Khi Bạch Thế Niên biết được chuyện nhi tử bỏ nhà ra đi thì chuyện này đã qua được hơn nửa tháng rồi. Khoảng cách quá xa, tin tức truyền đi rất khó khăn.
Bạch Thế Niên thấy thư tín dầy hơn gấp đôi so với ngày thường, đặc biệt là khi nhìn thấy phong thư thật dầy kia của Ôn Uyển thì trong lòng càng hăng hái. Lập tức mở ra. Trong thư Ôn Uyển nói đến chuyện, bởi vì Minh Cẩn ăn không được lương thực thô, không mặc quen được xiêm y vải thô, sau đó liền bỏ nhà ra đi.
Bạch Thế Niên xem đến chỗ này liền nổi giận. Trong lòng tức giận mắng tiểu tử thúi này can đảm không nhỏ. Tuổi còn nhỏ mà đã dám bỏ nhà ra đi, nếu như hắn ở nhà thì thế nào cũng phải dạy dỗ một trận, để tiểu tử này hiểu ra thì thôi. Về phần nói đến ăn không ngon mặc không tốt, ở nhà dù có ăn không ngon mặc không tốt thì cũng không thể quá kém đến nỗi như vậy. Hơn nữa Ôn Uyển còn là mẹ ruột nó, chẳng nhẽ lại ngược đãi nó hay sao, tiểu tử thúi to gan lớn mật này.
Tuy nhiên Bạch Thế Niên biết được Ôn Uyển thật sự để hài tử trốn đi, sau đó hài tử bị không ít khổ cực,làm cho khóc nhiều, trở về sau liền hiểu chuyện hơn. Bạch Thế Niên gật đầu không dứt.
Nếu Ôn Uyển ở chỗ này, tất nhiên sẽ phải cảm thán thấy nam nhân và nữ nhân thật sự khác biệt nhau rất lớn. Lúc đó nàng bị Minh Duệ kích thích nên mới hạ xuống được quyết tâm. Bạch Thế Niên lại nhận định luôn là đúng là phải làm như vậy. Thật đúng là phải để hài tử chịu ít khổ mới đúng.
Thư Minh Cẩn viết lại càng dài hơn, đem từng sự kiện sau khi bỏ nhà ra đi đều nói hết. Cường điệu nói trải qua những nguy hiểm gì, như thế nào. Cuối cùng, nói mình nhất định cố gắng luyện công thật tốt, sau này phải bảo vệ được chính mình, còn có thể bảo vệ mẹ thật tốt. Bạch Thế Niên bĩu môi, tiểu tử thúi, bây giờ biết được học võ thật tốt để bảo vệ bản thân. Tuy nhiên đối với câu Minh Cẩn nói sau này muốn bảo vệ mẹ thật tốt liền tự động bỏ qua. Có hắn ở đây, cần gì tiểu tử thúi kia bảo vệ.
Lúc đầu còn có chút tức giận Minh Cẩn to gan lớn mật, tuy nhiên thấy Minh Cẩn nói rất đáng thương thì tức giận trong lòng cũng tiêu tan không ít.
Cuối cũng chính là thư của Minh Duệ. So sánh với Minh Cẩn, Bạch Thế Niên vui hơn nhiều khi nhận được thư của Minh Duệ. Minh Cẩn nói đều là những chuyện vụn vặt, khác với vấn đề Minh Duệ thỉnh giáo hắn, không ngờ bé rất vui thích hỏi Bạch Thế Niên chuyện ở trên chiến trường. Trong thơ Minh Duệ đối với việc bỏ nhà trốn đi chỉ nói qua loa vài câu rồi không nhắc nữa. Tuy nhiên Minh Duệ nhắc đến chuyện Ôn Uyển tìm cho bé sư phụ dạy học cưỡi ngựa bắn cung, nhưng Minh Duệ nhận ra được sư phụ này chưa từng trải qua chiến trường, dạy những cái đó có chút giống như thêu hoa trên gấm, không thực dụng. Nói cách khác Minh Duệ nhận ra theo học những người đã từng trải qua đấu tranh trên chiến trường có kinh nghiệm thực chiến thì sau này không phải mất công đi đường vòng nữa.
Trong ba phong thư thì thư của Minh Duệ là khiến cho Bạch Thế Niên vui vẻ nhất. Còn có việc gì khiến người ta vui mừng bằng việc nhi tử nguyện ý thừa kế ý bát của mình. Bạch Thế Niên lập tức suy nghĩ xem phái ai trở về tốt nhất. Không chỉ giỏi cưỡi ngựa bắn cung, võ công cũng không thể kém được, hơn nữa còn phải thân kinh bách chiến.
Bạch Thế Niên có chút tiếc hận, người được tuyển tốt nhất tất nhiên chính là hắn không ai hơn được. Đáng tiếc hắn còn phải vài năm nữa mới được trở về. Khụ, thật muốn nhìn thấy nhi tử hoạt bát của hắn, còn có tiểu nhi tử tính tình giống như nữ nhi kia nữa (Bạch Thế Niên biết Minh Cẩn thích khóc, liền cảm thấy Minh Cẩn quá yếu ớt, giống như cô nương vậy. Bạch Thế Niên tính toán sau khi trở về sẽ tập trung dạy dỗ Minh Cẩn).
Bạch Thế Niên muốn tìm cao thủ cưỡi ngựa bắn cung, liền viết ra một danh sách để lựa chọn. Nhưng mà chọn một hồi lâu cũng không chọn ra được một người nào. Nếu không phải là tinh thông giống nhau, thì cũng chính là không thể rời khỏi quân doanh trở lại kinh thành.
Bạch Thế Niên tìm Diệp Tuần để hắn đề xuất một vài ý kiến.
Diệp Tuần có chút kỳ quái: “Tướng quân, ngươi chọn lựa người giỏi để làm cái gì?”
Bạch Thế Niên vui tươi hớn hở đem chuyện yêu cầu của Minh Duệ nói ra: “Khó có khi nhi tử lại đưa ra yêu cầu, ta nhất định phải lựa chọn người tốt nhất để thỏa mãn nó.”
Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên một cái, vô cùng khinh bỉ nói: “Nguyên soái, Đại công tử để cho người lựa chọn người cưỡi ngựa bắn cung giỏi? Lại chưa nói nhất định là phải cùng là một người. Người liền lựa chọn một người giỏi cưỡi ngựa cùng một người giỏi bắn cung đưa trở về, không phải là hiệu quả giống nhau hay sao?”
Trong quân doanh tất nhiên có người tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, nhưng ở trong quân doanh họ chính là bảo bối. Cũng không thể buông tay, tổng bộ không thể vì việc tư mà mạnh mẽ cướp người a! Đến lúc đó lại bị chụp một cái mũ trên đầu. Mà nếu chia tách ra để tìm người có tài giỏi bắn cung cưỡi ngựa thì lại dễ hơn rất nhiều.
Bach Thế Niên vỗ đầu, bản thân vừa vui mừng một chút đầu óc liền không biết vứt vào xó nào rồi. Chỉ nghĩ đến việc bản thân tinh thông cưỡi ngựa bắn cung thì phải tìm cho nhi tử một nhân tài tốt giống như mình, nếu không chính là thiệu thòi cho nhi tử. Cứ suy nghĩ như vậy, lúc sau liền tiến vào ngõ cụt: “Được, được, như vậy cũng hay. Không chỉ như thế, còn cần một người giỏi võ công.”
Diệp Tuần phỉ nhổ Bạch Thế Niên. Võ công tốt, bên người Quận chúa mọi người đều là cao thủ nhất đẳng. Còn cần hắn đi tìm người.
Bạch Thế Niên cười cười che dấu lúng túng của bản thân.
Bạch Thế Niên vì sự kiện này mà bận rộn không dứt, bởi vì hắn muốn tìm người giỏi nhất cho nhi tử. Đây cũng là lần đầu tiên hắn làm một chuyện gì đó cho nhi tử sau từng đấy năm.
Bạch Thế Niên vì nhi tử mà lựa chọn được hai người tốt nhất, để cho hai người này thu thập trở lại kinh thành dạy nhi tử hắn thật tốt, sau này sẽ có trọng thưởng.
Tiễn đưa người xong, Bạch Thế Niên liền thở ra được một hơi. Còn nhận được một phong thư của thuộc hạ trước kia. Sau khi xem xong thư, tâm trạng liền có chút xúc động.
Thuộc hạ này họ Mộc, ngày xưa đã theo Bạch Thế Niên vào sinh ra tử. Lần này gửi thư nói cho Bạch Thế Niên biết chuyện trong Hổ Uy quân. Gần nhất hắn nhận được tin tức chính xác, trong quân đã có người bị Văn gia thu mua, có khả năng trong Hổ uy quân sẽ xảy ra đại sự. Dựa vào miêu tả của hắn, Văn gia hẳn là muốn Hổ uy quân. Nếu thực sự để cho người Văn gia cầm quyền Hổ uy quân thì những người vào sinh ra tử với Bạch Thế Niên như bọn họ chắc chắn sẽ dữ nhiều lành ít.
Sau khi Diệp Tuần biết liền khinh thường: “Tướng quân, theo ta thì sự kiện này ngươi nên mặc kệ. Trước kia là người cùng vào sinh ra tử. Nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy, ai biết được là đã biến thành dạng gì rồi. Lần này hắn gửi thư đến rõ ràng là muốn tướng quân giúp bọn họ cầu tình phía Quận chúa.”
Bạch Thế Niên vẫy vẫy tay: “Ta biết được, trong lòng ta đều biết.”
Hắn cũng không phải là kẻ ngu, sao lại không biết tính toán của bọn họ? Hổ uy quân là quân đội của triều đình, cho dù Văn gia mưu tính chức vị, cũng phải nghe điều khiển của triều đình. Mà bọn họ nếu sợ bị chèn ép thì đều đi nơi khác là được. Sợ là sợ bọn họ ở Hải khẩu nơi phồn hoa giàu có và đông đúc đã quen, không muốn đi.
Bạch Thế Niên nghĩ đến chỗ này, sắc mặt lạnh lùng. Có lẽ không phải là bọn họ không muốn đi, là muốn đi mà không đi được. Nếu như những người này ở Hải khẩu phồn hoa đông đúc một thời gian dài, không kìm lòng được làm ra chuyện gì mất mặt Hổ uy quân, vậy thì danh dự của Hổ uy quân sẽ khó giữ được.
Bạch Thế Niên có chút buồn bực khó chịu, hắn hy vọng bản thân đã suy nghĩ quá nhiều. Hổ uy quân là do một tay hắn sáng lập, quân kỷ nghiêm minh, rất có danh tiếng ở Đại Tề. Hắn không hi vọng rằng chỉ vì vậy mà mất đi.
Lúc hoàng hôn, Ôn Uyển tản bộ ở bên ngoài. Hoàng hôn tháng năm, nơi nơi đều là tiếng chim hót. Hoàng ly, Đỗ quyên cũng đi vô giúp vui, phát ra tiếng gáy thanh thoát uyển chuyển.
Hạ Dao nhìn thấy Ôn Uyển lộ ra vè mặt điềm tĩnh: “Quận chúa, mấy tháng nay Minh Cẩn có biến hóa rất lớn. So với trước kia thì ngoan ngoãn hơn nhiều. Cũng không quậy phá chọc người tức giận nữa. Nô tỳ nghĩ chắc là do Quận chúa nói với bọn họ nguyên nhân những sự tình trước kia. Minh Cẩn thật sự là một hài tử hiếu thuận.”
Sau khi Ôn Uyển kể cho hài tử nghe chuyện năm đó chạy nạn khổ cực ra sao. Minh Cẩn liền đặc biệt ngoan, không làm ra chuyện chọc tức Ôn Uyển nữa. Hạ Dao vui mừng không dứt, cũng càng khâm phục Ôn Uyển anh minh nhìn xa trông rộng.
Ôn Uyển liền nở nụ cười: “Ngươi không phát hiện, Minh Duệ cũng có biến hóa rất lớn hay sao?”.
Lúc đầu thì lộ ra vẻ mặt quái dị, đến bây giờ lại nhanh chóng tiếp thu. Minh Duệ cũng biến hóa rất lớn.
Hạ Dao gật đầu: “Linh Đông cũng biến hóa không ít. Trước kia cảm thấy hài tử này khiếp nhược, không có tư chất. Hai năm trở lại đây, nô tỳ lại cảm thấy không tệ.”
Mặc dù nói không thể đọc nhanh như gió, gặp qua liền không quên. Nhưng mà trong ba hài tử, Linh Đông rất cố gắng nhất là trong phương diện học tập, ở phương diện luyện võ thì Minh Duệ lại cố gắng hơn rất nhiều so với Linh Đông, lười nhất chính là Minh Cẩn, ở phương diện ăn uống thì Minh Cẩn đúng là nhất. Dựa theo cách Ôn Uyển nói thì tương lai Minh Cẩn nhất định là kẻ ăn hàng.
Ôn Uyển để người phía dưới thu thập, muốn dẫn ba hài tử quay trở lại kinh thành.
Minh Cẩn cẩn thận hỏi: “Mẹ, sang năm chúng ta có đến nữa không?”. Cuộc sống ở đây thật tốt đẹp. Lúc thì học tập lúc thì chơi. Trở lại kinh thành, lại muốn tập trung vào học tập nữa.
Ôn Uyển cười mắng: “Nghĩ thật tốt a, lần này Mẹ mang các con đến nơi này là để cho các con thể nghiệm cuộc sống. Sang năm không thể đến nữa.”
Mặc dù Ôn Uyển chủ trương việc học tập phải có chừng mực. Nhưng không thể kém hơn người ta. Ôn Uyển bố trí cho nghỉ đông hơn một tháng, mỗi tháng lại được nghỉ bốn ngày. Thời gian nghỉ trong một năm nếu để so với những hài tử khác thì đúng là khắc xa trăm dặm, cũng quá hạnh phúc rồi. Hai tiểu tử này còn không biết đủ.
Minh Cẩn liền cúi đầu.
Minh Duệ đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền hỏi Ôn Uyển: “Mẹ, con nhớ người từng nói, hết năm sẽ mời đến một vị tiên sinh cho chúng con.” Nếu không có mời tiên sinh, thì tất cả lời mẹ nói phải nghe theo. Nhưng Minh Duệ lo lắng sau này có tiên sinh lại phải nghe lời tiên sinh nói. Vậy thì không được .
Ôn Uyển đối với phản ứng của Minh Duệ, thực không còn gì để nói, nàng còn không có mở miệng, có cần phải nhạy cảm thế không: “Đúng vậy, Mẹ chuẩn bị mời tiên sinh cho các con.”
Minh Cẩn không muốn: “Mẹ, con chỉ muốn người dạy con.” Minh Cẩn nghe Linh Đông nói qua, tiên sinh dạy học rất là nghiêm khắc. Bé mới không muốn có một tiên sinh nghiêm khắc dạy đâu.
Ôn Uyển cười đem nước trái cây ở trên bàn đến trước mặt ba hài tử, ba hài tử liền cầm lên uống: “Mẹ có rất nhiều chuyện, một người thật sự rất bận rộn. Muốn tìm một tiên sinh giúp đỡ Mẹ gánh vác chút ít. Các con chắc cũng không muốn nhìn mẹ cực khổ đâu…”
Minh Duệ cẩn thận nói: “Mẹ, con muốn luyện công, còn muốn luyện cưỡi ngựa.” Mời tiên sinh xong khẳng định sẽ bắt bé học tập cả ngày. Bé không muốn như vậy.
Ôn Uyển cười nói: “Con cùng Minh Cẩn buổi sáng học tập, buổi chiều luyện công. Có cái gì không hiểu thì buổi tối hỏi Mẹ.” Cũng chính là nói, buổi tối Ôn Uyển sẽ ở cùng với hai bé. Giải đáp những vẫn đề của bọn họ.
Minh Duệ biết được làm việc và nghỉ ngơi giống như trước kia, lúc này mới không nói thêm gì nữa.
Linh Đông có chút không muốn: “Cô cô, con cũng muốn luyện công.”
Ôn Uyển nhìn Linh Đông một cái, Linh Đông không dám nói thêm cái gì. Ôn Uyển tính toán, buổi sáng Linh Đông cũng phải học tập. Thân làm hoàng tử long tôn, áp lực phải chịu hơn người khác rất nhiều. Lại nói tiếp, Linh Đông ở bên cạnh nàng đã rất hạnh phúc rồi: “Sau này cháu sẽ học riêng cùng tiên sinh, xong thì theo sư phụ học tập võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung.”
Trên mặt Linh Đông cũng lộ ra nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com