Điền Phù đang âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Phong Thu, nhìn rồi lại muốn nhìn, với bộ dáng rất ôn nhu, khiến cho trong lòng Tiêu Phong Thu vừa căng thẳng vừa sợ hãi .
– Mẹ, ta còn phải đi ra sân giám sát bọn họ huấn luyện, ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi, nhìn chằm chằm ta làm gì chẳng lẽ không sợ ông già ghen hay sao ?
Lời nói còn chưa dứt, vừa định nói tiếp, thì Điền Phù giang hai tay ra ôm lấy hắn, trong miệng lớn tiếng kêu lên :
– Tiểu Phong ! Bảo bối của ta, mẹ thật sự là yêu ngươi chết mất .
Tiêu Viễn Hà đang ngồi một bên, trong tay mặc dù đang cầm tờ báo, nhưng đôi mắt lại len lén nhìn về phía hai người này thấy thế thật sự không nhịn được nữa, ngẩng đầu trừng mắt liếc lão bà một cái, có chút như đang ăn phải dấm chua nói ra :
– Này lão bà, ngươi cứ tiếp tục làm như thế, thì ta thật sự là ghen tị đó .
Vẫn biết là lão bà này rất yêu thương con trai của mình, cho dù hắn là phá gia chi tử, là rác rưỡi trong xã hội thì tình cảm này vẫn không có chút thay đổi. Nhưng kể từ ngày từ tập đoàn Phong Chính trở về, nữ nhân này vì cảm động mà khóc suốt một ngày, sau đó đối với con trai thật sự là không có cách nào để hình dung được .
Chỉ cần đứa con trai bảo bối này mà đến trước mặt nàng thì nàng luôn luôn kéo nó về phía mình chứ không chịu để yên. Tiêu Viễn Hà thật sự là nhìn không nỗi, cũng đã bắt đầu ăn dấm chua của con trai mình .
Điền Phù liền trừng mắt lại, quát :
– Ăn cái gì ? Ai bảo ông già ngươi không có bản lãnh như Tiểu Phong. Ta thích hắn, thì đã sao nào ? Nếu ngươi có bản lãnh, khiến cho công nhân viên trong tập đoàn vì ngươi mà cống hiến ít nhất là hai tháng tiền lương, thì xem bọn hắn có nguyện ý hay là không ?
Tiêu Phong Thu lắc đầu, đây là chuyện gì thế !
Tiêu Viễn Hà mặc dù không phục, nhưng cũng biết lão bà nói rất đúng. Nói thật, con trai có thể khiến cho công nhân viên trong tập đoàn tôn trọng và ủng hộ như thế, hắn không thể nào không phục cho được. Qủa thật con trai so với hắn thì có bản lãnh hơn nhiều .
– Được …Được …Tính là ta sợ ngươi. Tiểu Phong có bản lãnh thì như thế nào ? Hắn không phải cũng gọi ta là lão tử sao. Hắn còn phải nghe lời ta, có phải hay không a, Tiểu Phong !
Vừa nói, thì liền nhìn về phía Tiêu Phong Thu mà không ngừng nháy mắt . Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Tiêu Phong Thu lập tức lấy lòng nói ra :
– Đúng vậy, đúng vậy ….Ta đây cũng là do có lão ba anh minh, sáng suốt chỉ đạo mới có thể làm chút chuyện. Rời khỏi lão ba, ta chính là một tên côn đồ, việc làm được thì không có nhưng bại sự thì có thừa .
Điền Phù không vui, nàng không muốn bất cứ ai phá hư hình tượng con trai của mình. Đang định đối với lão công mắng lại, thì ở bên ngoài cửa đột nhiên lại truyển đến một tiếng cười khẽ, tiếp theo đó là một thanh âm rất ôn nhu, nói :
– Phong Thu, nguyên lai ngươi lại là một tên đồ a, ta thật sự là không có cách nào nhìn ra được .
Theo lời nói, Liễu Yên Nguyệt cũng đã bước đến, trên vai còn mang theo một cái bọc nho nhỏ, bộ dáng tuy bình thản nhưng lại vô cùng ôn nhu. Cùng với mảnh bích ngọc, làm phát ra một cảm giác giống như hơi thở của tiên nữ .
Điền Phù cũng chẳng thèm quan tâm đến lão công nữa, vội vàng đứng lên, thân thiết nói :
– Yên Nguyệt, tiểu nah đầu ngươ, đến từ lúc nào thế sao lại không nghe thấy ai nói hết vậy ?
Liễu Yên Nguyệt trên mặt mỉm cười nói :
– Bá mẫu, thật ngại quá là ta không chờ Ngọc thẩm thông báo, nên trực tiếp đi vào, thật là có chút thất lễ .
– Không có việc gì, không có việc g, dù sao chúng ta người một nhà chỉ đùa vui, tán dóc một chút mà thôi. Ngươi lại đây, cùng tham gia cho vui, đến, đến …Mau ngồi xuống .
Điền Phù trong lòng đã sớm muốn giúp con trai mình lấy được nữ nhân này làm vợ, cho nên đương nhiên nàng phải rất nhiệt tình, lôi kéo nàng ngồi xuống .
Ngọc Thẩm cũng rất nhanh sau đó, bưng đến một cốc nước hoa quả. Lúc trước đến đây, Ngọc Thẩm đã rất nhanh ghi nhớ kỹ thói quen nàng dâu tương lai của Tiêu gia. Nàng không thích uống trà, chỉ thích uống nước hoa quả, hơn nữa là những loại hoa quả vừa chín tới .
Hai lão nhân đương nhiên là vô cùng cao hứng, nên nhiệt tình một cách bất thường. Chỉ có Tiêu Phong Thu là có chút không thể nào giải thích được, nữ nhân này đang yên đang lành lại chạy đến đây làm gì ?
– Yên Nguyệt, ngươi không phải là cũng Lý cảnh quan ước hẹn hay sao, lúc này lại chạy đến đây làm gì ?
Lý Hải Bân đã nói là nàng đã đáp ứng, với tính cách của nữ nhân này thì nàng khó mà thất ước cho được .
– Ước hẹn ?
Điền Phù sửng sốt, có chút nóng nảy nói :
– Yên Nguyệt, ngươi không phải là đi tìm bạn trai chứ ?
Liễu Yên Nguyệt nhanh chóng giải thích :
– Bá mẫu, ngươi không nên nghe Phong Thu ăn nói lung tung .Hắn chỉ là một người bạn bình thường mà thôi, chỉ nói chuyện một chút. Nói xong, ta lập tức đi đến đây, Phong Thu buổi chiều tìm ta hình như là có việc gấp. Mà lúc chiều lại chưa nói r, cho nên ta đến đây hỏi qua một chút. Thuận tiện cũng muốn xin một bữa cơm, không biết có hay không đường đột ?
Điền Phù trong lòng nhanh chóng vui vẻ trở lại, không có bạn trai là tốt rồi. Nếu như để người vợ xinh đẹp này không cánh mà bay mất, thì bao nhiêu mộng đẹp của nàng không phải là tan vỡ hết hay sao ?
– Ngươi cũng biết là đường đột ? Muốn đến sao không gọi điện báo trước, cho nên trong nhà không có chuẩn bị cơm cho ngươi. Không bằng nhân trời con chưa tối ngươi nên nhanh chóng trở về nhà, miễn cho ta phải đưa ngươi về. Việc công, thì ngày mai đi làm nói cũng chưa muộn .
Tiêu Phong Thu cũng không muốn sự việc phải phiền toái như thế này. Nhưng hắn đã có lời thề với tiểu muội của Liễu gia, nếu thật sự hài tử không có tiểu JJ thì đây không phải là chuyện có thể giỡn chơi được .
– Tiểu Phong ? Tiểu tử ngươi ngứa da hả, muốn ăn đòn phải không ?
Điền Phù vừa nói, cũng đã vỗ một cái nhưng rất nhẹ nhàng lên lưng của Tiêu Phong Thu .
– Yên Nguyệt, không cần chú ý đến hắn, Tiểu từ này phỏng chừng là chứng kiến ngươi cùng nam nhân khác ước hẹn, nên ghen tị đó thôi. Trên đời này thì nam nhân nào mà không thế .
Lúc nói lời này ra, vẫn cố ý liếc mắt nhìn Tiêu Viễn Hà một cái .
Tiêu Viễn Hà nhanh chóng chuyển mắt đi sang chỗ khác, con trai cùng lão bà của mình rốt cuộc là đang giấu hắn chuyện gì .
Bất quá, cũng không có liên quan đến hắn, cho nên hắn cũng không dám lên tiếng, nếu không thì đêm nay chỉ có thể tiếp tục ngủ ở thư phòng .
Liễu Yên Nguyệt nghe Tiêu Phong Thu nói, trong lòng rất là thương tâm. Nhưng khi Điền Phù nói xong, lại khiến cho nàng có chút vui vẻ trở lại. Nếu như nam nhân này vì nàng mà ghen, như vậy chứng tỏ trong lòng tên nam nhân này vẫn để ý đến nàng .
Hơn nữa, nếu nói thật thì ước hẹn ngày hôm này nàng sỡ đi chỉ là trên dnah nghĩa hai người bạn của nhau mà thôi. Tuyệt đối không có vượt qua giới hạn, nàng nói cho Lý Hải Bân hiểu, nàng không phải là đối tượng mục tiêu cuộc sống của hắn. Hơn nữa, nàng đã có người mình thích hy vọng loại hành động tặng hoa này sẽ không tái diễn lần nào nữa, nếu không ngay cả tình bạn cũng sẽ không còn .
Lập tức cao giọng hào phóng nói ra :
– Bá mẫu, ta biết, ta sẽ không tức giận. Hắn chính là một tên phong lưu, cho nên ghen tị với người khác cũng rất là bình thường .
Nói xong, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Phong Thu .
Như vậy là không thể nào trục khách được, Tiêu Phong Thu cũng không còn biện pháp nào. Nguy hiểm hơn nữa, chính là lão mẹ lại sáng tạo cho bọn họ cơ hội, để Liễu Yên Nguyệt ngồi cạnh bên hắn, cười nói :
– Các ngươi có việc công thì nói đi, ta đi xuống phòng bếp một chút, yên tâm,cơm tối hôm nay sẽ rất là ngon !
Tiêu Gia chính là một nhà đại phú, cho nên mỗi bữa cơm cũng chuẩn bị không ít những món đồ ăn với các hương vị và sắc thái khác nhau. Đừng nói là nhà chỉ có một người, cho dù là nhiều hơn nữa, thì cũng không cần làm thêm. Điền Phù sở dĩ xuống bếp, là muốn nói cho đầu bếp biết sở thích thức ăn của Liễu Yên Nguyệt, cũng hy vọng nàng có thể thường xuyên đến đây .
Binh đến thì tướng ngăn, nước đến thì đấp đập, Tiêu Phong Thu cũng chẳng muốn suy nghĩ quá nhiều, lập tức đem kế hoạch hậu chỉnh đốn Phong Chính tập đoàn một năm một mười nói hết cho nàng. Đươn nhiên Tiêu Viễn Hà đang ở một bên nên cũng có thể thuận tiện trao đổi, thảo luận .
– Tiểu Phong, suy nghĩ này quả thật cũng không tồi mấy năm nay bởi vì công ty không ngừng mở rộng thị trường, ta đã đem tất cả tinh lực đều tập trung vào các kế hoạch phát triển, việc giám sát sợ rằng còn sơ sót phỏng chừng bên dưới cũng có thể tồn tại ít nhiều tệ đoan. Ngươi có thể suy nghĩ đến điều này có thể chứng mình ngươi đã lãnh ngộ được điểm mấu chốt trong công việc quản lý. Đi làm đi, ta ủng hộ ngươi .
Liễu Yên Nguyệt cũng gật đầu hỏi :
– Phong Thu, ngươi chuẩn bị bắt tay từ phương diện nào, định tuần sát mấy chi nhánh công ty nào. Ta ngày mai cũng có thể giúp ngươi một chút .
Tiêu Phong Thu nói :
– Một công ty phát triển như thế nào, chỉ cần nhìn vào hai sự việc là có thể phán đoán ra được ít nhiều. Một là tài chính, hai chính là thái độ phục vụ của nhân viên. Ta định chuẩn bị bắt đầu điều tra từ Thượng Hải, chọn mấy nhà hàng trong chi nhánh đầu tiên là ngầm hỏi, sau đó là xem xét như vậy mới có thể có được nguồn tư liệu mà chúng ta cần .
Tiêu Viễn Hà vừa nghe xong, vội vàng tấm tắc khen :
– Không tồi, Tiểu Phong ngươi tự thân vi hành điều tra, tìm được tệ bệnh, thì ” tiền trảm hậu tấu “, làm trong sạch tập đoàn, khiến cho mọi người đều đoàn kết, như vậy sau này nếu gặp phải khó khăn trong việc tiếp tục mở rộng thị trường, thì chúng ta cũng không cần quá sợ hãi .
Ba người vừa nói vừa cười, cuộc nói chuyện này xem ra có vẻ rất hòa hợp, mọi người đều đồng ý với ý kiến của nhau .
– Tiểu Phong, Yên Nguyệt, các ngươi đã bàn xong công việc thì cũng nên ăn cơm thôi .
Thanh âm của Điền Phù vang lên, trong phòng ăn đã bày đầy đủ đồ ăn còn có mấy nữ nhân cũng đang bưng vài bình rượu Nữ Nhi Hồng đứng một bên, đợi bọn họ ngồi vào bàn .
Mắt nhìn thấy vài bình rượu Nữ Nhi Hồng, Tiêu Viễn Hà rất là cao hứng kêu lên :
– Lão bà, hôm nay sao lại tốt như vậy, có thể được uống rượu a ?
– Nhìn ngươi vui vẻ như vậy, nhưng đừng có tưởng bở đây chỉ là ta nể mặt của Yên Nguyệt. Được rồi, Tiểu Phong, luồng phiếu của tập đoàn khải hoàn trở về, mẹ còn chưa có cơ hội để chúc mừng ngươi. Ngươi cũng uống mấy chén, cho thêm phần vui vẻ .
Trừng mắt nhìn lão công liếc mắt một cái, hành động tiếp theo của Điền Phù quả thật khiến cho tiêu Viễn Hà hâm mộ không thôi, nàng tự mình cùng Tiêu Phong Thu nâng ly cạn chén .**