Ngày hôm đó Ôn Uyển đi ra ngoài làm việc, nhớ tới Minh Cẩn tham ăn
kia liền cho người đi qua mua bánh điểm tâm . Mở rèm cửa sổ ra, nhìn sự
phồn hoa ở bên ngoài: “Hạ Ảnh, ngươi có cảm thấy không, hiện tại phố xá
so với ban đầu ta tới thì phồn hoa hơn nhiều.”
Hạ Ảnh gật đầu:
“Vâng, bây giờ là so sánh thì phồn hoa hơn mười năm trước rồi.” Hôm nay
dân giàu nước mạnh, cuộc sống của dân chúng cũng khá giả, phố xá tất
nhiên cũng náo nhiệt rất nhiều.
Sắc mặt của Ôn Uyển rất vui vẻ,
nơi này cũng có một phần công lao của nàng nha! Ôn Uyển hăng hái bừng
bừng mà nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở bên ngoài, sau đó hơi nghiêng đầu
nhìn Hạ Ảnh đang hứng thú nói. Nhớ năm đó nàng làm phất Khê công tử,
ngày ngày đều thích đi ra ngoài, ở nơi phố lớn ngõ nhỏ này cảm thụ được
phong tục tập quán của dân tộc, sao đó lại đi ăn vặt rồi từ từ đi dạo,
đó mới là cuộc sống sung sướng nhất.
Ôn Uyển vừa nói vừa nở nụ
cười: “Minh Cẩn hai ngày này nói với ta, chờ mấy ngày nữa ta rảnh rỗi
rồi phải dẫn hắn ra ngoài đi dạo một chút. Đứa nhỏ cũng lớn như vậy rồi
mà chưa từng tới chợ, là sơ suất của ta . Để lần này cho bọn họ nghĩ
ngơi một ngày thì ta mang theo chúng đi ra ngoài.” Cô nương thì cần phải nuông chiều, đại môn không ra cổng trong không bước mà chỉ có thể chờ
đợi sống ở trong nhà, nhưng tiểu tử thì không thể. Ôn Uyển nghĩ tới mình không phải là có thể giả nam trang sao, mang theo hai đứa nhỏ ra ngoài
đi dạo một chút, ừ, là ý kiến hay.
Ôn Uyển cảm giác được không khí chung quanh đã lạnh dần mới quay đầu nhìn Hạ Ảnh trong mắt tỏa ra ánh
sáng lạnh. Ôn Uyển hỏi Hạ Ảnh đang có sát khí trong mắt: “Sao thế? Có gì không thỏa đáng sao?”
Sắc mặt của Hạ Ảnh có chút khó coi: “Mới
vừa rồi thuộc hạ thấy hai người trong mắt có chứa sát khí, những người
này rất có thể là chạy về phía chúng ta.”
Ôn Uyển liền sửng sốt,
sau đó ngược lại liền nở nụ cười: “Người nào to gan lớn mật , dám ở phố
xá sầm uất mà hành thích ta? Muốn hành thích lại còn chỉ có hai người,
cần phải là dạng cao thủ gì, hẳn là không phải chạy về phía chúng ta .”
Nhớ năm đó Triệu vương muốn ám sát nàng, cũng là tìm cơ hội đi ra ngoài, bởi vì ở trong kinh thành không tới một khắc đồng hồ là quan binh sẽ
tới, mà bên người nàng thì cao thủ nhiều như mây, đừng nói là thời gian
một khắc đồng hồ mà tới một canh giờ cũng có thể ngăn cản được, hơn nữa
lấy thân phận địa vị hiện tại của nàng thì chỉ cần không phải hỏng não,
dù hận nàng tới hàm răng ngứa, muốn nàng chết, tối đa cũng chỉ dám nghĩ
trong lòng, lại càng không có lá gan làm những chuyện tiến hành ám sát
này đối với nàng, bởi vì một khi bại lộ thì hậu quả không phải là bọn họ có thể gánh chịu được. Hai người kia hôm nay Ôn Uyển khẳng định không
phải chạy về phía nàng .
Hạ Ảnh gật đầu, lại nhìn lại về phía đám người thì thấy hai người kia đã đi xa. Xem ra là nàng thần hồn nát thần tính rồi : “Quận chúa nói đúng, đã đi xa. Chẳng qua hai người kia, hẳn
là sát thủ. Quận chúa. Hay là phái người tới xem một chút.”
Ôn
Uyển suy nghĩ sau đó nói: “Đi đến xem một chút cũng tốt.” Đang nói thì
Võ Tinh đi mua điểm tâm ngọt đã trở về. Hạ Dao ở trong phủ đệ dạy võ
công cho Minh Duệ, lần này không có đi theo ra ngoài.
Võ Tinh nghe lời này liền nói với một người thị vệ ở bên ngoài một tiếng sai hắn đi
nhìn một chút, nhưng không muốn hắn động thủ.
Ôn Uyển mua điểm tâm ngọt về thì kẻ vui mừng nhất chính là Minh Cẩn. Ôn Uyển hiện tại có thể kết luận, sau này Minh Cẩn lớn lên tuyệt đối là một người ham ăn.
Chờ đứa nhỏ ăn đồ xong, Ôn Uyển nói chuyện với hài tử “Ngày mai tiên sinh
sẽ đi qua. Đến lúc đó thái độ cần phải tốt hơn, đừng để cho tiên sinh
nói mẹ dạy ra toàn Tôn hầu tử.”
Minh Cẩn hừ một tiếng: “Mẹ, hắn
còn dám chọn chúng con. Chúng con cũng phải xem hắn có phải là có tài
học thật hay không? Nếu không tốt thì con liền nói ông cậu hoàng đế đổi
lại một tiên sinh khác .”
Ôn Uyển còn chưa mở miệng, Minh Duệ
khinh bỉ nói: “Đệ cảm thấy Mẹ sẽ cho một kẻ mù mờ dạy bảo chúng ta sao?” Lấy sự coi trọng của mẹ hắn đối với bọn họ, nhất định là đã sớm xem
thấu lai lịch của đối phương. Tổ tông mười tám đời đều được tra một lần, các điều kiện đều vượt qua kiểm tra mới để cho hắn tới dạy bọn họ.
Sự thật đúng như Minh Duệ suy nghĩ. Yêu cầu của Ôn Uyển đối với tiên sinh
là nhất định phải từng làm quan ở trong triều, có tài học chân chính,
phẩm tính đoan chính, không cứng nhắc. Bởi vì điều kiện quá hà khắc, bản thân Ôn Uyển không tìm ra được nên chỉ có thể tới nhờ cậy cậu hoàng đế. Hoàng đế cũng phải tìm một lúc lâu mới đề cử ra bốn người được chọn,
hai người còn đang làm quan ở trong triều, còn hai người khác thì một
người chống đối tiên hoàng sau đó bãi quan về nhà, còn một người thì
trước khi tiên hoàng mất có đắc tội qua với hoàng đế, sau thời điểm
hoàng đế về kinh quyết sống mái với Triệu Vương, người này dự đoán xác
xuất hoàng đế thắng so với Triệu Vương lớn hơn, nghĩ tới tính tình có
thù tất báo của hoàng đế , nếu thật thượng vị thì cả nhà sẽ bị lao tù,
nên không bao lâu liền bệnh nặng một trận sau đó từ quan về quê, những
năm này vẫn một mực du lịch ở tứ phương, kiến thức rộng rãi. Bằng hữu
cũng nhiều. Ở trong sĩ tử cũng rất có tên tuổi.
Hoàng đế cho danh
sách những người được đề cử xong, Ôn Uyển liền bí mật tra xét cả bốn
người, sau đó cũng cảm thấy hôm nay còn có hai vị học giả đang làm quan ở trong triều.
Ôn Uyển thấy hai vị đại nhân không thoải mái, một
quá hòa hợp. Nhưng tin tức tra được của Ôn Uyển cho thấy người này ngoài mặt hiền từ nhưng lòng dạ ác độc, còn một người khác thì lại quá cứng
nhắc nên không có cách nào khác, ánh mắt đành tìm ở hai người khác. Oon
Uyển cũng thông tin qua lại mấy lần cùng bọn họ, hai người kia đều có
những ưu điểm, căn bản phù hợp với yêu cầu của Ôn Uyển. Ôn Uyển cân nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn tuyển người từng đắc tội với hoàng đế này.
Về chuyện từng đắc tội với hoàng đế thì không cần lo lắng, hoàng đế đã
liệt vào danh sách đề từ thì tự nhiên đối với những chuyện lúc ban đầu
cũng không còn ngăn cách. Ôn Uyển chọn người này đầu tiên là người này
so với người kia trẻ tuổi hơn, thứ hai là có thể từ thời điểm ban đầu đã nhìn đến được hung hiểm của tương lai, vì tương lai mà quyết định buông bỏ tất cả thật nhanh, đây không phải là chuyện mà người bình thường có
thể làm được, những thứ khác thì không nói, chỉ đơn giản những điều Ôn
Uyển biết về hoàng đế, người này nếu không đi lúc ấy thì lấy tính tình
của hoàng đế, tuyệt đối không buông tha . Người này không chỉ biết thích may mắn tránh cái xấu mà còn rất có quyết đoán.
Những thứ điều
kiện bên ngoài này đã thỏa mãn, Ôn Uyển cũng nhân cơ hội này hỏi thăm
hắn rất nhiều vấn đề, tất nhiên những thứ hỏi đều khẳng định là Ôn Uyển
không lấy danh nghĩa của mình để hỏi, người này trả lời chắc chắn phần
lớn đều thỏa mãn ý của Ôn Uyển.
Hoàng đế đối với việc hơn phân nửa Ôn Uyển tuyển vị Phương tiên sinh này chỉ cười cười. Trong lòng cũng
cảm thán Ôn Uyển rất có tầm nhìn xa. Vị Phương tiên sinh này đúng là một nhân tài, thời điểm tiên hoàng còn tại vị chính là một Thám Hoa lang.
Sau này khi hoàng đế bỏ xuống thành kiến để chiêu dụ thì người này lấy
lý do có tuổi già để từ chối, lúc đó hắn mới có bốn mươi tám, so sánh
với hoàng đế lớn hơn có ba tuổi. Ở điểm này cũng chính là thời điểm năm
đó, hắn lại nói mình tuổi già nhiều bệnh tật.
Ôn Uyển muốn cho hai hài tử bái ông ta làm thầy. Vị Phương tiên sinh này cự tuyệt lời mời
của Ôn Uyển . Chẳng qua nếu Ôn Uyển nhìn trúng, cộng thêm người này cũng không phải là thật bệnh mà là giả bộ bệnh. Ôn Uyển tất nhiên là có biện pháp để cho hắn đáp ứng. Cũng bởi vì những chuyện gút mắc này nên mới
kéo dài tới hiện tại.
Võ Tinh tới đây đáp lời, nói người phái đi
đã trở lại. Ôn Uyển vừa nhìn cũng biết khẳng định như mình phỏng đoán,
mấy sát thủ này không phải đi về phía nàng, nếu không thì Võ Tinh cũng
không biểu hiện bình tĩnh như vậy “Là hướng về phía người nào mà tới?”
Sắc mặt Võ Tinh có chút quái dị: “Bọn họ hướng đến hai mẹ con tay không tấc sắt, người trở lại nói nghe giọng nói kia thì không phải là người địa
phương, hôm nay hai người này đều đã bị dọa ngất, còn chưa có tỉnh lại,
hai sát thủ kia thì đã bị bắt lại, đang tra hỏi.”
Ôn Uyển gật đầu: “Cần phải hỏi một chút, lá gan này cũng quá lớn rồi, dưới chân thiên tử dám hành động giết người vô tội tung tung.” Nếu là hai đội nhân mã sống mái với nhau hay thế nào thì Ôn Uyển còn không có hứng thú đi quản.
Những thế lực trong kinh thành đều chiếm cứ khắp nơi, thường xuyên dùng
binh khí đánh nhau hoặc báo thù và những chuyện tình khác phát sinh. Ôn
Uyển tự xưng là một người phàm bình thường nên không có thời gian công
sức đi quản những thứ chuyện loạn thất bát tao này, chẳng qua lại đối
với hai mẹ con tay không tấc sắt tới từ bên ngoài hạ thủ thì chuyện này
có phần quá mức.
Ngày thứ hai, Phương tiên sinh đến phủ Quận chúa.
Ôn Uyển nghe được tin tức liền nhanh chóng tới, mang theo Minh Duệ cùng
với Minh Cẩn chờ ở cửa. Phải biết rằng, trừ hoàng đế ra thì lần đầu tiên Ôn Uyển dẫn người ra cửa đón. Ôn Uyển cho Phương tiên sinh đủ mặt mũi.
Một chiếc xe ngựa bình thường dừng lại ở trước cửa phủ quận chúa, một đứa
bé nhỏ tuổi đi xuống từ xe ngựa. Để một mái tóc trái đào, mặc một chiếc y phục màu xanh. Sau khi xuống xe, lấy ra một chiếc ghế băng đặt ở phía
dưới, Ôn Uyển ban đầu còn cho đấy là cháu của Phương tiên sinh, hiện tại xem ra hẳn là một gã sai vặt thiếp thân.
Từ trên xe ngựa xuống là một người mặc một thân trường bào Nguyệt Nha màu trắng, trên y phục
thêu kiểu hoa lan quân tử, nhìn cũng biết người này yêu thích lan quân
tử. Bộ dạng của Phương tiên sinh nhìn giống như người mới hơn bốn mươi
tuổi cũng không phải người đã chạy mấy năm. Một chiếc khăn vuông màu
xanh bao bọc trên đỉnh đầu đen nhánh, thân hình cao ngất, lưng thẳng
tắp, toàn thân đầy phong độ của người trí thức. Một đôi mắt sáng như
sóng yên tĩnh lặng nhưng lại sâu xa rộng rãi, dường như có thể bao dung
được hàng vạn hàng nghìn chuyện bất bình ở thế gian rồi lặng lẽ thừa
nhận.
Một người như vậy, thế nhưng nói mình tuổi già nhiều bệnh,
nếu không phải Ôn Uyển đã nhận được tin tức và chuẩn bị tâm lý rồi, thì
nhất định là hộc máu.
Ôn Uyển nhìn thấy người này, trong bụng liền hài lòng. Người không từng trãi thì chắc là không thế, còn có một đôi
mắt dường như có thể thấy rõ được hàng nghìn hàng vạn ánh mắt. Ôn Uyển
cảm thấy người như vậy có thể làm lão sư của Minh Duệ và Minh Cẩn.
Ôn Uyển nghênh đón, nhẹ nhàng cúi người thi lễ. Lấy thân phận quý trọng
của Ôn Uyển, ở trước mặt mọi người làm phúc lễ cho người ta thì đây là
cho Phương tiên sinh thể diện lớn nhất.
Thời đại này người đọc
sách là cao nhất , mà tiên sinh cũng nhất định phải lẫy lễ chiêu đãi cao nhất của cha mẹ học sinh. Ôn Uyển có lễ như thế thì phía bên ngoài chỉ
biết lan truyền là chiêu hiền đãi sĩ.
Trừ bỏ thân phận của Ôn Uyển , chỉ với đại danh đỉnh đỉnh của Ôn Uyển ở trong giới học thuật , lại
còn có danh hiệu của thiên hạ đệ nhất nữ học sĩ thì Phương Sĩ Đồng nhìn
thấy Ôn Uyển cũng không dám nhận lấy, vội vàng làm lễ trở về.
Minh Cẩn còn đang nhìn kỹ, Minh Duệ thì đã khom người hành đại lễ đối với
Phương tiên sinh:”Tiên sinh mạnh khỏe.” Ánh mắt của Minh Duệ không tồi.
Nhìn người nọ, Minh Duệ cũng biết đây không phải là một người đơn giản.
Minh Cẩn vẫn theo Minh Duệ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Minh Duệ hành đại
lễ rồi, Minh Cẩn tự nhiên cũng đi theo hành đại lễ: “Tiên sinh mạnh
khỏe.”
Bình thường đứa nhỏ của nhà quyền quý người ta đều là những đứa bé mắt cao hơn đầu. Mà Minh Duệ và Minh Cẩn rất ít xuất hiện ở bên
ngoài, tin đồn đối với họn hắn cũng rất ít. Cho dù có tin đồn, người
thông tuệ đối với tin đồn cũng chỉ lấy thái độ nhìn xem, cho nên mặc dù
lúc trước Phương tiên sinh hỏi thăm được hai đứa bé cũng không tệ , cũng từ quyển sách mà Ôn Uyển biên soạn để nhìn ra được nàng đã dùng tâm sức rất lớn để nuôi dạy hai đứa bé bọn hắn, nhưng tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Hôm nay Phương Sĩ Đồng nhìn thấy Minh Duệ cùng với Minh
Cẩn biết lễ như thế, trong lòng cũng có thêm ba phần thỏa mãn.
Thật ra trong thư của Phương Sĩ Đồng không có một lời đáp ứng với Ôn Uyển,
nói muốn dạy hai đứa bé này. Chỉ nói muốn xem trước một chút xem có
duyên thầy trò hay không. Thật ra Ôn Uyển biết Phương Sĩ Đồng do không
gặp được đứa nhỏ, sợ chúng bất hảo tới không chịu nổi, không thành tài
được mới thế. Đối với việc này Ôn Uyển cũng không có mất hứng, ngược lại cảm thấy Phương Sĩ Đồng không bởi vì địa vị của nàng, vẫn thận trọng
như thế rất tốt. Cũng bởi vì vậy, Phương Sĩ Đồng đi tới chỉ có một mình, ngay cả đồ đạc cũng không có mang tới.
Phương Sĩ Đồng đến phòng
khách, nha hoàn liền đi pha trà nước cùng với lấy điểm tâm. Nói một lúc
tất cả đều là những lời nói khách khí. Phương Sĩ Đồng giống như vô ý mà
hỏi thăm Minh Duệ và Minh Cẩn.
Đối với những vấn đề cần trả lời,
hai đứa bé chính là quen việc dễ làm . Quan điểm của hai người không
giống nhau nhưng đều có các đạo lý riêng, ngươi cũng không thể nào nói
là hắn sai lầm được.
Trong lòng Phương sĩ đồng mừng rỡ, liền dụng
tâm hỏi vài vấn đề, hai đứa bé trả lời rất khá. Phương Sĩ Đồng nghe gật
đầu lia lịa, xong liền nhìn thoáng qua Ôn Uyển. Ý là cần nói chuyện
riêng cùng với Ôn Uyển một chút
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com