Hạo thân vương thấy thái độ kiên quyết của Ôn Uyển, không lùi bước.
Nhưng ông lại không cam lòng buông tha, nếu dựa theo Ôn Uyển nói chín
chín tám mươi mốt tai nạn vậy cũng sẽ có tám mươi mốt tràng hí. Đủ cho
ông xem. Khó có được cơ hội như vậy, tuyệt đối không được bỏ qua.
Hạo thân vương thấy Ôn Uyển không có nói đùa, bèn cầu giúp đỡ từ
Hoàng đế: “Hoàng thượng cũng biết thần trừ thích xem hí cũng không có
ham mê gì khác. Nhưng gần đây không có ra một vở hí lọt vào mắt thần. Hạ nhân cũng viết không it nhưng không cũng không khiến thần để mắt. Hôm
nay không dễ có cơ hội này. Nhớ năm đó Ôn Uyển tùy ý viết hai vở hí,
hiện tại vẫn còn thu hút khách.” Hai bản hí văn Ôn Uyển viết năm đó hiện vẫn còn nóng.
Hoàng đế cười nói: “Chờ hai đứa bé bắt đầu học, khi đó Ôn Uyển sẽ có
thời gian. Đến lúc đó để nha đầu viết hai bản hí văn.” Hoàng đế cũng
không thể ép buộc Ôn Uyển viết hí văn. Viết một hai bản vui đùa một chút là được, viết nhiều là lãng phí thời gian.
Ôn Uyển một chút cũng không nể mặt cự tuyệt nói: “Con vốn tính chờ
Minh Duệ và Minh Cẩn tròn ba tuổi sẽ mời tiên sinh cho hai đứa, sau đó
sẽ mở rộng nghiệp vụ thương hành. Nhưng lúc con nói với Hạ Dao những lời này Minh Duệ nghe được kiên quyết không đồng ý. Nói con không dạy, bé
sẽ chỉ luyện công. Tuyệt đối không chấp nhận những tiên sinh khác.” Ôn
Uyển đầy bất đắc dĩ! Đây là sự thật. Minh Duệ cho thấy nếu Ôn Uyển không dạy bé sẽ không học, toàn tâm toàn ý luyện công.
Ôn Uyển giảng đạo lý cũng vô dụng.
Minh Duệ căn bản là không nghe Ôn Uyển giảng đạo lý. Trực tiếp hỏi Ôn Uyển tại sao có thể dạy Linh Đông biểu ca lại không thể dạy bé và đệ
đệ. Chờ Minh Cẩn hiểu chuyện rồi khẳng định sẽ oán hận vì chuyện này.
Thời gian dài Minh Duệ và Minh Cẩn đều có suy nghĩ vậy thì cái được
không bù nổi cái mất. Ôn Uyển cũng không nguyện ý vì Linh Đông mà nàng
và con trai trở nên xa lạ. Cho nên Ôn Uyển tạm thời cứ như vậy. Đến lúc
cảm thấy quá mệt mỏi sẽ mời trợ thủ đến đây giúp nàng.
Khụ, Ôn Uyển thật lòng hi vọng Bạch Thế Niên mau trở lại, như vậy
nàng sẽ không cần mệt mỏi thế nữa. Dù sao có cha bọn trẻ trông coi, hai
tiểu tử muốn bướng cũng chẳng bướng được tới đâu. Tin rằng Bạch Thế Niên sẽ nghiêm khắc hơn nàng.
Hạo thân vương có chút buồn cười nói: “Minh Duệ mới ba tuổi đã dám uy hiếp cháu?”
Ôn Uyển thở dài: “Hai người không biết chứ hai đứa bé này chính là
hai cực đoan. Minh Duệ quá chăm chỉ rồi, nhưng chăm chỉ này chỉ dừng ở
việc luyện công. Hận không thể một ngày mười hai canh giờ đều luyện
công. Cháu thực sự sầu lo vì Minh Duệ là một cuồng nhân luyện võ, người
nói xem, nó mới là nhóc con ba tuổi, liều mạng như vậy làm gì! Minh Cẩn
thì lại quá lười biếng rồi, hận không thể một ngày mười hai canh giờ ỳ
ra bất động, đi cũng hi vọng có người ôm, như vậy nó sẽ không tốn sức.
Người nói hai đứa bé này còn không phải là người khiến người ta lo lắng. Chăm chỉ quá cũng khiến người lo lắng, lười biếng quá cũng khiến người
ta sầu lo. Tại sao không thể trung hòa làm một chứ?” Ôn Uyển là cố ý tố
khổ với Hoàng đế. Trên thực tế mặc dù Minh Duệ rất hứng thú với việc
luyện võ nhưng vẫn rất nghe lời Ôn Uyển. Ôn Uyển nói nhóc còn quá nhỏ,
không thể tập võ quá mức như vậy không tốt đối với thân thể. Muốn bé từ
từ. Minh Duệ cũng nghe theo, mỗi ngày tập võ nửa ngày. Minh Cẩn mặc dù
lười nhưng dưới sự đốc thúc cộng thêm uy hiếp của Minh Duệ cũng ngoan
ngoãn học tập, luyện võ. Mặc dù không mạnh như Minh Duệ nhưng cũng không kém. So với những đứa trẻ khác cũng cao hơn một đoạn.
Hoàng đế cười nói: “Minh Cẩn rất tốt. Đứa trẻ hai tuổi tất nhiên là
lười.” Thật ra Hoàng đế cũng là người siêu cấp bao che khuyết điểm.
Trong mắt Hoàng đế Minh Cẩn hoạt bát khả ái, lanh lợi thông tuệ. Lười
một chút cũng không phải vấn đề lớn. Dù sao tương lai không cần lo muốn
chăm chỉ làm gì?
Ôn Uyển cười khổ.
Hạo thân vương không yên lòng, nghe hí là sự yêu thích nhất trong
nhân sinh của ông: “Ôn Uyển, điểm yêu thích này của ta cháu không thể cứ như vậy cự tuyệt sạch sẽ được chứ? Ta nói cho cháu, ta đều mong nhớ
nhiều năm rồi. Những năm này cũng là nhìn cháu bận rộn không tiện mở
miệng. Lần này dù thế nào cũng phải cho ta một vở hí.” Lần này đều đã mở miệng, thế nào cũng phải đạt được nguyện vọng. Đã ra là phải thành!
Ôn Uyển âm thầm lầm bầm. Năm đó là Chỉ thân vương bức bách mình viết
hí văn. Làm sao mấy lão đầu đều thích nghe hí văn như vậy. Bất quá đã
đến mức này rồi, còn cự tuyệt đó là không nể mặt Hạo thân vương: “Như
vậy đến lúc cháu kể chuyện xưa cho hai đứa, sẽ để Hạ Dao và Hạ Ảnh ghi
lại . Sau đó để lão sư của cháu chau chuốt lại, nếu không được thì ông
cũng không nên trách cháu.” Một chuyện xưa hay chẳng phải muốn là có thể kể. Hành văn và bản lĩnh ắt không thể thiếu. Ôn Uyển biết mình nặng mấy cân lượng, để nàng viết, dù có sườn của Tây du ký cũng không viết ra
được tinh túy của Tây du ký, cho nên chỉ có thể kỳ vọng vào lão sư.
Ôn Uyển không hiền hậu nghĩ cho lão sư chút việc để tránh mỗi ngày
đều tới đốc thúc tiến triển sách mới. Nàng cũng rất vất vả có được
không?
Ôn Uyển ngẩng đầu thấy khuôn mặt đau khổ của Hạ Ảnh, vui mừng không thôi: “Hạ Ảnh, ghi chép cái này là không thành vấn đề ha.”
Hạ Ảnh quăng cho Ôn Uyển một ánh mắt, không lên tiếng.
Hạo thân vương thấy đạt được mục đích cũng vừa lòng. Bất quá chuyện
này phải có giới hạn thời gian. Về chuyện thời gian Ôn Uyển cũng không
thể nắm chắc. Không chỉ nhìn Hạ Dao và Hạ Ảnh mà còn phải xem lão sư có
thời gian hay không nữa!
Đoàn người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã đến chân núi.
Hoàng đế phải đi xử lý chuyên triều chính. Ôn Uyển dẫn Linh Đông và
hai bánh bao nhỏ về địa bàn của mình. Hạo thân vương cũng về sân của
mình.
Chân trước vừa về viện, chân sau đã có thái giám đi vào. Nói Hoàng đế có thưởng. Ôn Uyển cảm thấy hiện tại hiệu suất của Hoàng đế thật là
cao.
Ban thưởng cho Linh Đông một bộ văn phòng tứ bảo. Linh Đông vô cùng
cao hứng: “Cô cô, hoàng gia gia thưởng đồ cho cháu.” Nhớ lần trước hoàng gia gia thưởng cho ca ca, phụ vương và mẫu phi đều rất cao hứng. Nếu
phụ vương và mẫu phi biết cũng sẽ cao hứng vì mình.
Ôn Uyển sờ đầu Linh Đông không nói cái gì. Minh Duệ cũng nhìn Linh
Đông một cái, sau đó vô cùng bình tĩnh xoay người chơi cùng đệ đệ Minh
Cẩn. Về phần Minh Cẩn, từ đầu đến cuối đều không để chuyện này trong
lòng. Nếu thưởng điểm tâm gì ăn ngon thì bé còn hứng thú chứ còn văn
phòng tứ bảo, ừhm, một chút cũng không có.
Lại một ngày mới bắt đầu, chỉ cần tiết trời tốt, không mưa, mỗi ngày
Ôn Uyển đều dắt Linh Đông cùng Hoàng đế và Hạo thân vương leo núi. Mỗi
ngày hai lần, sáng một lần, xế chiều một lần.
Ngày thứ ba, Ôn Uyển đánh cờ với Hạo thân vương. Ôn Uyển thua, điều
này cũng nằm trong dự đoán của Ôn Uyển: “Khụ, rốt cuộc là nhiều năm
không chạm đến cờ. Đều lạ lẫm rồi.” Kỳ nghệ dù có tinh, nhiều năm không
chơi mà đụng phải cao thủ, thua là rất bình thường.
Hoàng đế vui vẻ, cũng hạ cờ với Ôn Uyển. Kết quả Ôn Uyển vẫn thua,
hơn nữa còn thua rất thảm, so với khi đối bàn với Hạo thân vương thua
nhiều hơn sáu con. Đây cũng là dưới tình huống Ôn Uyển toàn lực ứng phó. Còn thua nhiều như vậy.
Ôn Uyển lẩm bẩm: “Chỉ biết lấy lớn khi nhỏ.” Biết nàng cờ nghệ lạ lẫm rồi còn tới áp chế nàng. Thật không phải trưởng bối tốt.
Toàn bộ quá trình Linh Đông đều quan sát hành động của Ôn Uyển và
Hoàng đế, Hạo thân vương. Trong lòng Linh Đông rất ngạc nhiên, bé nhớ
phụ vương gặp hoàng gia gia đều là cung kính, nào có giống cô cô vừa nói vừa cười với hoàng gia gia. Hoàng gia gia cũng không nghiêm mặt như
trong ấn tượng.
Chung dụng lâu, Linh Đông càng ngày càng không sợ Hoàng đế nữa. Nhưng mà thái độ của Hoàng đế đối với Linh Đông vẫn không đổi. Không nóng
không lạnh, không yêu thích cũng không chán ghét, trực tiếp coi Linh
Đông như không khí.
Từ đó cuộc sống của Ôn Uyển rất có quy luật. Buổi sáng đánh quyền, ăn sáng xong chơi cùng hai đứa bé. Sau đó dẫn con đi phụng bồi Hoàng đế và Hạo thân vương leo núi. Sau đó trực tiếp về viện của mình. Để Linh Đông học nửa canh giờ, sau đó để Linh Đông tự mình suy ngẫm, bố trí lại việc học. Buổi chiều lại dẫn Linh Đông phụng bồi Hoàng đế và Hạo thân vương
leo núi. Những lúc khác Ôn Uyển trừ phụng bồi hai con trai thì chính là
quan tâm đến hôn sự của Hạ Dao. Cũng bận rộn vòng vòng.
Minh Cẩn theo hành động của Minh Duệ, buổi sáng ngủ thẳng đến khi tự
nhiên tỉnh, sau khi Ôn Uyển đi ra ngoài Minh Duệ dẫn Minh Cẩn đi luyện
công. Buổi trưa viết chữ to, xế chiều Minh Duệ và Minh Cẩn cùng nhau
viết những chuyện mà mình nhìn thấy. Buổi tối sau khi ngâm ôn tuyền, sẽ
nghe mẹ kể chuyện xưa. Thời gian của hai bánh bao nhỏ trôi qua cũng rất
phong phú.
Ôn Uyển đang phụng bồi hai con thì nghe bên ngoài nói Hứa chiêu dung
tới. Sắc mặt Ôn Uyển lạnh một chút. Ôn Uyển thật cảm thấy khó hiểu. Đã
đến nước này rồi còn gặp cái gì mà gặp. Thật khiến người ta phiền chán.
Nếu Minh Cẩn nhạy cảm có thể thấy được tám phần, vậy Minh Duệ nhạy
cảm thấy được chín phần rưỡi. Chẳng qua Minh Duệ đều giả ngây giả dại.
Lần này thấy vẻ mặt chán ghét của Ôn Uyển, đoán được thất thất bát bát:
“Mẹ, không muốn gặp thì đừng gặp.” Một Chiêu dung mà thôi, không gặp thì thế nào?
Ôn Uyển sờ đầu Minh Duệ: “Được, mẹ nghe cục cưng.” Vốn không định gặp nhưng không đợi Ôn Uyển phân phó đã nghe Giang quý viện cũng tới.
Ôn Uyển giơ tay lên, đây không phải chỗ hát tuồng: “Nói ta bận, bảo
các nàng đều về đi!” Bất kể là tâm tư gì? Dù sao cũng chẳng phải chuyện
tốt. Xem ra nhất thiết phải nói với Hoàng đế rồi, cậu muốn nữ nhân đi
cùng không đại biểu nàng muốn giao thiệp với những nữ nhân này. Chỗ có
nhiều nữ nhân thì sẽ có nhiều thị phi. Hậu cung của Hoàng đế mặc dù
không đến ba ngàn giai lệ, nhưng cũng là yến gầy hoàn mập loại mĩ nhân
nào cũng có. Đến là náo nhiệt. Ôn Uyển có thể miễn đi hậu cung thì sẽ
không đi.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm, sau đó toàn bộ tinh lực của Ôn Uyển đều vùi vào hôn lễ của Hạ Dao. Thời điểm nàng thành thân cũng không cảm
thấy, chỉ cần gả thì gả. Hôm nay chuẩn bị hôn lễ cho Hạ Dao mới biết
được thật muốn mệt chết người. Chuyện phức tạp Ôn Uyển thật không muốn
làm.
Ôn Uyển mệt mỏi không chịu được, lầm bầm oán trách hai câu. Đã không
được một câu khen ngợi từ Hạ Dao mà còn bị trào phúng: “Ta nói làm đơn
giản, cầm hôn thư là được rồi. Ngài hết lần này đến lần khác muốn náo
nhiệt. Mệt nhọc như vậy còn có thể trách ai.”
Ôn Uyển bực mình. Đây là lời của người nói sao? Nàng làm việc mệt
chết đi được là vì người nào chứ? Cuối cùng còn không được một lời cảm
ơn.
Hạ Ảnh thấy hai người cãi nhau, mím môi cười trộm.
Được rồi, Ôn Uyển cảm thấy mình là tự tìm ngược. Oán giận thì bị trào phúng, đã vậy còn phải bán sức mà an bài. Nàng là một người tìm ngược.
Hôm đó Ôn Uyển phụng bồi Hoàng đế và Hạo thân vương, đột nhiên nhớ
tới nàng đã bỏ sót một chuyện: “Ông chú, cầu ông một chuyện. Ông xem có
thể để biểu cữu mẫu làm toàn phúc thái thái cho Hạ Dao không! Mặc dù Hạ
Dao nói muốn tận lực đơn giản nhưng đơn giản đến mức tối đa thì quá
trình vẫn phải đầy đủ. Ông nói có phải không.” Hạ Dao nói đơn giản nhưng dù đơn giản thì trình tự này một cũng không thể thiếu.
Hạo thân vương cười nói: “Này thì có gì khó. Ta viết một phong thư gửi về là được.”
Ôn Uyển cười: “Tốt.” Hạo thân vương là đương gia vương phủ, ông đã đáp ứng thì chuyện này trăm phần trăm không có vấn đề.
Hoàng đế còn nhiều thêm một câu: “Nha đầu, thật sự tính cử hành hôn
lễ trên núi sao?” Nghi thức hôn lễ mặc dù mới mẻ độc đáo, nhưng Hoàng đế vẫn cảm thấy có chút không ra thể thống gì.
Ôn Uyển vốn chuẩn bị bài trí không giống lẽ thường. Dù sao Hạ Dao
cũng không phản đối, tùy nàng lăn qua lăn lại. Sự không theo lẽ thường
này chính là ước mơ của nàng, đáng tiếc tính tình Bạch Thế Niên kia sẽ
không cho nàng tiến hành một hôn lễ kiểu phương tây.
Thời điểm Ôn Uyển loay hoay đến choáng váng đầu óc, thì nghe được tin Như Vũ sinh từ chỗ Hoàng đế, sinh một tiểu tử mập mạp.
Ôn Uyển than thở, Hải Như Vũ này thật có khả năng sinh. Tính cả đứa
này nàng đã sinh ba trai một gái. Vị trí Thái tử phi vững chắc vô cùng
(Thái tử phi cười khổ nói: “Vị trí của ta có vững chắc hay không còn
phải xem vị trí của Thái tử có vững chắc hay không.”). Hơn nữa sinh
nhiều như vậy cũng có thể nói với bên ngoài Thái tử rất sủng Thái tử
phi. Nhưng đến tột cùng sự thật là như thế nào Ôn Uyển nghĩ có lẽ chỉ có Hải Như Vũ mới rõ!
Hạ Dao thấy Ôn Uyển vẫn ở đó mà cảm thán: “Quận chúa, lại cảm thán
cái gì?” Mỗi lần Ôn Uyển nghe người khác sinh con là lại ở đó cảm thán
một hồi. Về phần cảm thán cái gì thì chỉ có trời biết, đất biết.
Ôn Uyển thấy Linh Đông biết tin tức cũng không có bao nhiêu vui mừng: “Sao vậy? Có đệ đệ Linh Đông không vui sao?”
Linh Đông ngước lên nhìn Ôn Uyển nói: “Cô cô, mẫu phi có đệ đệ, có
thể càng thêm không thích cháu không ?” Kể từ khi mẫu phi có đệ đệ, nhóc cũng rất ít khi nhìn thấy mẫu phi, mãi cho đến khi từ phủ Quận chúa về
mẫu phi mới có thời gian. Nhưng hôm nay lại có thêm đệ đệ, có phải sau
này trở về cũng không thấy được mẫu phi hay không ?
Ôn Uyển cười vuốt trán Linh Đông: “Làm sao lại nghĩ như vậy? Đều là
con của mẫu phi cháu, đều yêu thương như nhau. Cháu nhìn xem cô cô cũng
có hai huynh đệ Minh Duệ và Minh Cẩn, cháu thấy cô cô thích Minh Duệ hay Minh Cẩn đây?” Hai con trai tất nhiên là yêu thương như nhau.
Linh Đông cúi đầu suy nghĩ sau đó nói: “Cô cô thích Minh Duệ đệ đệ
nhiều hơn một chút, Hoàng gia gia lại rất thương Minh Cẩn đệ đệ.”
Linh Đông nói thật giống như phân công yêu thích. Như vậy liền công
bằng. Ôn Uyển cười ha ha không ngừng: “Tại sao lại cho rằng cô cô thích
Minh Duệ đệ đệ nhiều hơn một chút ?” Nàng đối xử công bằng với hai con.
Chưa từng thiên vị đứa nào nhé!
Linh Đông thấy Ôn Uyển cười híp mắt, lấy hết dũng khí nói: “Bởi vì từ trước đến giờ cô cô chỉ trách phạt Minh Cẩn đệ đệ, cũng chưa từng nói
Minh Duệ đệ đệ.”
Ôn Uyển mới đầu còn thấy Linh Đông là đồng ngôn vô kỵ, nhưng nghe
Linh Đông nói trong lòng lại giật mình một cái. Chẳng lẽ nàng thật sự
không công bằng, Minh Cẩn có lời oán giận.
Trong lòng Ôn Uyển thầm nói nhưng trên mặt vẫn như khi nãy: “Minh Duệ và Minh Cẩn đều là con trai của cô cô, cô cô yêu thương như nhau. Cháu
cũng là do mẫu phi cháu hoài thai mười tháng sinh ra, sẽ không có chuyện không yêu thương cháu. Đừng nghĩ nhiều như vậy. Trẻ con nghĩ nhiều dễ
bị già đó!” Thật ra thì nhiều con, nhiều con sẽ khó tránh khỏi có chút
thiên vị. Mười đầu ngón tay còn có ngón dài ngón ngắn. Nào có thể hoàn
toàn công bằng.
Ôn Uyển cần có thời gian tự mình suy ngẫm một chút. Nàng vuốt trán
Linh Đông: “Có muốn về nhà nhìn đệ đệ không? Nếu muốn cô cho người đưa
cháu về.”
Sau khi nghĩ một chút, Linh Đông nói: “Nếu phụ vương và mẫu phi cho
người tới đón cháu về, cháu liền về. Nếu không cho người tới đón, vậy
cháu sẽ về cùng cô cô thôi!”
Trong lòng Ôn Uyển dâng lên một sự chua xót. Đây là bất mãn của một
đứa bé năm tuổi. Làm sao nàng lại không nghe được bất mãn trong giọng
nói. Để Thái tử và Thái tử phi đến đây đón, điều này sao có thể ? Thái
tử còn hi vọng Linh Đông ở bên Hoàng đế nữa, hiện tại toàn bộ tâm tư của Thái tử phi đều đặt trên người đứa con nhỏ. Ôn Uyển thật không nghĩ tới Linh Đông lại gay gắt như vậy. Ôn Uyển cũng không biết an ủi từ chỗ
nào.
Ôn Uyển bồi Linh Đông nửa ngày, thấy thần sắc Linh Đông vẫn như
thường, trong lòng khẽ than thở. Nàng chỉ là cô cô, vẫn là cách mấy tầng họ hàng. Cho thêm nhiều yêu thương đi nữa cũng không bằng cha mẹ, còn
như là khích bác, ly gián nữa. Vẫn là cứ để tình trạng như thế này. Quan hệ giữa Linh Đông và Thái tử, Thái tử phi và người trong Đông cung có
thể chỉ duy trì ở biểu hiện.
Ôn Uyển rảnh rỗi đi xem hai huynh đệ luyện công. Minh Duệ thì nghiêm
túc, Minh Cẩn ở bên cạnh thì qua quýt. Minh Cẩn thấy Ôn Uyển tới đây,
lập tức không luyện công nữa, cười ha ha chạy tới kéo tay Ôn Uyển kêu
một tiếng: “Mẹ.”
Ôn Uyển vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của con trai, trầm tư. Trong
lòng Minh Cẩn có chút bất an. Mỗi lần mẹ có bộ dáng này, liền chứng minh có việc. Không nói Minh Cẩn, đến Minh Duệ cũng tâm lý bất an.
Minh Cẩn lắc tay Ôn Uyển: “Mẹ sao vậy? Con rất chăm chỉ, không có
lười biếng. Mẹ không tin thì hỏi ca ca. Mẹ, con thật sự không lười
biếng.”
Ôn Uyển thiếu chút nữa bật cười, bộ dạng này còn nói không lười
biếng. Có thể tưởng tượng thời điểm Minh Cẩn luyện công là có bao nhiêu
thê thảm không nỡ nhìn. Cũng thiệt cho Hạ Dao và Hạ Ảnh còn có kiên
nhẫn.
Ôn Uyển ổn định tinh thần, sờ sờ trán Minh Cẩn, nhẹ giọng nói: “Tiểu
Bảo, con có trách mẹ thiên vị không? Chỉ thương yêu ca ca không thương
yêu con?” Ôn Uyển cho là mình rất công bằng. Nhưng lời của Linh Đông hôm nay làm nàng sinh cảnh giác. Có lẽ nàng cho rằng mình đối xử công bằng
nhưng trong mắt con nàng vẫn là đối đãi khác nhau. Hoặc Minh Cẩn thật
cho là nàng thiên vị.
Minh Cẩn không biết ngụ ý của Ôn Uyển, nghe được lời này thì mừng rỡ: “Mẹ chính là thiên vị, ca ca đánh con, còn không cho con ăn bánh ngọt.
Mẹ, mẹ đều không quản. Mẹ chỉ thương yêu ca ca không thương yêu con. Mẹ
không thể chỉ nghe lời ca ca không nghe con.” Không ngờ mẹ bé cũng có
ngày giác ngộ. Thật không dễ dàng mà!
Ôn Uyển nghe tiếng nói non nớt này không khỏi nở nụ cười.
Minh Duệ lập tức đen mặt cả giận nói: “Đệ nói hươu nói vượn cái gì,
cái gì là ta toàn đánh đệ. Ta đánh là vì đệ không nghe lời, không cho đệ ăn nhiều điểm tâm là sợ đệ ăn nhiều không tốt cho răng. Đệ còn cho là
mẹ thiên vị, tốt, vậy để mẹ thiên vị đi. Bắt đầu từ hôm nay mẹ chỉ kể
chuyện xưa cho ta, không cho đệ nghe. Còn có, đệ ngủ cùng Linh Đông biểu ca đi.” Thiên vị liền dứt khoát thiên vị tới cùng.
Minh Cẩn có chút sợ Minh Duệ, cuộn vào lòng Ôn Uyển: “Mẹ, mẹ coi, ca
ca lại vừa hung dữ với con. Mẹ, ca ca chính là thường xuyên khi dễ con.
Mẹ, mẹ phải giúp con.”
Ôn Uyển vuốt đầu Minh Cẩn nở nụ cười. Là nàng đa tâm. Tình cảm hai
huynh đệ tốt như vậy. Minh Cẩn chỉ có chút bất bình trên một số chuyện
nhỏ, không cảm thấy nàng thiên vị. Bất quá sau này vẫn phải chú ý.
Minh Duệ đoán được băn khoăn của Ôn Uyển: “Mẹ, con và đệ đệ rất tốt,
mẹ cũng đừng lo lắng.” Thật ra trong lòng Minh Duệ rất muốn nói mẹ đừng
có nghĩ đông nghĩ tây. Không có chuyện gì cũng kiếm ra chuyện. Thật ra
thì Minh Duệ thấy huynh đệ hai bé tính tình khác nhau, truy cầu cũng
không giống nhau, tương lai sẽ không có xung đột gì. Cho nên một chút
cũng không lo lắng huynh đệ không hợp. Hơn nữa Minh Duệ rất bạo lực nghĩ nếu tiểu tử này không nghe lời thì đánh nó cho đến khi nghe lời mới
thôi. Để sau khi Minh Cẩn sợ bé rồi sẽ không nghĩ đông nghĩ tây nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com