Lang Nha vô lực nằm trên mặt đất, dùng hết một tia khí lực cuối cùng. Giờ phút này hắn mới thật sự tin tưởng người đàn ông nho nhã lịch sự này chính là Ảnh Tử biến thái kia.
Bằng không ai có thể đánh cho hắn thê thảm như vậy. Còn có tính cách không hề thay đổi, chuyên môn đánh vào mặt hắn, phải biết rằng hắn chính là dựa vào bộ mặt này mà kiếm cơm.
Bộ mặt hung ác cũng là cách để làm ăn.
“Lão Đại, anh đúng là không nghĩ gì đến anh em. Chuẩn bị làm chuyện hay như vậy mà anh cũng không thông báo một tiếng. Phải biết rằng thằng Lang Nha này sớm biết thì đã chạy tới từ lâu. Con mẹ nó, ở Tam Giác Vàng thật quá chán, chẳng có một thằng nào dám làm càn”
Năm đó lúc Lang Nha chiếm lấy Tam Giác Vàng, dẫn theo mấy thằng đàn em cũng dám đánh nhau với quân đồn trú ở đây, danh tiếng lập tức trở nên vang dội. Nhưng bây giờ thành vua của Tam Giác Vàng lại cảm thấy cuộc sống quá buồn tẻ.
Tank căn bản không nghe hắn dài dòng, hai mắt chỉ ngơ ngác nhìn súng ống đang hạ từ trên xe xuống, trái tim không khỏi đập mạnh lên. Đây chính là súng ống mới tinh vẫn còn tỏa ra mùi sơn.
“Lão Đại, mấy cái này đều là súng ống tối tân nhất, các loại này không bán bên ngoài thị trường đâu” Triệu Nhược Minh ở trong quân đội lâu như vậy nên rất hứng thú với vũ khí. Giờ phút này cũng đã sớm cầm lấy một khẩu súng lên, hưởng thụ cảm giác sảng khoái đó.
Tiêu Thu Phong cũng rất hài lòng, vỗ vỗ vai Lang Nha: “Lang Nha, lần này cậu có thể hỗ trợ như vậy, phần ân tình này, tôi sẽ ghi khắc trong lòng. Chuyện Trung Đông tôi sẽ tự mình xử lý. Cậu không nên bị liên lụy vào đây, miễn gặp phải chuyện phiền toái không cần thiết”
“Con mẹ nó, đừng nói nhảm. Thằng Lang Nha này đâu phải là thằng sợ phiền toái. Lão Tử chỉ ngại phiền toái quá ít. Dù sao không cần biết anh thế nào, Lão Tử không đi, chết cũng không đi”
Lang Nha hiểu ý tốt của Tiêu Thu Phong. Nhưng hắn trời sinh đã là một người không thích an phận. Hơn nữa đi vào đây, nhìn đám cao thủ cường đại, hắn cảm thấy ngứa ngáy trong người, sao có thể bỏ về được chứ. Hơn nữa cũng là chuyện làm ăn. Hoàn cảnh ở Trung Đông càng thích hợp với chuyện làm ăn của hắn hơn là Tam Giác Vàng.
Thiết Trụ đi tới, kiêu ngọa nói: “Đúng, như vậy mới là đàn ông, vừa nãy nhìn bộ dạng bị đập của anh, còn tưởng anh là thằng ngu”
Lang Nha vừa nghe thấy, tức giận hét lên: “Cậu là ai, đừng làm Lão Tử tức giận. Người này là một kẻ biến thái. Cậu có giỏi, một mình đấu với người này cho Lão Tử xem”
Thiết Trụ bị mắng nhưng không tức, ngược lại có chút đắc ý cười nói: “Tôi mới không phải kẻ ngu, cho nên cho tới bây giờ không dám có suy nghĩ này trong đầu”
Lý Cường Binh đã đi tới, càng nói theo Thiết Trụ: “Nó đã bị đập rất nhiều lần, sớm không biết xấu hổ”
“Cậu này tên Thiết Trụ, tôi gọi là Lý Cường Binh, làm bạn chứ” Lý Cường Binh ngoại trừ Tiêu Thu Phong ra thì là cao thủ mạnh nhất. Điều này, Lang Nha đương nhiên cũng nhìn ra. Hơn nữa hắn thích tích cách đó, cũng giơ tay ra, bắt tay Lý Cường Binh.
“Tốt, Lang Nha tôi thích kết giao với những người bạn thế này. Chỉ cần là người của Tiêu thiếu gia, chúng ta đều là bạn” Nếu là kẻ thù của Tiêu thiếu gia, vậy không cần phải nói cũng là kẻ thù của Lang Nha hắn.
Được Tiêu Thu Phong nhắc nhở, Lang Nha cũng thay đổi cách gọi của mình, quên cái tên Ảnh Tử đi, biến thành Tiêu thiếu gia, hoặc là Lão Đại cũng được.
Thấy Lang Nha sống chết không chịu đi, biết cuộc chiến này hắn nhất định phải tham gia cho bằng được nên Tiêu Thu Phong cũng không từ chối nữa, nói: “Được rồi, đã có súng, chúng ta phải đi làm nóng người cái”
Mọi người vừa nghe thấy thế không khỏi vui mừng ra mặt. Huấn luyện lâu như vậy, đây không phải lần đầu tiên có cơ hội xuất kích sao.
Tiêu Thu Phong vốn chuẩn bị cho Triệu Nhược Minh ở lại, nhưng không biết hắn học ở đâu mà cứ mặt dày quấn lấy Tiêu Thu Phong. Đánh cũng không được, mà mắng cũng không được, cuối cùng chỉ có thể gật đầu. Làm Triệu Nhược Minh cẩn thận một chút, nhất là với lực lượng của hắn bây giờ thật sự rất khó bảo vệ tính mạng.
Lang Nha mừng rỡ, cười nói: “Tốt, Lão Đại chỉ hướng nào, Lão Tử sẽ đi đến đó, biến Trung Đông thành căn cứ của chúng ta. Ai không phục sẽ đánh cho tới khi thằng chó đó phục mới thôi”
Người này, lúc nói còn kiêu ngạo hơn Tiêu Thu Phong.
Buổi chiều, hơn ba trăm lính đánh thuê võ trang tận răng, phối hợp với vũ khí tối tân nhất chia làm ba đường nhằm thẳng đến trại lính đánh thuê Ford. Theo kế hoạch trước đó, một câu cũng không cần nói, mệnh lệnh chỉ có một đó là “Giết”.
Đạo lý cường giả vi tôn chỉ có một câu nói: “Thuận tao thì sống, nghịch tao thì chết” Tiêu Thu Phong muốn cho mọi người biết, Ma Quỷ không bị bất luận kẻ nào uy hiếp.
Trận chiến lần đầu tiên này, Tiêu Thu Phong tự mình chỉ huy. Thần binh chiến đội còn có hơn một trăm tinh anh đã đột phá lên cấp một. đương nhiên còn có Lang Khuyển cùng với Labus. Mấy người bọn họ đều cùng yêu cầu Tank cho tham gia.
Tiêu Thu Phong không phản đối, để đám nhóc này sớm cảm nhận mùi của máu, sẽ có tác dụng kích thích rất tốt với sự phát triển trong tương lai của bọn chúng.
“Ai…” Một thằng lính bảo vệ lớn tiếng kêu lên, gỡ khẩu súng trên vai xuống, nhưng “Phành” một tiếng, thằng lính này đã ngã xuống.
Lang Nha thổi thổi nòng súng, xấu xa nói: “Lão Tử bắn súng cũng không tệ lắm”
Đáng tiếc không có ai nhìn đến vẻ mặt đắc ý của hắn. Lý Cường Binh xông lên trước tiên cũng đã xông vào trong, hai tay bắt đầu giết chóc. Mà Thiết Trụ cũng theo sát phía sau. Lang Nha không khỏi tức giận kêu lên: “Con mẹ nó, cướp gì mà cướp, không phải nói có rất nhiều người sao?”
Nhưng nghĩ lại cảm thấy không đúng, lập tức quay đầu lại nói với đám anh em của mình: “Xông lên, tấn công tổng lực. Lão Tử lần đầu tiên đến đây không thể bị đám người kia chê cười, nếu không sau này làm sao lăn lộn ở đây được chứ”
Một tiếng súng nổ đã kinh động cả trại lính đánh thuê Ford. Bên trong đã trở nên hỗn loạn, Ford đang ôm hai con đàn bà mơ một giấc mơ ngọt ngào. Lần này xử lý Ma Quỷ, hắn có lẽ sẽ kiếm được một khoản lớn. Nhưng tiền đang lập lòe trước mặt đã bị người đánh thức.
“Đoàn trưởng, đoàn trưởng….” Cửa bị người gõ rất mạnh đến đinh tai nhức óc: “Chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?” Mơ hồ mở hai mắt ra, Ford rất bình tĩnh vuốt chòm râu. Đây cũng giống như cái tước vị kia đều đại biểu cho sự cao quý của hắn. Bình thường ngay cả đàn bà ngủ với hắn cũng không thể động vào.
Đội trưởng đội bảo vệ bên ngoài đã vội vàng hét lên: “Đoàn trưởng, người của Ma Quỷ tìm tới cửa. Bọn chúng có vũ khí cực mạnh, chúng ta không thể ngăn cản được”
Ford bừng tỉnh một chút, quát lên: “Phế vật, Ma Quỷ nhỏ nhoi cũng không đỡ được, ngày mai khai trừ hết cho tao” Lập tức từ trên giường đứng lên, ra lệnh: “Điều động tất cả mọi người, tao muốn cho bọn chúng có đi mà không có về”
Giờ phút này, Ford còn chưa rõ tình huống, tiếng súng vang lên cả doanh trại đã nổ tung. Vòng phòng ngự thứ nhất đã thất bại, chết hơn trăm người, lập tức xảy ra hỗn loạn. Ford vốn rất keo kiệt với đám lính đánh thuê, thường xuyên trừ tiền lương của bọn họ nên lúc này đã xuất hiện lính đào ngũ.
Sau khi cánh cửa thứ hai bị công phá, người chạy trốn càng nhiều. Mà đội vệ doanh tinh anh nhất của Ford trở thành lực lượng chống cự duy nhất, đang bắn nhau với đệ tử trong doanh trại.
Cánh cửa mở ra, thị vệ trưởng lo lắng bẩm bảo: “Đoàn trưởng, đoàn vệ doanh đã không chịu nổi, bọn họ tổn thất nặng nề…”
Ford gần như không tin vào tai mình. Đoàn vệ doanh mà mình tự hào nhất được vũ trang hạng nặng, thực lực cũng được xếp hàng đầu trong các đoàn lính đánh thuê.
“Bọn chúng có bao nhiêu người?” Ford vẻ mặt khó coi hỏi. Thị vệ trưởng có chút không hiểu: “Bọn chúng hình như chỉ có ba bốn trăm người” Nhưng nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt Ford, thị vệ trưởng lại giải thích: “Đội trưởng, bọn chúng có súng ống cực mạnh, tối tân hơn chúng ta rất nhiều. Hơn nữa mỗi người trong bọn chúng đều là cao thủ, có thể lấy một địch mười”
Chỉ trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi này, tiếng súng đã càng lúc càng dày đặc. Hơn nữa người xông vào trong này cũng càng lúc càng nhiều. Bọn họ đã không thể ngăn cản được đợt tấn công mãnh liệt đó. Giờ phút này trên vai Lang Nha đang khiêng một khẩu hỏa tiễn, không xót tiền mà bắn loạn lên làm cho đoàn lính đánh thuê Ford tử vong vô số. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Ford nhìn đám tay chân đang rất chật vật, trong lòng đã rõ rằng, mắng: “Thằng chó chết Ike này. Tao bị thằng đó lừa, đây đâu phải lực lượng của đoàn lính đánh thuê cấp ba, lập tức, lập tức liên lạc với liên minh cho tao”
Điện thoại vẫn gọi được nhưng không có một ai nguyện ý giúp hắn. Ike càng ra vẻ rất tự tin nói: “Đoàn trưởng Ford, ông không nên nói đùa chứ. Với thực lực của ông còn sợ Ma Quỷ nhỏ bé đó sao. Yên tâm, giết chết bọn chúng, một phần ba lợi nhuận ngày mai sẽ toàn bộ thuộc về ông.”
Không để cho Ford có cơ hội nói tiếp, điện thoại đã bị dập, hơn nữa dù gọi lại cũng không thể gọi được.
Liên minh phía Tây chó má đều chỉ là một đám chó. Ford mắng, nhưng lại quên mất mình cũng là một trong số đó, nhưng giờ phút này hắn lại đang xui xẻo.
Một viên đạn pháo đã nổ tung cửa sổ, kính vụn bắn tung tóe khắp nơi.
Âm thanh giết chóc bên ngoài càng lúc càng trở nên rõ ràng. Đương nhiên còn có tiếng rống giận trước lúc chết, mặt Ford tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra.
Một tên lính lại xông vào, lớn tiếng bẩm báo: “Không ổn, rất không ổn. Đoàn trưởng, chúng ta không thể ngăn cản, bọn chúng đã vào trong này, xin ngài nhanh nghĩ biện pháp”
“Bịch…” một tiếng, thằng lính này đã bị bắn gục, hắn đã không còn đường để đi.