Edit: Yusuu
Beta: Tiểu Tuyền
Chuyện Minh Cẩn trúng độc, rất nhanh đã truyền ra ngoài. Người nhận được tin tức, tâm tư khác nhau. Có may mắn có lo lắng cũng có kẻ hả hê.
Thái Tử Phi Như Vũ âm thầm may mắn, may là hôm nay Linh Đông đã hồi Đông cung. Nếu không, còn không biết Linh Đông có thể cũng trúng độc hay không? Như Vũ suy nghĩ một chút rồi nói ra: “Người nào sẽ hạ thủ đối với hai hài tử Minh Cẩn và Minh Duệ chứ? Thật vô lý nha?” Tin tưởng người làm mẫu thân đều biết. Động đến Minh Duệ và Minh Cẩn, hậu quả nghiêm trọng cỡ nào? Bất kể Ôn Uyển tính tình có ôn hòa ra sao, nhưng động đến con của nàng, đó chính là động vào mệnh căn của nàng, sẽ dính líu đến vô số. Người hạ thủ cho dù có làm được sạch sẽ cũng sẽ bị liên lụy.
Dung ma ma sắc mặt ngưng trọng: “Thái Tử Phi, chuyện này sợ không phải đơn giản như vậy. Trừ phi là người không có đầu óc, nếu không người nào mà không biết, động vào hai công tử, không chỉ có bản thân chết không có chỗ chôn, còn dính líu vô số người đi theo chôn cùng chứ?” Bất kể là ai, một khi điều tra ra thì sẽ dính líu đến gia tộc.
Thái Tử Phi Như Vũ gật đầu: “Đúng vậy. Cho người ta đi hỏi Trân Tiệp dư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Rốt cuộc là người nào muốn hại Minh Duệ và Minh Cẩn. Hoặc là Minh Cẩn xui xẻo chịu tội thay người khác. Cái này rất có khả năng xảy ra.
Thái tử đối với chuyện này cũng không phát biểu quá nhiều ý kiến. Về phần Kì Mộ, sau khi biết chuyện, lập tức cho người thu thập một đống dược liệu trân quý cùng thuốc bổ đưa đến Vĩnh Ninh Cung.
Yến Kỳ Huyên ban đầu nghe xong có chút hả hê, sau lại có một chút tiếc nuối: “Đáng tiếc, nếu tiểu tử này chết đi, triều đình mới có kịch hay để xem.” Nếu Minh Cẩn chết, lấy tính cách của Ôn Uyển, nhất định sẽ quấy đến triều đình hậu cung long trời lở đất. Đến lúc đó phụ hoàng nhất định phải to đầu, mà ở biên thành Bạch Thế Niên cũng không có sắc mặt dễ nhìn. Khi đó hắn có thể đục nước béo cò rồi. Đáng tiếc.
Hạo thân vương nhận được tin tức, sắc mặt có chút phát xanh. Không nói Minh Cẩn, mà chính là trong Vương Phủ của ông cũng xuất hiện thủ đoạn hèn hạ như vậy. Khụ, không bao giờ được thanh tịnh.
Mà chỉ có người có quan hệ thân cận cùng Ôn Uyển, mới có thể lo âu. Mai nhi sau khi nhận được tin tức Minh Cẩn trúng độc, hiện tại hôn mê bất tỉnh thì gấp đến độ xoay quanh. Nếu ở phủ Quận chúa, khẳng định lúc này nàng đã chạy qua. Nhưng ở hoàng cung, hiện tại sắp tới đêm nên vào không được. Chỉ có thể ở trong nhà lo lắng suông.
Mai nhi bồn chồn nhìn La Thủ Huân nói: “Chàng nói xem. Làm sao lại không thể yên tĩnh đây? Lúc này mới thanh tịnh được mấy ngày, rốt cuộc là người nào ác tâm như vậy? Ôn Uyển đắc tội người nào, hai hài tử phá hỏng chuyện của kẻ nào?” Ôn Uyển làm việc luôn điệu thấp (làm việc khiêm tốn), cũng không kết thù kết oán với ai. Bất kể Mai nhi nhìn từ nơi nào, đều cảm thấy Ôn Uyển là người hiền lành a!
La Thủ Huân cũng vạn phần lo lắng, nhưng đến nước này bọn họ trừ chờ đợi tin tức ra, cái gì cũng không làm được: “Đừng lo lắng. Cũng chỉ là hôn mê, nghe nói kịp thời chữa trị nên không có trở ngại gì lớn. Chờ ngày mai. Ta cho người đi thăm dò kỹ càng. Ngày mai nàng cũng đề bảng xin tiến cung, nói không chừng lại được bọn họ đáp ứng cho đi thăm.” Hắn cũng đang lo lắng đây. Những người này cũng quả thật quá ghê tởm, không để cho người ta có hai ngày an bình. Ôn Uyển, khụ, thật là thất tai tám họa mà.
Lúc này Giang Lâm tay chân lạnh như băng, Minh Cẩn trúng độc, điểm tâm nước trà lại từ chỗ Giang Vi ra. Giang Vi có biết mình đang làm cái gì hay không? Người khác tránh không kịp, nàng ta lại xông lên gây chuyện. Vạn nhất, không, ngay cả vạn nhất cũng không được có.
Ma ma bên cạnh cũng chỉ có than thở. Cho dù chuyện này không liên quan đến Tam tiểu thư, nhưng điểm tâm và nước trà kia cũng là Tam tiểu thư đưa. Chỉ nhìn vào điểm này, Quận chúa tha không được Tam tiểu thư. Muốn nói đạo lý sao? Đổi thành người nào có hài tử bị hại còn có thể để ngươi nói đạo lý sao? Muốn nói đạo lý, vậy đi gặp Diêm vương mà nói!
Suy nghĩ của Quảng ma ma, Giang Lâm làm sao không biết: “Ma ma, ngươi nói xem, nên làm cái gì bây giờ?” Kết cục tốt nhất của Giang Vi chính là biếm lãnh cung. Kết cục xấu nhất là sống không bằng chết. Kết cục bình thường, ban cho cái chết. Bất kể loại kết cục nào, Giang Lâm cũng không muốn xem.
Quảng ma ma nghe Giang Lâm nói những lời này, vội vàng nói: “Thế tử phi, chuyện này người trăm triệu lần không thể nhúng tay đâu. Thế tử phi. Đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu người mạo muội nhúng tay, đến lúc đó có thể ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn.” Ôn Uyển Quận chúa bất kể mọi chuyện chỉ luôn ru rú trong nhà, rất ít xuất hiện ở nơi công chúng. Nhưng đó là vì Quận chúa làm người khiêm tốn, người nào không biết chỉ cần Quận chúa dậm chân một cái, kinh thành đều có thể náo loạn đến ba tấc đất. Hiện tại chuyện này không phải là chuyện nhỏ, cũng không phải là Tam tiểu thư đắc tội Quận chúa. Nếu Tam tiểu thư đắc tội Quận chúa, chịu nhận lỗi là được rồi, hiện tại Tam tiểu thư đang ở trong tình cảnh đại họa ngập trời, đụng vào là phải chết đấy.
Giang Lâm cắn răng, lý trí nói cho nàng biết không nên nhúng tay vào. Nhưng trên phương diện tình cảm, nàng chịu không được. Đó là muội muội ruột thịt của mình, muội muội tự nàng chăm sóc đến lớn đấy!
Quảng ma ma khẽ than thở, đến nước này thật không phải chuyện thế tử phi có thể cứu vãn được: “Thế tử phi. Chuyện này bây giờ còn chưa có kết luận. Chúng ta hiện tại chỉ có thể yên lặng theo dõi diễn biến thôi.” Bất kể nói gì, lúc này cũng còn quá sớm. Nếu Nhị thiếu gia không có chuyện gì còn có hi vọng, nếu có chuyện, Tam tiểu thư nhất định khó mà bảo toàn.
Vào nửa đêm, hoàng đế hỏi Tôn công công: “Minh Cẩn còn chưa tỉnh sao?” Minh Cẩn không có tỉnh, Ôn Uyển cũng không thể đi ra ngoài, vẫn chờ đợi bên người Minh Cẩn.
Tôn công công nhỏ giọng nói: “Không có, Quận chúa vẫn đang ở bên cạnh! Hoàng thượng, chuyện lần này, phía sau có không ít mờ ám. Xem ý tứ của hai vị Hạ Dao và Hạ Ảnh, sợ rằng muốn đại khai sát giới.” Tôn công công là dò hỏi ý tứ hoàng đế. Nếu hoàng đế đồng ý, hắn liền hiệp trợ Hạ Ảnh. Nếu hoàng đế không đồng ý, có chút đầu mối nên cắt đứt.
Hoàng đế trầm mặc chốc lát. Ôn Uyển coi hai đứa bé không khác gì bảo bối, hai đứa bé chẳng khác nào mệnh của Ôn Uyển. Lần này Minh Cẩn gặp chuyện lớn như vậy, nếu không để Ôn Uyển phát tiết tức giận trong lòng, sợ rằng trong lòng Ôn Uyển sẽ có một cái gai. Nhất định sẽ ảnh hưởng đến tình cảm cậu cháu. Đám nữ nhân hậu cung này, hoàng đế nghĩ tới những người này, lại nghĩ đến những hài tử sinh non, chết non kia. Sắc mặt lạnh lẽo: “Bọn họ muốn tra cái gì cứ để cho bọn họ tra, triệu tập nhân thủ phối hợp. Chuyện này toàn quyền giao cho Hạ Ảnh xử trí.”
Nghĩ tới vẻ mặt âm lãnh kia của Hạ Ảnh, Tôn công công lạnh run, có lẽ Quận chúa sẽ không có sát tâm lớn như vậy, nhưng người tàn bạo như Hạ Dao cô nương, còn có Hạ Ảnh nhìn thì bất động thanh sắc nhưng kỳ thực cũng vộ cùng tàn nhẫn, Tôn công công liền lau mồ hôi. Xem ra, trong hoàng cung lần này lại phải máu chảy thành sông rồi.
Hoàng đế cùng Tôn công công nói xong, liền đi Vĩnh Ninh Cung. Thấy Ôn Uyển và Minh Duệ ngồi bên giường Minh Cẩn. Hoàng đế đi tới, không nói gì.
Ôn Uyển thấy vẻ mặt hoàng đế trầm trọng, cúi đầu nói: “Cậu hoàng đế, thái y nói với cháu, Minh Cẩn có thể tỉnh lại trước sáng sớm ngày mai. Cháu muốn chờ nó tỉnh lại.” Cũng may là thái y nắm chắc, nói rằng trước hừng đông nhất định sẽ tỉnh. Mà không phải nói nếu trước hừng đông chưa tỉnh sẽ có bất trắc. Nếu không hiện tại Ôn Uyển cũng không thể bình tĩnh như vậy, mà đã phát điên rồi.
Hoàng đế khẽ thở dài một tiếng, bây giờ nói gì cũng đều là nói nhảm, vô ích. Năm đó Ôn Uyển mang thai hài tử, luôn lo lắng sau này có người đối với hài tử bất lợi. Hiện tại lo lắng đó biến thành sự thật, há dùng hai câu nói là có thể nói rõ ràng.
Ánh mắt Ôn Uyển sưng đỏ, lau một chút nước mắt còn lưu lại nơi khóe mắt: “Cậu hoàng đế, cháu không sao. Minh Cẩn cũng không có chuyện gì. Ngày mai người còn phải vào triều sớm. Trở về nghỉ ngơi đi!”
Hoàng đế biết mình ở đây cũng không còn chỗ dùng: “Ôn Uyển, cháu yên tâm. Bất kể là ai, chuyện lần này, cậu nhất định cho cháu một đáp án rõ ràng.”
Ôn Uyển gật đầu.
Mà lúc này phía xa ngoài ngàn dặm, Bạch Thế Niên còn không biết tiểu nhi tử của mình thiếu chút nữa khó giữ được cái mạng nhỏ. Bạch Thế Niên vừa nhận được thư nhà. Trong thư Minh Cẩn vừa nói Ôn Uyển phẫn nam trang mang theo bọn họ đi chơi, phía ngoài chơi thật thỏa thích. Trong thư Minh Cẩn yêu cầu, chờ Bạch Thế Niên trở lại kinh thành, cũng phải mang theo hắn đi chơi.
Bạch Thế Niên đối với chuyện Ôn Uyển nữ giả nam trang mang nhi tử đi ra ngoài, cũng không có tức giận. Dù sao lão bà hắn không phải lần đầu nữ giả nam trang. Lần này lại mang theo nhi tử, hắn nửa chữ oán hận cũng không dám có. Xong Minh Cẩn trong thư lại bắt đầu oán trách, nói tiên sinh mới tới quá nghiêm khắc. Hắn thật cực khổ, cầu xin Bạch Thế Niên năn nỉ với Ôn Uyển một chút, để cho hắn được nghỉ ngơi một chút.
Bạch Thế Niên đọc xong thư của Minh Cẩn cười mắng: “Cái tên tiểu tử lười biếng này.” Nếu hắn ở đó, thấy Minh Cẩn lười biếng như vậy, tất nhiên cần nghiêm khắc vẫn phải nghiêm khắc rồi.
Minh Duệ nói cũng không ít, nhưng chỉ nói một vài vấn đề.
Thông qua hai năm trao đổi, Bạch Thế Niên thật cảm nhận được lời Ôn Uyển nói, hai đứa bé chính là hai cực đối lập. Minh Cẩn chính là một tiểu bảo bảo rạng rỡ, hoạt bát, thiên chân khả ái, hết sức giống tiểu hài tử bình thường. Còn Minh Duệ, không khác gì tiểu đại nhân.
Thư của Ôn Uyển cũng không viết gì nhiều, hai năm qua, lời của Ôn Uyển viết cho Bạch Thế Niên càng ngày càng ít rồi. Có rảnh rỗi, cũng chỉ có le que mấy chữ. Bạch Thế Niên kháng nghị mấy lần, đáng tiếc không có tác dụng.
Bạch Thế Niên nhìn xong tờ thư không tới một trang giấy, khẽ than thở. May là còn có thư của hai nhi tử bù lại một chút. Xem xong thư thì đi ra ngoài, hỏi Diệp Tuần: “Ngươi có nghe nói qua Phương Sĩ Đồng không?”
Diệp Tuần có chút kỳ quái: “Ngươi nói Phương Sĩ Đồng. Thám hoa lang Nhân Khang năm thứ hai mươi tám sao? Nếu nói đến hắn, ta có nghe nói qua.”
Bạch Thế Niên gật đầu: “Chính là người này, người này như thế nào?” Bạch Thế Niên cũng biết, người có thể làm cho Ôn Uyển mời đến, tất nhiên không tầm thường.
Diệp Tuần cười nói: “Người này tài học không tệ, tướng mạo không tồi. Bằng không cũng sẽ không được bổ nhiệm Thám Hoa Lang. Nhưng người này đắc tội đương kim Thánh thượng. Năm đó Thánh thượng dùng thủ đoạn thiết huyết, giết sạch những thứ đạo phỉ kia, còn định đem toàn bộ du côn lưu manh trong thành thắt cổ. Lúc ấy vị Phương Sĩ Đồng này viết sổ con vạch tội hoàng thượng. Nói có sách, mách có chứng, vừa nói hoàng thượng tàn bạo bất nhân. Cũng vì vậy mà hoàng thượng bị tiên hoàng khiển trách, danh tiếng tàn bạo cũng như vậy lưu truyền ra. Sau mấy năm, người này lại lục tục vạch tội hoàng thượng mấy lần nữa. Sau khi Hoàng thượng ở kinh thành hoàn toàn đứng vững gót chân, người này liền sinh một trận bệnh nặng, từ quan hồi hương.”
Bạch Thế Niên nhướng mày: “Người này năm đó là người bên Triệu vương sao?” Nếu là như vậy, mời người này tới dạy Minh Duệ và Minh Cẩn sẽ không tốt! Ôn Uyển nên biết chứ nhỉ?
Diệp Tuần lắc đầu nói: “Không phải vậy. Người này không có về phe nào hết. Hắn vạch tội hoàng thượng cũng là có cơ sở, không phải là trống rỗng bịa đặt, càng không phải là vu oan giá họa. Người này cũng có thủ hạ được điều đến địa phương mấy năm, thành tích nổi bật. Chẳng qua sau khi hắn từ quan một năm sau liền thôi, cũng không thấy tái khởi nữa. Sau này bệnh tốt lên thì vân du tứ hải, trước kia ta có gặp qua một lần, là người đại tài. Đáng tiếc, đắc tội hoàng thượng. Bằng không xuất các nhập Tướng cũng không phải điều không thể. Sao nguyên soái lại hỏi tới người này?”
Bạch Thế Niên lúc này mới thư thái: “Ôn Uyển mời người này đến làm tiên sinh cho Minh Duệ và Minh Cẩn. Cho nên ta muốn hỏi.” Võ quan hắn biết rất nhiều, nhưng quan văn hắn thật không có nghe nói qua nhiều.
Diệp Tuần có chút kinh ngạc, người này rất khó mời đấy. Nhưng lại nghĩ đến Ôn Uyển Quận chúa, Diệp Tuần cười nói: “Quận chúa có ánh mắt thật tốt. Người này không chỉ có đại tài, hơn nữa ánh mắt độc đáo, nhìn xa trông rộng. Nếu không phải lo lắng bị hoàng thượng trả thù, cũng sẽ không từ quan quy ẩn. Thật rất tốt. Không ít người nghĩ bái nhập dưới tên hắn, đáng tiếc người này ánh mắt rất cao.”
Bạch Thế Niên đương nhiên là đầy mặt vui mừng, mặt dày nói: “Vậy cũng không nhìn xem vợ ta là ai.”
Diệp Tuần không thể chịu được Bạch Thế Niên lên mặt, nhưng quả thật không cách nào phản bác. Kể từ khi Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển Quận chúa thành thân, người kinh ngạc luôn là hắn
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com