Ba giờ chiều. luồng phiếu có những biến hóa ào ào như vũ bảo, đã tới gian đoạn náo nhiệt nhất rồi. Trận chiến tranh này, cơ hồ hấp dẫn hầu hết tất cả mọi người có dính dáng đến luồng phiếu. Thế lực kia thật là có cường đại tài lực, mọi người đều đã bắt đầu thở dài, Phong Chính tập đoàn như vậy là hết, nhưng cũng làm cho người ta thấy được lực lượng hùng mạnh của mình .
Qủa nhiên không hổ là Đông Nam đệ nhất tập đoàn, là nơi ngọa hổ tàng long .
Lôi Phí tư tựu giống như một nhà nghệ thuật gia, chuyện gì cũng đều muốn theo đuổi sự hoàn mỹ, tựu như một sát thủ, giết chết một người thì cũng phải làm cho hắn hưởng thụ khoái cảm của tử thần trước khi chết .
Ngón tay thon dài, nhẹ nhàng đập lên mặt bàn, mười mấy người đang nhìn chằm chằm vào hắn, chờ đợi chỉ thị cuối cùng để ra tay. Hắn đột nhiên đứng lên, bộ mặt lãnh khốc rồi đột nhiên quát :
– Thêm vào ba trăm triệu, năm phút sau bắt đầu nhận mua .
Lần hành động này, hắn đã vận dung hạn ngạch lớn nhất mà mình có thể dùng, 2 tỉ đương nhiên không thể nào là con số nhỏ được, nhưng chỉ có một mình hắn mới biết được bí mật này .
Tiêu Phong Thu thấy Phong Chính tập đoàn lung lây muốn ngã, điểm này chỉ cần không phải là người mù thì đều có thể nhìn thấy được. Nhưng sao đến giờ vẫn còn chưa ngã, đây hẳn là không phải kết quả đối phương muốn, mà hắn muốn chính là hủy diệt toàn bộ.
Người, theo đuổi sự hoàn mỹ đó chính là một tính cách. Nhưng loại tính cách này thường được chôn sâu tận đáy lòng, hoặc là người này bách chiến bách thắng đã làm cho hắn quên đi rất nhiều chuyện .
Hai chữ thất bại, Lôi Phí Tư chưa bao giờ có nghĩ tới .
Hắn tin tưởng chờ đợi phía trước hắn chính là vinh quang .
Thành công hoặc thất bại, chỉ đến phút cuối cùng mới biết được, không có ai có thể phán đoán được. Sống hay chết cũng nằm trên quy luật đó mà thôi .
Ngay lúc Lôi Phí Tư dùng đến những đồng tiền cuối cùng cũng chính là lúc hắn đang đợi thu hoạch. thì luồng thị cả Đông nam bỗng nhiên lại biến thành nước sôi, cũng không phải bởi vì trận chiến này, mà là một cái tên .
Bàn Tay vàng !
Một người vô cùng thần bí, mọi người cơ hồ đều nín thở nhân vật truyền thuyết kia, dĩ nhiên lại xuất hiện ở Đông Nam .
– Không, Không, không có khả năng, không có khả năng ….
Nhìn thấy dòng chữ Bàn tay vàng màu hồng quang đã khiến cho Hĩ Quả kinh ngạc cũng như có chút sợ hãi. Hắn là một mò thủ, lại là một mò thủ nổi danh đương nhiên phải biết cái dấu hiệu này, đây chính là dấu hiệu của thần .
Bỉ Đặc kêu to :
– Lôi Phí Tư, ngón tay xuất hiện .
Có một số người trẻ tuổi mới gia nhập vào sân chơi luồng phiếu nên không hiểu, nhưng Lôi Phí Tư so với bất cứ ai thì hắn điều hiểu sự quan trọng của vấn đề, hắn lập tức bước nhanh đến cũng đã vọt đến trước màn hình, ngay cả một giây đồng hổ để cân nhắc cũng không có, lớn tiếng quát :
– Ra ta, đầu nhập, lập tức .
Sau chữ vang lên như sấm rền bên tai, Bỉ Đặ cùng Hỉ Quả cũng không phải là ngốc t, những ngón tay lập tức di động trên bàn phím với tốc độ nhanh nhất. Một biểu đồ lại một biểu đồ thể hiện sự biến đổi của luồng phiếu thay phiên nhau hiện lên, nhưng Hĩ Qủa cũng đã nhanh chóng đè nó xuống. Nhưng sau đó một cái nữa xuất hiện lại làm cho cả ba người phải ngây dại .
– Chặn đứng, ngừng giao địch .
Lôi Phí Tu đẩy Hỉ Qủa ra một bên, nhanh chóng ngồi xuống, những ngón tay lại điên cuồng di động trên bàn phím, nhưng tất cả trình tự giống như trở lại lúc ban đầu, cái biểu đồ kia lại một lần nữa xuất hiện, hai tỉ, là hai tỉ, giờ phút này toàn bộ đã bị khóa lại .
Bỉ Đặt kêu lên sợ hãi :
– Phí Tư Phí Tư, chúng ta đã xảy ra chuyện gì .
– Không có khả năng, không có khả năng …
Lôi phí tư gõ bàn phím xem số liệu xếp hạng của luồng phiếu, luồng phiếu Phong Chính đang trên đà tăng cao, mà hai tỉ để đầu nhập, ở một phút ngắn ngủi này giờ chỉ còn lại năm trăm triệu .
– Ngừng mua, ngừng mua ….
Lôi Phí Tư thanh âm có chút điên cuồng, trên khuôn mặt không còn vẻ ngạo mạn như ban đầu ,hướng về phía cửa kêu to :
-Lập tức hướng cảnh trưởng điện thoại, ta cần tài chính, ta cần rất nhiều tài chính .
Cửa mở, thân sĩ đi đến con mắt lạnh lùng tuyệt không có vẻ phẫn nộ mà là ánh mắt xem thường hướng về phía Lôi Phí Tư cười .
– Không có tài chính, cảnh trưởng để ta nói cho ngươi biết, ngươi tự mà lo liệu .
Thân sĩ nói xong, lại chậm rãi nói tiếp :
– Hắn nói trong đêm tối, không cần phế vật .
– Van cầu ngươi, ngươi hãy xin cảnh trưởng giùm, chúng ta còn có cơ hội, chỉ cần cho ta tài chính, ta có thể vãn hồi hết thảy .
Giờ phút này hắn chỉ còn biết hạ mình để cầu xi, Lôi Phí Tu đã từ bỏ đi tôn nghiêm của chính mình .
Thân sĩ căn bản cũng không nhìn, ngược lại cười lạnh nói :
– Chỉ bằng ngươi, trong mắt bàn tay vàng ngươi ngay cả một con heo cũng không bằng .
Đây là một loại ô nhục, nhưng Lôi Phí Tư không có tức giận vì thân sĩ nói không có sai. Một người tầm thường làm sao có thẻ cùng thần so sánh được chứ .
Hắn thất bại, thua dưới bàn tay của thần .
Hết thảy đã bị hủy diệt nhưng không phải là hắn hủy diệt người khác mà là bị người khác hủy diệt .
Hắn một trận cuồng tiếu, rồi phi thân lên từ của sổ mà nhảy xuống .
Phong Chính tập đoàn cũng tràn ngập điên cuồn, những tiếng vỗ tay những tiếng hoan hô điên cuồng vang lên như sấm tại building tầng sáu mươi sáu .
Liễu Yên Nguyệt cũng nhảy múa, trên mặt tràn đầy sự vui sướng, nàng lẳng lặng tiến đến bên người Tiêu Phong Thu, không có nói gì chỉ là nhanh chóng đưa lên làn môi thơm hôn lên má hắn .
Tiêu Phong Thu quay đầu lại cười, giờ phút này đích thật là lúc để ăn mừng chiến thắng .
– Chúng ta thắng …
Mọi người đều đáp lại :
– Chúng ta thắng, chúng ta thắng, Phong Chính tập đoàn chúng ta thắng …
Đáng thương nhất chính là Lãnh Phong, tại thời điểm này hắn đã mất đi tất cả các lực lượng chống đở, tựu như một nắm bùn ngồi ở dưới đất suốt ba ngày qua, hắn ngủ ở nơi này, cũng ăn ở nơi này chỉ ba ngày mà tựu như ba thế kỷ dài dằng dặc .
Nhưng giờ phút này, hắn bị mọi người khiêng lên vứt lên cao nhiệt liệt hoan hô .
Nhưng chỉ có hắn mới hiểu được, thắng lợi giờ phút này cũng không phải là công lao của hắn, nếu như không có vị thần thần bí kia, nếu như có có sự xuất hiện của bàn tay vàng, hắn đã sớm thất bại hoặc là hiện tại nghênh đoán hắn không phải là sự hoan hô mà chính là địa ngục lạnh lẽo .
Cánh tay Tiêu Phong Thu giơ lên, lớn tiếng nói :
– Thông tri cho tất cả các huynh đệ tỷ muội trong công ty, chúng ta thắng ngày mai vì mọi người ta sẽ tổ chức lễ mừng công .
Hắn đi ra, rời khỏi nơi náo nhiệt của mọi người tiếp thông điện thoại, hắn biết là lão ca gọi đến .
– Thế nào, ông già ta không để cho ngươi thất vọng chứ hả ?
Một câu cũng đã thể hiện ra rõ sự quan tâm, Tiêu Phong Thu thích tính cách ôn hòa của hắn
Tiêu Phong Thu rốt cuộc cũng đã bó được tảng đá torng lòn, mặc dù hắn biết lão nhân này rất nổi danh, nhưng loại cuộc chiến trên thị trường này, hắn chưa từng có tham gia, nhưng không có nghĩ đến, nếu so với chiến trường thì cũng không thua kém bao nhiêu . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY – www.truyenyy.com
Giờ phút này hết thảy tất cả đã chấm dứt, kiếm được bốn trăm triệu, bây giờ tài chính của Phong Chính đã vượt qua hơn một tỉ rưỡi, tin tưởng với khoản tài chính đó có thể giúp cho Phong Chính chuyển sang một gian đoạn kinh doanh mới .
– Lão ca, cám ơn ngươi, lúc này mà không có ngươi hỗ trợ ta phỏng chứng phải chết thêm một lần nữa quá .
Tiêu Phong Thu rất ít nói ra ba chữ này, nhưng lúc này đây là hắn thiệt tình .
Lão nhân sang sảng cười, tâm tình tựu hồ rất tốt, nói :
– Được rồi, nhớ kĩ ta giúp ngươi là tốt rồi sau này không nên vô duyên vô cớ mà mất tích nữa. Còn nữa, nhớ kỉ ngươi vẫn còn thiếu nợ ta một lời giải thíc, nếu như lý do đó không làm ta tiếp nhận được, tiêu tử ngươi phải cẩn thận, nói không chừng ta sẽ làm cho Phong Chính tập đoàn xảy ra thêm một trân kim tan hạo kiếp nữa đó .
Tiêu Phong Thu cũng cười một tiếng, hắn biết cái lão nhân này đối với hắn rất quan tâm, sự quan tâm đó xuất phát từ nội tâm tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến hắn, hắn nói như vậy chỉ là muốn hiểu rõ mình hơn một chút mà thôi .
– Yên tâm, lý do của ta tuyệt đối sẽn cho ngươi hài lòng .
Phong Chính tập đoàn là của hắ, cái này cũng cần lý do nữa sao ?
Tiếp theo đa số là nói nhảm, đương nhiên phần lớn trong đó là những lời quan tâm dặn dò, làm cho Tiêu Phong Thu cảm nhận được sự quan tâm ấm áp giống như của người thân đối với hắn. Trong lòng không khỏi có chút ấy náy, ngày xưa không có hảo hảo quan tâm hắn lão nhân này tuỗi đã xế chiều, sống một mình quả thực rất tịch mịch .
Liễu Yên Nguyệt lặng lẽ trốn ở cạnh cửa, nghiêng người, nàng vốn là muốn theo để cùng nhau đi ra ngoài với Tiêu Phong Thu, nhưng cuộc điện thoại kia lại làm cho nàng rất là kinh ngạc .
Lão ca ? Nàng tựu không biết nam nhân này còn có ca ca, nghe ngữ khí hắn trận đại chiến của Phong Chính tập đoàn vừa qua, tựu hồ là có sự hỗ trợ của lão ca này. Nghe ngữ khí hai người nói chuyện, cảm tình cũng không phải là bình thường ..
Cùng nhau ở chung năm sáu năm ( cái này hình như théng TG nhầm ùi ), mặc dù không phải nói là nàng hiểu rõ trăm phần trăm nam nhân này, nhưng cũng có thể biết được hơn chin mươi phần trăm. Chỉ là lão ca này nàng đúng thật là chưa từng nói qua, cũng không có nghe Tiêu gia nhắc đến .
Hơn nữa, hôm nay tam đại quỹ tan tác nàng rất là khó hiểu. Luồng Phiếu của Phong Chính rõ rang là đã hỏng mất, tại thời điểm Lãnh Phong chuẩn bị buông xuôi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi tất cả đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lở đất .
Mặc dù không phải là một mò thù ưu tú, nhưng nàng đối với luồng phiếu cũng hiểu rất nhiều. Chuyện này có thể nói ngoài Phong Chính tập đoàn cùng tam địa quỹ, còn có một thế lực thứ ba ẩn trong bóng tối, ra tay giúp Phong Chính không lấy công .
Đó là vị lão ca kia sao chứ ? Liễu Yên nguyệt rất tò mò .