Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Q.7 – Chương 8: Tính Toán – Botruyen

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Q.7 - Chương 8: Tính Toán

Ôn Uyển trầm mặc hồi lâu rồi nói ra: “Hạ Dao, nếu đổi ngươi thành là Thái Tử Phi, ngươi sẽ làm thế nào? Nếu đổi ngươi thành ta? Ngươi lại sẽ như thế nào?”

Hạ Dao khẽ cười nói: “Quận chúa, lời này ta không có cách nào trả lời người. Nếu đổi lại là người bây giờ bị vây ở địa vị của Thái Tử Phi, người sẽ làm như thế nào?”

Ôn Uyển khẽ thở dài. Đây chính là một nút chết, không có cách nào cởi bỏ. Không có thái tử, Thái Tử Phi như Hải Như Vũ cái gì cũng không phải. Đồng dạng, không có thái tử, Linh Đông cũng bị vây ở trong nguy hiểm. Có lẽ hắn không có mẫn cảm như Linh Nguyên vậy, nhưng cả đời phải cụp lấy cái đuôi mà sống. Mặc dù Ôn Uyển đối với thủ đoạn của Thái Tử Phi Hải Như Vũ không hài lòng, nhưng không có cách nào chỉ trích. Hải Như Vũ không phải là nàng, nàng còn có quá nhiều băn khoăn, về mặt lý trí thì hiểu, nhưng về tình cảm lại không chấp nhận được.

Ôn Uyển nặng nề thở dài một hơi: “Đi ra ngoài, ta muốn yên tĩnh tỉnh táo một chút.” Nàng quả thật cần yên tĩnh tỉnh táo. Minh Duệ thì có thể thấu hiểu mình, nhưng Minh Cẩn không thể. Mặc dù Minh Cẩn thích ăn ngon, ham chơi, lại rất vui vẻ, nhưng nàng biết Minh Cẩn cũng là một cục cưng thông minh. Chuyện này, nàng thật sự cần cân nhắc cho tốt.

Sau khi Hạ Dao đi ra ngoài, hướng về phía Hạ Ảnh chờ đợi ở bên ngoài, cười khổ: “Quận chúa vẫn như thế. Qua nhiều năm rồi, vẫn cứ không đổi được cái tật bệnh này. Thái tử và Thái Tử Phi có thể vứt bỏ con của mình. Nàng ngược lại không đành lòng. Thật ra nếu Quận chúa nguyện ý dạy, là phúc phận của Linh Đông điện hạ.” Thái tử bị hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ, đây là chuyện mọi người đều biết . Một khi bị hoàng đế chán ghét mà vứt bỏ sớm muộn gì thái tử cũng đi về phía diệt vong. Thân là con thứ của thái tử, tương lai của Linh Đông đã một mảnh xám xịt. Nhưng nếu có Quận chúa dạy, chỉ cần Linh Đông có thể được hoàng đế yêu thích, cho dù không có thái tử, tương lai cũng có cơ hội.

Hạ Ảnh nhìn cái bóng được kéo dài: “Chỉ hy vọng Quận chúa có thể nắm bắt được cơ hội lần này.” Hạ Ảnh thật hy vọng Ôn Uyển bắt được cơ hội lần này. Nếu thật sự bồi dưỡng được Linh Đông, thì nửa đời sau của Quận chúa không phải tiếp tục sầu lo, cũng có thể vượt qua cuộc sống mà mình mong muốn.

Hạ Dao lắc đầu: “Cơ hội gì? Ta mặc dù rất hi vọng Quận chúa bắt được cơ hội lần này. Nhưng nếu Quận chúa đáp ứng ta cũng lo lắng, sau này dạy nên cũng chỉ lót đường cho Thái Tử Phi. Có thân thiết mấy cũng không qua cha mẹ.” Lấy tính tình của Quận chúa, đoán chừng là cả đời cũng sẽ không nói chân tướng cho Linh Đông biết. Khi đó, chẳng phải bị thiệt thòi sao?

Hạ Ảnh cũng không biết nói gì nữa, vừa nói như thế thì lại giống như Quận chúa tiếp nhận này, phải bỏ hết công sức vào mà chẳng có kết quả tốt. sau khi Hạ Ảnh suy nghĩ một chút nói: “Cũng không nhất định. Quận chúa vì Minh Duệ và Minh Cẩn đã thay đổi rất nhiều.” gần đây Quận chúa làm việc thay đổi rất nhiều so với trước kia. Có lẽ trước kia Quận chúa sẽ không nói. Nhưng hiện tại, nếu như Quận chúa thật muốn phân ra đại bộ phận tinh lực dạy Linh Đông. Làm ít đi thời gian thân cận hai đứa bé. Quận chúa có lẽ, sẽ không có biện pháp dự phòng đi.

Hạ Dao chỉ có thể thở thật dài: “Chỉ mong là thế” Nếu Quận chúa không nói, vậy bọn họ nói là tốt rồi.

Hoàng đế biết Ôn Uyển cố kỵ hài tử Linh Đông kia. Cũng chỉ cười lắc đầu: “Đã mười sáu năm rồi, vẫn là nhất thành bất biến (hình thành thì không thay đổi).” Nhìn Tôn công công bên cạnh.

Tôn công công có bản lĩnh nhìn mặt mà nói chuyện, lô hỏa thuần thanh. Lập tức đã biết ý tứ hoàng đế : “Hoàng thượng, Quận chúa chính là có tâm địa Bồ Tát.”

Hoàng đế rất tán thành.

Ôn Uyển còn không có hạ quyết định, thì trong hoàng cung chảy ra tin tức. Nói hoàng đế bởi vì Ôn Uyển Quận chúa biên soạn sách vỡ lòng này, khiến cho hoàng đế nảy mầm ý nghĩ, muốn cho Ôn Uyển Quận chúa từ trong hoàng tử chọn lựa ra một người tự mình dạy. Trong lời đồn đãi có nói hoàng đế bảo Ôn Uyển dạy hoàng tử. Không có liên quan đến Hoàng Tôn.

Ôn Uyển nhịn không được phun: “Cậu Hoàng đế có phải cho là ta quá rỗi rãnh rồi hay không? Bắt đầu từ hôm nay, đóng cửa từ chối tiếp khách.”

Hạ Dao thấy bộ dáng khôi hài này của Ôn Uyển, vẻ lo lắng bị quét hết liền nở nụ cười: “Quận chúa yên tâm, đại môn vẫn đang đóng. Không có sự phân phó của người, không ai có thể đi vào.” Phủ Quận chúa cũng không phải là chợ bán thức ăn, há lại ai muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.

Một viên đá kích thích ngàn tầng sóng. Hoàng đế thả tin tức kia ra. Bỗng chốc lại để cho mọi người rối rít suy đoán thánh ý là gì.

Bên trong Đông Cung, thái tử vô cùng lo âu. Không phải nói nắm chắc sao? Tại sao phải xuất hiện đường rẽ như vậy? Nếu như Ôn Uyển chọn lựa những người khác, vậy hắn chẳng khác nào lót đường thay cho người khác.

Như Vũ cũng không ngờ tới là cái bộ dáng này, lập tức hạ thiếp. Nhưng lấy được tin tức là phủ Quận chúa, đóng cửa từ chối tiếp khách. Như Vũ lầm bầm nói: “Tại sao có thể như vậy?”

Dung mama vừa bắt đầu lựa lời khuyên Như Vũ đừng đáp ứng đề nghị hoang đường này của thái tử. Không nghĩ tới, bắt đầu không có đáp ứng, sau lại tự mình động tâm tư. Dung mama thở dài trong lòng, có lẽ bà sai rồi. Không phải là thái tử để cho Thái Tử Phi động tâm tư, mà là Thái Tử Phi vẫn có cái tâm tư này: “Ban đầu Thái Tử Phi hẳn là có cái ý nghĩ này. Ôn Uyển Quận chúa đâu có dễ đắn đo như thế. Nếu Quận chúa đáp ứng, lần này chúng ta thật đúng là lót đường cho người khác rồi.” Được Quận chúa dạy, tầng quan hệ này không giống tầm thường. Đừng nói sau này có được Ôn Uyển Quận chúa trợ lực hay không? Chỉ cần có thể học được bản lãnh của Ôn Uyển Quận chúa. Sau này cũng là một người phi thường.

Như Vũ ngửa đầu nhìn Dung ma ma: “Ngươi cho là, ta có thể phản kháng được thái tử sao?”

Dung ma ma khẽ than thở, : “Thái Tử Phi, chuyện này mưu kế sau lưng chính là Quách thị. Nàng ra chủ ý, sẽ có gì tốt với Thái Tử Phi sao?”

Như Vũ vuốt bụng: “Nếu như thái tử ngã, tất cả mọi người đều xong. Cho nên. Cái chủ ý này mặc dù là Quách thị ra, nhưng điểm xuất phát đúng là vì tốt cho Đông cung. Ma ma, ta cũng biết, cho nên ban đầu ta cự tuyệt. Nhưng phương thức Ôn Uyển dạy hài tử, thật khiến ta động tâm. Hơn nữa, thái tử là gốc rễ, không có thái tử ta cái gì cũng không phải. Ta quả thật không có biện pháp.” Nàng biết ban đầu là Quách thị nghĩ chủ ý. Nhưng vậy thì có thể làm sao? Thái tử nếu bị phế, các nàng sẽ phải trở thành thịt cá trên thớt. Tương lai cũng là chết không có chỗ chôn.

Dung ma ma không có nói nữa.

Như Vũ chỉ nhìn nàng nói: “Ma ma, ngươi nói xem, Ôn Uyển thật sẽ chọn dạy những người khác sao? Ta cảm thấy được sẽ không, nếu như không chọn Linh Đông, có thể ai Ôn Uyển cũng không chọn.”

Dung ma ma đành phá vỡ ảo tưởng của Như Vũ: “Nương nương không nghĩ tới, cho dù Quận chúa tuyển Linh Đông điện hạ. Đối với Thái Tử Phi đối với Đông cung có ích lợi gì? Thu Linh Đông điện hạ, sẽ trù tính cho Đông cung sao? Thái Tử Phi, lão nô có câu nói không dễ nghe. Nghe lời của lão nô nói, sợ Thái Tử Phi sẽ chấn kinh.”

Như Vũ nắm quả đấm: “Ngươi nói, ta nghe .”

Ánh mắt Dung ma ma có chút sắc bén, nhưng thấy tay Như Vũ vuốt ve ở bụng. Ngôn ngữ cũng tương đối nhu hòa xuống: “Chuyện này kết quả tốt nhất, là Quận chúa tuyển Linh Đông điện hạ, hơn nữa trù tính vì Đông cung. Kết quả xấu nhất là Quận chúa chọn dạy người khác. Còn có một kết quả bình thường, Quận chúa chọn Linh Đông điện hạ nhưng sẽ không trù tính cho Đông cung, quan hệ cùng Đông cung vẫn ôn hoà như hiện tại, thế nhưng còn có một hậu quả hỏng bét nữa, Linh Đông điện hạ giao cho Ôn Uyển Quận chúa rồi, sau này Linh Đông điện hạ nhất định sẽ lạnh nhạt với Thái Tử Phi.”

Như Vũ lắc đầu: “Không đâu, Ôn Uyển sẽ không làm chuyện như vậy.” Lấy sự hiểu biết của nàng với Ôn Uyển, Ôn Uyển sẽ không đoạt nhi tử với nàng. Tính tình Ôn Uyển cao ngạo, khinh thường làm chuyện bỉ ổi như vậy. Điểm này Như Vũ có lòng tin.

Dung ma ma không biết, Như Vũ nghĩ đến chính là Ôn Uyển muốn đoạt nhi tử cùng nàng, nếu biết được nhất định sẽ ngất đi. Bà hoàn toàn không phải là ý này. Dung ma ma nghe Thái Tử Phi nói…, trong mắt có chút thất vọng. Nhưng thất vọng này chợt lóe rồi biến mất: “Lão nô chỉ nói với nương nương là có khả năng này. Có thể là lão nô quá lo lắng.” Lo ngại sao? Làm sao có thể? Lúc trước Ôn Uyển Quận chúa không so đo, đó là vì không ảnh hưởng toàn cục. Hiện tại Đông cung tính toán nàng như thế, nếu nàng nguyện ý dạy Linh Đông điện hạ, còn không nhân cơ hội gom Linh Đông điện hạ đi, vậy thì không phải là Ôn Uyển Quận chúa rồi. Ôn Uyển Quận chúa là Phất Khê công tử không sai, nhưng Ôn Uyển Quận chúa lợi hại nhất cũng là làm ăn, hơn nữa còn chưa bao giờ làm ăn hao vốn.

Tam hoàng tử Kỳ Mộ nhận được tin tức kia, sắc mặt nghiêm nghị: “Không ngờ Đông cung lại ra chủ ý như vậy. Bàn tính đánh thật tốt!” Nếu thật sự nuôi dạy Linh Đông, đối với hắn mà nói có hại không có lợi.

Phụ tá phân tích nói: “Lấy tính tình của Quận chúa, cho dù tuyển Linh Đông điện hạ thân thiết nhất trong Đông Cung, Quận chúa cũng sẽ không tương trợ Đông cung. Về phần nói Linh Đông điện hạ trưởng thành là nhân tài. Vậy ít nhất phải là chuyện mười năm sau này. Mười năm sau, thái tử còn ở vị trí này này không cũng không nói chính xác được. Chớ đừng nói chi là, còn có một TrườngTôn điện hạ ở đó.”

Kỳ Mộ nhìn hắn: “Ôn Uyển sẽ không trợ giúp Đông cung, đó là khẳng định. Nhưng ngươi lại không thử nghĩ xem, năm đó Ôn Uyển từ tình thế gì đi tới hôm nay. Chỉ cần Linh Đông học được một nửa bản lãnh của Ôn Uyển. Sẽ là người vô cùng khó đối phó. Không cần Đông cung trù tính, hắn học được bản lãnh của Ôn Uyển, cũng đã là ưu thế lớn nhất.” Hoàn toàn có thể không dựa vào thái tử, tự mình thượng vị.

Phụ tá lắc đầu: “Điện hạ, cần phải phòng bị. Nhưng không tất yếu lo lắng như vậy. Trên đời này, Ôn Uyển Quận chúa chỉ có một. Ôn Uyển Quận chúa có thể đi tới hôm nay, tự thân Thông Tuệ là một mặt, nhưng cũng có may mắn ở bên trong.” Phụ tá ý tứ rất đơn giản, nếu năm đó đương kim Thánh thượng không phải dựa vào việc phát hiện thân phận Ôn Uyển Quận chúa, mới không khiến hoàng đế chán ghét vứt bỏ. Ôn Uyển cũng không có địa vị bây giờ. Có thể được việc, năng lực và số phận sẽ hỗ trợ lẫn nhau.

Phụ tá trầm mặc một chút rồi nói ra: “Lục hoàng tử phi cùng Quận chúa quan hệ cũng tương đối thân thiết. Chỉ tiếc. . . . . .” Chỉ tiếc trưởng tử của Lục hoàng tử từ trần rồi.

Kỳ Mộ lầm bầm lầu bầu: “Lục hoàng tử. . . . . .” Từ lúc nào bắt đầu, hắn cảm giác đệ đệ này cũng cách hắn càng ngày càng xa rồi. Quan hệ của hai người không nhiều bằng lúc trước.

Trong hoàng cung, người có nhi tử đều nổi lên cái tâm tư này. Nếu để cho Ôn Uyển Quận chúa dạy, được Ôn Uyển Quận chúa yêu thích, vậy khẳng định cũng có thể được hoàng đế sủng ái. Tương lai hài tử sẽ tiền đồ vô lượng. Cho nên người người đều nghĩ biện pháp. Chỉ cần có thể dựng được quan hệ liền chui vào.

Mai nhi nghe dạng người như vậy tới cửa, lập tức động thai khí. Muốn an tâm dưỡng thai cũng không thể tùy ý đi lại. Thật là nói đùa, chuyện tình trọng đại như vậy muốn nàng lẫn vào. Nàng có thể lẫn vào, nàng làm sao lẫn vào. Nàng còn muốn yên ổn để sống lâu thêm vài năm.

Hứa Tĩnh Thu biết Mai nhi động thai khí, không gặp mình. Trong mắt có thất vọng. Nhưng khi nhìn nhi tử đã có hiểu biết, liền cắn răng. Nếu có thể nhận được Ôn Uyển tương trợ, chỉ sợ làm cho nàng và nhi tử ly tâm, chỉ cần nhi tử nàng sau này có thể Nhất Phi Trùng Thiên (bay lên trời). Nàng cũng nguyện ý ( Ôn Uyển buồn nôn: ngươi nguyện ý nhưng ta không muốn a ).

Đáng tiếc làm cho nàng thất vọng chính là nàng sai người lặng lẽ đưa tin đi phủ Quận chúa. Đừng nói đến trong tay Ôn Uyển, đến trong tay Hạ Dao cũng không đến. Trực tiếp giải quyết hết ở tiền viện. Ôn Uyển nói…, đối với hết thảy tới cửa tặng đồ hoặc là tới cửa nói giúp, toàn bộ không cho vào phủ Quận chúa.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.