Ngay khi tiếng cười còn chưa dứt, điện thoại vang lên, Điền Phù nhìn mọi người cười đùa như vậy, đương nhiên là phải tự đi nghe điện thoại, nhưng nghe xong, sắc mặt đã biến đổi lớn.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ, sao vậy?”
Chúng nữ tiến lại vây quanh Điền Phù, bà gác điện thoại xuống, quay đầu về hướng Tiêu Thu Phong nói: “Tiểu Phong, Tiểu Duyệt gặp phiền toái, con qua đó nhanh lên, ở Nghiễm Tiền đại thương đường Vân Mang”
Tiếp theo, điện thoại của Phượng Hề vang lên, lúc nàng nghe xong, sắc mặt cũng trở nên không tốt lắm, điện thoại của Quan Đao gọi đến, cũng là chuyện này.
“Ông xã, bọn người Quan Đao đã ở đó, anh qua đó nhanh lên. Xem ra, thái tử ở kinh thành phóng túng đã quen, đến Đông Nam rồi vẫn không sửa được tật xấu đó”
Tiêu Thu Phong đã lên xe rời đi, còn về chúng nữ tò mò, đã có Phượng Hề giải đáp.
Đã đặc biệt dặn dò, những ngày gần đây Đông Nam không bình yên, không cho đi ra ngoài, vậy mà cô bé này cố tình không nghe, bây giờ liên lụy đến Thiên Nhan Duyệt cùng gặp phiền toái. Hai thiên chi kiều nữ như vậy, đã bị công tử Ca nhìn trúng, quả thật vô pháp vô thiên.
Mà Phượng Hề đã cẩn thận để bọn Quan Đao âm thầm bảo hộ, Ở Đông Nam, mà lại có người dám gây chuyện với Tiêu gia, quả thật lá gan không nhỏ.
Hắn vốn muốn giáo huấn Trác Ngưng Tuyết một chút, nhưng khi gặp mặt nàng, Tiêu Thu Phong thật không nỡ mắng, nhìn thấy nàng sợ hãi núp phía sau Thiên Nhan Duyệt, nhìn giống như một chú chim nhỏ bị thương, làm người ta không nỡ lòng trách mắng.
Họa đều do nàng tự gây ra, do xinh đẹp như hoa, mấy tên thiếu gia nhìn thấy vị tiểu thư xinh đẹp thế này, liền giở trò chọc ghẹo, kết quả là ăn một cái tát. Rồi sau đó đảo khách thành chủ, yêu cầu giải thích này nọ, rồi muốn chiếm tiện nghi đây.
Tiêu Thu Phong ở ngoài cửa Thương Hạ đã gặp Quang Đao, trên mặt Quan Đao đã có vài phần khẩn trương và lo âu. Vừa nhìn thấy Tiêu Thu Phong, nhất thởi thở phào, mắng: “Mấy thằng chó đẻ này, có tin lão tử chém chết mẹ không. Dám gây phiền toái cho Thiên tiểu thư, Tiêu thiếu gia, thật xin lỗi, Chị Phượng đã dặn do chúng tôi phải kiềm chế, không được gây thêm phiến thoái cho Tiêu thiếu gia…”
Tiêu Thu Phong khoát tay, ý bảo biết rồi. Cái này là hắn kêu Phượng Hề truyền lệnh xuống. Bây giờ, Đông Nam tập hợp đại nhân vật, hắn đương nhiên phải giữ bình yên, có thể không gây chuyện, đương nhiên là không cần gây. Quan Đao làm vậy là không sai, nhưng những tên này đè lên đầu hắn, hắn đương nhiên không muốn chịu nhục.
Chỉ là: Nhịn không phải là nhục, như cự là đục. Hắn muốn cho tất cả những kẻ tiến vào Đông Nam biết chuyện này.
Ông chủ của Thương Hạ, tựa hồ như nhận ra Thiên Nhan Duyệt, bây giờ đang cố gắng thu xếp, một bên bảo vệ hai cô gái không bị tổn thương, bên kia ra sức lấy lòng.
Thương Hạ vốn là khu mua sắm, đây là tầng thứ ba, có một chổ nghỉ ngơi, mua sắm mệt, có thể vào đây uống chút gì đó, nghỉ ngơi một chút. Vốn im lặng vô cùng, nhưng bây giờ lại trở nên náo nhiệt ồn ào. Bởi vì có một tên điên khùng hết cỡ không ai bì nổi,
“Cút ngay, con mẹ mày, lão tử đếch có hứng thú với lão già, kêu hai con nhỏ đó lại đây”Một thằng mập mạp to béo, khí thế lăng nhân,nói xong không ngừng tát cho quản lý hai cái bạt tai, đánh ngã ông ta làm cho tứ chi ngửa lên trời.
“Cô bé, lại đây, Sinh ca của chúng ta bây giờ tâm tình không tốt, đừng để anh ấy không biết thương hoa tiếc ngọc, vậy rất khó coi. Uống hết bình rượu này, xem như giải thích, rồi đi dạo phố với Sinh ca, để cho anh ấy bớt giận, sẽ không có vấn đề gì, yên tâm, không bạc đãi hai em đâu”
Thằng béo nói xong, mấy cặp mắt phía sau nhìn càng chăm chú hơn, ở kinh thành, bọn chúng dựa thế cha chú, phóng túng đã quen, đến Đông Nam rồi, cũng quen mùi * ngựa, nhìn thấy Thiên Nhan Duyệt và Trác Ngưng Tuyết, hai siêu cấp mỹ nữ như vậy, làm sao mà nhẫn nại được.
Trác Ngưng Tuyết không dám nói gì, chỉ trốn phía sau Thiên Nhan Duyệt, còn Thiên Nhan Duyệt đang giả dạng, áo len dài, kính mát, còn có áo choàng quấn cổ, để cho người ta không nhận ra nàng. Bởi vì cho dù đã rút lui khỏi làng giải trí rồi, nhưng những kẻ sùng bái nàng còn rất nhiều.
Cũng bởi vì vậy, mà tên kia không nhận ra Thiên Nhan Duyệt.
“Sinh ca, thật không ngờ ở Đông Nam lại có nhiều em xin tươi như vậy, xem ra anh có thể nhất tiễn hạ song điêu rồi”Tên Sinh ca gì đó đánh ông quản lý rồi, cũng tiêu sái ngồi xuống, tựa hồ như tất cả không có liên quan đến hắn, nhưng con heo mập sau lưng lại tán dương, làm cho hắn thấy thỏa mãn.
“Tôi nói cho các người biết, rượu này tôi không uống, những kẻ vô sỉ như các người, thật đáng đánh, tôi không ngại đánh thêm vài cái”Thiên Nhan Duyệt lớn tiếng mở miệng, không chút sợ hãi, bình thường đều có tiểu Phương và tiểu Cầm đi theo hỗ trợ, nhưng hôm nay vì Vũ đến, nên để hai nàng ở nhà giúp đỡ, thật không ngờ, vừa ra cửa đã gặp chuyện không vui này.
“Đúng, là các người đụng tay tôi trước, hơn nữa còn cố ý, tôi nhìn thấy”Trác Ngưng Tuyết đưa đầu ra ngoài, âm thanh trẻ con, thuần mỹ thiên nhan, thân thể thành thục, cùng gương mặt khờ dại, làm cho đàn ông trở nên xúc động, huấn chi là tên Sinh ca gì đó.
Tuy rằng nàng lớn tuổi hơn Thiên Nhan Duyệt, nhưng bây giờ thoạt nhìn, nàng giống như là cô em nhỏ, cần được che chở.
Người quản lý bị đánh, vội vàng kêu lên: “Mau, báo cảnh sát, ở Thương Hạ có người gây chuyện…”
Lời còn chưa nói xong, đã bị một đạp một mặt, quản lý nhất thời kêu lên một tiếng, rồi ngất đi, mà lúc đó, Tiêu Thu Phong cũng đã đến.
Bảy người, tên Sinh ca mập mạp đang ngồi, nhìn giống như là trời có sập xuống cũng không liên quan đến hắn, chỉ là hai con mắt như kẻ trộm, lơ đãng liếc nhìn hai cô em kia.
Đàn bà như vậy, quả thật là cực phẩm trong nhân gian, gặp rồi đương nhiên không bỏ qua, hơn nữa, ở kinh thành hắn là một kẻ ác bá, đi đến Đông Nam rồi, cái địa phương nhỏ bé này có ai dám đối nghịch với hắn?
Con gái đúng là con gái, miệng thì chửi mắng dữ dội, có thể càn quấy một phen, nhưng khi đánh nhau rồi, các nàng không dám ho nữa. Trác Ngưng Tuyết ngay cả cái đầu nhỏ cũng rụt trở về, chuyện bạo lực như vậy, từ nhỏ đến giờ nàng chưa thấy qua, kinh hãi quá trời, xém tí nữa đã khóc.
Thiên Nhan Duyệt cũng kinh hoảng, chuyện này, đối với phụ nữ mà nói, không cách nào xử lý được. Nhưng nhìn thấy Tiêu Thu phong, Thiên Nhan Duyệt đã hưng phấn nhảy dựng lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
“Chị Tuyết Nhi, được rồi, được rồi, ông xã đến rồi”Thiên Nhan Duyệt nói xong, kéo tay Trác Ngưng Tuyết, vọt đến hướng của Tiêu Thu Phong, nhìn thấy người đàn ông này, cho dù bầu trời có sập xuống, nàng cũng sẽ không sợ.
“Làm tôi sợ muốn chết, sao bây giờ anh mới đến, tôi bị người ta khi dễ, anh có biết không, thật không biết đàn ông kiểu gì nữa”Không dám trách mắng cô bé này, mà ngược lại còn bị nàng nói móc. Tiêu Thu Phong thật biết nên mở miệng nói cái gì.
Đơn giản, cái gì cũng không nói, một cái tát đã xuất hiện, ịnh trên mông Trác Ngưng Tuyết, tuy rằng không nặng lắm, nhưng không ít người thấy, nước mắt của nàng lập tức trào ra như thủy triều vỡ đê. Tiếp theo là đau đớn cùng xấu hồ, trước mặt nhiều người như vậy, lại bị một người đàn ông đánh vào mông, mặt mũi còn đâu?
“Ông xã, đừng trách chị Tuyết Nhi, là bọn chúng, những kẻ xấu xa đó, muốn chiếm tiện nghi của bọn em, bọn em vì muốn lấy lòng chị vũ, mua ít lễ vật, chuẩn bị trở về, bọn họ liền cố ý đụng vào tay của chị Tuyết Nhi, còn muốn động tay động chân, chị Tuyết Nhi liền cho tên mập kia một cái tát, bọn họ liền kiếm chuyện, ngăn bọn em tại đây”
“Không phải anh đã nói rồi hay sao, không có chuyện gì thì đừng ra ngoài, gần đây có rất nhiều chó, heo cùng súc sinh chạy đến đây. Cho dù không bị cắn, nhưng nếu gặp rồi cũng không phải chuyện tốt gì, ai kêu các em không nghe lời anh”Tiêu Thu Phong không nhìn mấy tên kia một cái, quay sang dạy dỗ hai nàng, xong rồi nói: “Đi, về thôi!”
Tên mập Sinh ca nháy mắt một cái, một tên thủ hạ đã bước ra, ngăn cản Tiêu Thu Phong cùng hai nàng: “Người anh em, con đàn bà của anh đắc tội với Sinh ca của chúng tôi, bỏ đi như vậy, có phải rất không nể tình không?”
Tiêu Thu Phong tò mò hỏi: “Sinh ca? Là thằng nào ?”
“Mẹ kiếp, mày bị mù hả, Sinh ca đang ngồi ở đây nè, nhìn cho rõ đi. Người của Đông Nam quả nhiên là mắt để dưới đất hết, không biết lớn nhỏ, ngay cả Sinh ca cũng không biết lợi hại, thật là buồn cười”
Lời này nói ra, mười phần lưu manh, à không, cái này không có được nhân phẩm của lưu manh, đánh không đánh, nói không biết, chỉ biết mượn oai cọp, nghênh ngang khoác lác.
Tiêu Thu Phong cười cười, cùng một nụ cười, nhưng nếu là người quen, nhất định sẽ biết, nụ cười này mang theo sát ý, nếu bây giờ quỳ xuống dập đầu xin tha mạng, may ra còn giữ được cái mạng chó về.
Nhưng mấy tên này không như vậy, tựa hồ như chưa giác ngộ. Nhìn thấy Tiêu Thu Phong xoay người chào đón, hắn còn nói: “Xem ra mày còn thức thời, chỉ cần xin lỗi Sinh ca một tiếng, chúng tao sẽ không trách mày, nói không chừng còn kết bằng hữu với mày”**