Khí trời nóng bức, bởi vì xế
chiều quá nóng, không thích hợp làm những vận động kịch liệt. Ôn Uyển
đem thời gian sửa đổi lại. Giờ ngọ buổi sáng thì luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, còn buổi chiều thì học tập.
Cho dù như thế thì ba đứa nhỏ cũng bị phơi tới ngăm đen. Lúc Linh Đông trở về Như Vũ còn bị dọa, cho là
Linh Đông bị làm sao nên lập tức cho thái y đi tới xem một chút cho Linh Đông. Mãi cho tới khi thái y đảm bảo mọi chuyện đều tốt Như Vũ mới yên
lòng.
Như Vũ biết Ôn Uyển để cho ba hài tử ở bên ngoài luyện cỡi ngựa bắn cung thì lo lắng nói: “Ôn Uyển cũng thật là, trời nóng tới như thế, vạn nhất bị cảm nắng rồi thì phải làm như thế nào?” Hiện tại đã là
tháng sáu rồi, bây giờ mới có nửa tháng thôi, còn không phải là bị nóng
chết.
Linh Đông lắc đầu nói: “Mẹ, không cần lo lắng. Cũng chỉ có thời điểm buổi sáng mặt trời không lớn lắm chúng con mới luyện thôi, mặt
trời lên cao thì đã ở trong phòng rồi.” Thật ra tình huống thật là do,
Minh Duệ kiên trì, không muốn ở bên trong phòng luyện bắn cung ( thuật
cỡi ngựa là không thể nào luyện ở trong phòng được).
Như Vũ im miệng
không nói. Con của Ôn Uyển còn luyện ở bên ngoài, nàng có thể nói được
cái gì, chẳng lẽ Ôn Uyển ngay cả con trai mình đều không đau lòng. Nhưng đối với việc Linh Đông giống như dã hài tử thì Như Vũ vạn phần không
nhẫn tâm được. Cũng không biết Ôn Uyển đang nghĩ cái gì, tại sao nhất
định phải để cho hài tử tập võ? Hơn nữa còn là mỗi ngày đều không ngừng.
Linh Đông biết Như Vũ oán giận, trong lòng không biết là tư vị gì, nhưng hắn cũng biết chuyện này cái gì cũng đều không làm được nên chỉ có thể cúi
đầu.
Như Vũ oán giận Ôn Uyển để cho Linh Đông học võ công. Phúc ca
nhi lại đang hối hận lúc ấy không cầu xin cô cô nhiều hơn một hồi. Hắn
nhận được tin tức thị vệ bên cạnh cô cô cũng đều là cao thủ nhất đẳng,
tùy tiện một người nào đấy chỉ điểm hắn mấy cái cũng đã hưởng thụ được
rất nhiều. Mà ngày trước cả ngày còn nghe thấy cô cô cố ý đưa hai sư phụ tới để dạy Minh Duệ và Minh Cẩn, trong lòng hắn lại càng nóng như lửa
đốt. ừ, bất kể cha cùng với cô cô có ân oán gì, hắn nhất định phải hướng về phía phủ đệ của cô cô mà tới.
Phúc ca nhi đợi cơ hội nghỉ phép
thời gian hai ngày liền gõ cửa phủ Quận chúa. Phúc ca nhi một mình đi
tới phủ đệ, Ôn Uyển làm trưởng bối cũng không thể không thấy không hỏi
được Ôn Uyển thấy chỉ có một mình phúc ca nhi: “Phúc ca nhi, có phải có
chuyện gì xảy ra hay không ?” Nếu không có xảy ra việc gì. Tại sao có
thể chỉ có một mình chạy tới?
Phúc ca nhi nói rõ ý nghĩ cầu xin của
mình. Ôn Uyển cười để người giúp hắn đứng lên: “Võ Tinh, ngươi mang Phúc ca nhi đi ra ngoài, truyền thụ hắn mấy chiêu.”
Lúc này Ôn Uyển cũng
có quá nhiều chuyện nên bận rộn không chịu nổi, làm sao còn rảnh rỗi để
thêm một đứa bé ở trong phủ đệ. Nếu để trong phủ đệ thì mang ý nghĩa
nàng phải là người chịu trách nhiệm với hắn, có một Linh Đông là đủ rồi, ngàn vạn không thể thêm một gánh nặng nữa. Cho nên Phúc ca nhi nhất
định thất vọng rồi. Chẳng qua Ôn Uyển thấy bộ dáng này của Phúc ca nhi,
đáp ứng Phúc ca nhi mỗi tháng có thể nhân hai ngày nghỉ phép để tới cho
Võ Tinh chỉ điểm võ nghệ kỹ càng cho hắn, tất nhiên là cũng không ép.
Phúc ca nhi tự nhiên là mừng rỡ rồi.
Ngày hôm đó Hạ Dao nói với Ôn Uyển: “Quận chúa, Minh Duệ có thể tu luyện võ
nội công rồi. Ta chuẩn bị mấy ngày nay lại bắt đầu dạy hắn.” Minh Cẩn
còn kém xa lắm. Lại thêm tính tình lười biếng kia của Minh Cẩn , Hạ Dao
cũng không biết là có ngày dạy được nội công hay không đây?
Ôn Uyển
nghe tới nội công thì nổi lên hứng thú: “Nội công? Có phải là nội công
trong truyền thuyết không? Học giỏi rồi thì có thể nhảy lên vách tường
bay lên nóc nhà dễ như trở bàn tay.” Mấy thứ tiểu thuyết võ hiệp hiện
đại kia cũng đã nói nội công nếu ở cảnh giới nhất định thì cái gì cũng
có thể làm được.
Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái: “Muốn hiểu như vậy cũng có thể. Quận chúa, muốn bay lên mái hiên , đi lên vách tường để làm
gì?” Minh Duệ học nội công cũng không phải làm đạo tặc đi. Làm gì mà võ
nghệ cao cường lại không phải đi làm phi tặc, đường tốt không đi thì võ
nghệ cao cường để làm cái gì?
Ôn Uyển nghẹn xuống: “Những thứ võ công này ta cũng không hiểu, bản thân ngươi nhìn rồi xử lý đi! Dù sao ngươi
phải đem toàn bộ bản lĩnh truyền ra, hai tiểu tử có thể học bao nhiêu
vậy thì xem bản lãnh của bọn hắn.” Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào
người. Nàng người làm mẹ này cũng chỉ cung cấp tài nguyên lớn nhất, về
phần học được bao nhiêu thì Ôn Uyển cũng chỉ có thể giám sát, những cái
khác chỉ có thể dựa vào chính bọn hắn.
Hạ Dao bắt đầu dạy Minh Duệ
nội công, vốn là chuyện tốt. Nhưng lại xảy ra một vấn đề. Minh Duệ cảm
thấy thời gian không đủ dùng. Hắn không có thời gian luyện công. Buổi
sáng đứng dậy luyện công, buổi sáng học tập, xế chiều luyện cỡi ngựa bắn cung, buổi tối muốn luyện chữ cùng với học tập, làm sao còn có thời
gian.
Minh Duệ suy tư liên tục, thương lượng cùng Ôn Uyển xem có nên
đem thời gian học tập buổi sáng bỏ qua không. Ôn Uyển nghe xong lập tức
cự tuyệt: “Nếu con cảm thấy làm trễ nải việc luyện công thì có thể đem
khóa học cưỡi ngựa bắn cung lúc xế chiều hủy bỏ, sửa thành luyện công.
Thời gian buổi sáng học tập là nhất định không cho phép.” Luyện công
quan trọng, nhưng cần có một đầu óc linh hoạt hơn lại càng quan trọng,
đánh giặt không thể cậy mạnh được mà còn cần phải có mưu kế.
Minh Duệ đã sớm dự liệu được chuyện Ôn Uyển cự tuyệt, cho nên nói: “Mẹ không đáp ứng cũng được. Chẳng qua buổi tối con không luyện chữ to nữa, cũng
không làm bài tập nữa. Buổi tối con muốn luyện công.”
Ôn Uyển cuối
cùng cũng nhượng bộ một bước: “Thời gian luyện chữ to đổi sang buổi
trưa, sửa từ một canh giờ thành nửa canh giờ. Việc học không thể không
làm được, hơn nữa con phải học xong công khóa mới được luyện công. Mỗi
ngày giờ hợi hai khắc ( mười giờ tối ) phải đi ngủ, buổi sáng giờ Mẹo
hai khắc thì rời giường, buổi trưa cũng cần phải ngủ nửa canh giờ.” Ôn
Uyển cho rằng nhất định phải đảm bảo cho đứa bé có giấc ngủ đầy đủ.
Minh Duệ còn muốn thương lượng với Ôn Uyển, đáng tiếc Ôn Uyển cự tuyệt rất
kiên quyết”Đừng nhiều lời thêm nữa, nếu như con còn nói thêm thì ngay cả thời gian luyện công buổi sáng cùng với buổi tối mẹ cũng đều hủy
bỏ.Luyện công tất nhiên là quan trọng, nhưng thân thể của con còn quan
trọng hơn, hiện tại con còn nhỏ, chính là thời điểm xây dựng căn cơ. Nếu hiện tại thân thể hư hại thì làm sao cũng đều không dưỡng lại được.”
Thấy Minh Duệ không lên tiếng, giọng của Ôn Uyển cũng chậm dần xuống:
“Minh Duệ, mẹ là mẹ con, mẹ sẽ không hại con. Minh Duệ, chuyện gì cũng
cần phải đi từ từ từng bước, không thể một lần là xong được. Luyện võ
lại càng cần phải tích lũy dần dần, bản lĩnh vững chắc. Nếu con vì luyện công mà khiến cho thân thể bị hư hại thì cái gì cũng sẽ vô ích. Minh
Duệ, chỉ vì cái trước mắt sẽ để lại hậu quả vô cùng.”
Minh Duệ thấy
Hạ Dao cô cô đứng ở bên cạnh không có lên tiếng nữa. Chỉ cần mẹ nói một
câu thì Hạ Dao cô cô cũng đều nghe theo lời mẹ, cho nên Ôn Uyển nói Minh Duệ cũng nghe lọt được.
Ôn Uyển hiện nay thật sự không có được thời
gian dư dả. Chẳng qua nếu có thời gian rảnh rỗi thì Ôn Uyển không làm
theo như ý của Tống Lạc Dương mà đi biên soạn sách nữa. Hiện tại nàng
cần phải buông lỏng thật tốt, những thứ khác thì chờ nghỉ ngơi một thời
gian ngắn rồi hãy nói. Mấy năm này thật là mệt nhọc.
Không bao lâu,
Khâm sai áp giải Vương giám quan đã trở lại. Bởi vì người này có hành
động trốn tránh về phía Thát tử nên hoàng đế trực tiếp phán quyết chặt
đầu ngay, toàn bộ nam tử đều chém hết, nữ chết thì chết, bán thì bán.
Toàn bộ gia tộc cứ thế mà tan thành mây khói.
Ôn Uyển không có đi chú ý chuyện này. Nói đúng ra Ôn Uyển từ đầu tới đuôi cũng không chú ý
chuyện này. Chỉ một người như thế mà đã muốn đẩy Bạch Thế Niên xuống thì cũng quá không biết tự lượng sức mình rồi. Trừ phi đánh giặc xong rồi
hoặc là đã đến thời gian ước định, nếu không thì chắc chắn Bạch Thế Niên sẽ không trở về .
Ôn Uyển cùng ba hài tử tản bộ ở trong vườn hoa,
trong tay còn cầm một cây quạt ngọc, vừa đi vừa nói chuyện cùng với ba
đứa nhỏ. Tới ngã rẽ thì thấy Hạ Ảnh đi tới.
Ôn Uyển cười nói: “Nhìn
vẻ mặt này của ngươi là có chuyện gì đây ?” Vẻ mặt kia của Hạ Ảnh ghê
tởm như là nuốt phải một con ruồi vậy. Ôn Uyển nhìn đã muốn cười. Bởi vì còn có đứa nhỏ ở đây cho nên Ôn Uyển không có hỏi nữa. Ai mà biết có
thích hợp cho đứa nhỏ nghe hay không.
Chờ tới lúc vào trong nhà, ba
đứa bé đi thư phòng thì Ôn Uyển mới thấy hai nữ nhân này không bình
thường. Hạ Ảnh khuôn mặt âm trầm giống như trời trước cơn mưa lớn. Còn
Hạ Dao thì cúi đầu, bả vai lay động, rõ ràng là đang bật cười, người mù
cũng biết là có chuyện rồi: “Chuyện gì?” Nếu là chuyện xấu, Hạ Dao cũng
cần phải gấp gáp nóng nảy mới đúng, tại sao lại có vẻ mặt này?
Hạ Ảnh mang vẻ mặt ghê tởm nói: “Trong phủ đệ của Đại công chứa nuôi trai bao, hiện tại tin tức này đã lan truyền ra ngoài rồi, thật là làm mất hết
thể diện của hoàng gia.” Thời điểm Hạ Ảnh nhận được tin tức kia còn có
chút không tin. Thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi rồi.
Ánh mắt Ôn Uyển lóe lóe. Không thể không khiến cho Ôn Uyển giật mình được. Công chúa này vụng trộm nuôi trai bao cũng đã rồi, mọi người đều nhắm một
mắt mở một mắt. Hiện tại lộ ra thì mặt mũi của hoàng gia cũng bị ném đi. Đoán chừng là cậu hoàng đế đang giận điên lên.
Hạ Dao nhìn thấy vẻ
mặt bình tĩnh của Ôn Uyển: “Quận chúa không kinh hãi?” Hạ Dao nguyên
tưởng rằng Ôn Uyển có kinh ngạc hoặc là nhìn có chút hả hê. Không nghĩ
tới Ôn Uyển không có phản ứng gì cả, chỉ có vẻ mặt bình tĩnh.
Ôn Uyển kỳ quái nói: “Có gì tốt mà phải kinh hãi. Tào Tụng rời kinh cũng đã
nhiều năm rồi, Đại công chúa tìm nam nhân cũng chẳng có cái gì hiếm lạ.
Chẳng qua ta lại thấy kỳ quái, chuyện này là do ai làm lộ ra.” Đại công
chúa mặc dù không có quyền thế. Nhưng rốt cuộc vẫn là công chúa, danh
tiếng còn đó, tìm một nam nhân để lấy vẫn có thể tìm được. Chẳng qua là
triều đại này cũng không có cởi mở như triều Hán, có thể trắng trợn mà
bao dưỡng. Nhưng vụng trộm nuôi cũng không sao, chỉ cần không bị người
ta phát hiện thì mọi người cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nhưng bây giờ chuyện này đã lan truyền ra ngoài. Phải biết rằng một khi
lan truyền ra ngoài chính là tổn hại danh tiếng của hoàng gia. Hoàng đế
giận dữ thì tới lúc đó cũng không biết có bao nhiêu người tai ương nữa.
Từ lý trí mà nói, Ôn Uyển cảm thấy Tư Thông tìm nam nhân thật không có vấn đề gì. Tào tụng đã không biết dạo chơi đi nơi nào. Nếu không phải thỉnh thoảng có tin tức của hắn truyền tới. Còn tưởng rằng hắn đã chết. Vợ
chồng chia lìa lâu như vậy, hơn nữa vợ chồng hai người dưới điều kiện
đoạn tuyệt ân tình mà kiên quyết chia lìa. Tư Thông muốn tìm đến một
người đàn ông thì cũng không quá đáng. Phải biết rằng tư vị một mình
trông phòng thật sự không dễ chịu, hiện tại đứa nhỏ cũng không ở bên
người, Ôn Uyển ngủ một mình cuối cùng cũng vẫn nhớ Bạch Thế Niên. Nghĩ
đi nghĩ lại liền nghĩ tới mức đau lòng. Khụ, Ôn Uyển hối hận, sớm biết
thế thì nên để cho hai đứa nhỏ sang năm hãy chuyển ra.
Hạ Dao nghe
những lời này. Khóe miệng co giật một lúc lâu. Quận chúa đây là có ý gì ? Mặc dù nói địa vị của công chúa so với những cô gái bình dân bình
thường thì cao hơn, nhưng vẫn cần phải tuân thủ tam tòng tứ đức.
Còn
Hạ Ảnh thì chán nản nói : “Quận chúa, nếu là những lời này bị tướng quân nghe được, không biết sẽ như thế nào. . . . . .” Nếu không phải các
nàng đều tin tưởng nhân phẩm của Ôn Uyển , nghe lời này cộng thêm Ôn
Uyển cũng là một mình trông phòng hơn sáu năm, khẳng định sẽ hoài nghi
Ôn Uyển cũng giống với Tư Thông ( Ôn Uyển nôn mửa: một ngày mười hai
canh giờ ở bên người, tìm nam nhân cũng tìm không ra a ).
Hạ Dao cũng đồng ý lời nói của Hạ Ảnh: “Quận chúa, những lời này nếu như bị tướng
quân nghe được, đoán chừng là quận chúa phải nhận đủ đấy. Không ngờ còn
đồng ý đại công chúa đi tìm nam nhân, thật là quá không hợp thói thường
rồi.”
Ôn Uyển cười ha hả không ngừng: “Vậy làm sao có thể đánh đồng
được. Vợ chồng bọn họ đã sớm thành người lạ, không có tình cảm vợ chồng
thì có tìm nam nhân khác cũng không có gì là không được. Ta cùng Bạch
Thế Niên đây là vợ chồng ân ái, còn có hai đứa nhỏ biết điều là Minh Duệ và Minh Cẩn. Ta còn không tới mức làm sụp đổ gia đình vui vẻ hạnh phúc
của mình. . . . . .” Ôn Uyển rất yên tâm đối với Hạ Dao và Hạ Ảnh, Ôn
Uyển mới có thể nói ra ý nghĩ ở đáy lòng, nếu không thì Ôn Uyển cũng sẽ
nói giống như những người khác.
Ôn Uyển nói đến Bạch Thế Niên thì lại nhớ rồi. Khụ, lúc này mới sáu năm, còn có bốn năm. Ôn Uyển nghĩ tới còn phải chịu đựng bốn năm mới có thể nhìn thấy trượng phu, không biết tại
sao trong lòng liền buồn bã.
Hạ Ảnh giận trợn mắt nhìn Ôn Uyển một
cái. Đây là ý gì, nếu tình cảm vợ chồng không tốt thì cũng có thể đi ra
ngoài tìm nam nhân hay sao?
Ôn Uyển nhìn rõ được ý tứ của Hạ Ảnh, thu liễm lại tâm tình không đúng, cười cười nói: “Cũng không phải vậy. Nếu
là quan hệ của ta và Bạch Thế Niên cũng giống như quan hệ của Tư Thông
cùng Tào tụng. Nhất định phải hòa ly. Ta cũng không muốn gìn giữ một
đoạn nhân duyên hữu danh vô thực. Cuộc sống tự mình trôi qua, những thứ
danh tiếng kia cũng đâu thể làm cơm ăn được.” Nếu nói hoàng đế chỉ hôn
không thể hòa ly thì đấy cũng chỉ là ước thúc với thần dân ở phía dưới,
không bao gồm những người trong hoàng tộc bọn họ.
Thật ra Ôn Uyển thì cảm thấy hành động của Tư Thông có chút ngu xuẩn. Tào tụng dám bỏ lại
nàng mà vân du tứ xứ thì hoàn toàn có thể cầu được thánh chỉ hòa ly của
hoàng đế. Sau đó lại tìm một người đàn ông để gả đi, tội gì còn phải đeo cái danh tiếng này trên lưng đâu, hiện tại thì ngược lại, mất hết thể
diện của hoàng gia, hoàng đế nhất định sẽ không buông tha cho nàng.
Lời nói của Ôn Uyển vừa nói xong thì sắc mặt của Hạ Dao đã trầm xuống. Âm
trầm nói: “Quận chúa, những khả năng kia hoặc những lời nói này của
người về sau tốt nhất là đừng nói nữa. Cười giỡn là cười giỡn, những thứ vui đùa có thể tổn hại danh tiết này thì tốt nhất là đừng bao giờ nói.
Nhất là vui đùa ở nơi đầu sóng ngọn gió này.”
Ôn Uyển cũng biết thời
đại này rất hà khắc đối với nữ nhân, hiện tại rất nhiều người còn đang
muốn túm gáy của nàng. Nếu không phải là yên tâm đối với Hạ Ảnh cùng Hạ
Dao, Ôn Uyển cũng không dám buông lỏng. Ôn Uyển lập tức thu nụ cười lại, không hề nói giỡn nữa: “Người nào tản tin tức này ra ngoài?” Theo đó mà nói thì Nhị hoàng tử Kì Cơ không có thế lực nào ở trong triều, Đại công chúa Tư Thông cũng rất ít đi ra ngoài. Đang tốt thì có người nào nhằm
vào nàng để lôi chuyện như thế ra ngoài. Phải biết rằng nếu tin tức này
truyền ra ngoài thì hoàng đế tuyệt đối sẽ không tha cho người truyền tin tức này. Ôn Uyển cảm thấy, hẳn không phải là mấy hoàng tử. Bất kể người nào cũng sẽ không đi đụng vào trái bom này.
Hạ Ảnh đối với lần này
rất im lặng: “Không có người nào nhằm vào nàng, là một ma ma ở trong phủ đệ của nàng uống rượu say rồi nói lộ ra. Thoáng chốc liền tản ra ngoài. Chẳng qua cũng chỉ vụng trộm truyền bá, không dám thả đi nói với bên
ngoài. Phạm vi cũng hạn chế.”
Ôn Uyển sờ sờ lỗ mũi, bản lĩnh quản
người dưới của Tư Thông này thật sự là kém tới cực điểm rồi. Ôn Uyển rất không phúc hậu mà nghĩ, sau chuyện này nếu không phải vào am ni cô thì
cũng bị giam lỏng rồi.
Chuyện của Tư Thông khiến cho hoàng đế mặt
rồng giận dữ. Lúc trước là chuyện của Tư Hàm đã có quá nhiều tin xấu âm
thầm truyền bá ra ngoài. Sau này nhị công chúa gả đi chuyện này mới chìm xuống. Hôm nay đại công chúa lại làm ra những chuyện như vậy chẳng phải là nói rõ hoàng gia dạy dỗ có vấn đề sao?
Hoàng đế vốn định tước
đoạt danh hiệu công chúa của Tư Thông, nhưng cuối cùng cũng từ từ nghĩ
lại, bởi vì nếu lúc này hạ lệnh thì càng có thể xác nhận rõ ràng những
lời kia rồi. Nhưng cũng hoàn toàn giam lỏng Tư Thông. Không có thánh
chỉ, không cho phép bước ra phủ công chúa một bước.
Mấy ngày qua, tâm tình của hoàng đế thật sự không tốt nên có không ít đại thần cũng gặp tai ương.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com