Sau khi Ôn Uyển phân phó chuyện xong, đè huyệt Thái Dương. Nữ nhân Quách thị này thật là có bệnh, Quách thị này rốt cuộc là muốn làm nàng khó chịu hay là làm thái tử và Thái Tử Phi khó chịu?
Ôn Uyển không có đi chú ý chuyện Quách thị muốn nàng khó chịu một trận, nữ nhân kia có bệnh, có chuyện này, Quách thị cách cái chết cũng không xa. Cho dù không chết, cũng cách ngày tàn không xa. Nàng mới không có thời gian đi chú ý đây! Được rồi, cho dù đối với Quách thị không nhìn trong mắt, Ôn Uyển chỉ muốn biết thái độ thái tử: “Thái tử đối với Quách thị tiến hành trừng phạt như thế nào?”
Sắc mặt Hạ Ảnh như nuốt một con ruồi: “Quách thị đã bị thái tử cấm túc rồi.” Chuyện này là chuyện hậu viện thái tử, hoàng đế biết cũng sẽ không đi quản. Có ai làm cha mà đi quản lý chuyện nội viện của con trai. Cho nên chỉ có thái tử trừng trị. Nhưng ngay cả Hạ Ảnh cũng giật mình, nữ nhân này phạm phải chuyện lớn như vậy, cũng chỉ bị giam lỏng, không có làm gì khác. Thái tử tính tình cứ như vậy, có thể gánh vác một nước sao? Hạ Ảnh lúc này hiểu được, tại sao Quận chúa khinh thường thái tử rồi?
Ôn Uyển cũng phục luôn, Quách thị thật là người thái tử thương a ( Ôn Uyển có ý trào phúng). Hiện tại Ôn Uyển đã biết rõ, tại sao Hải Như Vũ muốn đem con mình góp vào rồi? Bởi vì thái tử đối với Quách thị thật không tầm thường: “Xem ra, hiện tại hoàng gia có không ít tình thánh” Một Kỳ phong, hiện tại tới một thái tử. Không biết kế tiếp là ai?
Được rồi, Ôn Uyển thật lòng bội phục thái tử, vậy thì chú ý vấn đề một người khác: “Lúc ấy người bên cạnh Linh Đông đều đi đâu rồi? Tại sao ban đầu bên cạnh Linh Đông không có ai? Tại sao Hải Như Vũ không thả người bên cạnh trông chừng Linh Đông?” Với tư cách là Tam vương tử Đông cung, bên ngoài viện có gã sai vặt thiếp thân và tôi tớ đi theo, ở bên trong viện có Đại nha hoàn thiếp thân và bà vú đi theo. Cho dù hài tử lớn không cần bà vú và nha hoàn đi theo, bên cạnh cũng nên có hộ vệ. Những người này tất cả đều đã chết rồi sao? Căn cứ vào cái tình tiết không hợp tình lý này. Sáng sớm Ôn Uyển cũng biết chuyện này chạy không thoát liên quan tới Hải Như Vũ. Dĩ nhiên, không phải là Hải Như Vũ muốn làm cho con mình cực khổ chết. Mà là tương kế tựu kế, bởi vì Hải Như Vũ biết, cho dù thái tử thiếu não cũng sẽ không khiến Linh Đông lưng đeo danh tiếng giết muội. Cuối cùng Quách thị trộm gà không được còn mất nắm gạo ( thuần túy là Ôn Uyển tự mình bổ não, dĩ nhiên chân tướng như thế nào, chỉ có Hải Như Vũ tự mình biết ).
Hạ Ảnh lắc đầu: “Xác thực là không rõ ràng. Tôi tớ bên cạnh Quận chúa toàn bộ bị đánh chết. Ngay cả người đi theo bên cạnh Tam điện hạ, toàn bộ cũng bị đánh chết.”
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái, những lời này rất có nội hàm. Ôn Uyển suy nghĩ một chút cuối cùng cũng không có nói thêm cái gì nữa. Chẳng qua là làm cho người ta đưa dược liệu tốt đến Đông cung.
Ôn Uyển đang buồn bực, Hạ Ảnh quyết định để cho Ôn Uyển buồn bực thêm: “Quận chúa, Phương Vũ Đồng sắp chết. Thái y nói chỉ nội trong một hai tháng này.”
Hạ Dao im lặng mà nhìn Hạ Ảnh. Cố tình . Tuyệt đối là cố tình . Không sớm không muộn lại nói ngay lúc này. Mặt Ôn Uyển lập tức càng đen.
Mặc dù Ôn Uyển tận lực không muốn nghe tin tức này. Nhưng trong lúc lui tới, vốn có thể nghe được một chút. Ôn Uyển biết, tánh mạng của Phương Vũ Đồng quả thật đã tiến đến thời gian đếm ngược. Nhưng ở thời điểm tâm tình nàng cực độ không tốt, còn nói với nàng cái này. Ôn Uyển thật không cách nào hiểu trong đầu Hạ Ảnh nghĩ cái gì? Vốn tưởng rằng nàng tiến triển, nhưng vẫn không có nửa điểm biến hóa.
Hạ Ảnh không có lên tiếng. Hạ Dao cũng là lạnh lùng nói: ” Phú Quý Hoàng gia, không phải là dễ hưởng thụ như vậy. Nói tiếp, nàng so với rất nhiều người đã may mắn hơn. Chẳng qua là không có tiếc phúc. Cũng là Linh Đông, mới thật sự là đáng thương. Thân làm con trai ruột, bị mẹ ruột lợi dụng hoàn toàn. . . . . .” Hạ Dao nói như vậy, chỉ muốn dời đi lực chú ý của Ôn Uyển. Chú ý Linh Đông để tiêu tán buồn bực đối với Phương Vũ Đồng .
Quả nhiên Ôn Uyển dời đi lực chú ý: “Đúng vậy a, Hải Như Vũ đúng là nhẫn tâm. Làm như vậy, đứa bé Linh Đông kia bị kinh sợ cỡ nào. Cũng không biết bây giờ đang ở Đông cung như thế nào? Ngày mai phái người đi xem một chút. Nhất định phải gặp người rồi hãy nói.” Thế nào cũng là hài tử nuôi ở bên người. Mặc dù không quý báu bằng Minh Duệ và Minh Cẩn. Nhưng Ôn Uyển cũng thật lòng thương yêu đứa bé này .
Hạ Ảnh gật đầu đáp.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Hạ Dao hừ lạnh nói: “Có phải ngươi muốn khiến cho cuộc sống của Quận chúa trôi qua không thoải mái, thì ngươi mới thoải mái hay không?” Mới vừa rồi rõ ràng là tưới dầu vào lửa.
Hạ Ảnh nhẹ nhàng cười một tiếng: “Ngươi nghĩ nhiều. Ta muốn để cho Quận chúa buồn bực phải cùng nhau buồn bực, dè đặt tin tức đến lần nữa, tâm tình sẽ không tốt. Hơn nữa, tâm tình không tốt của Quận chúa rất nhanh sẽ đi qua.”
Hạ Dao có chút kinh ngạc: “Làm sao ngươi biết.”
Cái này đến phiên Hạ Ảnh hết chỗ nói rồi. Nàng làm sao biết. Tất nhiên là biết rồi. Chờ tư liệu tất cả quan viên trong kinh thành đưa tới đây, thì Ôn Uyển phải bận rộn đến trời đất quay cuồn, phía ngoài trừ chuyện hoàng thượng và tướng quân, nếu không có gì khác thường thì Quận chúa cũng sẽ không quản.
Hạ Dao quay lại thần trí, cười xuống. Đúng là hỏi một vấn đề vô ích. Nửa canh giờ sau, Hạ Ảnh liền đem một chồng tư liệu đưa tới cho Ôn Uyển xem.
Trước đây Ôn Uyển ở bên cạnh hoàng đế đối với chế độ trong triều vô cùng quen thuộc, cương vị gì, làm sao vân vân những thứ này thuận miệng là có thể nói ra ( năm đó bị ông ngoại hoàng đế huấn luyện ). Cho nên Ôn Uyển biết cương vị gì trọng yếu, cương vị gì không trọng yếu.
Thái Tử Phi nghe được phủ Quận chúa tặng không ít đồ tới đây cho Linh Đông, còn đặc biệt kêu quản gia nội viện Hạ Ngữ tới đây xem Linh Đông. Về phần tại sao là Hạ Ngữ, mà không phải Hạ Dao và Hạ Ảnh, Ôn Uyển cho là hai nữ nhân này không thích hợp làm công việc ngoại giao, tính tình thì nóng vội, ai biết đi đến Đông cung sẽ gây ra chuyện gì cho nàng. Hạ Ngữ tương đối hòa hợp, loại chuyện này cho nàng làm thích hợp nhất.
Hạ Ngữ đối với Thái Tử Phi cung kính hành lễ, ngôn ngữ lại càng nhún nhường. Thái Tử Phi đối với lần này vẫn tương đối thỏa mãn. Nếu đổi thành Hạ Dao và Hạ Ảnh, đối mặt Thái Tử Phi có cung kính nhún nhường, đó là một lần nữa ngẩng đầu dạy dỗ lại mới được. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Ôn Uyển không để cho hai người kia đến.
Hạ Ngữ nhìn thấy Linh Đông như ý nguyện, thuật lại lời của Ôn Uyển: “Điện hạ, Quận chúa rất lo lắng cho điện hạ. Quận chúa nói, hi vọng điện hạ sớm ngày khang phục. Có thể sớm ngày trở về học đường.” Hạ Ngữ nói về lại học đường, mà chưa nói trở về phủ. Mặc dù là sai một chữ, nhưng lại là hai khái niệm bất đồng.
Linh Đông lập tức tỏ vẻ phải về phủ Quận chúa: “Mẫu phi, con đã khoẻ rồi, không cần phải nghỉ ngơi nữa. Mẫu phi, bài học của con rất nhiều, con muốn đi trở về lớp học.” Hắn không muốn sống ở Đông cung, chỉ cần nghĩ đến tứ Quận chúa chết ở trước mặt hắn, trong lòng hắn liền phát run.
Thái Tử Phi cự tuyệt: ” Bây giờ thân thể con còn chưa khỏe, việc học sau này bổ sung là được.” Cái bộ dáng này mà trở về, Ôn Uyển sẽ cho hắn đi học đường học tập sao? Trở về cũng chỉ là ở phủ Quận chúa điều dưỡng. Tại sao nàng có thể đáp ứng chứ?
Hạ Ngữ thấy chuyện không đúng, liền lập tức cáo lui.
Linh Đông lần này rất kiên trì, chính là muốn trở về trong phủ Quận chúa. Nguyên nhân cũng là hiện tại hắn không có chuyện gì rồi, muốn trở về. Muốn cùng tiên sinh học tập.
Hai mẫu tử không thống nhất ý kiến. Như Vũ thật không ngờ khi thấy Linh Đông kiên trì, trong lòng không biết tư vị gì. Hai đại tâm phúc bên cạnh thay nhau an ủi, cuối cùng Như Vũ làm trò trước mặt Linh Đông hỏi thái y. Như Vũ ý tứ rất rõ ràng. Chính là hi vọng thái y nói không được .
Thái y thật khó xử, nhưng cuối cùng hắn quyết định nói sự thật: “Nương nương, phủ Quận chúa đông ấm hè mát, là địa phương thật sự tốt, thích hợp điều dưỡng nhất. Tam điện hạ ở phủ Quận chúa điều dưỡng mà nói…, đối với thân thể mới có lợi.” Dĩ nhiên, nguyên nhân chân thật thái y không dám nói. Đó chính là hắn nhận thấy được tâm tình Tam điện hạ đang phiền não. Dễ dàng buồn bực (như thế nào nữa, bây giờ Linh Đông chỉ là một hài tử ). Thái y cho rằng có thể việc lần này đã bị kích thích quá lớn rơi xuống di chứng. Bệnh này muốn tốt thì phải trừ đi kịp thời, nếu không có thể sẽ để lại di chứng. Lần này có cơ hội, thái y tất nhiên là cho hài tử tạm thời rời đi Đông cung, không nên ở cái địa phương này là tốt rồi. Rồi hãy nói phủ Quận chúa đúng là địa phương tốt cho điều dưỡng buông lỏng! Người bình thường muốn đi cũng đi không được.
Như Vũ không muốn để Linh Đông đi qua. Nhưng Linh Đông kiên trì. Cũng tại lúc này nghe được nói Quách thị lại mang thai. Nên cái gọi là cấm túc tất nhiên cũng giải trừ.
Quách thị vừa ra tới lại bắt đầu gây chuyện, vẫn ầm ĩ muốn Linh Đông đền mạng, đền mạng cho nữ nhi của nàng, hai ngày này ầm ĩ đến không được. Như Vũ cười lạnh, trước kia lúc hoàn hảo cũng không thấy thương yêu tứ Quận chúa. Mặc dù Như Vũ có biện pháp thu thập Quách thị. Nhưng Như Vũ cũng rất hiểu, nếu Quách thị chết, phần tình cảm vợ chồng của nàng cùng thái tử cũng chấm dứt. Những năm này nàng hết sức dễ dàng tha thứ Quách thị, chỉ vì có một lo lắng. Một khi nàng diệt Quách thị. Vợ chồng rất có thể như là người lạ. Như Vũ không dám mạo hiểm này. Cho nên đối với việc thái tử không giam giữ lâu Quách thị, thật ra Như Vũ cũng có dự liệu. Chẳng qua làm cho nàng ngoài ý muốn chính là Quách thị lại mang thai. Nàng nhớ được rất rõ ràng, sau này Quách thị sinh xong Ngũ hoàng tử, thái y nói Quách thị sẽ không có thể hoài thai hài tử. Chẳng lẽ là thái y lừa gạt nàng. Hoặc là, căn bản hài tử không tồn tại, chẳng qua chỉ tìm lấy một cái cớ. Điều phía sau này xác suất thấp, phía trước có thể.
Linh Đông nhân cơ hội nói: “Mẫu phi. Người để cho con đi đến chỗ của cô cô đi. Con ở trong phủ đệ, chỉ làm cho mẫu phi thêm phiền toái không cần thiết. Mẫu phi, nếu con còn ở lại trong phủ đệ, Quách nương nương sẽ không bỏ qua cho con.”
Như Vũ cũng không dám xác định Quách thị có thể chó cùng rứt giậu hay không? Nếu thật làm ra chuyện thương tổn Linh Đông, ỷ mình có thai cũng không thể đánh chết.
Như Vũ đang suy nghĩ, đã nghe Bảo Vân tới đây nói thân thể Linh Hạo không khoẻ, đang tìm Thái Tử Phi. Như Vũ vuốt vuốt huyệt Thái Dương, bệnh Linh Hạo còn chưa hết hẳn, lại phải phòng bị Quách thị. Nàng quả thật không có nhiều tinh lực như vậy. Để cho Linh Đông đi phủ Quận chúa cũng tốt. Ít nhất trong khoảng thời gian này giảm xóc, chuyện cũng đã qua.
Ôn Uyển nghe được Linh Đông trở lại thì có chút kinh ngạc, kinh ngạc năng lực phục hồi như cũ của Linh Đông tốt như vậy. Nhưng chờ thời điểm nhìn thấy người, mặt Ôn Uyển lập tức trầm xuống. Đứa bé này gầy không ít cái này không nói, khí sắc kia vừa nhìn chính là bệnh nhân. Trong lòng Ôn Uyển nổi giận, Hải Như Vũ đang làm cái gì, đứa nhỏ này đến cùng có phải nàng ta sinh hay không? Bệnh không có khoẻ đã ném cho nàng, là mẹ ruột sao?
Ôn Uyển vội vàng đem Linh Đông kéo về phòng nằm: “Con, đứa nhỏ này chuyện gì xảy ra.? Thân thể còn không khoẻ, con không ở trong nhà dưỡng tốt chạy tới đây làm cái gì?” Những lời này của Ôn Uyển, để lộ ra rất nhiều ý tứ . Đó chính là Đông cung mới chân chính là nhà của Linh Đông.
Linh Đông nghe xong rất khổ sở, cúi đầu không nói. Ôn Uyển khẽ thở dài, ngồi ở bên giường sờ sờ đầu của hắn: “Tốt lắm, cô cô không nên hung dữ với con, hung dữ với con là cô là không tốt, nhưng con cũng quá không hiểu chuyện. Thân thể không tốt hẳn đừng có cậy mạnh, lần này coi như xong. Nếu là có lần sau, cô cô sẽ không tha cho con.”
Linh Đông gật đầu một cái. Vừa lúc Diệp thái y ở trong phủ Quận chúa. Diệp thái y là tới đây chẩn đoán bệnh lần cuối cùng cho Minh Cẩn. Ôn Uyển bận rộn để cho Diệp thái y xem một chút cho Linh Đông.
Ôn Uyển nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái xám của Linh Đông kia, trong lòng bực mình. Hài tử không hiểu chuyện muốn trở về còn chưa tính, chẳng lẽ Hải Như Vũ này làm mẹ cũng không biết đứa nhỏ này còn chưa khỏe hẳn sao?
Diệp thái y bắt mạch xong rồi nói ra: “Điện hạ bị chấn kinh, tốt hơn nên nghỉ ngơi hai ngày. Thần kê phương thuốc, uống trước hai đơn xem một chút.”
Minh Cẩn nghe được Linh Đông trở lại, thùng thùng mà chạy tới, nhìn thấy Linh Đông nằm ở trên giường, liền lôi kéo tay áo Ôn Uyển kêu: “Mẹ, để cho con và ca ca ở bên cạnh biểu ca a! Thời điểm con ngã bệnh có ca ca bên cạnh, một chút cũng không buồn bực, con và ca ca ở cùng biểu ca, biểu ca cũng sẽ không buồn bực, bệnh cũng rất nhanh khỏi. Mẹ, người nói có được hay không?”
Ôn Uyển chỉ chỉ cái trán Minh Cẩn: ” Quỷ lười biếng, tìm lý do lười biếng. Lần này chìu ý con, ngoan ngoãn ở bên cạnh biểu ca, mẹ đi ra ngoài xem thuốc đã xong chưa.”
Ôn Uyển nói xong quay đầu hướng về phía Linh Đông nói: “Minh Duệ. Nếu là Minh Cẩn quá náo loạn ảnh hưởng biểu ca nghỉ ngơi, cho nha hoàn bà tử đuổi đi ra. Biết không?” Linh Đông có thể là bởi vì chính mình là ca ca, cộng thêm cảm giác mình không phải là ca ca ruột thịt. Không phải là người một nhà, cho nên tương đối nghe theo Minh Cẩn. Minh Duệ thì không chiều Minh Cẩn, đáng đánh thì đánh, nên mắng thì mắng.
Minh Duệ gật đầu.
Ôn Uyển mới vừa vào cửa, chỉ nghe thấy Minh Cẩn đang kể chuyện xưa Trư Bát Giới cõng vợ. Ôn Uyển dở khóc dở cười, cái tiểu tử thúi này, chuyện xưa này bọn ta kể đến ngán. Nhưng Minh Cẩn lại cứ nghe không ngán. Hơn nữa còn đặc biệt thích kể cho người khác nghe. Ôn Uyển rất bội phục Minh Duệ và Linh Đông có thể nghe vô số lần. Nhưng cũng tốt, như vậy cũng có thể huấn luyện lực nhẫn nại của hai người.
Hạ Nhàn đem thuốc bưng tới. Ôn Uyển thử độ nóng một chút, độ nóng vừa phải, liền đưa thuốc cho Linh Đông. Ôn Uyển cũng không như người khác từng muỗng từng muỗng mà đút. Đây không phải là ăn cơm, thuốc này đắng muốn chết người. Có thể một ngụm rót hết thì tuyệt đối không chia nhiều làm hai ngụm. Sau khi uống xong thuốc, Ôn Uyển cho Linh Đông ăn một khối mứt hoa quả: “Thuốc đắng, ăn khối mứt hoa quả đi cho hết đắng.”
Con mắt Minh Cẩn lóe sáng nhìn mứt hoa quả. Ôn Uyển cười đưa cho hắn một khối: “Mèo nhỏ tham ăn, cho con.” Minh Cẩn siêu cấp thích ăn đồ ngọt, Minh Duệ thì rất chán ghét ăn đồ chua chua ngọt ngọt. Ôn Uyển thấy chuyện lần này đối với Minh Cẩn mà nói, thật giống như ảnh hưởng không lớn. Vừa vui mừng đồng thời lại lo lắng.
Ôn Uyển chờ sau khi Linh Đông uống xong thuốc, để cho Minh Duệ và Minh Cẩn đi ra ngoài, đừng quấy Linh Đông ngủ. Chờ sau khi hai người đi ra ngoài, Ôn Uyển nhìn chằm chằm Linh Đông ngủ rồi cũng đi ra ngoài.
Sau khi Linh Đông tỉnh ngủ đã nhìn thấy Ôn Uyển ngồi ở bên giường, sắc mặt thật quái dị. Ôn Uyển nghĩ nhiều, nàng là đại khái đoán được Linh Đông tỉnh, mới tới. Lúc này nhìn thấy hắn tỉnh, liền cười hỏi: “Khỏe chưa?”
Ánh mắt Linh Đông ê ẩm : “Dạ, cô. Ngủ một giấc đã khá nhiều.”
Ôn Uyển sờ sờ mặt Linh Đông: “Muốn ăn cái gì, ta sai Hạ Nhàn làm cho con.” Đáy mắt Linh Đông chua xót cùng bi thương Ôn Uyển không thể không thấy, chỉ cố ý không để ý đến thôi. Bởi vì nàng quả thật khó mà nói. Hài tử nhiều cũng không phải là mỗi đứa đều có thể chiếu cố được. Cho nên có một câu cách ngôn, cố lấy lớn, nhớ tới nhỏ, thường quên mất một người ở giữa. Nói vậy đứa nhỏ này bị quên hoàn toàn đủ a!
Ôn Uyển vốn tưởng rằng Linh Đông rất nhanh sẽ tốt, chỉ cần cố điều dưỡng, mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn. Nào đâu biết rằng buổi tối hôm đó, Linh Đông sốt lên. Ôn Uyển vừa dùng biện pháp vật lý cho Linh Đông hạ nhiệt độ. Vừa phân phó người vội vàng đi gọi thái y tới đây.
Diệp thái y tới đây kê đơn thuốc, Ôn Uyển cho Linh Đông uống thuốc, cũng không dám đi ra, vẫn canh giữ ở bên giường. Cũng may thuốc hiệu nghiệm, cộng thêm mấy năm này Linh Đông đi theo tập võ, mặc dù không có thể chất tốt như Minh Duệ và Minh Cẩn, nhưng so với hài tử bình thường mạnh hơn nhiều. Cho nên ở thời điểm hừng sáng, Linh Đông đã tỉnh.
Linh Đông mở mắt đã nhìn thấy Ôn Uyển chờ đợi ở bên cạnh mép giường, nằm úp sấp ngủ thiếp đi. Linh Đông vừa động, Ôn Uyển đã bị thức tỉnh. Ôn Uyển thấy Linh Đông tỉnh, trong lòng buông lỏng.
Linh Đông nhìn mặt mũi Ôn Uyển tiều tụy, một đôi mắt hiện đầy tia máu. Bộ dáng kia nhìn lên chính là không ngủ: “Cô cô. . . . . .”
Ôn Uyển sờ sờ cái trán Linh Đông: “Sốt lui là tốt rồi. Đói bụng không? Ta bảo Hạ Nhàn làm cho con chè hạt sen đậu đỏ ý dĩ mà con thích ăn nhất.” Ôn Uyển ở thời điểm Minh Cẩn ngã bệnh cũng dụ dỗ Minh Cẩn như vậy.
Linh Đông nghe trong lòng rất cảm động. Nhớ được lần trước thấy thời điểm Minh Cẩn ngã bệnh, cô cô cũng trắng đêm không ngủ mà chiếu cố Minh Cẩn. Sau đó Minh Cẩn muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Lúc ấy cô cô nói, người ngã bệnh lớn nhất, cho nên cô cô thỏa mãn hết thảy yêu cầu không hợp lý của Minh Cẩn. Bởi vì bị bệnh đãi ngộ đặc biệt tốt, Minh Cẩn còn giả bộ bệnh quá một lần. Nhưng sau khi bị vạch trần kết quả cũng rất đáng thương, trong vòng ba tháng không có ngày nghỉ, phạt chép một ngàn chữ to. Sau đó còn bị Minh Duệ sửa chữa rất thảm. Sau này Minh Cẩn không dám nữa.
Linh Đông cúi đầu mà kêu một tiếng: “Cô cô.” Sau khi gọi xong, liền ôm cổ Ôn Uyển.
Trong lòng Ôn Uyển xẹt qua tia khác thường, cười vỗ lưng Linh Đông ôn nhu an ủi: “Không có chuyện gì, đừng lo lắng. Đại phu nói sốt lui là tốt, chờ tốt hãy theo tiên sinh học tập, lại theo Minh Duệ, Minh Cẩn cùng nhau luyện công.”
Linh Đông ôm cổ Ôn Uyển thật lâu. Mặc dù không có khóc lên, nhưng nước mắt cũng lã chã rơi xuống đất. Bởi vì Ôn Uyển đưa lưng về phía Linh Đông, cho nên không thấy được bi thương thống khổ trong mắt Linh Đông, quấn quýt cùng tuyệt vọng.
Ôn Uyển cảm giác được cổ ẩm ướt, trong bụng sửng sốt thật lâu, đây là tại sao? Lúc đó cũng chỉ là có chút khổ sở, nhưng đã đến trong phủ Quận chúa sẽ không có chuyện gì. Nhưng lúc này mới nháy mắt, làm sao lại khiến cho đứa bé này khóc rồi?
Ôn Uyển mấy năm này cố ý rèn luyện Linh Đông, tâm tính Linh Đông càng ngày càng trầm ổn. Mặc dù nói hiện tại còn rất lâu mới đạt tới yêu cầu, nhưng cũng đã sớm vượt qua tâm tính một đứa nhỏ. Nếu không phải chuyện tình trọng đại, tuyệt đối sẽ không làm Linh Đông thất thố như vậy.
Sắc mặt Ôn Uyển rất khó nhìn, nhưng cũng thời gian nháy mắt đã khôi phục bình thường. Nhẹ nhàng mà vỗ lưng Linh Đông, những lời khác không nói nhiều. Mãi cho đến khi Hạ Nhàn đem cháo bưng tới đây, Linh Đông mới làm bộ như không có việc gì bưng cháo uống.
Ôn Uyển thấy đáy mắt Linh Đông sưng đỏ, trong lòng có áy náy. Trước kia nàng luôn dụng tâm đem Linh Đông cùng Minh Duệ, Minh Cẩn đối đãi khác nhau. Chính là không hy vọng Linh Đông đối với nàng sinh ra tính ỷ lại quá độ. Nhưng hiện tại, Ôn Uyển ý thức được, nàng sai lầm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com