Long thân biến đổi, hóa thành cầu vồng chói mắt trước bình minh. Đám binh lính xông lên trước tiên mặc dù biết an toàn của Yaaz đang đáng ngại cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn.
Tiêu Thu Phong dùng thần thoạt trong truyền thuyết chứng mình sự tồn tại của Ma Quỷ. Đó là Thần Long trong truyền thuyết phương Đông, đời đời bất điệt, giờ phút này đã hiện ra trước mặt mọi người.
“Ngăn hắn lại…” Thủ lĩnh đội cận vệ hét lên một tiếng. Hắn rất sợ hãi với lực lượng cường đại này, nhưng tâm trí của hắn đám binh lính của hắn không thể so sánh được.
Chỉ là hắn hét lên quá muộn, cũng lại cách khá xa. Tiêu Thu Phong chỉ đảo người hai cái đã đuổi kịp Yaaz được đám cận vệ che chở. Lần này không có sự lựa chọn nào hết, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là hủy diệt, hủy diệt tất cả.
Lực lượng Vô phong chi cảnh dưới lực công kích vượt qua sức mạnh của trời đất này, giống như một tia sét nổ lớn, sương mù bay lên. Mà trong đám bụi mù mịt này vang lên mấy tiếng thét chói tai, hình như là tiếng thét trước khi chết. Yaaz trong đám bụi mù, dù là đám bộ đội chạy tới cũng không dám nổ súng.
Từ từ mọi người vây quanh làn bụi, sương mù, làn bụi dần dần tản ra, mặt trời mọc lên từ phía Đông mang theo ánh sáng dịu dàng, tất cả dưới ánh mặt trời trở nên trong sáng. Nhưng khi làn bụi tan đi lại có mấy cái xác nằm dưới đất. Chỉ có mình Yaaz là đứng vững.
“Tướng quân, tướng quân” Thủ lĩnh là người đầu tiên lao tới, hắn rất vui. Nhưng Yaaz phun ra một ngụm máu, sau đó cơ thể như không xương ngã xuống. Thủ lĩnh kiểm tra thấy tim không còn đập, không khí còn hô hấp, đau đớn kêu lên: “Tướng quân đã chết, tướng quân đã chết”
Tiêu Thu Phong giết Yaaz trong thiên quân vạn mã, hoàn thành cuộc đối đầu này, hơn nữa nhân lúc bụi mờ đã lắc mình rời đi. Tất cả chỉ diễn ra trong giây lát, hơi chậm một chút có thể sẽ rơi vào vòng vây.
Tiếng súng mặc dù vẫn kịch liệt, nhưng sau khi Yaaz bị giết, đại quân Yaaz rõ ràng không còn điên cuồng như cước, sức chống cự từ từ yếu đi. Dần dần càng nhiều người biết được tin tức này, bắt đầu nghĩ đến bỏ chạy. Tướng quân đã chết làm cho bọn họ không còn niềm tin.
Đội trưởng Likes của Vương Bài không phải thằng ngu. Không có Yaaz, hắn không việc gì phải bán mạng cho đám quân đội này. Hắn là người đầu tiên bỏ chạy, như vậy làm cho tất cả quân đội đều bỏ chạy/
Khi bình minh đến, tiếng súng đã im đi, gió buổi sáng rất mát. Nhưng mỗi một binh lính Ma Quỷ đứng trên cát, cơ thể đều nóng rực, ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng bọn họ. Bởi vì trận chiến này, bọn họ đã thay đổi lịch sử Trung Đông, độc chiến hai đoàn lính đánh thuê siêu cấp cùng với mười vạn quân Yaaz tinh nhuệ.
Tiêu Thu Phong đứng ở trước mắt mọi người, vẫn tiêu sái như vậy, tấm áo choàng bay trong gió, thể hiện khí thế cường đại và sự uy nghiêm của hắn. Dù là Lý Cường Binh cũng sùng bái hắn.
“Tiêu thiếu gia vạn tuế, Ma Quỷ vạn tuế”
Trong không khí yên tĩnh đó đột nhiên truyền đến tiếng kêu to rõ đó, khi mọi người quay đầu lại thì thấy Garro đã tỉnh lại. Hắn nghe thấy quân đội Yaaz thất bại bỏ chạy, hưng phấn nhảy bật lên.
Một người, hai người, ba người, sau đó là cả sườn núi, tất cả người còn sống đều hô lên như vậy, âm thanh đó truyền vào trong thành phố, vang vọng của Trung Đông. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://truyenyy.com
Mặc dù Ma Quỷ thắng, nhưng thắng rất thảm. Mặc dù diệt ít nhất sáu bảy vạn quân địch, nhưng Ma Quỷ cũng có hai vạn ba người bị chết. Chiến tranh tàn khốc như vậy đó.
Thương vong nặng nề nhưng thu hoạch cũng rất lớn. Ít nhất ở Trung Đông, Ma Quỷ đã không còn đối thủ. Mà Garro lúc này cũng đã thực hiện được bước đầu tiên của giấc mơ. Mặc dù năm vạn quân ô hợp của hắn gần như chết hết trong trận chiến này.
Thu dọn chiến trường, quay vào trong thành phố, tất cả khôi phục bình thường.
Vương Bài mặc dù đã đi, nhưng Trung Đông cũng không có chỗ cho hắn đặt chân nữa. Cùng ngày Garro đã tuyên bố khắp thế giới thành lập chính phủ, truy nã Likes.
Quân đội không can thiệp vào chính trị, hoặc là nói bọn họ chỉ là một loại công cụ, phục tùng chính phủ, phục tùng nhân dân. Mà Yaaz bị giết cũng không có bao nhiêu người đau lòng vì hắn. Bởi vì hắn không phải kẻ làm cho nhân dân yêu quý.
Dù tin tức chính phủ mới được thành lập cũng có một số người phản đối. Nhưng dưới bàn tay sắt của Ma Quỷ, thành phố dần dần trở lại bình yên. Đối với Garro mà nói, trước mắt vẫn cần phải dựa vào lực lượng của Ma Quỷ.
Mặc dù trong hiệp ước không ghi, nhưng Tiêu Thu Phong cũng cảm kích Garro, dùng năm vạn mạng người để đổi lấy thời gian quyết định thắng lợi, dũng khí đó đáng được hắn hỗ trợ. Cho nên chính phủ có yêu cầu gì hắn đều đáp ứng. Hơn nữa hắn tin, nỗ lực lúc này, trong tương lai sẽ được lợi gấp bội.
Thu dọn chiến trường là việc mà Tank thích nhất. Mặc dù rất mệt nhưng chỉ cần có thể thu được tiền, hắn vui đến quên cả trời đất, phòng ngự của Ma quỷ binh đoàn đã được thay đổi, hơn nữa hai vạn nhân viên hậu cần thu dọn chiến trường, duy trì trật tự trong thành phố. Giờ phút này thành phố này mới thực sự thuộc về Ma Quỷ.
Mà tất cả binh lính tham chiến đều được cho nghỉ, trận chiến này Ma Quỷ gần như đã dùng hết lực lượng, ngay cả ba mươi thần binh cũng rất mệt mỏi thiếu chút nữa ngất đi. Có hai thần binh xông vào giữa quân địch, bị thương muốn tĩnh dưỡng.
Tiêu Thu Phong đi vào trong nhà phát hiện nơi này rất lộn xôn, xem ra đêm qua ở đây cũng không yên tĩnh. Nhưng nhìn Mị Ảnh đứng trước cửa, còn có người ngồi trên ghế đá, hắn rốt cuộc đã hết lo lắng.
“Tiêu thiếu gia” Tiếng gọi của Mị Ảnh làm cho Ruth đang đề phòng cao độ rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm. Người đã từ trên ghế đá nhảy dựng lên. Mặc dù cao thủ Hắc Dạ đêm qua xâm nhập vào đã bị Lý Cường Binh dẫn Thần binh chiến đội đuổi đến đây nhưng bọn chúng không một ai có thể tiến vào trong một bước.
Đã rất lâu rồi không giết người, nhưng thủ pháp giết người của nàng vẫn không mai một. Hôm qua trước cửa căn nhà, nàng giết chết ít nhất mười tên cao thủ Hắc Dạ, xác chết đã mang đi, nhưng huyết khí đến tận lúc này vẫn chưa tan đi.
Khi thấy Tiêu Thu Phong, Ruth chạy tới, trận chiến hôm qua không lúc nào nàng không lo lắng, kể cả lúc đối chiến với cao thủ Hắc Dạ. Trong lòng nàng không có gì làm nàng lo lắng hơn sự an toàn của người đàn ông này.
“Ông xã, anh đã về, em xem anh một chút ạ” Thấy người đàn ông này, Ruth cả đêm không ngủ nhưng không hề thấy mệt gì hết. Phụ nữ có đôi khi kiên cường hơn cả đàn ông.
Tiêu Thu Phong khẽ cười, vuốt mái tóc nàng, nói: “Không sao đâu, chỉ hơi mệt thôi”
Tất cả mọi chuyện không cần nói ra, chỉ một câu mệt, Ruth đã có thể tưởng tượng ra. Trận chiến hôm qua rất kịch liệt, nàng hiểu rất rõ sự cường đại của Tiêu Thu Phong, trên đời không có bao nhiêu chuyện có thể làm hắn mệt.
Từ thành phố đến Khảm Câu, đặc biệt là lúc ám sát Yaaz, đối mặt với thiên quân vạn mã, Tiêu Thu Phong gần như đã dùng hết toàn lực, sử dụng Long biến tâm quyết là cường giả cao nhất mà hắn có thể nắm giữ. Bây giờ đại chiến đã chấm dứt, hắn đương nhiên sẽ mệt vì dụng công quá độ.
“Nghỉ ngơi đi, ông xã, đi nghỉ đi”
Trước cửa căn nhà có hai người quen thuộc đứng đó. Đúng là Lâm Thu Nhã và Trác Ngưng Tuyết. Lệnh của Tiêu Thu Phong không cho phép bọn họ rời khỏi cửa một bước. Nhưng các nàng rất lo lắng, nằm trên giường nghe thấy tiếng súng nổ không ngớt, nên không thể ngủ được.
Mắt hai người lúc này đều sưng đỏ, mất đi vầng hào quang hàng ngày, đặc biệt là Lâm Thu Nhã. Sự quan tâm của nàng có thêm một phần dịu dàng, lại có một sự ai oán, trông rất đáng thương.
“Thu Phong, em đã chuẩn bị nước nóng cho anh và Ruth, mấy người đi tắm đi, ở đây bọn em nhìn cho”
Mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, hắn đều rất thoải mái, tự tin. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mệt mỏi như vậy, Lâm Thu Nhã có chút đau lòng.
Không cần ai nói, nàng đã tiến lên một bước đỡ tay Tiêu Thu Phong. Mà Trác Ngưng Tuyết hình như cũng cảm nhận được sự khác thường của đêm qua, cũng đỡ tay Ruth: “Chị Ruth, em cũng đỡ chị, chị cẩn thận một chút, đêm qua mệt lắm hả”
So sánh với Tiêu Thu Phong, Ruth cũng không mệt lắm. Giết mười mấy cao thủ Hắc Dạ, nhưng nàng cũng đã được nghỉ ngơi một lát. Nhưng chẳng qua canh giữ nơi này, lại còn phải lo lắng cho Tiêu Thu Phong nên cũng không dễ chịu gì.
Nằm trong làn nước ấm áp, ngửi mùi hương thơm ngát, xua tan sát khí trong lòng, Tiêu Thu Phong thở dài một hơi, phát tiết mọi áp lực trong lòng.
Nhưng hắn rất mệt, khi Lâm Thu Nhã nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Tiêu Thu Phong đã thiếp đi trong bồn tắm.
Mang theo vài phần xấu hổ, Lâm Thu Nhã đi tới bên cạnh Tiêu Thu Phong, nhẹ nhàng ngồi xuống, đặt tay lên mặt hắn, trong mắt hiện lên vẻ yêu thương, gọi: “Thu Phong, Thu Phong, dậy đi, lau người, về phòng ngủ. Nào, em đỡ anh “