Thái tử và Thái tử phi không gửi thư đến gọi Linh Đông về, đây cũng là chuyện đã đoán trước được. Một đứa trẻ như Linh Đông về thì làm được gì. Nhưng Hoàng đế lại tùy ý nói một câu với Ôn Uyển, Ôn Uyển có chút kỳ quái, sao đang yên đang lành Hoàng đế lại nói chuyện này?Linh Đông về hay không đều không sao cả nhưng Hoàng đế lại nói ra, khiến Ôn Uyển đoán không ra ý tứ, cũng chấp nhận cho Linh Đông về một chuyến.
Hoàng đế nhìn bóng lưng Ôn Uyển rời đi, lắc đầu. Nha đầu này quá thành thực rồi, đến lung lạc lòng người cũng không làm.
Tôn công công ở một bên cũng hiểu được tại sao Hoàng đế lại làm vậy. Thái tử phi toan tính quá nhiều, đến chuyện hậu cung cũng chen một chân, sớm bị Hoàng đế chán ghét. Hoàng thượng hi vọng Linh Đông điện hạ cách Thái tử phi xa một chút, đừng học mấy thứ tính toán không lên được mặt bàn kia. Đồng thời cũng hi vọng Linh Đông điện hạ thân thiết với Quận chúa hơn. Tôn công cũng cảm thán Quận chúa đủ phúc hậu. Nếu là người khác thì đã sớm lung lạc lòng người, nắm trong lòng bàn tay. Hết lần này đến lần khác Quận chúa lại không lưu tâm.
Sau khi Ôn Uyển về liền để Võ Tinh đưa Linh Đông về. Nói để bé nghỉ ngơi mấy ngày, đến lúc đó lại để Võ Tinh hộ tống trở lại. Cho là nghỉ định kỳ.
Linh Đông không ở đây Ôn Uyên nhẹ nhõm hơn nhiều. Khụ, dạy một đứa trẻ rất tốn công tốn sức. Có tâm tư này, thời điểm Ôn Uyển gặp Hoàng đế lại oán trách đầy trời.
Hạo thân vương liếc nhìn Hoàng đế mặt không chút thay đổi nhưng thỉnh thoảng vẫn lóe lên thần sắc ảo não tiết lộ tâm tình của Hoàng đế. Hạo thân vương thầm cười trộm trong lòng không nghĩ tới Hoàng đế lại có thời điểm buồn khổ thế này. Có điều trong lòng Hạo thân vương lại cảm thấy rất thú vị. Thử nghĩ xem , Ôn Uyển ngày thường trầm mặc ít nói, hôm nay lại như một bà già lảm nhảm càm ràm không ngừng bên cạnh. Sau này nghĩ lại có chút vui mừng!
Thực ra Hạo thân vương cũng rất đồng tình với sự than khổ của Ôn Uyển, quả là đến thời gian lấy hơi cũng không có! Hài tử đáng thương (Ôn Uyển ói: biết còn bắt cháu viết hí văn, đều là những gia hỏa ăn thịt người đến xương cũng không còn).
Ôn Uyển phát càm ràm, càm ràm xong thì buông tha. Linh Đông không ở đây, Ôn Uyển cũng không đi leo núi, cả ngày đều ở trong viện cùng con trai, xong lại trù hoạch hôn sự của Hạ Dao.
Ôn Uyển bận rộn nhiều việc.
Gần đây Hạ Dao cũng rất bận rộn, nhưng không phong phú mà là đau khổ. Ngày ngày bị Hạ Nhàn trút xuống chén chén thuốc thuốc. Quá dầu mỡ không cho ăn, quá nhạt, quá mặn không cho dùng, miệng đã sớm không còn vị gì, quá thể nhạt rồi. Lại còn mỗi ngày uống thuốc, ngâm nước thuốc, đắp mặt mĩ dung.
Hạ Dao thực sự cảm thấy mình bị Hạ Nhàn ngược đãi. Hiện tại nhìn thấy Hạ Nhàn tựa như nhìn thấy kẻ thù. Nhưng hết lần này đến lần khác Ôn Uyển ở một bên giám sát, không thành thật tiếp nhận cũng không được.
Hạ Dao lại một lần nữa bị ép buộc uống thuốc, lầm bầm: “Sớm biết vậy ta đã không đồng ý thành thân.” Hiện tại nàng rốt cuộc hiểu rõ câu Ôn Uyển nói ngày đó, thành thân chính là sống chịu tội. Thật không phải là một loại chịu tội mà!
Ôn Uyển ha ha cười thầm, cầm kính lưu ly tới đây: “Nhìn đi, có phải đẹp hơn trước kia không.” Trong gương, một nữ nhân sắc mặt hồng nhuận, da thịt oánh nhuận trắng nõn. Cả người tản ra ánh sáng dịu dàng. Khiến Hạ Dao anh khí bức người ngày thường như biến thành một người khác.
Hạ Nhàn ở một bên nói: “Nếu biết tỷ đáp ứng hôn sự, ta đã điều dưỡng cho tỷ sớm một năm. Nhất định sẽ dưỡng được tốt hơn bây giờ. Tỷ cũng đừng kêu khổ nữa, nghĩ đến Quận chúa đi, chính là điều dưỡng ba, bốn năm. Trước hôn nhân uống thuốc không nói, sau khi sinh con xong để khôi phục dáng người phải chịu bao nhiêu tội tỷ cũng không phải không biết. Cho nên nha, để làm một tân nương tử xinh đẹp, tỷ vẫn nên chịu đựng đi!”
Ôn Uyển đen mặt, người này đến người khác, hôm nay đều dám trêu chọc nàng. Những nữ nhân này được đằng chân lân đằng đầu, càng ngày càng không coi nàng vào mắt.
Hạ Dao lầm bầm. Nhưng ta không muốn nhịn. Biết vậy đã không thành mới chả thân. Hiện tại hối hận cũng không được.
Linh Đông ở phủ đệ ngây người hai ngày, thêm hai ngày lộ trình tổng cộng bốn ngày. Ôn Uyển vốn tưởng Linh Đông trở lại sẽ thật vui vẻ, nhưng nhìn Linh Đông không che dấu được ủ rũ, còn nhìn Ôn Uyển với vẻ mặt nói không nên lời. Ôn Uyển cũng biết đứa nhỏ này về lại gặp chuyện.
Ôn Uyển hỏi Võ Tinh vì sao.
Tân lang không như tân nương, không cần để ý nhiều như vậy. Cộng thêm Võ Tinh là người không nhàn rỗi được, có chuyện sẽ là người đầu tiên tiến lên. Ôn Uyển thấy Võ Tinh khẩn trương, liền kiếm việc cho hắn làm, như vậy sẽ phân tán sự chú ý.
Võ Tinh lắc đầu hắn cũng không nói được rốt cục là có chuyện gì: “Quận chúa, cụ thể thì không rõ. Sau khi Linh Đông điện hạ trở về Đông cung, chỉ gặp Thái tử phi một lần, nhưng vừa gặp đã vội vã ra. Thái tử thì nói chuyện một mình với điện hạ một hai hôm. Cụ thể nói chuyện gì thuộc hạ cũng không rõ lắm. Nhưng lúc Linh Đông điện hạ ra ngoài thuộc hạ thấy sắc mặt của điện hạ không tốt lắm. Hẳn là Thái tử nói với điện hạ chuyện gì đó. Ngoài ra trưởng tôn điện hạ cũng nói chuyện với Linh Đông không ít. Những cái khác đều bình thường.”
Linh Nguyên khẳng định không nói chuyện lớn gì, xem ra Linh Đông ủ rũ là vì lần nói chuyện với Thái tử. Ôn Uyển biết thì biết cũng không đi hỏi Linh Đông. Có những chuyện Linh Đông nhất định phải trải nghiệm, đây mới chỉ là bắt đầu. Nên làm thế nào, phải xem Linh Đông tự mình lựa chọn. Điều này với một đứa trẻ năm tuổi mà nói thì có chút tàn nhẫn. Nhưng không có biện pháp, muốn trách thì trách bé tại sao lại đầu thai vào hoàng gia? Còn đầu thai vào trong bụng Thái tử phi (Linh Đông nói: đầu thai cần cẩn thận, nếu không rất nguy hiểm).
Linh Đông thấp thỏm, thấy Ôn Uyển không hỏi nhiều nên cũng yêm tâm. Vẻ mặt đó hiển nhiên rơi vào mắt Minh Duệ.
Minh Duệ giả dạng vô ý hỏi Linh Đông không ít, đáng tiếc miệng Linh Đông rất chặt. Không có được tin tức hữu dụng gì.
Ôn Uyển biết Minh Duệ hỏi Linh Đông, liền véo mặt nhỏ của bé: “Cục cưng, sau này không cần làm chuyện ngốc như vậy. Mẹ sẽ không dễ bị người tính toán, yên tâm đi!” Thái tử tìm Linh Đông đơn giản là muốn Linh Đông được Hoàng đế yêu thích nhiều hơn, sau đó thân cận với nàng nhiều hơn. Dù sao cũng là một chút chuyện chẳng ra gì.
Minh Duệ thấy Ôn Uyển thề thốt xong cũng buông tâm.
Trong bận rộn, thời gian trôi qua càng nhanh. Đảo mắt đã tới hạ tuần tháng ba (từ ngày 20 – 30). Toàn phúc thái thái Đông thế tử phi đã tới.
Đông thế tử phi nói sẽ đến trước nửa tháng, bởi vì cơ hội khó có được, ngày thường nào có cơ hội đến Ôn Tuyền thôn trang. Ôn Tuyền thôn trang của Ôn Uyển trong kinh thành bây giờ đã là nơi tất cả các phu nhân muốn đến. Đáng tiếc những đương gia phu nhân kia không thể đến. Lần này có vương gia lên tiếng, tất nhiên là phải đến sớm để ngâm ôn tuyền, làm đẹp. Đông thế tử phi cũng không mong nhiều, chỉ cần được ba thành của Ôn Uyển vừa lòng.
Ôn Uyển tự mình tiếp Đông thế tử phi, dùng quy cách cao nhất tiếp đãi. Nhất thiết phải cho thế tử phi một kì nghỉ thoải mái (làm toàn phúc thái thái một ngày, thời gian còn lại có thể coi là đi nghỉ).
Theo sau thế tử phi là La Thủ Huân và Mai Nhi. Ôn Uyển đen mặt với La Thủ Huân, không nên ôm hi vọng đối với người này.
La Thủ Huân thấy thần sắc khó coi của Ôn Uyển, rất có ánh mắt không lên tiếng. Hắn biết tại sao Ôn Uyển lại bất mãn với hắn ? Khẳng định là vì thiếp thất mang thai. Khụ, cũng chỉ có Bạch tướng quân lòng dạ rộng lượng như vậy mới chứa được Ôn Uyển! Nam nhân khác người nào chịu nổi nữ nhân ghen tỵ thế. Nếu như Ôn Uyển biết suy nghĩ của hắn, tuyệt đối đá hắn ra ngoài.
Mai Nhi vẫn mang thần thái sáng láng. Ban đầu thiếp thất kia mang thai có làm nàng không thoải mái nhưng một thời gian liền tốt lại. Nàng năm đó còn có thứ huynh thứ tỷ kìa, cho nên Mai Nhi sớm đã chuẩn bị. Có thể có mười năm thời gian yên bình nàng cảm thấy vậy là đủ rồi. Dĩ nhiên Ôn Uyển cho La Thủ Huân sắc mặt, nàng quyết không giúp hắn.
Yến Kỳ Hiên và Giang Lâm cũng đã đến.
Mai Nhi được Ôn Uyển mời đến giúp Hạ Dao trải giường, còn Yến Kỳ Hiên là đại diện Thuần vương phủ tới. Ôn Uyển thấy vợ chồng bọn họ đều khách khách khí khí, đối đãi giống La Thủ Huân. Nhưng ngẫm lại Yến Kỳ Hiên đến cũng có tác dụng của hắn.
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Hạ Dao nhìn xem ngươi có bao nhiêu mặt mũi. Cậu Hoàng đế làm người chứng hôn, ông chú làm người chủ hôn, thế tử phi Quốc công phủ làm người trải giường. Đủ long trọng nhé!” Mặc dù mời rất ít người nhưng người nào cũng phô trương không kém. Ôn Uyển bỏ công nhiều nhất cho hôn lễ này.
Hạ Dao một chút cảm kích Ôn Uyển cũng không có, ngược lại còn oán giận nói: “Cần gì trang trọng? Đã nói làm đơn giản, đơn giản. Người cho ta đơn giản đi?” Đương nhiên trong lòng Hạ Dao là cảm động. Những người này cũng là nhìn vào Ôn Uyển mới tới. Nếu không nào có phô trương lớn như vậy. Mặc dù có thể nói không có Ôn Uyển thì hôn lễ cũng có thể phong quang long trọng. Nhưng có nhiều người có trọng lượng như vậy trấn giữ, cho dù là thân phận vốn có của nàng xuất giá cũng không phong quang như vậy.
Ôn Uyển bĩu môi, nữ nhân này vịt chết còn mạnh miệng: “Hạ Dao, ta muốn để Yến Kỳ Hiên cõng ngươi lên kiệu hoa. Ngươi thấy thế nào?”
Vẻ mặt Hạ Dao như gặp quỷ nhìn Ôn Uyển: “Để hắn cõng ta lên kiệu hoa? Hắn là gì của ta?” Thật ra thì Hạ Dao muốn nói ngươi bị ấm đầu hay làm sao, nếu không sao lại để Yến Kỳ Hiên cõng nàng lên kiệu hoa.
Ôn Uyển thấy phản ứng của Hạ Dao mãnh liệt như vậy, có chút kỳ quái: “Bàn về quan hệ Yến Kỳ Hiên cũng là biểu đệ của ngươi. Để hắn cõng ngươi lên kiệu hoa cũng không phải không thể? Nếu như ngươi không muốn vậy coi như thôi. Đến lúc đó tìm một hỉ bà cõng ngươi.”
Hạ Dao chán ghét Yến Kỳ Hiên muốn chết: “Người vẫn là tìm hỉ bà đi, đừng để ngày ta thành thân còn không được thoải mái.” Nghĩ đến việc Yến Kỳ Hiên cõng mình toàn thân Hạ Dao nổi da gà…….
Do Hạ Dao mãnh liệt kiên trì, trừ ngày thành thân nghe Ôn Uyển ra những lễ tiết khác tất cả đều tỉnh lược. Tỷ như thêm trang hay gì đó. Chẳng qua để bọn họ lúc tham gia hôn lễ không cần khâu thêm trang.
Ôn Uyển làm động tĩnh lớn như vậy tất nhiên dẫn đến chú ý của rất nhiều người. Rất nhiều người muốn đến giúp vui, đáng tiếc Ôn Uyển không mời nhiều. Kể cả những trọng thần đi theo Hoàng đế kia Ôn Uyển cũng không muốn mời họ. Trong tông thất cũng chỉ mời những người đức cao vọng trọng.
Trong lòng Như Vũ có chút ê ẩm vì Ôn Uyển không mời mình. Nếu nô tài nhà người ta thành thân mời Thái tử phi nàng, tuyệt đối là vũ nhục nàng. Nhưng Hạ Dao thì khác. Tất cả mọi người đều biết Hoàng đế là người chứng hôn, Hạo thân vương là người chủ hôn. Từ điểm đó hoàn toàn có thể chứng minh thân phận tôn quý của Hạ Dao.
Dung ma ma an ủi Như Vũ: “Thái tử phi, Quận chúa cũng không mời các hoàng tử phi khác mà? Thuần vương thế tử và La thế tử là tình huống đặc thù. Thái tử phi cũng đừng để tâm.”
Như Vũ cười khổ lắc đầu. Nàng không đặt chuyện này trong lòng lắm, chỉ là nàng nhạy cảm cảm giác được Ôn Uyển không thân với nàng. Nói ra thật nực cười, nhưng cảm giác của nàng là vậy. Mặc dù Ôn Uyển thu con trai nàng làm đồ đệ nhưng nàng cảm giác được Ôn Uyển ngày càng xa nàng. Nhưng những lời này lại không cách nào nói với người khác.
Dung ma ma không có biện pháp, chỉ có thể an ủi Như Vũ là còn đang ở cữ đó. Mời cũng không đi được. Nữ nhân ở cữ cần an tâm dưỡng thân thể, mệt nhọc sẽ lưu lại bệnh căn.
Vũ Đồng rất buồn bực về chuyện Ôn Uyển vì hôn lễ của Hạ Dao tạo ra động tĩnh lớn như vậy: “Cho dù trước kia có là nữ nhi hoàng thất, bây giờ cũng chỉ là một ả nha hoàn!” Bất kể trước kia thân phận gì, nếu lưu lạc làm nha hoàn thì đó chính là một kẻ nha hoàn. Vũ Đồng thật sự không hiểu tại sao Ôn Uyển kinh động đến cả Hoàng thượng và Hạo thân vương. Còn để họ làm người chứng hôn, người chủ hôn.
Bà vú bên cạnh Vũ Đồng cười khổ, Vương phi nói cái gì vậy: “Vương phi, lời này sau này ngàn vạn không thể nói nữa. Quận chúa trước kia cũng từng làm nha hoàn. Lời này nếu lan truyền ra ngoài, sẽ khiến Quận chúa nghĩ thế nào ? Không cẩn thận còn chọc giận Hoàng thượng.”
Ôn Uyển thẳng thắn thừa nhận đoạn kinh lịch này trong đơn kiện. Ôn Uyển còn bảo nếu đã xảy ra chuyện gì thì không nhất thiết phải giấu diếm, làm nha hoàn là do hoàn cảnh bắt buộc, cũng không phải khi không lại chạy đi làm nha hoàn. Ôn Uyển cho là không có gì mất mặt. Nhưng Hoàng đế lại không nghĩ như vậy, Ôn Uyển là lá ngọc cành vàng của hoàng gia, lưu lạc làm nha hoàn cho người khác, rốt cuộc vẫn tổn hại đến danh tiếng hoàng thất. Mặc dù nói toàn bộ An gia đã chết sạch rồi, nhưng trong lòng Hoàng đế vẫn không thoải mái. Cũng vì phần không thoải mái này, không ai lại không có mắt đi chọc Hoàng đế khó chịu. Sẽ không có người nào nhắc lại.
Vũ Đồng nhẹ giọng nói: “Ta cũng chỉ nói trước mặt ma ma.” Năm đó An gia cũng vì chuyện Ôn Uyển mà bị xét nhà diệt tộc (Ôn Uyển lau mồ hôi lạnh: An gia bị xét nhà diệt tộc là vì tham gia mưu nghịch. Ngươi nghĩ nhiều rồi.).
Vú nuôi bất đắc dĩ nói: “Vương phi, thứ cho lão nô nói thẳng, sau này ngài có thấy Hạ Dao cô nương này ngàn vạn lần phải kính trọng. Mặc dù nói Hạ Dao cô nương là trưởng bối của Quận chúa chỉ là lời từ một phía của Quận chúa, nhưng rốt cuộc vẫn có tầng thân phận này. Hoàng đế có thể đáp ứng làm người chứng hôn cho nàng không chỉ là nể mặt Quận chúa. Mà Hoàng thượng cũng coi trọng nàng ta.” Nếu Hạ Dao chỉ có thân phận là nữ nhi hoàng thất, khẳng định không có phần thể diện này. Hẳn là còn có chuyện khác. Về phần chuyện gì vậy thì không biết. Lui một vạn bước mà nói, cho dù Hạ Dao thật chỉ là một nha hoàn. Hoàng đế nguyện cho thể diện đừng nói là một nha hoàn, cho dù là một thứ dân đê tiện, cũng có thể một bước lên trời.
Trong mắt Vũ Đồng có cô đơn. Nhớ lại năm đó nàng thành thân hạnh phúc đến cỡ nào nhưng bây giờ. Nhìn căn phòng trống trải, trong lòng lại càng thêm chua xót.
Thật ra tình trạng hiện tại của Vũ Đồng đã không còn cách xoay chuyển. Vốn lúc trước Vũ Đồng và Kỳ Phong ân ân ái ái, là đối tượng mà mọi người hâm mộ đố kỵ. Nàng cũng rất vừa ý với cuộc sống hạnh phúc mĩ mãn của mình. Bây giờ lại lưu lạc thành người đáng thương bị người khác chê cười. Mở đầu càng tốt đẹp, thời điểm bị phản bội càng thống khổ. Nói ra cảnh ngộ của Vũ Đồng đúng là lớn đến mức người thường không thể chịu được. Nếu người có tâm trí cường đại, cùng lắm thì là “quân đã vô tình ta liền hưu”. Theo luật không hưu được ngươi nhưng nội tâm vứt bỏ ngươi. Không coi Kỳ Phong là trượng phu, chẳng qua chỉ là một đối tượng hợp tác. Đáng tiếc tâm trí Vũ Đồng không hề cường đại. Càng không biết tự mình điều tiết. Có người cuộc sống không như ý rất dễ để tâm vào những chuyện vụn vặt. Vốn là người thông tuệ cũng trở thành kẻ ngốc. Đừng nói chi Vũ Đồng vốn không phải người thông tuệ.
Phương Vũ Đồng trong lòng thất lạc, thỉnh thoảng lại bị Hà thị kích thích, Kỳ Phong càng ngày càng không kiên nhẫn với nàng. Ngươi càng để tâm vào chuyện vụn vặt thì sẽ càng mất đi phân tấc nên có. Vũ Đồng cũng tự biết là không nên nhưng nàng lại không khống chế được mình.
Vú nuôi không có biện pháp, chỉ muốn phu nhân đến an ủi Vương phi một chút. Tâm trạng xuống dốc như vậy không để người ta an tâm.
Quận chúa Y Mạn nhận được tin có chút không cao hứng. Coi như là nữ nhi hoàng thất, đã làm hộ vệ thì giá trị con người cũng giảm. Phụ vương làm chủ hôn làm gì, giảm cả giá trị con người.
Bà Vú cố gắng khuyên can Y Mạn hạ hỏa. Quận chúa Y Mạn có một chỗ tốt, đó là có thể nghe người bên cạnh khuyên. Đặc biệt là bà vú theo nàng từ nhỏ, nói đều nghe.
Bà vú vừa nghĩ mọi chuyện đã xong. Không ngờ đến vừa ra ngoài làm khách thì gặp đại công chúa. Tư Thông khích bác một phen, còn như có như không nói trong lòng Trấn Nam Hầu Từ Trọng Nhiên vẫn không buông được Ôn Uyển.
Bà vú ở bên cạnh Y Mạn đối với chuyện Tư Thông khích bác, nổi lên lửa giận. Từ Trọng Nhiên thành thân với Quận chúa Y Mạn, không nói sủng ái có thừa Quận chúa nhưng cũng vạn phần kính trọng, hơn nữa cũng giữ mình trong sạch không trêu hoa ghẹo nguyệt. Bà vú cảm thấy có thể làm được những điều này đã là đủ rồi. Cho nên bà vú tràn đầy phẫn hận vì khích bác của Tư Thông. Hôn nhân của đại công chúa không hạnh phúc liền hi vọng ai cũng như nàng. Bà vú phẫn hận đồng thời cũng khinh bỉ Tư Thông. Nhưng vì thân phận là hạ nhân, chỉ sợ mình biểu lộ ra một chút không tốt liền phiền toái. Một mực cúi đầu không lên tiếng.
Y Mạn ban đầu chẳng qua chỉ cho là Hạo thân vương làm chủ hôn cho Hạ Dao có chút mất mặt. Cũng không có nghĩ. Bây giờ nhắc đến trong lòng Từ Trọng Nhiên vẫn có Ôn Uyển, cơn giận bị trêu chọc bỗng chốc bùng lên. Từ Trọng Nhiên đối với nàng rất tốt. Nhưng nàng vẫn cảm thấy thiếu một tầng. Không nghĩ tới nguyên nhân lại ở chỗ này. Quận chúa Y Mạn không về phủ của mình mà trực tiếp đến vương phủ. Tìm vương phi tố ủy khuất: “Mẹ, phụ vương làm sao, làm sao lại đi làm chủ hôn cho một con nha hoàn. Đến đại tẩu cũng vậy, lại đi làm toàn phúc thái thái cho một nha hoàn. Mẹ, mẹ nói phụ vương bỏ ý nghĩ này đi. Không cẩn thận sẽ thành trò cười trong kinh thành.” Thật ra nếu đổi thành người khác có thể Quận chúa Y Mạn đã không nói như vậy. Nhưng hết lần này đến lần khác đây lại là người của Ôn Uyển.
Hiện tại Quận chúa Y Mạn rất buồn bực, phẫn nộ đối với Ôn Uyển! Trượng phu của nàng ngoài mặt đối với nàng ngàn tốt vạn tốt nhưng nàng vẫn không cảm nhận được nội tâm của trượng phu. Giờ mới biết được thì ra trong lòng trượng phu vẫn có Ôn Uyển. Mặc dù hiện tại cũng đã có hai đứa con rồi nhưng trong lòng trượng phu vẫn có Ôn Uyển, không có người làm vợ là nàng. Điều này khiến Quận chúa Y Mạn vô cùng khó chịu. Chưa thành hôn không tính, thành hôn rồi vẫn nhớ mãi không quên tình nhân cũ coi là chuyện gì ?
Hạo thân vương phi mặc dù thường xuyên giúp đỡ nhà mẹ đẻ khiến Hạo thân vương bất mãn, nhưng bản thân cũng không phải người ngu dốt. Bằng không năm đó đã không được thái phi coi trọng. Vương phi nghe những lời này cười nói: “Nha đầu ngốc, cái gì mà sẽ thành trò cười trong kinh thành. Hoàng thượng còn làm người chứng hôn cho Hạ Dao đó. Phụ vương con làm một người chủ hôn thì có là gì ? Con không nên nghe người khác nói linh tinh. Mẹ nghe đại ca con nói thân phận của Hạ Dao không tầm thường. Hiện tại danh tiếng Ôn Uyển đang cao, phụ vương con cho nàng mặt mũi cũng không sao. Dù thế nào bên trên còn có Hoàng thượng chống đỡ. Con à, con ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc các nàng, đến lúc đó thua thiệt sẽ là con.” Mặc dù vương phủ địa vị rất tôn quý nhưng không phải không ai có thể khi dễ. Nếu nữ nhi bịa chuyện, vương gia không thể không xuất đầu. Còn có thể hung hăng dạy dỗ nữ nhi một trận. Ôn Uyển mặc dù là vãn bối nhưng nếu bàn về địa vị thì ngang hàng với vương gia.
Quận chúa Y Mạn thực lòng ủy khuất.
Vương phi biết nữ nhi vì chuyện của con rể mà ủy khuất. Rất im lặng: “Con cũng đừng muốn những gì không thể. Nếu luôn truy tìm gốc rễ, vậy cuộc sống làm sao trôi qua. Chỉ cần Từ Trọng Nhiên có thể kính trọng con, ái hộ hài tử (yêu thương bảo vệ), không ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, như vậy là đủ rồi. Y Nhi, hãy sống thật tốt, đừng nghĩ đến những chuyện này. Nghĩ nhiều cuộc sống càng khổ sở. ”
Y Mạn nghe những lời này khóc lên: “Nhưng, nhưng trong lòng chàng không có con, chỉ có Ôn Uyển. Sớm biết vậy, sớm biết vậy con đã không lấy chồng.”
Vương phi bị chọc đến cười: “Con bé này? Nói ngốc gì vậy? Cái gì mà trong lòng con rể không có con, con là thê tử nó cưới hỏi đàng hoàng, còn là mẹ ruột của con hắn, làm sao lại không có con đây? Con ở nơi nào nghe lời vô liêm sỉ này?” Lúc trước Từ Trọng Nhiên muốn cưới Ôn Uyển, nhưng bị Ôn Uyển cự tuyệt, vương phi biết. Nếu hai người dây dưa không rõ, vương phi nhất định sẽ ra mặt làm chỗ dựa cho con gái, nhưng mà nhiều năm rồi hai người hoàn toàn không có qua lại, cho dù có người muốn tạo lời đồn đãi giữa họ cũng không có biện pháp. Bởi vì hai người không có lui tới. Không biết con gái nghe người nào khích bác.
Lời vương phi không trấn an Y Mạn, mặc dù trong lòng vẫn ủy khuất nhưng không dây dưa đề tài này với vương phi.
Bà vú vẫn luôn coi Quận chúa Y Mạn như con gái mình, chỉ sợ Quận chúa về sẽ tranh cãi với hầu gia, cho nên trên đường về cũng chẳng vòng vo: “Quận chúa, con ngàn vạn lần không nên bị đại công chúa khích bác. Đại công chúa này đẩy trượng phu của mình vào nhà giam, ngang nhiên đẩy vợ chồng thành thù. Hiện tại đại phò mã ở chỗ nào cũng không ai biết. Quận chúa ngàn vạn lần không nên bị đại công chúa khích bác.”
Tâm tình Y Mạn xuống dốc, cũng không rảnh bàn tán bát quái nhà người khác.
Trong lòng bà vú khẩn trương: “Quận chúa, lời nói không lọt tai, hôn nhân của đại công chúa không hạnh phúc, nàng cũng ước gì nữ nhân trong thiên hạ đều không hạnh phúc. Quận chúa không nên bị nàng lừa gạt. Quận chúa không biết chứ vú nghe nói, vú nghe nói nhiều rồi. Nhưng Vú không muốn nói thôi.”
Y Mạn không biết tại sao bà vú đột nhiên lại nói một câu như vậy: “Thế nào?”
Bà vú vì khuyên bảo Quận chúa Y Mạn cũng chỉ có thể nói ra bí mật này: “Quận chúa, trong phủ công chúa có một quản sự là bà con xa của vú. Tháng trước thời điểm bà vú về nhà mẹ đẻ, vừa lúc gặp bà ta về quê vay tiền. Vú với bà ta quan hệ vốn không tệ cho nên gặp mặt. Tửu lượng của bà ta không tốt, uống say lầm bầm muốn rời tiệc. Vú khi đó kỳ quái hỏi, bà ta nói nếu chuyện phủ công chúa bị phát hiện thì không ai thoát được. Vẫn là đi sớm để tránh một kiếp. Vú khi đó hỏi thêm một câu, Quận chúa, thì ra đại công chúa có tình nhân, còn an bài trong phủ.” Ở nơi này luật pháp yêu cầu rất hà khắc với nữ nhân. Đối với công chúa cũng vậy, công chúa không còn trượng phu có thể tái giá, nhưng một khi chuyện nuôi tiểu bạch kiểm ở trong phủ bị tuồn ra, đến lúc đó thể diện hoàng gia sẽ bị mất sạch.
Quận chúa Y Mạn há hốc miệng: “Đây, đây là thật? Không phải sai chứ?” Không thể nào, trắng trợn nuôi nam nhân ở trong phủ. Không có đầu óc sao ? Đừng nói làm, chỉ nghĩ một chút cũng không được.
Ý của bà vú là không có lửa thì sao có khói.
Quận chúa Y Mạn nghĩ một chút, sau đó chớp mắt nói: “Bà vú, người nói Bạch tướng quân đã lâu không có ở kinh thành, Ôn Uyển liệu có…….” Không biết Ôn Uyển có phải không chịu được khuê trung tịch mịch đi tìm hai tiểu bạch kiểm không.
Còn chưa nói hết đã bị bà vú hoảng sợ cắt đứt: “Quận chúa, vú nói với Quận chúa điều này để sau này Quận chúa đừng qua lại nhiều với đại công chúa, Quận chúa, mặc dù trước kia hầu gia từng ái mộ Quận chúa Ôn Uyển, nhưng đều là quá khứ rồi, hơn nữa Quận chúa Ôn Uyển cũng không có tâm tư gì với hầu gia. Quận chúa, lão nô nhìn Quận chúa lớn lên, không hi vọng Quận chúa lui vào ngõ cụt. Quận chúa, cuộc sống hiện tại rất mĩ mãn, đừng vì chút chuyện này mà làm tổn hại tình cảm vợ chồng.” Lời này truyền ra ngoài, Quận chúa nhà bà không ăn hết cũng phải ôm đi.
Quận chúa Y Mạn cũng hiểu ý này nhưng muốn làm rất khó.
Bà vú thân là siêu cấp tâm phúc của Quận chúa Y Mạn, tất nhiên nhìn ra được chút điểm bất bình trong lòng Quận chúa, nhưng chuyện trên đời nào có cái gì thập toàn thập mĩ: “Quận chúa nói cuộc sống của Quận chúa Ôn Uyển trôi qua thế nào?”
Y Mạn thấp giọng nói : “Khiến người ta hâm mộ.” Có một trượng phu yêu thương, đặt nàng ở trong lòng như vậy, một trượng phu nguyện ý một đời một đôi. Thật khiến nàng hâm mộ.
Bà vú khẽ than: “Quận chúa có từng nghĩ tới nỗi khổ của Quận chúa Ôn Uyển không ? Trượng phu không ở bên cạnh, ngày trở về còn không rõ. Vừa làm mẹ vừa làm cha nuôi con, còn phải trông coi sản nghiệp lớn như vậy. Lúc trước Bạch tướng quân gặp chuyện không may, con ngã bệnh, nàng ấy cũng bệnh theo, trong phủ đến người chủ sự cũng không có. Quận chúa cảm thấy cuộc sống như vậy khiến người khác hâm mộ sao?”
Tất nhiên là không hâm mộ rồi.
Bà vú từ ái đầy mặt nói: “Quận chúa, người khác đều hâm mộ Quận chúa Ôn Uyển, nhưng vú thấy Quận chúa Ôn Uyển hẳn là hâm mộ con mới đúng. Quận chúa Ôn Uyển từ nhỏ đã bị ném vào trong sơn thôn, bị gia tộc vứt bỏ. Quận chúa từ nhỏ đã được vương gia và vương phi yêu thương. Sau khi Quận chúa cập kê được gả cho một người chồng tốt, hiện trai gái đều đủ. Hầu gia cũng đáp ứng sau này chỉ có Quận chúa. Cho dù trước kia trong lòng hầu gia có Quận chúa Ôn Uyển, hiện tại không thể quên thì thế nào ? Quận chúa hiện là vợ của hầu gia. Vì hầu gia sinh con dưỡng cái, đi cùng hầu gia là Quận chúa. Hầu gia mở mắt ra nhìn chính là Quận chúa. Sau này bồi ngài ấy cả đời cũng là Quận chúa.”
Quận chúa Y Mạn có chút ngoài ý muốn: “Ôn Uyển sẽ hâm mộ ta sao?”
Bà vú gật đầu: “Nhất định sẽ hâm mộ. Quận chúa Ôn Uyển tất nhiên sẽ hâm mộ Quận chúa song thân khỏe mạnh, có cha mẹ thương yêu, trượng phu không cưới thiếp, trai gái song toàn. Quận chúa, nói với con những lời này là hi vọng Quận chúa hiểu trên đời này không có chuyện gì là thập toàn thập mĩ. Quận chúa hiện tại vợ chồng tốt đẹp, thiếu gia, tiểu thư hoạt bát khả ái. Quận chúa ngàn vạn không nên vì lời của những người này mà lâm vào ngõ cụt. Để những người lòng dạ khó lường này đắc ý.” Theo lời bà vú Tư Thông chính là ôn tinh. Ngàn vạn lần muốn cách xa Quận chúa nhà bà mới tốt.
Còn về cái gì kia, bà vú cho rằng, dù trong lòng Từ Trọng Nhiên còn có bóng dáng của Quận chúa Ôn Uyển, nhưng vậy thì thế nào. Chẳng lẽ một bóng hình có thể nặng bằng thê tử là Quận chúa Y Mạn này và một đôi trai gái.
Bà vú thấy Quận chúa Y Mạn còn cau mày, hạ một toa thuốc nặng: “Quận chúa, nói như vậy đi, nếu Quận chúa có thể đổi cho Quận chúa Ôn Uyển con sẽ nguyện ý đổi sao?”
Quận chúa Y Mạn cũng không phải người ngu, chỉ là bị u mê lâm vao ngõ cụt. Hiện tại bà vú nói những lời này khiến nàng thanh tỉnh một chút. Nếu để nàng đổi với Quận chúa Ôn Uyển, nàng tuyệt đối không làm. Nàng mới không cần giống Ôn Uyển. Cha không thương mẹ không còn. Bị lạnh bị đói, cuối cùng còn lưu lạc làm nha hoàn. Bị mẹ kế liên tiếp hãm hại thiếu chút nữa mất mạng. Sống như vậy phải nói là kinh tâm động phách , người ngoài nhìn vào đúng là truyền kỳ, nhưng mặt hung hiểm như vậy khiến người ta vừa nghe đã không rét mà run.
Ừ, lúc trước có thể không nói nhiều, nói hiện tại. Bây giờ cuộc sống của Quận chúa Ôn Uyển như thủ quả, không chỉ vậy còn mỗi ngày lo lắng hãi hùng.
Bà vú nhân cơ hội lại thêm một mồi lửa: “Quận chúa lại nghĩ đến cuộc sống của đại Quận chúa đi. Đại Quận chúa vô cùng hâm mộ Quận chúa.” Bên trên Quận chúa Y Mạn còn có một người chị, phải ra ngoài. Nhà tỷ phu là thư hương môn đệ. Quý như Quận chúa cũng bị mẹ chồng chọc tức, chỉ cần không phải bao cỏ ngu ngốc khẳng định sẽ tức. Đại tỷ phu không có thiếp thất nhưng cũng có hai thông phòng. Đây cũng thôi đi nhưng đại quận mã to gan lớn mật dám ở bên ngoài nuôi ngoại thất. Sau bị đại tỷ của nàng biết, ngoại thất bị trực tiếp đánh chết, đại quận mã cũng bị cha hắn giáo huấn một trận. sau đó tình cảm vợ chồng không tốt. Đại Quận chúa không thống khoái đủ đường. Điều này khiến vương phi rất nóng ruột. Cho nên không muốn nữ nhi gả ra ngoài, phải gả ở kinh thành.
Quận chúa Y Mạn rốt cuộc thăng bằng, trên đời này nào có chuyện thập toàn thập mĩ, có chín chuyện tốt đã là rất tốt rồi.
Bà vú thấy Quận chúa Y Mạn đã thông suốt, thở phào nhẹ nhõm. Bà thật lòng cảm thấy cuộc sống hiện tại của Quận chúa rất tốt, cuộc sống tốt như vậy sẽ không chịu được giày vò. Bất quá bà vú cũng rất vui, mặc dù Quận chúa bị khích bác, nhưng rốt cuộc vẫn nghe lời mình.
Thật ra người bên cạnh cũng rất quan trọng. Nhìn đi bên cạnh có bà vú sáng suốt cũng là phúc phận của Quận chúa Y Mạn.
Ôn Uyển bị đồng tình giờ đang rất đau đầu! Bởi vì có tin đồn Hoàng đế muốn xây hành cung ở đây, sau này hàng năm đều đến. Nên tất cả mọi người đều muốn xây biệt viện ở đây. Ai cũng biết trong vòng ngàn dặm quanh Ôn Tuyền thôn trang đều là của Ôn Uyển. Muốn xây biệt viện khẳng định phải được sự đồng ý của Ôn Uyển.
Hạ Ảnh thấy bộ dáng mặt ủ mày chau của Ôn Uyển rất im lặng: “Quận chúa, cự tuyệt toàn bộ không phải là được rồi. Đồ của người không ai có thể nói gì ?”
Ôn Uyển khinh bỉ Hạ Ảnh: “Không có cách nào nói chuyện với người không hiểu chuyện như ngươi.” Làm sao có thể cự tuyệt toàn bộ, nàng khẳng định muốn cự tuyệt. Lúc trước cũng không phải không ai dám đánh chủ ý này, đều bị nàng cự tuyệt. Vấn đề là hiện tại ở đây muốn xây hành cung, Hoàng đế tới nhất định một nhóm lớn tôn thất đại thần sẽ tới theo. Sau này cũng không thể ở phòng khách. Cho nên nàng không có cách nào cự tuyệt.
Ôn Uyển lầm bầm, Hoàng đế thích kiếm chuyện cho nàng làm. Nhất quyết không để cho nàng thanh nhàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com