Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Q.7 – Chương 33: Leo Núi (Hạ) – Botruyen

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Q.7 - Chương 33: Leo Núi (Hạ)

Minh Duệ là bảo bảo ngoan ngoãn nghe lời, Ôn Uyển nói không dẫn hai
bé đi bé cũng không lên tiếng. Mẹ không dẫn hai bé đi tự có đạo lý của
mẹ.

Minh Cẩn không vậy. Tại sao dẫn biểu ca đi lại không dẫn hai bé đi
cùng, còn muốn ném hai bé ở trong sân: “Mẹ, con cũng muốn đi. Con cũng
muốn cùng mẹ leo núi.”

Hoàng đế còn tưởng Ôn Uyển sẽ dỗ Minh Cẩn nào biết đâu Ôn Uyển không
nói nhiều, dẫn Minh Cẩn đến dưới chân núi, Ôn Uyển chỉ vào ngọn núi nói: “Con muốn đi cũng được nhưng phải tự mình leo lên, sau đó tự mình đi
xuống. Đừng đến lúc đó sẽ cho người ôm con, cõng con xuống dưới. Hơn nữa trên núi gió lớn đến lúc đó trúng gió lại phải uống thuốc đắng đắng,
không cho phép ăn quỵt.”

Minh Cẩn nhìn lại thần sắc của Ôn Uyển, biết mẹ nói thật. Ôn Uyển có
một ưu điểm đó chính là dù nói gì với Minh Duệ và Minh Cẩn cũng đều một
là một, hai là hai, không có bất cứ đường sống nào để thương lượng. Cho
nên lúc này nói không cho người ôm bé, cõng bé vậy thì nhất định là bé
phải tự đi. Minh Cẩn nhìn ngọn núi cao không thể với, chùn bước.

Ôn Uyển thấy Minh Cẩn tự mình lui bước rồi, cho người ôm hai bé về.
Hoàng đế nhìn Minh Cẩn, sợ khổ, sợ mệt như vậy tương lai làm thế nào
thành tài được.

Ôn Uyển cười nói: “Cậu hoàng đế, đây không phải sợ khổ, sợ mệt cái
này gọi là có nhãn lực. Ngọn núi cao như vậy nó làm sao leo được. Minh
Cẩn đây là tự mình hiểu rõ.” Biết rõ không thể làm mà còn làm điều này
mới khiến Ôn Uyển lo lắng.

Hạo thân vương bên cạnh cười nói: “Có chút ngụy biện.”

Ôn Uyển hừ hừ bày tỏ không phục: “Cái gì gọi là ngụy biện? Cháu đây
là đúng lẽ. Làm người làm việc phải theo khả năng. Không làm được thì
đừng có làm. Nếu không kết quả khẳng định không được tốt.”

Hoàng đế nghe vậy khẽ cười rồi nói: “Vậy cháu nói Bình Thượng Đường sẽ không khá sao?”

Ôn Uyển sững người một chút, đang yên đang lành nhắc đến Bình Thượng
Đường làm cái gì? Tám gậy đánh không nổi một khối. Phải nói đến bây giờ
Ôn Uyển vẫn không hiểu được ban đầu hoàng đế làm sao lại cho Bình Thượng Đường làm Bố Chính Sử Giang Nam. Bất kể từ phương diện nào mà nói Bình
Thượng Đường cũng không đủ tư cách.

Hạo thân vương cũng có chút ngoài ý muốn hoàng đế sao đột nhiên lại
nhắc đến Bình Thượng Đường: “Hoàng thượng, Bình Thượng Đường chưa tới ba mươi đã là quan to nhị phẩm, thanh niên có triển vọng.” Lời này của Hạo thân vương cũng không hoàn toàn là vuốt mông ngựa. Ít nhất ba năm này
Bình Thượng Đường không có tạo ra sai sót gì.

Đối với điểm này Ôn Uyển cũng vô cùng ngoài ý muốn. Nguyên tưởng rằng Bình Thượng Đường chưa tới ba năm sẽ xám xịt trở về. Không ngờ rằng
Bình Thượng Đường ngồi vững vàng ở vị trí đó, Ôn Uyển cho là mình xem
thường Bình Thượng Đường rồi! Mỗi lần nói tới đề tài này Hạ Dao đều khịt mũi khinh thường. Ý Hạ Dao thì Bình Thượng Đường có thể an ổn đến giờ
có quan hệ không nhỏ với Tô gia.

Hoàng đế không đáp lại Hạo thân vương mà nhìn về phía Ôn Uyển nói:
“Nha đầu, tại sao không nói gì?” thật ra Hoàng đế rất muốn biết Ôn Uyển
có thể dung nạp Bình Thượng Đường đến mức nào. Nếu không có Ôn Uyển, kết cục tốt nhất của Bình Thượng Đường chính là một phú ông rồi, nhập sĩ
cũng không thể (có một người cha như vậy mà còn có thể nhập sĩ thì đúng
là kỳ quái). Nhưng vì Ôn Uyển chọn hắn, cho hắn một bước lên trời trở
thành hoàng thân quốc thích. Ôn Uyển vì hắn chọn một học viện tốt nhất,
tìm Tô gia và Hải gia làm chỗ dựa cho hắn. Cho hắn cưới danh môn nữ nhi
làm vợ. Những điều này đều là ân điển lớn lao. Chức quan của Bình Thượng Đường ngày càng lên cao phân nửa công lao là của Ôn Uyển.

Sau khi hoàng đế thượng vị cũng vì nể tình Bình Thượng Đường là con
thừa tự của hoàng tỷ mà chiếu cố thêm. Nếu không con đường làm quan của
Bình Thượng Đường sao có thể thuận lợi như vậy. Nhưng khiến hoàng đế vạn phần tức giận chính là tên này hoàn toàn là một tên bạch nhãn lang.
Mượn thế của Ôn Uyển thăng quan, vẫn giúp đỡ huynh trưởng còn có tỷ tỷ
ruột thịt. Điều này cũng thôi đi, Ôn Uyển cũng không để ý. Ông cũng
không để ý nhưng khiến ông tức giận chính là con bạch nhãn lang này còn
dám ngại Ôn Uyển đè ép hắn, phiền chán người khác nói hết thảy hắn có
được là nhờ Ôn Uyển. Thế nhưng đầu phục lão tam, muốn thoát khỏi ảnh
hưởng của Ôn Uyển đối với hắn. Thật là chuyện cười lớn lao, không có Ôn
Uyển còn có thể có hắn ngày nay sao?

Hoàng đế sở dĩ không đụng đến Bình Thượng Đường, thứ nhất là vì không thể vô duyên vô cớ hạ thủ trừng phạt Bình Thượng Đường, hai là ông cũng muốn xem Ôn Uyển có thể nhẫn nại Bình Thượng Đường đến khi nào.

Ôn Uyển không biết hoàng đế đã hoàn toàn chán ghét Bình Thượng Đường, cố ý dùng giọng trào phúng nói: “Cậu hoàng đế, cháu nên nói cái gì?
Thật giống như nói cái gì cũng không đúng a.” Cho dù rời khỏi Bình gia,
không còn là nữ nhi Bình gia, nhưng Bình Thượng Đường rốt cục cũng ghi
dưới danh nghĩa mẹ nàng. Theo luật dù có rời thì vẫn là ca ca của nàng.
Cũng giống như Bình Hướng Hi, dù đã thoát ly nhưng ông ta vẫn là cha
ruột nàng. Nàng vì thanh danh vẫn phải cho ông ta một khoản tiền lớn để
ông ta an hưởng tuổi già. Cho nên đối với việc Bình Thượng Đường quay
lưng, thái độ của nàng chính là khinh thường. Dựa theo phỏng đoán của Ôn Uyển, không cần nàng động thủ, cứ coi như hiện tại Bình Thượng Đường
được bình an nhưng đợi đến khi Tô Tướng không còn, Bình Thượng Đường
nhất định sẽ ngã đau.

Cho đến giờ Bình Thượng Đường vẫn chưa gặp khó khăn gì? Ngay cả
chuyện cha đẻ hắn, vì có Ôn Uyển và Tô gia che chở, cũng không bị bao
nhiêu tổn thương. Bởi vì quá thuận lợi cho nên khi nghe người khác nói
hắn có tất cả là do Ôn Uyển khiến trong lòng mới có cảm xúc chống cự.
Lại bị người ta trêu chọc, tâm tính không đủ kiên định sau một thời gian sẽ phản bội lại nàng, Ôn Uyển không cảm thấy ngoài ý muốn. Chờ sau này
Bình Thượng Đường chân chính trải qua nhân tình ấm lạnh hắn sẽ vì lựa
chọn của mình mà trả giá thật nhiều. Khi trả giá lớn kia, hi vọng hắn
không hối hận là được. Mọi người nên gì lựa chọn của mình mà trả giá.
Bình Thượng Đường cũng không ngoại lệ.

Hoàng đế đã từng nhìn thấy thần thái này của Ôn Uyển, chính là thời
điểm nhắc tới Bình Hướng Hi đã từng xuất hiện. Không ngờ đến bây giờ lại thấy vẻ mặt này. Trong mắt hoàng đế hiện lên sự tàn khốc.

Hạo thân vương ở bên cạnh cười chen vào một câu: “Nghe nói trước đó
vài ngày Phúc ca nhi bị thất lạc? Sau lại tự mình trở về?” Hài tử đã mất tích lại có thể tự mình trở về, người bình thường cũng biết là không
thể nào. Xem ra Phúc ca nhi trở về tám chín phần mười là do Ôn Uyển.

Ôn Uyển cũng không phủ nhận: “Phúc ca nhi là người lo hương khói cho
mẹ cháu. Cháu không thể để cho nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bằng không năm đó cháu đã chọn Bình Thượng Đường làm con thừa tự ghi dưới danh
nghĩa mẹ cháu, vì cái gì mà đến ngày lễ tết vẫn không có người dâng
hương cho mẹ.” Ôn Uyển không quan tâm đến cái gì mà hương hỏa với không
hương hỏa, bất quá những lời này là để lưu lại một đường lui cho Phúc ca nhi. Từ sắc mặt hoàng đế có thể nhìn ra hoàng đế đã chán ghét mà vứt bỏ Bình Thượng Đường. Ôn Uyển không hi vọng vì chuyện của người lớn mà
liên lụy đến trẻ nhỏ. Cho nên cố ý nói cho hoàng đế Phúc ca nhi là Phúc
ca nhi, Bình Thượng Đường là Bình Thượng Đường. Dĩ nhiên nếu sau này
Phúc ca nhi cũng không nên thân vậy thì không có biện pháp. Nhưng nếu
thành người, Ôn Uyển không hi vọng Phúc ca nhi vì chuyện của phụ thân mà xong đời.

Ôn Uyển nói như vậy hoàng đế há lại không hiểu ý tứ của nàng. Hoàng
đế nhìn thoáng qua Ôn Uyển cuối cùng im lặng nói một câu: “Con, cái nha
đầu này.” Nếu Ôn Uyển không để ý, vậy ông sẽ không xuất thủ. Hoàng đế so đo với một thần tử, rất mất mặt. Nhưng nếu Bình Thượng Đường làm chuyện xấu, vậy cũng đừng trách ông ra tay độc ác.

Đi gần nửa canh giờ mặt trời đã xuất hiện. Mặc dù ánh mặt trời không
quá mạnh nhưng chiếu lên cơ thể người cũng khiến người ta cảm thấy ấm
áp.

Linh Đông đi gần nửa canh giờ đã đi không nổi. Hai tháng này bình
thường Ôn Uyển đã bắt đầu cho Linh Đông rèn luyện nhưng cường độ cũng
không lớn hơn nữa cho đến giờ Linh Đông cũng chưa từng leo núi.

Ôn Uyển thấy hoàng đế cau mày, cười nói: “Cậu hoàng đế, Linh Đông
hiện tại đã rất tốt rồi, so với cháu năm đó còn khỏe mạnh hơn.”

Hoàng đế thu hồi ánh mắt đang đặt ở trên người Linh Đông, nhưng khuôn mặt không vui là phát ra từ nội tâm. Ôn Uyển cũng biết hoàng đế không
quá vừa ý Linh Đông. Khụ, còn cần nàng mệt mỏi nhiều.

Linh Đông thực sự không đi được. Hoàng đế và Hạo thân vương cũng
không thể vì bé mà thả chậm cước bộ. Ôn Uyển có ý là để nàng phụng bồi
Linh Đông ở phía sau từ từ đi. Nhưng hoàng đế lại lên tiếng: “Để thị vệ
phụng bồi nó là được rồi.” Ôn Uyển cũng không còn cách nào khác để thị
vệ phụng bồi bé đi.

Linh Đông thấy Ôn Uyển không yên lòng, nghiêm túc nói sẽ tuân theo
lời nàng nói với Minh Cẩn, không cần thị vệ giúp đỡ, tự mình leo lên.

Ôn Uyển gật đầu khích lệ, khen ngợi Linh Đông hai câu. Xoay người
bước nhanh theo hoàng đế và Hạo thân vương. Hạo thân vương thấy Ôn Uyển
nhanh như vậy đã đuổi kịp, không hề tụt lại phía sau thì có chút kinh
ngạc. Thời điểm Hạo thân vương bắt đầu phụng bồi hoàng đế leo núi cũng
phải nghỉ nhiều lần. Bây giờ đã quen nhưng đi được nửa đường vẫn có chút thở dốc. Thây Ôn Uyển mặt không đỏ, thở không gấp rất bất ngờ. Thể lực
của nha đầu này không tệ.

Ôn Uyển cười híp mắt nói mỗi ngày nàng đều rèn luyện. Sau ba bữa đều
đi một đoạn đường, đặc biệt là sau bữa tối, còn đi nửa canh giờ. Cho nên leo núi đối với nàng chỉ là một bữa ăn sáng.

Hoàng đế ở một bên tán đồng: “Nha đầu nói rất đúng. Là nên ra ngoài
vận động. Hít thở không khí bên ngoài. Ở thôn trang một tháng, cả người
thư sướng không ít. Nha đầu, cậu tính xây một hành cung ở chỗ này. Cháu
thấy thế nào?” Lúc trước hoàng đế chỉ có ý định này cũng chưa xác định.
Sau Ôn Uyển viết thư nói đến chuyện này, hơn một tháng qua hoàng đế lại
tự mình cảm nhận, cũng đã hoàn toàn định ra chuyện này rồi.

Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Cậu hoàng đế, sơn trang này vốn là năm đó
cậu cho con. Chủ nhân chân chính vẫn là cậu. Cậu muốn chuyển đến thế nào cũng được. Chỉ cần không động đến tiểu viện kia của con là được.” Tiểu
viện của Ôn Uyển cũng chỉ chiếm diện tích mười mẫu, không tính là nhỏ
nhưng cũng chưa coi là lớn. Tiểu viện này sau này sẽ là chỗ nghỉ phép
của một nhà bốn miệng ăn bọn họ. Cho nên không thể động.

Hạo thân vương thấy hai người tùy ý nói chuyện, ông cũng không chen
vào. Chỉ mỉm cười nghe. Chẳng qua rất cảm khái, thế nhân đều hâm mộ Ôn
Uyển được thịnh sủng. Cần phải biết chân chính được lợi là hoàng đế.
Hoàng đế ở chỗ Ôn Uyển có lợi biết bao nhiêu?

Ba người cuối cùng cũng đã lên đến đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một
gian phòng. Ôn Uyển ban đầu đến đỉnh núi là xuống ngay, sau lại nghĩ tới ở bên trên ngắm cảnh cũng không tệ. Xây phòng còn có thể tránh gió. Cho nên cho người xây một phòng nhỏ ở trên đỉnh núi.

Phòng cũng không lớn, phân thành hai gian. Bên trong đặt vài thứ. Bên ngoài phảng phất như một phòng khách. Phòng khách nhỏ ba mặt mở ra cửa
sổ, cửa sổ toàn bộ làm bằng thủy tinh. Muốn nhìn phong cảnh bên ngoài,
kéo rèm cửa lên là được. Vào mùa đông ở bên trong thưởng thức trà, lại
nhìn ra phong cảnh bên ngoài, đặc biệt là thời điểm tuyết rơi, biến uống trà, ngắm tuyết thành việc rất thích ý.

Hoàng đế và Hạo thân vương đã quen mỗi ngày đi lên hạ cờ rồi mới xuống. Cho nên đi lên liền vào phòng.

Ôn Uyển đứng trên núi, nhìn mặt trời chậm rãi chiếu những tia nắng
qua tầng mây, ấm áp chiếu lên sơn trang yên tĩnh. Chân trời, mây trôi
qua như đuổi theo bước chân của đồng bạn.

Trên núi gió rất lớn, thổi lên mặt có chút lạnh. Ôn Uyển không cảm thấy lạnh ngược lại tán thưởng một tiếng: “Thật đẹp.”

Ôn Uyển vừa vào phòng đã thấy trên bàn đặt điểm tâm, nước trà nóng hổi. Phòng tuy nhỏ nhưng mọi thứ đều đủ, đồ nên có đều có.

Hạo thân vương cười nói: “Ôn Uyển, đánh cùng ta một ván đi. Ta còn
chưa chân chính đánh cờ với cháu đâu.” Ôn Uyển đánh cờ với ông chưa từng dùng toàn lực.

Ôn Uyển nghe đến đánh cờ kêu khổ thấu trời: “Ông chú, kể từ khi cháu
sinh con đã ba năm không chạm đến bàn cờ. Hạ cờ với ông tuyệt đối phải
thua. Ông vẫn nên đánh cùng cậu hoàng đế đi! Cháu ở bên cạnh nhìn là
được rồi. Cậu hoàng đế, cậu nói như vậy được không?” Ôn Uyển quả thật
không phải chỉ từ chối, mấy năm này nàng đều loay hoay xung quanh hai
đứa bé. Tất cả tài nghệ chỉ có họa là càng ngày càng tịnh tiến (thường
xuyên vẽ tranh cho con, khẳng định là có tiến bộ). Những kỹ năng khác
toàn bộ đều không quen tay.

Hoàng đế cười: “Vương thúc, nha đầu này là không muốn đánh cờ. Nếu
thúc muốn cường hành bắt nàng chơi nàng khẳng định sẽ chơi qua loa cho
xong. Thay vì hạ cờ không tận hứng còn không bằng không hạ.”

Ôn Uyển vội nói: “Cháu châm trà, rót nước cho hai người. làm một nha
hoàn là được.” Hạo thân vương và hoàng đế đánh cờ, Ôn Uyển quả nhiên ở
bên cạnh làm nha hoàn.

Qua gần nửa canh giờ Ôn Uyển mới thấy Linh Đông lảo đảo đi lên. Trên trán Linh Đông đầy mồ hôi, hai chân còn run lên.

Hoang đế nhìn bộ dáng này của Linh Đông, chân mày không tự chủ được
nhíu lại. Thật quá yếu ớt rồi, đi một đoạn đường mà cứ như chịu hình
vậy.

Linh Đông thấy vẻ mặt ghét bỏ của hoàng đế. Trong lòng rất khó chịu.
Trẻ con rất nhạy cảm, thấy vẻ mặt ghét bỏ của trưởng bối trong lòng
khẳng định sẽ bi thương.

Ôn Uyển thấy nét mặt Linh Đông cảm thấy áy náy, ngồi xuống lau mồ hôi đầy đầu cho Linh Đông: “Mặc dù có chậm một chút nhưng Linh Đông có thể
tự mình đi rất không tệ rồi. Khi đó lần đầu tiên cô leo còn cần người
khác đỡ. Linh Đông có thể tự mình leo lên so với cô cô đã giỏi hơn
nhiều. Cô cô khi đó còn lớn hơn Linh Đông hai tuổi đó!” Đối với trẻ con
tất nhiên lấy khích lệ làm chủ, không thể chỉ có phê bình.

Linh Đông nghe Ôn Uyển nói, thần sắc tốt hơn một chút.

Ôn Uyển dắt tay Linh Đông, dẫn bé vào trong phòng, vừa cởi quần áo
cho bé vừa nói: “Cháu cũng đừng gấp, cứ từ từ thôi. Đây không phải
chuyện chỉ ngày một ngày hai là được, mà cần rèn luyện, chờ sau này cháu theo cô cô leo núi, không đến một tháng là có thể giống cô cô mặt không đỏ, không thở gấp. Nhưng mà cháu không thể kêu khổ.” Rèn luyện nhiều
hơn tự nhiên là rất tốt.

Linh Đông kiên định nói: “Cô cô, cháu không sợ khổ.” Trước mặt Ôn Uyển Linh Đông không câu thúc như vậy.

Ôn Uyển cười hi hi nói: “Ừ, cô cô tin tưởng Linh Đông nhà chúng ta là giỏi nhất.” Quần áo của Linh Đông đều ướt hết, nếu mặt như vậy xuống
núi tuyệt đối sẽ bị cảm lạnh. Cũng may trước đó Ôn Uyển đã chuẩn bị, cho người mang theo quần áo của Linh Đông.

Hoàng đế nghe Linh Đông nói không sợ khổ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Dường như ông hoàn toàn không nghe thấy lời này.

Trong lòng Hạo thân vương có ngàn vạn tâm tư chạy qua. Lúc trước vẫn
nghe nói tư chất Linh Đông không tốt. Ông còn buồn bực sao Ôn Uyển lại
chọn một đứa bé không thông minh như vậy. Bây giờ nhìn lại đứa bé này
không thông minh nhưng thành thật, hơn nữa còn có thể chịu khổ. Từ cổ
chí kim người thông tuệ rất nhiều nhưng chân chính có tiền đồ lại là
những người có khả năng chịu vất vả. Tư chất là phụ trợ, không sợ khổ,
không sợ mệt mới là căn bản để thành tài.

Linh Đông lúc đi ra thấy Hạo thân vương và hoàng đế vẫn còn chút sợ
hãi. Ôn Uyển cười hì hì nói: “Linh Đông, sao cháu lại sợ thái gia gia và hoàng gia gia? Chẳng nhẽ họ có ba đầu sáu tay? Cháu nói cho cô thái gia gia và hoàng gia gia của cháu có ba đầu sáu tay sao?”

Khóe miệng của hoàng đế và Hạo thân vương không nhịn được co rút nhưng cũng không lên tiếng ngăn Ôn Uyển.

Linh Đông nhỏ giọng như muỗi kêu: “Không có.”

Ôn Uyển phảng phất như không thấy sắc mặt kì quái của hoàng đế và Hạo thân vương, vẫn cười hì hì nói: “Vậy cháu sợ cái gì? Có gì phải sợ.”

Ôn Uyển nói thầm bên tai Linh Đông một câu. Linh Đông lén liếc một
cái về phía hoàng đế và Hạo thân vương. Lại nhìn Ôn Uyển, sợ hãi trong
mắt giảm đi không ít.

Lúc này Ôn Uyển mới cao giọng nói: “Cậu hoàng đế, ông chú. Linh Đông
mới sáu tuổi đã có thể tự mình leo lên. Cháu cảm thấy hai người là
trưởng bối phải có phần thưởng cho Linh Đông mới đúng. Có phải không?”
Ôn Uyển cảm thấy thật không dễ dàng. Ngọn núi cao như vậy có thể tự mình leo lên không cần thị vệ giúp đỡ là rất không tệ rồi. Quả thật rất đáng khích lệ.

Dĩ nhiên Ôn Uyển làm thế là cố ý. Muốn Linh Đông xóa đi phần khiếp
nhược này lấy được lòng tin. Hạo thân vương hứng thú nói: “Đó là tất
nhiên.” Nói xong lấy ngọc bội bên hông cho Linh Đông.

Hoàng đế không đem phối sức bên người cho Linh Đông, nhàn nhạt nói: “Được, trẫm trở về sẽ cho người đem lễ vật qua.”

Ôn Uyển đẩy Linh Đông còn đang sững sờ. Linh Đông lúc này mới tạ ơn
hoàng đế, lại hành lễ tạ ơn Hạo thân vương. Sau đó vẫn ngoan ngoãn ngốc
bên cạnh Ôn Uyển. Thỉnh thoảng Ôn Uyển lại nói với bé hai câu. Sự sợ hãi của Linh Đông giảm đi không ít.

Ôn Uyển cho rằng trẻ con không phải trời sinh nhát gan. Rất nhiều đứa bé nhát gan là do hoàn cảnh tạo thành. Chỉ cần cố gằng giảng giải, cái
này một chút cũng không phải vấn đề. Bởi vì lòng can đảm là luyện ra
được, không phải trời sinh. Coi, mới đây đã tiến bộ thần tốc.

Sau khi đánh cờ xong thì trở về. Hoàng đế và Hạo thân vương đi trước, Ôn Uyển dắt Linh Đông từ từ đi theo.

Đều nói lên núi dễ dàng, xuống núi khó khăn, đối với người lớn tất
nhiên không thành vẫn đề nhưng đối với Linh Đông, một đứa bé sáu tuổi
vẫn rất gian nan chứ đừng nói đây còn là lần đầu tiên.

Ôn Uyển vì dời lực chú ý của Linh Đông, để bé thoải mái một chút cho nên kể một đoạn ngắn trong Tây du ký cho Linh Đông.

Ban đầu thời điểm Ôn Uyển kể chuyện xưa cho Minh Duệ và Minh Cẩn, là
muốn hai con biết muốn làm nên chuyện thì phải không sợ khổ, không sợ
mệt, phải kiên trì không ngừng, chỉ có như vậy mới có thể thành công.
Sau có thêm Linh Đông, cũng đặc biệt thích nghe Tây du kí.

Ôn Uyển kể, hai người phía trước đều dừng lại. Đặc biệt là Hạo thân vương, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn Ôn Uyển.

Trong lòng Ôn Uyển thầm kêu khổ, lại quên mất còn có hai đại boss
chung cực. Hơn nữa Hạo thân vương rất thích nghe hí, bởi vậy chuyện xưa
của nàng rất có thể sẽ bị Hạo thân vương biên thành hí.

Quả nhiên, Hạo thân vương nói: “Ôn Uyển, chuyện xưa này của cháu là từ đâu mà có? Ta sao chưa từng nghe?”

Ôn Uyển tất nhiên không thể nói đây là một trong tứ đại danh phẩm nổi tiếng. Chỉ có thể nói dối: “Cháu đây là từ Sơn Hải kinh thấy có mấy
người phàm muốn thông qua tu luyện cầu trường sinh cho nên căn cứ vào
cái này, tự mình cải biên.” Ngàn vạn lần đừng bảo nàng biên sách, nàng
không có thời gian.

Hạo thân vương không buông tha hỏi: “Ôn Uyển đây là chuyện xưa dạng gì?”

Ôn Uyển cười nhìn thoáng qua Linh Đông: “Linh Đông cháu nói cho thái
gia gia biết Tây du kí là một dạng chuyện xưa gì?” Chỉ có mở miệng trước mặt hai vị lão đại, từ từ quen dần, sau này tập mãi thành thói quen
lòng tin của bé cũng được thành lập.

Linh Đông nhận được khích lệ của Ôn Uyển, thấy hai người cũng không
phản đối, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Cô cô kể về một con khỉ trời sinh
trời nuôi. Con khỉ này là từ trong tảng đá chui ra, vì cầu trường sinh
mà bái sư học nghệ. Vượt qua biển, băng qua núi, đói bụng thì hái trái
cây trên núi ăn, khát thì uống nước trong núi. Con khỉ này vượt qua chín chín tám mươi mốt nhánh sông, trèo qua chín chín tám mươi mốt ngọn núi
lớn, trời không phụ lòng người………”

Chân mày Ôn Uyển giãn ra. Tiểu tử này không tệ. Nói rất có trật tự, trước sau không bị đảo lộn. Ừ, không tệ.

Hoàng đế nghe, khẽ cười.

Hạo thân vương ồ lên một tiếng: “Ôn Uyển, chuyện xưa này rất thú vị.” Động vật trời sinh trời nuôi, sinh ra rồi còn muốn đắc đạo thành tiên.
Còn phải trải qua tám mươi mốt kiếp nạn mới có thể thành tiên.

Ôn Uyển cười một tiếng: “Cháu muốn thông qua chuyện Tôn hầu tử nói
cho bọn trẻ biết, thành tài không phải chuyện từ trên trời rơi xuống,
muốn thành tài nhất định phải bỏ ra nỗ lực và đổ mồ hôi.”

Hạo thân vương tán thưởng: “Phương thức giáo dục này của cháu rất đặc thù. Ôn Uyển, cháu có thể viết chuyện xưa này ra được không. Ta nghĩ
rất nhiều người sẽ cảm thấy hứng thú.”

Ôn Uyển lắc đầu: “Cháu rất bận.”

Hạo thân vương không thể vì một câu của Ôn Uyển mà lui binh: “Cháu
chẳng phải là thường xuyên kể chuyện xưa cho bọn trẻ sao? Để cho người
bên cạnh ghi lại những chuyện xưa này. Chờ sau này sửa sang lại là được
rồi.” Thật ra trong lòng Hạo thân vương càng muốn đưa người sang chỗ Ôn
Uyển, đảm bảo là nhân sĩ chuyên nghiệp. Nhưng mà nghĩ tới tính tình Ôn
Uyển cộng thêm cũng có kiêng kị, những lời này cuối cùng Hạo thân vương
cũng không có nói ra.

Ôn Uyển cười lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là truyện kể cho bọn trẻ giải
sầu. Sao có thể biên thành sách? Lại nói cháu thật sự không có thời
gian. Hai cuốn sách vỡ lòng dưới sự thúc giục hàng ngày của lão sư cũng
chỉ hoàn thành có một nửa. Ông chú, tạm tha cho cháu đi.”

Hạo thân vương nào có thể như vậy đã buông tha: “Ôn Uyển, khi nào có
thời gian nhất định phải biên những chuyện xưa này thành sách. Đến lúc
đó ta cho bọn họ viết thành hí kích. Nhất định sẽ rất hay.” Hiện có mấy
vở hí kia ông đều đã nghe chán rồi. Phía dưới biên hí khúc mới cũng
không khiến ông động tâm.

Hạo thân vương không phải không động ý niệm muốn Ôn Uyển viết mấy
chuyện xưa, biên thành hí văn. Nhưng Ôn Uyển không phải người ông có thể tùy ý sai khiến, cho dù ông mượn thân phận trưởng bối đè ép cũng không
được. Bởi vì hiện tại Ôn Uyển thực quá bận. Hạo thân vương rất chi là
buồn bực. Tại sao hết lần này đến lần khác lại là Ôn Uyển có cái tài học này (Tống Lạc Dương cười ha ha nói: Rốt cục có một người buồn bực giống ta), trừ hoàng đế và Ôn Uyển những người khác ai cũng được a.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.