao?” Tiêu Thu Phong vừa nói xong, Tư Mã Lạc phun ra ngụm rượu chưa kịp nuốt.
“Lão Đại, không phải mày muốn” Hắn không cần suy nghĩ bởi vì Tiêu Thu Phong đã đứng lên, tùy ý nói: “Uống đủ rồi, chúng ta về nghỉ thôi”
Hai mươi người đã canh cửa từ lâu. Khi Tư Mã Lạc xấu hổ đi ra cửa đã bị thủ lĩnh của bọn kia ngăn cản. Thủ lĩnh chính là Hoa thiếu gia.
“Mấy vị có phải là chưa tính tiền không” Hoa thiếu gia nói với giọng châm biếm: “Cửu Trọng Thiên tôi mở ra đã chín năm qua, chưa từng gặp một ai đến đây uống chùa cả”
“Hoa thiếu gia, mày nói gì thế?”
Tư Mã Lạc đã nhiều lần uống rượu không phải trả tiền, nhưng dù sao cũng chưa quang minh chính đại uống như thế này. Có chút xấu hổ, Tư Mã Lạc đi đến bên cạnh Tiêu Thu Phong: “Lão Đại, mày không có tiền thì để tao thanh toán cho”
Chẳng qua chỉ là một hai vạn, vẫn có thể chi ra.
“Đúng, đúng, * không hỏi thăm trước đây là đâu sao?” Một lão già béo há mồm đi ra, giống như chuẩn bị lấy thịt đè ngươi.
Tiêu Thu Phong đi lên trước, trên mặt vẫn mang nụ cười.
“Tao biết đây là Cửu Trọng Thiên, cũng biết mày là Hoa thiếu gia. Nghe nói hôm qua mày với một cô ái. Hôm nay tao chỉ đến dạy cho mày một bài học mà thôi”
Vừa nghe lời này, Hoa thiếu gia mặt xanh nét, hắn không phải vì sợ mà là tức. Bởi vì hôm qua hắn đã rất mất mặt. Nếu như cô gái bên cạnh không là bảo bối của của lão Đinh, hắn đã sớm sai người trói lại vứt lên giường mà * rồi.
“Ông không tìm nó gây phiền phức, nó còn dám tìm ông. Cháu gái lão Đinh, ông còn nể mặt. Nhưng mấy người bọn mày… hôm nay ông muốn chân chúng mày”
Tư Mã Lạc hiểu rõ, lần này đến đây vốn là có ý gây sự. Tư Mã Lạc nãy còn muốn cho Tiêu Thu Phong tiêu tốn thật nhiều, không ngờ rằng lại là ăn miễn phí. Xem bộ dạng Tiêu Thu Phong sẽ không trả tiền, có lẽ không cần, dùng sức mạnh xem ai hơn ai.
“Đánh gãy chân chúng, đốt quán này” đây là lời Tiêu Thu Phong nói. Động tác của Lý Cường Binh nhanh nhất, hắn rất tức tên béo kia. Tiêu Thu Phong vừa nói xong, hắn vung tay đánh tới đối phương.
“A….” Một tiếng dài, răng gãy mất ba chiếc, sau đó mang theo vết máu, cả người tên béo bay ra ngoài. Chưa kịp đánh hội đồng thì hắn đã chết.
“Lên, lên, đánh cho tao, đánh mạnh vào…” Hoa thiếu gia rốt cuộc cũng thấy không đúng. Hắn không ngờ trên đời còn có người kiêu ngạo như thế này. Hắn tưởng rằng mình đã không nói lý, không ngờ rằng người này còn hơn xa hắn.
Lý Cường Binh không nói một câu. Hắn không cần nói, Tiêu thiếu gia đã nói đánh gãy chân chúng, sau đó đốt quán rượu này, hắn chỉ cần theo lệnh mà làm là được.
Mấy người lao về phía Tiêu Thu Phong. Nhưng Triệu Nhược Minh đã cản lại, ba cây gậy to đánh vào tay hắn, hai cây bị chấn gẫy, cây thứ ba bắn ngược lại, bắn vào đầu một thằng, máu trào ra, thằng này sợ quá mà ngất.