Hạ Ảnh đối với chuyện hậu cung vô cùng quen thuộc, cộng thêm nàng có mạng lưới tin tức linh thông, trong hoàng cung nhân sự chỉnh tề, mọi chuyện thuận buồm xuôi gió. Hạ thủ nhanh chóng.
Sau khi bắt người, trực tiếp lấy những thủ đoạn chuyên dành cho những kẻ phạm tội cực kỳ hung ác ra đối phó những người này. Ngay cả mật thám trải qua huấn luyện đặc biệt còn chịu không được, những cung nữ thái giám này sao có thể chịu được. Cho nên sau một ngày một đêm, đã khai ra kẻ đứng đằng sau, thật đúng là có ba người. Một người là một trong tứ phi, Huệ phi, những năm gần đây trong hoàng cung danh tiếng của Huệ phi rất tốt, hơn nữa làm người khiêm tốn, về phần tại sao lại tham dự trong đó tạm thời còn không biết; thứ hai là Hứa Tịnh Thu, Hứa Tịnh Thu cùng Giang Vi từng có không ít va chạm, muốn Giang Vi chết là rất bình thường. Cuối cùng là một người hiện giờ nhận được nhiều hoàng sủng nhất Trân Tiệp dư, bởi vì Giang Vi có Văn quý phi hiệp trợ hôm nay mới có thể cùng Trân Tiệp dư ngang hàng.
Hạ Ảnh đem tin tức lấy được nói cho Hạ Dao, Hạ Dao đến mày cũng không nhăn chút nào: “Hoàng thượng nói như thế nào?” Nếu hoàng đế không nỡ giết bọn họ, vậy để nàng động thủ là được rồi.
Hạ Ảnh cẩn thận nói: “Chuyện này, vẫn nên chờ Quận chúa tới định đoạt. Chúng ta có thể truy xét, nhưng không thể quyết định thay. Hạ Dao, ta tin tưởng Quận chúa đã có quyết định. Thương tổn đến hai đứa bé, chẳng khác nào muốn mệnh Quận chúa. Quận chúa tuyệt đối sẽ không tâm từ thủ nhuyễn. Cho nên ngươi không cần lo lắng Quận chúa sẽ bỏ qua cho mấy người bọn họ.” Hạ Ảnh không phải không muốn tự mình động thủ, nhưng Hạ Ảnh lo lắng động tới những người này, sẽ lưu lại vết dao trong tim hoàng thượng. Đối với Quận chúa mà nói, không có lợi. Đây cũng là lời tâm huyết của Hạ Ảnh.
Hạ Dao cũng biết phân tấc: “Trước đem lời khai chuẩn bị xong. Chờ Minh Cẩn tỉnh lại, ta sẽ nói cùng Quận chúa.” Nhất định phải tìm ra kẻ hạ độc thủ, lập tức liền thu thập. Những người hiềm nghi còn lại từ từ sẽ thu thập.
Đêm lạnh như nước, gió vù vù thổi mạnh. Âm thanh do cây cối xao động truyền ra, xào xạc vang vọng trong đêm.
Ôn Uyển đặt ngón tay trên khuôn mặt lạnh như băng của Minh Cẩn. Trời mưa thì mưa thôi, đừng có sấm sét. Tiểu Bảo sợ nhất là tiếng sấm. Đáng tiếc không như mong muốn, phía ngoài cuồng phong gào thét, oanh một tiếng, phảng phất như muốn đem cả màn đêm đen đặc này bổ ra, rất nhanh, từ phía chân trời truyền đến từng đạo tiếng sấm.
Ôn Uyển quay đầu nhìn Minh Duệ. Minh Duệ vừa định mở miệng tỏ vẻ mình không có chuyện gì, đã thấy Minh Cẩn mở mắt, nên vui mừng kêu lên: “Mẹ, đệ đệ tỉnh, đệ đệ tỉnh.”
Ôn Uyển quay đầu lại, quả nhiên Minh Cẩn đã tỉnh lại. Ôn Uyển vui mừng: “Tiểu Bảo, Tiểu Bảo.” Tỉnh là tốt rồi, thái y nói tỉnh lại sẽ không có chuyện (Thái y đã sớm nói không có chuyện gì. Chưa nói qua tỉnh lại sẽ không có chuyện ).
Minh Cẩn nghe được tiếng sấm phía ngoài, còn có từng đạo tia chớp chói mắt xuyên đến trong phòng. Nhỏ giọng nói: “Mẹ, con sợ.”
Ôn Uyển ôm Minh Cẩn trong ngực: “Không sợ, Mẹ ở chỗ này, không sợ.” Minh Cẩn vẫn rất sợ sấm chớp. Không nghĩ tới hôm nay sấm đánh còn có thể làm cho tiểu tử này tỉnh lại. Ôn Uyển rất là cảm kích ông trời đã hỗ trợ.
Minh Duệ cũng lôi kéo tay Minh Cẩn: “Đệ đệ. Đừng sợ, không có chuyện gì. Ca và Mẹ đều ở bên cạnh đệ.” Minh Duệ đã hạ quyết tâm, chuyện lần này nhất định phải làm cho Minh Cẩn nhận được dạy dỗ. Sau này làm việc mới ổn thỏa được.
Hạ Dao ở bên ngoài nghe được tiếng động biết Minh Cẩn đã tỉnh, nhanh chóng để cho Hạ Nhàn bưng cháo nóng tới. Bởi vì Minh Cẩn đã lâu không ăn gì. Minh Cẩn nhìn chén cháo trong tay Ôn Uyển, trong mắt có sợ hãi. Hắn chính là ăn điểm tâm mới bị hành hạ đến thiếu chút nữa thì chết. Ăn rồi ói, phun ra rồi ăn, bây giờ nhìn thấy đồ ăn đã nghĩ muốn ói a! Bị ám ảnh rồi.
Ôn Uyển hôn một cái lên trán Minh Cẩn, ôn nhu nói: “Đừng sợ, đây là cháo Hạ Nhàn cô cô nấu. Cháo thịt nạc con thích nhất.” Nói xong, tự mình nếm thử một miếng, nhiệt độ vừa phải. Múc một muỗng cho Minh Cẩn. Minh Cẩn mới vừa rồi chỉ là phản xạ có điều kiện, lúc này đúng là có đói bụng, thấy Ôn Uyển ăn cũng hé miệng ăn.
Ăn xong, Ôn Uyển lại ôm Minh Cẩn. Biết lần này thật sự dọa sợ hắn rồi. Minh Duệ cũng bò lên giường, uốn tại bên cạnh Ôn Uyển và Minh Cẩn.
Ôn Uyển nhẹ nhàng vỗ vỗ Minh Cẩn: “Bảo Bảo, Tiểu Bảo, các con có muốn nghe Mẹ kể chuyện xưa hay không.” Hiện tại nói cái gì trách cứ, cái gì an ủi cũng không thích hợp. Ôn Uyển cho rằng kể một chút chuyện xưa, sẽ làm hài tử thoải mái, buông lỏng tinh thần. Về phần Minh Cẩn tham ăn mới trúng độc, chờ Minh Cẩn khoẻ rồi lại dạy dỗ hắn.
Minh Cẩn nhỏ giọng nói: “Mẹ, con muốn nghe chuyện Trư Bát Giới lấy vợ.” Trong Tây Du kí, Minh Cẩn thích nhất chính là nghe đoạn Trư Bát Giới lấy vợ này.
Ôn Uyển cười nói: “Bảo Bảo, con có ý kiến gì hay không?” Minh Duệ thích nghe nhất là đoạn Tôn Ngộ Không cùng thiên binh thiên tướng so chiêu. Đặc biệt là cùng Nhị Lang thần so chiêu, cao thủ tỷ thí, Minh Duệ thích nhất đấy. Cho nên, Ôn Uyển vì không muốn hai huynh đệ bọn họ tranh cãi, cũng vì nghĩ xem nên kể chuyện gì mới thích hợp, miễn cho hai huynh đệ tranh cãi.
Minh Cẩn đáng thương nhìn Minh Duệ: “Ca ca, đệ muốn nghe Trư Bát Giới lấy vợ.”
Khóe miệng Minh Duệ co giật rồi, tên tiểu tử hư hỏng này, hôm nay làm cho mình sợ đến hết hồn hết vía, khoản nợ này hắn vẫn muốn tính toán đấy. Chẳng qua tạm thời nhường cho hắn đi: “Được rồi, vậy nghe Trư Bát Giới lấy vợ.”
Sau khi Ôn Uyển kể xong chuyện Trư Bát Giới lấy vợ, hai hài tử vẫn còn chưa chịu đi ngủ. Minh Cẩn do hôm nay ngủ quá nhiều, Minh Duệ thì hoàn toàn không muốn ngủ.
Ôn Uyển vừa định kể chuyện xưa khác, đã thấy Minh Duệ mở miệng nói: “Mẹ, con muốn nghe chuyện xưa của người. Mẹ, năm đó mẹ bị Bình gia đưa về nông thôn, sau đó quỷ thần xui khiến để người gặp được ông cậu hoàng đế. Chuyện sau thế nào, mẹ cũng chưa kể hết.” Lần trước ở điền trang, Ôn Uyển cũng chỉ mới nói đến lúc nàng trở lại kinh thành, cùng hoàng đế quen biết. Những chuyện khác không nói quá nhiều. Nhưng mẹ hắn từ một nữ tử bị gia tộc vứt bỏ, cho tới Quận chúa tôn quý như lúc này. Con đường này có bao nhiêu gian khổ, Minh Duệ có thể tưởng tượng được phần nào.
Thật ra Minh Duệ cũng có thể đoán được quá trình rất gian khổ. Hôm nay muốn Ôn Uyển nói ra, chính là thừa dịp Minh Cẩn vừa trúng độc mà nói ra, để cho Minh Cẩn biết mẹ bọn họ rốt cuộc khó khăn thế nào mới có ngày hôm nay; thứ hai cũng muốn cho Minh Cẩn biết tình cảnh bây giờ của mẹ con bọn họ rất nguy hiểm. Hơn nữa có lần dạy dỗ này, tin rằng Minh Cẩn đã có một hồi chuông báo động, sau này sẽ không hành động tùy tiện như trước.
Ôn Uyển biết ý tứ này của Minh Duệ, nhưng bây giờ Minh Cẩn mới vừa tỉnh, quá nhanh rồi: “Để lần sau rồi nói!” Ôn Uyển không muốn Minh Cẩn phải sợ hãi.
Minh Cẩn cũng cực kỳ muốn biết: “Mẹ, con cũng muốn nghe? Mẹ nói cho con nghe được không? Mẹ, người yên tâm, con sẽ không sợ đâu.”
Ôn Uyển trầm mặc. Hài tử đã hiểu chuyện rồi, hẳn là nên để cho bọn họ biết mình đang ở hoàn cảnh gì, để bọn họ có cảm giác nguy cơ, sau này cũng sẽ không nữa lỗ mãng như thế nữa. Nhưng Ôn Uyển vẫn không nỡ, hài tử còn nhỏ như vậy, nàng chỉ muốn để bọn hắn hạnh phúc vui vẻ mà lớn lên, không muốn bọn hắn phải biết đến những thứ xấu xa đen tối ngươi lừa ta gạt này. Nói, hay không nói. Nói ra, rất tàn nhẫn. Không nói, thì thực tế cũng rất tàn nhẫn.
Mặc dù nàng đã có suy nghĩ nói chuyện này cùng hài tử, nhưng chuyện xảy ra trước mắt rồi, lại không mở miệng được. Ôn Uyển vẫn đang giằng co.
Minh Duệ nhìn thấu sự phân vân của Ôn Uyển, lên tiếng nói: “Mẹ. Con và đệ đệ sẽ không sợ đâu.” Mẹ hắn là tôn quý Quận chúa, cha là Đại tướng quân. Có cha mẹ như vậy, thời khắc đều có thể gặp nguy hiểm.
Minh Cẩn cũng vội vàng tỏ thái độ: “Mẹ, con cũng không sợ.” Thật ra Minh Cẩn rất ân hận, lúc trước Mẹ vẫn nói ở bên ngoài không nên ăn đồ lung tung, đặc biệt là đến hoàng cung càng không thể ăn đồ lung tung. Nhưng hắn lại không nghe, nhìn thấy bánh mứt táo liền ăn. Hạ Ảnh cô cô và ca ca ngăn cản, hắn cũng không nghe. Hơn nữa càng ngăn hắn lại càng muốn ăn. Còn có nữ nhân xinh đẹp kia nói chuyện cũng rất dễ nghe. Kết quả, kết quả kết quả để cho Mẹ khóc đến thương tâm như vậy, đến bây giờ ánh mắt vẫn còn đang sưng tấy.
Ôn Uyển thở dài một hơi. Sớm một năm hay muộn một năm, hài tử sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Suy cho cùng, nếu đã ở trong hoàn cảnh này, đều là số mệnh của bọn hắn. Muốn trách thì trách số mệnh bọn hắn không tốt, sinh ra trong nhà nàng ( mọi người dữ dội đổ mồ hôi: này còn nói số mệnh không tốt, cái gì mới là mệnh được trầm trồ khen ngợi đây. Thật đúng là khiến người hâm mộ ghen tỵ đỏ mắt). Ôn Uyển nhẹ nhàng thở dài nói: “Tốt, các con đã hiểu chuyện rồi, Mẹ sẽ nói cho các con biết.” Ôn Uyển từ từ đem chuyện trước khi hoàng đế tứ phong nàng là Tôn quý Quận chúa, từng bước từng bước đi lên, thời điểm nói đến chuyện gặp phải kinh mã (ngựa điên), thiếu chút nữa ngã chết, Minh Cẩn nắm chặt lấy tay Ôn Uyển.
Minh Cẩn nghe xong, khẩn trương hỏi: “Mẹ. Khi đó phụ thân đâu rồi? Phụ thân đang ở nơi đâu? Tại sao phụ thân không bảo vệ mẹ?”
Ôn Uyển hoa hoa lệ lệ 囧 rồi. Khụ, nhi tử nhà mình nhìn rất cơ trí, vì sao lại hỏi cái vấn đề ngốc nghếch như vậy chứ? “Lúc ấy mẹ còn không biết phụ thân của các con đâu. Phụ thân con làm sao bảo vệ mẹ đây.”
Minh Cẩn rất ủy khuất nói: “Lúc trước mẹ chịu khổ, phụ thân còn chưa biết mẹ. Hiện tại con chịu khổ, phụ thân cũng không có bên cạnh. Mẹ, khi nào chúng ta mới có thể nhìn thấy phụ thân đây?” Thật ra thì hiện tại hắn rất muốn nhìn thấy phụ thân, để phụ thân đem những thứ người xấu kia loại bỏ đi.
Trong lòng Ôn Uyển run lên. Minh Cẩn sinh lòng bất an nên muốn thấy Bạch Thế Niên đây mà. Ôn Uyển vuốt ve khuôn mặt Minh Cẩn, ôn nhu nói: “Đừng nóng vội, nhiều nhất bốn năm, các con có thể nhìn thấy hắn. Đến lúc đó để phụ thân dạy các con bản lãnh, các con học giỏi rồi là có thể bảo vệ mẹ.” Còn bốn năm nữa Bạch Thế Niên có thể trở lại. Sau này, đâu Bạch Thế Niên cũng đều không đi, luôn ở bên cạnh ba mẫu tử bọn họ. Một nhà bốn người bọn họ ở cùng nhau, cái gì cũng không sợ.
Minh Cẩn gật đầu lia lịa: “Tốt. Sau này sẽ không cho người khi dễ mẹ nữa. Mẹ, người nói xem phụ thân có biết con thiếu chút nữa đã chết hay không?” Những lời phía sau này mới là trọng điểm.
Tim Ôn Uyển trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn nhu hòa nói: “Phụ thân con nhất định sẽ biết. Con không nhớ sao, trừ mẹ ra, thì phụ thân con chính là người hiểu rõ các con nhất. Nếu biết được Tiểu Bảo nhà ta bị đắc tội lớn như vậy, nhất định sẽ rất lo lắng, cũng rất khổ sở .”
Minh Cẩn nước mắt giàn giụa nói: “Mẹ, con nhớ phụ thân.”
Minh Duệ ở bên cạnh nói: “Nếu phụ thân biết đệ vì ăn mới gặp chuyện lớn như vậy, còn để cho Mẹ khóc đến ngất đi. Nhìn xem phụ thân trở lại có đánh cái mông đệ hay không?” Cái tiểu tử thúi chẳng lẽ không thấy thần sắc buồn bã của mẹ sao? Thật nghĩ những chuyện kia không liên quan đến hắn sao?
Minh Cẩn mở to hai mắt, thấy Minh Duệ trách cứ. Nghĩ tới chuyện lần này đúng là vì hắn tham ăn, hơn nữa còn không nghe lời ca ca…, trong lòng liền trống rỗng.
Ôn Uyển thấy Minh Duệ chuyển sự chú ý, tâm liền an ổn hơn: “Tốt lắm, hôm nay nói tới đây. Phải nhớ, chờ Minh Cẩn khoẻ hơn thì mẹ sẽ từ từ nói cho các con nghe. Hiện tại đã muộn, ngủ đi thôi. Ngủ không được cũng phải nhắm mắt.”
Ôn Uyển thấy hai hài tử không muốn ngủ, liền nhìn Minh Duệ: “Hôm nay con cũng lo lắng cả một ngày rồi, buổi tối còn cùng mẹ trông một đêm, vành mắt đều đen hết. Ngoan, đi ngủ thôi.”
Minh Duệ gật đầu: “Tốt, mẹ cũng đi ngủ đi.” Minh Cẩn nghe được câu này, cũng nhỏ giọng nói Ôn Uyển nghỉ ngơi thật tốt.
Tối hôm đó Ôn Uyển ngủ cùng nhau hai nhi tử. Trong tiếng hát ru nhẹ nhàng của Ôn Uyển, Minh Cẩn và Minh duệ rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Ôn Uyển hôn hai hài tử, nhìn hài tử Ôn Uyển cũng không còn buồn ngủ. Hài tử đã sáu tuổi rồi, còn chưa được tận mắt thấy Bạch Thế Niên. Hai hài tử trừ nhìn từ chân dung thấy phụ thân mình có bộ dáng gì, cái khác một chút cũng không biết. Ôn Uyển nghĩ tới sáu năm hắn không ở đây bên cạnh, đều dựa vào nàng chống đỡ. Không có chuyện gì thì không sao, nhưng có chuyện gì cũng đều là bản thân mình gánh vác, cảm giác mệt mỏi quá.
Ôn Uyển đắp kín chăn cho hai hài tử, nghĩ tới có thể đề nghị với cậu hoàng đế, để cho Bạch Thế Niên trở lại một chuyến hay không? Những thứ khác không nói, để hài tử trông thấy phụ thân bọn họ. Ôn Uyển nghĩ xem dùng lý do gì mới tốt, nghĩ một cái lại bác bỏ một cái, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Hạ Dao tới đây xem xét, thấy ba mẹ con bọn họ đều ngủ rồi, thổi đèn đi ra ngoài. Trước hừng đông sáng, Hạ Ảnh trở lại, giao cho Hạ Dao một chồng lời khai. Hạ Dao vội vã xem một đống lời khai, vẻ mặt lạnh lẽo: “Đã điều tra kỹ, là Trân Tiệp dư? Có bỏ sót kẻ nào không?” Giết lầm không sao, sợ là bỏ sót hung phạm, đây chính là điều bọn họ không muốn nhìn thấy.
Hạ Ảnh từ lúc xảy ra chuyện vẫn luôn bận rộn: “Ngươi nhìn kỹ xem. Hiềm nghi bên trong cũng có ba người. Nhưng không có căn cứ chính xác. Hơn nữa, muốn động thủ bắt mấy người này, nhất định phải báo cáo với hoàng thượng. Hoàng thượng rất trễ mới ngủ lại, chờ hừng sáng ta lại đi tìm hoàng thượng.”
Hạ Dao gật đầu: “Những người này, một kẻ cũng không thể lưu.” Lần này Hạ Dao quyết định đại khai sát giới , nghĩ tới đây, ngừng một chút rồi nói: “Nhất định phải làm cho hoàng thượng đồng ý, biết không?”
Hạ Ảnh gật đầu: “Ngươi yên tâm, ta sẽ làm thế.”
Hừng sáng thời điểm, Diệp thái y lần nữa tới bắt mạch cho Minh Cẩn. Lúc nửa đêm đã tới đây chẩn bệnh qua. Lần này là tới khám lại: “Chỉ cần Nhị công tử điều dưỡng tốt, không ăn uống lung tung, không cần tới nửa tháng là có thể khỏi hẳn.” Diệp thái y trong lòng phải cảm thán hài tử thân thể tốt, thái y bọn họ cũng có thể giảm không ít phiền phức. Mặc dù độc tố tương đối nhẹ, nhưng nếu thể chất yếu một chút cũng phải nằm một hai tháng. Nếu thân thể thở gấp yếu ớt, có thể còn phải đi Quỷ Môn quan dạo một vòng ấy chứ. Nơi nào giống như Minh Cẩn, chỉ cần nằm mười ngày nửa tháng là có thể tốt. Cho nên, nếu tất cả hài tử cũng có thể giống như Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia, vậy người làm đại phu như bọn họ, cũng có thể giảm đi rất nhiều phiền toái.
Minh Cẩn vừa tỉnh lại, liền muốn rời giường. Đáng tiếc bị ngăn lại, chính hắn cảm thấy thân thể không có gì đáng ngại, dĩ nhiên, không thoải mái khẳng định vẫn phải có, nhưng không có để vào mắt. Bây giờ nghe thái y nói vậy, quả thật không nghiêm trọng, vội vàng nói: “Có phải chỉ cần nằm mấy ngày, không cần uống thuốc hay không?”
Diệp thái y tự nhiên biết Minh Cẩn giống hệt Ôn Uyển, chán ghét nhất chính là uống thuốc, lập tức cười nói: “Thuốc nhất định vẫn phải uống. Một ngày ba lần, sáng trưa chiều một lần.”
Minh Cẩn nghe được phải uống thuốc bắc, thiếu chút nữa khóc rồi. Nước mắt giàn giụa nhìn Minh Duệ: “Ca, đệ không muốn uống thuốc. Ca, đệ không muốn uống thuốc.”
Minh Duệ chớp mắt một cái: “Cũng được, chỉ cần đệ muốn thấy mẹ khóc, thì không uống.” Những lời này, so với bất cứ lời trách cứ nào khác cũng đều có trọng lượng hơn.
Minh Cẩn nhớ tới lúc ấy mẹ khóc đến nước mắt đầy mặt, á khẩu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com