Một mảnh vườn mai lớn, thật là mai gì cũng có, hồng, bạch, phấn. Trong rừng mai, mai đỏ, mai trắng tôn nhau lên, cành lá vươn ra cao thấp chằng chịt, phủ ngưỡng sinh tư, đẹp không sao tả xiết. Thưởng mai chính là đặt mình ở một vườn mai thanh u tao nhã, hương mai quấn quýt khắp nơi khiến người ta sảng khoái.
Hoàng đế thưởng thức vườn mai, cười với Tôn công công bên cạnh nói: “Đều nói vườn đào của Ôn Uyển đẹp không sao tả được, vườn mai này cũng là cảnh đẹp hiếm có. So ra ngự hoa viên cũng chỉ là trò hề.” Giống mai trong ngự hoa viên so với nơi này khẳng định là tốt hơn, nhưng hoa mai ở nơi này có số lượng lớn chủng loại đa dạng, hiện tại toàn bộ đều nở rộ, khiến người ta say mê trong đó là rất bình thường.
Tôn công công cười nói: “Chờ tháng ba hoa đào nở, hoàng thượng có thể đến ngắm rừng hoa đào đẹp như tiên cảnh trong truyền thuyết.” Ông cũng muốn nhìn một chút xem rừng hoa đào của Quận chúa đẹp đến mức nào. Hình dáng của rừng đào đã nổi danh khắp kinh thành.
Hoàng đế nhìn cảnh đẹp này: “Nha đầu này, âm thầm tạo nên cảnh đẹp như vậy. Thái y cũng nói ngâm ôn tuyền nhiều tốt cho sức khỏe. Sau này mùa đông tới đây là một cách nghỉ ngơi, thư giãn không tồi.” Cuộc sống hiện tại của hoàng đế khỏi phải nói có bao nhiêu thích ý. Trước kia sau khi xử lý chính vụ sẽ cảm thấy rất mệt mỏi. Hiện tại mỗi ngày ngâm ôn tuyền, xử lý chính vụ một hồi lại đi ra ngoài dạo một chút, ngắm cảnh đẹp cũng là một cách hưởng thụ khác. Dùng lời Ôn Uyển chính là thoải mái, thực sự thoải mái. Chẳng nhẽ năm đó tiên hoàng ở đây một tháng, sau khi trở về lòng dạ cũng phóng khoáng. Ở chỗ này, cuộc sống trải qua rất thư sướng. Cũng vì vậy hoàng đế mới nảy sinh ý nghĩ xây hành cung ở chỗ này.
Sau khi hoàng đế trở về tẩm cung thì nhận được tin Ôn Uyển đưa thư tới.
Hoàng đế lấy thư ra nhìn, ngay đầu thư đã thấy được sự phẫn nộ của Ôn Uyển vì ông xâm chiếm địa bàn của nàng. Không cần nhìn người, chỉ cần xem thư cũng biết khẳng định là Ôn Uyển giận đếm giậm chân. Hoàng đế cười ha ha, đã thật nhiều năm không thấy bộ dáng tức giận của Ôn Uyển. Ông đến Ôn Tuyền thôn trang nguyên nhân cũng là vì Ôn Uyển. Lúc trước, Ôn Uyển rất hi vọng hoàng đế đến thôn trang ngâm ôn tuyền vào mùa đông để buông lỏng một chút. Còn nói cứ ngốc mãi trong hoàng cung sẽ khiến người ta buồn bực, không tốt cho sức khỏe. Đi ra ngoài hít thở không khí thiên nhiên, rất không tệ.
Ôn Uyển càm ràm nhiều năm như vậy, cộng thêm mỗi lần Ôn Uyển trở về sau mấy tháng ở Ôn Tuyền thôn trang khí sắc đều vô cùng tốt. Hoàng đế nhìn mà lòng ngứa ngáy. Hai năm qua chính vụ không bề bộn như trước đây cho nên kìm lòng không được đến đây buông lỏng một chút. Lần thả lỏng này thật đúng rồi. Ngây người nửa tháng, hoàng đế cảm thấy toàn thân thư sướng.
Phong thư này Ôn Uyển viết còn rất dài, trừ phần mở đầu chỉ trích hoàng đế không nói đạo lý xâm chiếm địa bàn của nàng, phía sau cũng chỉ nói một chút chuyện dưỡng thân. Tỷ như nói hoàng đế ở thôn trang ngâm nước thuốc, cái này đối với thân thể vô cùng tốt. Về phần ngâm thuốc gì vậy thì phải đi tìm nhân sĩ chuyên nghiệp, nàng không có ý kiến gì.
Sau đó nếu buổi sáng có thời gian thì đi leo núi. Đường lên núi đã được sửa tốt. Đường rất dễ đi. Mỗi ngày leo núi xong, nghỉ ngơi một khắc đồng hồ rồi đi ngâm nước thuốc, cảm giác sẽ đặc biệt sảng khoái.
Kể từ khi Ôn Uyển có con liền trở nên có chút lảm nhảm. Minh Duệ trực tiếp nói Ôn Uyển là bà mẹ càm ràm. Hoàng đế tất nhiên cũng phát hiện Ôn Uyển càm ràm, bất quá Ôn Uyển càm ràm ông còn cảm thấy rất thích.
Ôn Uyển nhận được khẳng định của hoàng đế nói ông có ý định xây dựng hành cung ở Ôn Tuyền thôn trang. Sau này mùa đông hàng năm hẳn là sẽ đến thôn trang tránh đông.
Ôn Uyển xem thư xong, trên mặt rất nhanh nở nụ cười. Như vậy mới đúng, không uổng công nàng cố gắng nhiều năm như vậy, rốt cục cũng để hoàng đế biết thả lỏng.
Ôn Uyển vẫn lo lắng hoàng đế hàng ngày căng thẳng thần kinh xử lý chính vụ, tựa như con quay không biết nghỉ ngơi. Như vậy sẽ tổn hại rất lớn đến thân thể. Nếu là sau này mỗi năm đều đến Ôn Tuyền thôn trang, cũng chẳng khác gì hàng năm cho mình hai tháng nghỉ ngơi. Ở Ôn Tuyền thôn trang dưỡng thân có nhiều chỗ tốt cho thân thể hoàng đế.
Đối với Ôn Uyển mà nói hoàng đế sống lâu trăm tuổi là tốt nhất.
Linh Đông trở về Đông Cung, Ôn Uyển không có giao nhiều bài vở cho hắn. Nhưng Linh Đông vẫn theo cách sắp xếp việc học suy một ra ba của Ôn Uyển mà làm. Như vậy cần rất nhiều thời gian. Thành ra Như Vũ không chỉ không còn ý kiến mà còn rất vui mừng. Như vậy chứng minh Ôn Uyển chính thức dùng phương pháp dạy học (việc học của Linh Đông Như Vũ không có xem).
Linh Đông bận rộn, Linh Nguyên cũng vậy. Thời gian đi học ở thượng thư phòng trong mắt Ôn Uyển chính là hãm hại người. Mỗi sáng, sáu giờ đã phải đi học, mãi cho đến sáu giờ chiều. Sau đó lão sư còn bố trí rất nhiều bài tập, buổi tối cũng không thể có thời gian rảnh rỗi.
Linh Nguyên nhìn đệ đệ đã hai tháng không thấy, cao lên không ít, sắc mặt cũng càng hồng nhuận. Trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui vì đệ đệ tốt hơn trước kia, buồn chính là nghe Linh Đông nói cô cô chỉ dạy đệ ấy sách vỡ lòng. Cũng không thật dạy cái gì.
Đã không học tứ thư ngũ kinh thì học làm cái gì? Chẳng nhẽ sau này để Linh Đông làm người kể chuyện cổ tích. Hoặc để Linh Đông làm một độc thư. Linh Nguyên rầu rĩ vì tương lai của đệ đệ.
Lại nói ở Đông Cung, Linh Đông thân với Linh Nguyên nhất. Mặc dù chuyện lúc trước còn có chút bóng ma nhưng thời gian dài như vậy Linh Đông cũng cố ý dần dần quên lãng. Thấy ca ca lo lắng, Linh Đông cười nói: “Ca, đừng lo cho đệ. Đệ không sao. Cô cô nói đệ sau này không cần dựa vào khoa cử, tứ thư ngũ kinh tự mình suy luận là được.” Linh Đông bây giờ còn đang học sách vỡ lòng Ôn Uyển tự biên soạn. Ôn Uyển tính sau đầu xuân sẽ để Linh Đông học những cái khác.
Linh Nguyên chỉ có thể than thở. Bí mật nói chuyện này với Như Vũ, Như Vũ cười an ủi con: “Yên tâm, biện pháp cô cô con dạy có chút cổ quái. Không chỉ dạy như vậy với Linh Đông mà còn dạy Minh Duệ và Minh Cẩn.” Mặc dù không hiểu được nhưng Như Vũ tin tưởng Ôn Uyển có hại ai cũng không hại con mình. Lại nói Linh Đông vốn không phải một đứa hắn cơ trí. Chỉ cần Linh Đông khoẻ mạnh, bình an lớn lên là tốt rồi. Những cái khác nàng cũng không cưỡng cầu.
Như Vũ vuốt ve hài tử ở trong bụng, chỉ hi vọng đứa hắn có thể được sinh ra an toàn. Tương lai có thể thông tuệ như đại ca hắn.
Ôn Uyển vì chuyện của thương hành và ngân hàng mà bận rộn vô cùng. Vừa hết bận, thở phào thì tú trang cho người đến nói y phục đã cắt xong. Cho Hạ Dao đi qua thử một chút, nếu tân nương tử nói không có vấn đề gì thì bắt đầu thêu.
Ôn Uyển vốn tính đi cùng Hạ Dao, nhưng mà Hạ Dao không cho, muốn đi một mình. À, nói một mình cũng không đúng, Ôn Uyển cho Võ Tinh đi cùng.
Hạ Ảnh không còn gì để nói: “Quận chúa, ta chưa từng thấy vị hôn phu nào lại cùng hôn thê đi xem y phục.” Bộ dáng này là gì chứ? Không ra thể thống chút nào?
Ôn Uyển rất muốn ói, người hiện đại chính là như vậy, vợ chồng cùng đi thử đồ cưới. Bộ dáng Hạ Dao không chút để ý, những người khác tự nhiên cũng không phản đối: “Không sao.” Hạ Ảnh những năm này cũng giúp Ôn Uyển rất nhiều. Những năm này Ôn Uyển cũng không phát giận với Hạ Ảnh nữa. Mặc dù trong lòng muốn ói nhưng vẫn cho Hạ Ảnh đủ mặt mũi.
Sau đó mọi người phát hiện Võ Tinh, người mà vẻ mặt luôn không có biểu cảm gì đến chân mày cũng mang ý cười. Toàn thân toát ra sự vui vẻ.
Ôn Uyển thấy bộ dáng khó chịu của Hạ Dao lén hỏi: “Có phải là áo cưới rất đẹp không? Làm cho Võ Tinh nhìn không chớp mắt.”
Hạ Dao im lặng nói: “Quận chúa, ta ở bên trong thử y phục, một người đàn ông như hắn không thể đi vào. Có thể nhìn thấy cái gì.” Quận chúa nói chuyện không có dùng đến não. Để Võ Tinh đi cùng đã khiến người ta vô cùng xấu hổ rồi, còn để hắn nhìn đồ cưới nữa, sau này làm gì còn cảm giác kinh hỉ nữa.
Ôn Uyển sờ sờ mũi, nàng bị khinh bỉ, lúc này rất thương tâm. Ôn Uyển thương tâm liền đi tìm nhi tử an ủi thôi.
Thủ tục đón năm mới đều được chuẩn bị thỏa đáng.
Tiếng pháo trừ tịch vang lên, Ôn Uyển ôm Minh Duệ và Minh Cẩn cười ha ha nói: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, lại thêm một tuổi rồi. Năm nay bốn tuổi (tuổi mụ).”
Tháng giêng là đi thăm, hỏi han cuộc sống của họ hàng. Đầu năm, dựa theo thường lệ mà nói, Ôn Uyển dẫn hai bánh bao nhỏ đi chúc tết hoàng đế. Sau đó lừa gạt ba cái hồng bao về. Bất quá năm nay hoàng đế không ở hoàng cung, Ôn Uyển cũng không cần vào cung nữa.
Ôn Uyển không tính gặp người thân trong Bạch gia. Đây là phủ quận chúa. Muốn đến thăm, đợi Bạch Thế Niên về rồi nói sau.
Xế chiều, ba anh em Minh Chí, Minh Hoài, Minh Quang, tới đây chúc tết. Ôn Uyển cho Minh Duệ và Minh Cẩn cùng ra ngoài để ba đường ca chúc tết.
Ba người Minh Chí đều chuẩn bị hồng bao cho hai hắn, nhìn thật dầy, phân lượng cũng không nhẹ. Lúc cho hồng bao, Minh Duệ nhìn thoáng qua Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười Minh Duệ mới nhận. Minh Cẩn vẫn hành động theo Minh Duệ, ca ca nhận, hắn cũng nhận. Nhận lễ xong, Minh Cẩn không ngồi yên được. Lôi kéo Minh Duệ về phòng.
Ôn Uyển nói chuyện với Minh Chí hai ba câu. Cũng tùy ý hỏi vài vấn đề, Minh Chí trả lời, Minh Hoài và Minh Quang ở một bên làm phông nền.
Ôn Uyển nhớ được Minh Chí đến tháng ba là đầy ba năm, quan trường cứ ba năm khảo hạch một lần để tiến hành thăng chức: “Lần khảo hạch này cháu có thể đạt được thứ bậc gì?”
Minh Chí cẩn thận nói: “Nếu không có sai lầm gì sẽ được lương khảo hạch (thành tích khảo hạch có ưu, lương, hợp cách, tệ).” Thật ra Minh Chí cho rằng không gì sai sót thì được ưu, kém nhất là được lương. Mấy năm nay hắn cũng rất cố gắng học tập, mấy thượng quan cũng khen ngợi hắn. Cộng thêm quan hệ với Ôn Uyển nên không có người cố ý bôi đen hắn.
Ôn Uyển cho là bắt được một lương đã không tệ rồi: “Cháu muốn đổi chỗ khác không tệ hay muốn xuống dưới tôi luyện đây?” Đây là chuyện trước kia Ôn Uyển đã hứa nhưng vẫn cần ý kiến của người trong cuộc.
Minh Chí biết mình không xuất ra từ khoa cử chính thức, ở kinh thành tư lịch thăng chức sẽ rất chậm, hơn nữa còn bị mấy người xuất thân từ khoa cử kia coi thường. Làm cả đời cũng chỉ lên được tứ, ngũ phẩm. Nhưng xuống dưới thì khác, nếu tạo ra thành tích lên chức cũng mau. Dù sao xuống dưới làm quan, tư lịch đủ rồi muốn quay về cũng không thành vấn đề: “Quận chúa, cháu muốn xuống dưới lịch luyện.” Xuống địa phương mới có thể tiếp xúc với hiện thực, cũng mới có thể chân chính tôi luyện một người. Hắn đã sớm muốn được ra ngoài.
Ôn Uyển gật đầu tỏ vẻ nàng đã biết. Cũng không trực tiếp cho Minh Chí câu trả lời chắc chắn. Đây không phải củ cải trắng, bỏ tiền ra là mua được. Cái này còn phải xem phía dưới còn chỗ trống thích hợp không.
Sau khi ba huynh đệ đi, nàng nói với Hạ Dao: “Ngươi cảm thấy có thể thực hiện không?” Ý là Minh Chí ngoại phóng đến địa phương nào.
Hạ Dao nhẹ nhàng nói: “Bình Thượng Đường còn được, Bạch Minh Chí không vấn đề gì.” Đến Bình Thượng Đường ở bên ngoài ba năm không xảy ra vấn đề gì, Năng lực, phẩm chất của Minh Chí rõ ràng hơn Bình Thượng Đường, làm sao có thể không được.
Nói đến Minh Chí, có thể do quá khổ nên không có ngạo khí của con cháu thế gia, khiêm tốn học tập với đồng liêu, chung đụng hòa hợp với người bên cạnh. Về năng lực Ôn Uyển thấy có thể cho 70 điểm. Nhưng so với Bình Thượng Đường vậy là cao rồi. Chỉ có điều chế độ dùng người của triều đình, loại không thông qua khoa cử rất khó đến được địa vị cao. Tin rằng Minh Chí cũng tự biết nên mới tình nguyện ra ngoài.
Thanh Hà nghe tin Ôn Uyển chưa cho câu trả lời chắc chắn, có chút gấp: “Quận chúa không đáp ứng sao?” Không nên a, lúc trước rõ ràng đã nói được rồi, sao bây giờ lại đổi ý chứ.
Minh Chí thấy bộ dáng gấp gáp của mẫu thân vội vàng trấn an: “Quận chúa không phải là không đáp ứng, chỉ nói sẽ xem xét. Mẹ, hiện tại tình hình phía dưới cũng không rõ ràng. Còn phải xem có chỗ trống thích hợp không. Nếu không có chỗ trống thích hợp, Quận chúa muốn giúp cũng không giúp được.” Vốn không thể bắt người ta chuyển đi để có một vị trí thích hợp cho hắn được. Đây là điều hiển nhiên.
Minh Chí năm nay là tòng thất phẩm, nếu có thể ra ngoài, nhất định có thể kiếm được một vị trí thất phẩm. Kiếm một chức vụ ở bên ngoài không chỉ rèn luyện người mà còn rất hắno bở. Bất quá tâm thái của Minh Chí tốt hơn Thanh Hà, muốn kiếm được chức vị tốt còn phải xem số phận.
Bạch Thế Hoa cho là Minh Chí nói có lý, nhưng vẫn bám theo hỏi một vấn đề: “Tháng ba khảo hạch Quận chúa lại ở thôn trang, đến lúc đó…….” Bạch Thế Hoa muốn nói, người ở thôn trang đến lúc đó vạn nhất có chức vị tốt lại bị bỏ lỡ. Hàng năm vào tầm đó Ôn Uyển không ở kinh thành đã là thông lệ.
Minh Chí còn chưa mở miệng Minh Hoài ở một bên đã cười nói: “Cha, Quận chúa quản lý hai sản nghiệp khổng lồ là thương hành và ngân hàng nhưng cho tới giờ đều không lộ diện. Phía dưới cũng không vì Quận chúa không lộ diện mà có tâm lừa gạt Quận chúa.” Ý Minh Hoài là tin tức của Quận chúa rất linh thông, nếu có tâm ngoài ngàn dặm cũng không thành vấn đề.
Minh Chí tán đồng lời của Minh Hoài: “Quận chúa mặc dù ở thôn trang nhưng rất linh thông những tin tức ở kinh thành. Lại nói hoàng thượng hiện đang ở Ôn Tuyền thôn trang đó!” Minh Chí cho rằng không thể hoàn toàn dựa vào Ôn Uyển. Mình cũng phải xuất lực trước. Nếu phù hợp yêu cầu mình có thể đảm nhiệm chức vụ. Đến lúc đó nói với Quận chúa sẽ tốt hơn. Dù sao mục tiêu của hắn không cao, hắn ngắm vào vị trí quan thất phẩm là được.
Không thể không nói Minh Chí rất thực tế, không giống Bình Thượng Đường muốn tiến cao, tiến xa. Một ngụm đã muốn ăn hết cả bàn. Quan trường cũng coi trọng kinh nghiệm. Ngươi không có kinh nghiệm, lại ỷ vào hậu đài vững chắc một đường đi tới, những người khác sẽ nghĩ thế nào. Cho dù trên mặt tốt nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Phải biết rằng không chỉ quan viên, ngay cả hoàng tử cũng phải xuất phát từ chức quan nhỏ, cũng là từng bước, từng bước tiến tới. Năm đó hoàng đế thượng vị tiên đế cũng tôi luyện ông nhiều năm.
Mùng hai, Linh Nguyên dẫn theo Linh Đông đến chúc tết Ôn Uyển.
Ôn Uyển thấy hai người trước tiên cho mỗi người một đại hồng bao. Sau đó cười nói với Linh Đông: “Mấy ngày nay có lười biếng không? Nếu lười biếng, trở lại cô cô sẽ phải thưởng cho con vài thước.” Cổ đại tiên sinh đánh học sinh đều dùng thước, Ôn Uyển cũng không ngoại lệ (Chỉ là tạm thời còn chưa dùng tới).
Linh Đông trải qua hai tháng chung đụng, đối mặt với Ôn Uyển rất buông lỏng cũng không câu thúc: “Vẫn chưa xong ạ, cần một ngày nữa là xong.”
Linh Đông vốn còn muốn hỏi lúc nào trở về nhưng thấy Linh Nguyên ở một bên cũng không tiện hỏi. Linh Nguyên đến mùng sáu tháng giêng sẽ phải đến thượng thư phòng học tập. Nhưng hắn tạm thời còn chưa nhận được tin khi nào thì hắn trở về phủ quận chúa. Mà theo tin tức hôm qua Linh Đông nhận được, đón năm mới xong cô cô sẽ đến Ôn Tuyền thôn trang. Không biết cô có dẫn hắn đi cùng không.
Ôn Uyển giữ hai anh em ở lại ăn cơm, lúc về Ôn Uyển mới nói với Linh Đông: “Qua nguyên tiêu cô cô sẽ đến thôn trang, đến lúc đó con đi cùng cô đi. Nói với mẫu phi một tiếng để nàng chuẩn bị đồ cho con.”
Linh Đông nghe Ôn Uyển nói không ngăn được nụ cười trên mặt. Vốn còn thấp thỏm không biết cô có dẫn hắn đi không, không nghĩ tới thật sự dẫn hắn đi. Ngâm Ôn Tuyền là thứ yếu, quan trọng nhất là được đi cùng nhóm người cô cô.
Linh Nguyên thấy vẻ mặt tươi cười của Linh Đông trong lòng hâm mộ. Thật ra hắn cũng muốn đi thôn trang. Không chỉ được nghỉ mà hoàng gia gia cũng ở chỗ đó. Nhưng Linh Nguyên thấy Ôn Uyển dừng đề tài này cũng không có ý dẫn hắn đi, cũng chỉ có thể tiếc nuối.
Lúc trở về, trên mặt Linh Đông tràn đầy ý cười.
Linh Nguyên thấy đệ đệ vui mừng ra mặt nghĩ tới rừng đào trong tin đồn kia, còn có hoàng gia gia. Linh Nguyên cảm thấy đệ đệ là người ngốc có ngốc phúc. Nhưng Linh Nguyên cũng không phải là người hẹp hòi, trên đường về nói với Linh Đông không ít chuyện của hoàng đế. Linh Nguyên cũng không hi vọng Linh Đông được hoàng gia gia thích. Chẳng qua chỉ hi vọng Linh Đông không phạm phải húy kị là được.
Như Vũ biết Ôn Uyển muốn dẫn Linh Đông đi thôn trang, hiện tại hoàng đế vừa lúc cũng đang ở thôn trang. Nếu có thể để Linh Đông được hoàng đế yêu thích, đó cũng là chuyện vui.
Linh Đông nghe mẹ và ca ca nói cho hắn về sở thích của hoàng đế, sắc mặt có chút mất tự nhiên, muốn nói lại thôi. Có một lần cô tiến cung có dẫn hắn theo, hoàng gia đối với hắn không lạnh cũng không nóng. Lúc về, cô cô an ủi hoàng gia gia chính là bộ dáng này, Linh Đông lắp ba lắp bắp nói: “Lần trước cô cô dẫn con cùng với Minh Duệ và Minh cẩn vào cung gặp hoàng gia gia, hoàng gia gia không có nói chuyện với con. Hoàng gia gia chỉ thích Minh Cẩn đệ đệ, cũng không có nói chuyện với Minh Duệ.” Nói xong liền cúi đầu xuống. Thật ra lúc đó Linh Đông cũng không khó chịu. Lần đó đã tốt hơn nhiều so với lần trước đến gặp hoàng gia gia bị trực tiếp coi thường. Cộng thêm thái độ của hoàng gia gia đối với Minh Duệ cũng không lạnh không nóng, hoàng gia gia chỉ thích Minh Cẩn đệ đệ. Nhưng Linh Đông nhìn sắc mặt của hai người trước mặt cũng đại khái hiểu tại sao hoàng gia gia lại thích Minh Cẩn. Không thích hắn và Minh Duệ (có một người bạn cũng không thấy cô đơn). Lúc ấy Minh Duệ cũng thể hiện không có để ý. Linh Đông cho rằng Minh Duệ như vậy quá có phong độ rồi, hắn làm ca ca càng không thể tranh giành, ghen tỵ với đệ đệ, sao có thể đến Minh Duệ cũng không bằng được ?
Như Vũ chỉ có chút tiếc hận. Hoàng đế yêu thương Minh Cẩn có thể so với hồi đó yêu thương Ôn Uyển. Nhưng hoàng đế đối với Minh Duệ chỉ là nhàn nhạt, mọi người đều quy kết hoàng đế thích Minh Cẩn bởi vì Minh Cẩn quá giống hoàng đế (Minh Duệ nói: Ông cậu cũng thích ta) . Những thứ như tướng mạo chỉ có thể xem ý trời. Không cưỡng cầu được.
Mùng năm tháng giêng, Ôn Uyển dẫn hai đứa bé đến phủ Hạo thân vương chúc tết Hạo thân vương. Hai đứa bé tất nhiên nhận được hai bao lì xì lớn.
Hạo thân vương thích nhất là Minh Cẩn. Miệng tiểu tử này ngọt như lau mật. Xong, Hạo thân vương thở dài nói: “Ôn Uyển à, tiểu tử này của cháu làm sao nuôi thành hả?”
Minh Cẩn ôm cổ Hạo thân vương nãi thanh nãi khí nói: “Mẹ cháu dùng nước cơm nuôi cháu và ca ca.”
Minh Duệ rất muốn trợn trắng mắt.
Hạo thân vương thấy động tác này của Minh Duệ càng thêm vui vẻ, quay đầu điểm mũi Minh Cẩn: “Ta thấy cháu á, là do mẹ cháu ngâm từ bình mật ra.”
Ở phủ Hạo thân vương rất vui vẻ. Ôn Uyển ở lại vương phủ ăn cơm. Do Hạo thân vương và Ôn Uyển đã cách hai đời trưởng bối cũng không có kiêng kị nam nữ gì Ôn Uyển liền trực tiếp dùng bữa với Hạo thân vương. Tất nhiên là dùng một bữa tiệc nhất đẳng.
Lúc ăn cơm sắc mặt Minh Duệ bình thường, nhưng Minh Cẩn thì mặt mày cau có. Cũng không phải đồ ăn không dễ ăn, mà là trên bàn tiệc phân nửa món ăn không phải thứ Minh Cẩn thích.
Ôn Uyển nhìn thoáng qua Minh Cẩn, lúc ra ngoài Ôn Uyển đã nói với Minh Cẩn ở bên ngoài làm khách phải tuân thủ quy củ. Bằng không trở về phải chịu phạt. Minh Cẩn nhận được cảnh cáo của Ôn Uyển, vội vã cúi đầu đàng hoàng ăn cơm. Không dám biểu lộ thái độ bất mãn nữa.
Hạo thân vương cười hỏi: “Minh Cẩn, có phải đồ ăn ở chỗ ông có ngoại không ngon không?”
Minh Cẩn vội vã lắc đầu: “Không phải ạ, ăn rất ngon, so với đồ ăn trong nhà cháu còn ngon hơn.”
Nhìn sắc mặt này nếu tin đồ ăn ở đây ngon hơn nhà nhóc mới là kì quái. Có điều nhìn thái độ này của Minh Cẩn, Hạo thân vương cũng có chút ngoài ý muốn. Hạo thân vương cười nhìn thoáng qua Ôn Uyển, ông vốn tưởng Ôn Uyển sẽ vô cùng sủng ái hài tử, hài tử muốn gì được nấy (đây là thái độ bình thường), không ngờ Ôn Uyển lại rất nghiêm khắc với hài tử. Một ánh mắt cũng có thể khiến Minh Cẩn tước vũ khí đầu hàng.
Ăn xong, trước khi Ôn Uyển đi, Hạo thân vương hỏi: “Ôn Uyển, cháu tính lúc nào thì đến thôn trang. Ta ngày mai sẽ đi. Nếu cháu cũng muốn đi vào hai ngày này mà nói ta có thể chờ hai ngày.” Hạo thân vương lúc thán chạp có phụng bồi hoàng đế đến thôn trang nhưng đến lễ đón năm mới thì trở về. Chuyện bên này xong lại muốn qua đó.
Hôm nay bên cạnh hoàng đế, trừ Ôn Uyển thì Hạo thân vương chính là người được hoàng đế coi trọng nhất. Hai người có tình cảm từ nhỏ, trước kia Hạo thân vương giúp hoàng đế không ít. Vào thời điểm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế Hạo thân vương cũng xuất lực (dĩ nhiên không có nhiều như Ôn Uyển vậy).
Ôn Uyển cười lắc đầu: “Cháu còn chút chuyện phải xử lý, mấy ngày này không đi thôn trang được. Đoán chừng phải ngoài tháng giêng cháu mới có thể đi.” Chuyện của thương hành và ngân hàng tư nhân còn phải bàn giao một chút. Còn có một chút chuyện vặt khác, thượng vàng hạ cám phải cần vài ngày.
Lúc về, Ôn Uyển thấy Minh Duệ và Minh Cẩn mang về không ít đồ. Liền cho người dưới thu lại, cho hai hắn một danh sách: “Con trai à, sau này những thứ đó chính là tiền riêng của các con.” Không chỉ con gái muốn tiền riêng, con trai cũng vậy, cũng muốn có tiền riêng.
Minh Duệ đổ mồ hôi dữ dội. Cậu và đệ đệ mới ba tuổi có được hay không, ba tuổi á (trong mắt người ngoài hai bé kỳ thực là bốn tuổi, nhưng Ôn Uyển bảo hai bé chỉ ba tuổi, cho nên Minh Duệ và Minh Cẩn cũng tự nhận mình ba tuổi. Phía dưới có thể viết là hài tử bốn tuổi, không phải là viết sai, chỉ là cách tính khác nhau).
Ôn Uyển về phủ, nói có khách đang đợi nàng. Thời điểm Ôn Uyển nghe người đến là Tô Hiển thì có chút ngoài ý muốn. Tô Hiển cho đến giờ chưa từng chủ động đến phủ của nàng. Nếu nói vô sự bất dắng tam bảo điện, lần này đoán chừng là có việc.
Tô Hiển mỗi lần thấy Minh Duệ và Minh Cẩn đều là thấy mặc quần áo giống nhau. Hai đứa bé này đều mặc cẩm y màu đen. Trên người đồng dạng khoác đại huy bằng lông chồn giống nhau về cả màu sắc và kiểu dáng.
Hai đứa bé rất quy củ hành lễ. Tô Hiển cũng cho một bao lì xì thật to. Cho nên nói còn nhỏ thật tốt, năm mới liền có tiền lì xì.
Tô Hiển cũng không vòng vo nhiều với Ôn Uyển, không đến hai câu đã nói mục đích đến. Nói đúng ra là cha ông Tô lão tướng gia đã lâu không gặp Ôn Uyển, rất nhớ Ôn Uyển: “Quận chúa, lão thái gia còn nhắc mãi đến Minh Duệ và Minh Cẩn, nói hai đứa đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa được gặp. Quận chúa, thể cốt lão thái gia càng ngày càng không được rồi, thời gian trước còn bệnh nặng một trận.” Thời điểm giao mùa thu đông là lúc người già khó chịu được nhất. Tô tướng bệnh nặng một trận thiếu chút không qua khỏi. Chuyện này Ôn Uyển không có biết, bởi vì một số chuyện lúc trước, nàng đối với Tô phủ luôn nhàn nhạt. Mấy năm nay cũng chỉ duy trì trên phần mặt mũi. Hạ nhân cũng không nói gì với nàng về chuyện này.
Đã nói đến nước này, nếu Ôn Uyển không đi sẽ thành người không có tình thân nên lập tức hứa hẹn. Ngày mai sẽ đi thăm lão tướng gia.
Tô Hiển thấy nhiệm vụ đã hoàn thành liền vội vã trở về. Tô Hiển thường xuyên gặp vua, thấy gương mặt của Ôn Uyển không khác hoàng đế là mấy, trong lòng luôn thấy sợ hãi.
Hạ Dao cho rằng Tô gia là chồn đến chúc tết gà, không có lòng tốt.
Ôn Uyển đổ mồ hôi dữ dội: “Hạ Dao, ta gần đây không có đắc tội ngươi đi? Như vậy cũng tổn thương được ta sao?” Hình dung thật tốt, giống như nàng là gà vậy (bởi vì Tô Hiển tới chúc tết).
Hạ Dao nghe Ôn Uyển nói mới biết tục ngữ này dùng sai rồi. Ho khan một tiếng che giấu quá khứ: “Quận chúa, Tô gia rốt cuộc có ý gì? Ta không cho rằng lão hồ ly kia có lòng nhớ đến quận chúa và hai vị thiếu gia.” Người làm tể tướng chẳng phải loại thiện lương gì. Chẳng qua Tô tướng rất am hiểu giấu kín mình, cũng rất thức thời. Cấp lưu dũng thối (từ bỏ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang).
Hạ Dao lo Ôn Uyển sẽ bị lợi dụng. Thử nghĩ xem, nếu năm đó Bình Thượng Đường không lấy Tô Chân Chân thì nào có chuyện xấu như vậy. Bình Thượng Đường cưới cô nương nhà khác, Quận chúa cũng không quản rộng thế. Mà tạo thành hết thảy đều Tô Hộ, là Tô Hộ đem gánh nặng này ném cho Quận chúa. Quận chúa cõng một lần chính là nhiều năm qua, còn phải tiếp tục cõng trên lưng. Quận chúa lòng dạ mềm, rất dễ bị lừa, nhưng lão hồ ly tính toán người đến cặn xương cũng không còn. Cho nên Hạ Dao vạn phần phòng bị Tô Hộ.
Ôn Uyển không còn gì để nói, tại sao trong mắt Hạ Dao nàng lại dễ bị tính toán như vậy ?Về phần Hạ Dao nói chuyện năm đó, chuyện năm đó cũng không thể hoàn toàn trách lên đầu Tô tướng. Tô tướng chỉ mong cháu gái có được một nơi bình an, ông cũng không dự liệu được Bình Thượng Đường sẽ là một bạch nhãn lang. Nếu không cũng không gả cháu mình đến.
Muốn nói Tô tướng đối với Ôn Uyển có nhiều chỗ tốt, Ôn Uyển không cảm thấy gì. Nàng và Tô tướng bắt đầu cũng là vì lợi ích cột lại với nhau, lui tới nhiều, cùng tướng phủ quan hệ ngày càng hòa hợp. Sau lại có mấy việc khiến Ôn Uyển phiền chán, mới có quan hệ không thân với tướng phủ.
Tô phu nhân có chút quá đáng, Ôn Uyển cũng không mấy để ý. Ôn Uyển để ý chính là thái độ của Tô tướng, Tô tướng thế nhưng không có bất kỳ thái độ nào về việc đó. Vẫn một mực trầm mặc. Ôn Uyển không tin Tô tướng không biết gì về những chuyện này.
Ôn Uyển khi đó suy đoán có lẽ là Tô tướng cho rằng địa vị của nàng quá cao, tương lai nàng sẽ lâm vào kết cục thỏ giảo hoạt chết, chó săn bị thịt. Bởi vì với tính tình của cậu hoàng đế rất khó dung được nàng rồi. Đến lúc đó thời điểm nàng ngã xuống sẽ không dính líu đến tướng phủ (sau này hoàng đế thượng vị, đúng là có hạ độc thủ với mấy thần tử ủng hộ mình thượng vị. Tô tướng hoài nghi hoàng thượng hạ thủ với Ôn Uyển cũng là bình thường). Nhưng sự thật là Tô tướng đã tính sai. Cậu hoàng đế vẫn cưng chiều Ôn Uyển có thừa.
Lần này Tô Hộ bảo Tô Hiển tới đây, Ôn Uyển cảm thấy có thể là có chuyện rồi. Nghĩ rồi cho Hạ Dao vào: “Thân thể Tô tướng thật bết bát như thế?”
Hạ Ảnh gật đầu: “Đúng, lần trước thiếu chút nữa không qua khỏi. Thái y lạc quan đoán chừng còn ba đến năm năm nữa. Không lạc quan đoán chừng còn một, hai năm. Tô Hiển đến tìm Quận chúa chắc chắn là ý của Tô tướng. Quận chúa chắc vẫn nhớ Tô Dương đầu nhập vào Tam hoàng tử. Ta nghĩ Tô Hộ hẳn không coi trọng Tam hoàng tử, Tô tướng hẳn là muốn cầu Quận chúa nếu Tô gia có chuyện gì Quận chúa có thể chiếu khán hộ một hai.” Tô Dương làm quan không tệ, đã thăng một cấp. Nếu không đầu nhập mà thủ thành (giữ gìn những gì đã có) là không vấn đề nhưng nếu đầu nhập rồi dấu vết này chính là vĩnh viễn. Tương lai Tam hoàng tử không thượng vị, con đường làm quan của Tô Dương liền xong rồi. Nếu tân hoàng là người dung người còn được, Tô Dương nhiều nhất chỉ bị cho về nhà nghỉ ngơi. Nếu không thể dung người Tô gia có thể xong luôn.
Ôn Uyển lắc đầu: “Không chỉ cái này. Đúng rồi, hai đứa con trai của Tô Dương thế nào? Là hoàn khố không nghe lời sao?” Ôn Uyển cảm thấy hẳn là không đến nỗi. Phải biết rằng cô nương xuất thân từ Hải gia không có ai là kẻ đầu đường xó chợ.
Tô Dương có năm người con trai, trong đó có hai đích tử (con vợ cả). Ôn Uyển nói hai đứa con trai chính là hai đích tử. Thời đại này có một đặc điểm, con dâu trưởng sẽ không theo trượng phu nhận chức, phải ở nhà trông nom gia đình. Hải thị ở kinh thành chiếu cố từ già đến trẻ, trong phủ xử lý ngay ngắn rõ ràng. Ôn Uyển cảm thấy nữ nhi xuất thân từ Hải gia đều không đơn giản. Phải biết rằng Hải thị trừ những thứ này còn phải ứng phó một Tô phu nhân cực phẩm nữa. Cái này mới khiến người ta đau đầu. Nhưng Tô phu nhân lại bị Hải thị dụ dỗ, nhất nhất nghe theo. Một nữ nhân như vậy sẽ không dạy ra một nhi tử phế vật.
Hạ Ảnh lắc đầu: “Không có, Tô Hàng và Tô Dật ba tuổi đã vỡ lòng, cả hai đều là đứa bé chăm chỉ, học giỏi, tiên sinh khen ngợi nhiều. Tô Hàng sang năm còn chuẩn bị hạ quán (bắt đầu đi thi), căn cứ vào tin tức có được hẳn là không thành vấn đề. ” Thi tú tài nếu là vấn đề sẽ không được tiên sinh khen ngợi
Ôn Uyển gật đầu. Chắt trai nếu không thành vấn đề thì vấn đề chính là ở Tô Dương. Đầu nhập a, cái này có thể là cánh cửa đến thiên đường cũng có thể xuống đại ngục, nguy hiểm rất lớn: “Ta nhớ Bình Thượng Đường cũng đầu nhập Tam hoàng tử. Tam hoàng tử được ưa thích vậy sao?” Không có chút tài năng thật không thể làm được.
Hạ Ảnh khẽ cười nói: “Hiện tại một phần ba triều thần theo Tam hoàng tử, so với Thái tử còn thích hợp với vị trí Thái tử hơn. Hiện tại cuộc sống của Thái tử rất khó khăn cũng bởi vì vậy.”
Ôn Uyển lẩm bẩm. Một phần ba. Thật nhiều.
Hải thị nghe tin Ôn Uyển đáp ứng ngày mai tới đây, lập tức phân phó chuẩn bị hết thảy cho ngày mai. Ôn Uyển đã bốn năm không đăng môn. Lần này nhất định phải khôi phục lại quan hệ. Hải thị cũng không phải Tô phu nhân dám lên mặt. Đến Thái tử phi, đường muội của nàng còn khách khách khí khí với Ôn Uyển. Các nàng là thần tử dám lên mặt chính là tự tìm khó chịu.
Tô phu nhân nghe tin ngày mai Ôn Uyển đến thăm tâm tình rất sướng khoái. Những năm này ai không mà khách khách khí khí với bà, chỉ có Ôn Uyển là ba lần bốn lượt không cho bà mặt mũi.
Trong lòng Hải thị buồn bực, sao lại đụng phải một bà mẹ chồng không biết suy nghĩ thế: “Mẹ, lần trước cô nãi nãi có gửi thư nói chuyện của Phúc ca nhi, may mà có Quận chúa, nếu không phải Quận chúa phái người âm thầm bảo vệ, Phúc ca nhi sẽ không dễ dàng trở lại như vậy.”
Tô phu nhân nghe lại càng khó chịu: “Nếu nó thật sự phái người bảo vệ thì hôm đó nên đưa đứa bé về tại sao phải để hơn nửa tháng sau mới đưa Phúc ca nhi về. Thiếu chút nữa khiến Chân Chân dày vò chết.” Tô phu nhân hoài nghi Ôn Uyển nói Phúc ca nhi là do nàng cứu là giả. Bằng không bà rất hoài nghi tại sao không đương trường đưa người trở về mà còn phải đợi nửa tháng sau mới đưa về.
Hải thị nói Quận chúa bảo là nàng phái người đến bảo vệ tất nhiên là đúng rồi. Quận chúa không cần tung lời nói dối như vậy, hoàn toàn không cần thiết. Trấn an hồi lâu sắc mặt Tô phu nhân vẫn không dễ nhìn.
Hải thị về phòng, tâm tình có chút mệt mỏi. Trượng phu không ở bên cạnh, trong nhà từ già đến trẻ đều do nàng lo liệu. Phía trên còn có một bà mẹ chồng không lý trí lên mặt với Ôn Uyển (Tô phu nhân đối ngoại còn rất lý trí). Hải thị thật lòng cảm thấy rất mệt mỏi!
Nha hoàn bên cạnh rất đau lòng, xoa huyệt cho Hải thị. Sau khi thấy vẻ mặt Hải thị thả lỏng liền hỏi nghi vấn dưới đáy lòng: “Phu nhân, nếu Quận chúa phái người bảo vệ Phúc thiếu gia, tại sao còn để một tháng sau mới đưa về. Lão phu nhân hoài nghi việc này cũng không phải không có đạo lý.”
Hải thị cười khổ: “Đoán chừng là để cô nãi nãi nhớ lâu.” Đây chỉ là suy đoán của Hải thị. Phải biết với tính của Chân Chân, đến nàng cũng phải than là mệnh tốt. Cho nên trừ lý do này cũng không nghĩ được vì sao.
Ngày hôm sau Ôn Uyển dẫn Minh Duệ và Minh Cẩn đi tướng phủ. Thời điểm Ôn Uyển nhìn thấy Tô tướng thì có chút hoảng hốt. Tô tướng mặc một thân cẩm niên trường bào màu thanh thiên, phía ngoài mặc một cái áo khoác thật dày. Trên mặt đầy nếp nhăn, cái nào cũng thật sâu, nhìn có chút dọa người. Người cũng còng xuống, đều nói người già sẽ thấp đi những lời này thật không giả. Không chỉ vậy, sắc mặt Tô tướng cũng không tốt, toàn thân toát ra vẻ già nua.
Nhìn Tô tướng Ôn Uyển cảm thấy Tô tướng thực sự già rồi. Con người đều sẽ già đi, đến lúc ra đi. Ai cũng không ngăn được một bước này. Ôn Uyển có chút khổ sở, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Ông cậu.” Mặc dù tình cảm không sâu nhưng rốt cuộc vẫn là trưởng bối. Nhìn thấy bộ dáng này cũng khó tránh khỏi động dung.
Minh Cẩn thấy Tô tướng già nua như vậy có chút sợ. Co lại về phía Minh Duệ, Minh Duệ cảm giác được Minh Cẩn sợ hãi, liền nắm thật chặt tay đệ đệ.
Ôn Uyển không cảm thấy chút tiểu động tác của hai đứa bé. Tô tướng lại cảm nhận được. Nhìn thấy hai hài tử tay trong tay mặc trang phục màu xanh ngọc giống nhau Tô tướng có chút cảm khái, rốt cuộc là huynh đệ ruột thịt, biết tương thân tương ái. Nhớ năm đó quan hệ giữa ông và Thánh Nguyên thái hậu khách khí có thừa mà thân mật không đủ. Nếu không khi hoàng thượng hỏi chuyện thời trẻ của Thánh Nguyên hoàng hậu, ông đã không hàm hồ nói không rõ: “Hai đứa bé thật hoạt bát. ….” Nói chưa xong một câu đã ho khan một trận. Một hồi lâu mới dừng ho.
Hai đứa hắn tiến lên làm lễ ra mắt.
Tô tướng cho tiền lì xì hai bé, lại ho khan một trận. Lúc ho dường như muốn ho ra cả tim phổi. Khiến trong lòng người nghe rất khó chịu. Minh Cẩn thấy bộ dáng này của Tô tướng lại càng sợ hơn. Minh Cẩn lớn vậy rồi còn chưa thấy cảnh này.
Tô tướng thấy sự sợ hãi trên mặt Minh Cẩn, lắc đầu nói: “Già rồi già rồi, không dùng được nữa. Cho trẻ con xuống đi, tránh làm cho nó sợ.” Ông cảm thấy thể cốt càng ngày càng không dùng được. Cũng không biết có thể chống đỡ được mấy năm.
Ôn Uyển cũng cảm thấy Minh Cẩn sợ hãi, trong lòng lo lắng. Đừng nói nàng ích kỷ, so với con trai, cảm nhận của Tô tướng nàng không để ý tới. Cho nên có lời của Tô tướng vừa lúc có bậc thang, để Hạ Dao mang Minh Cẩn và Minh Duệ ra ngoài. Dù sao Tô tướng muốn tìm là nàng, hai đứa hắn chỉ là tiện đường.
Tô tướng nói chuyện với Ôn Uyển được hai câu hạ nhân đã bưng thuốc tới. Nếu là hoàng đế hay ông ngoại hoàng đế Ôn Uyển sẽ nhận lấy thuốc đút cho nhưng là Tô tướng thì thôi đi.
Tô tướng uống thuốc, có thể là do có tác dụng tâm lý, hết ho, tinh thần cũng khá hơn một chút. Tinh thần tốt, nhìn về phía Ôn Uyển trong lòng không khỏi cảm khái.
Hôm nay Ôn Uyển mặc một thân cung trang đỏ tươi, vân hà phượng văn. Cài vào tóc một cây trâm mẫu đơn, tướng mạo không nói, khiến Tô tướng quan sát chính là cả người Ôn Uyển đều rất có tinh thần.
Tô tướng và Ôn Uyển hàn huyên chút chuyện. Bắt đầu nói đến chuyện triều đình nhưng Ôn Uyển không có hứng thú với chuyện này, đều bỏ qua. Không nói chính vụ lại hàn huyên chuyện nhà. Ôn Uyển thích nói chuyện của các con. Một cách tự nhiên cũng hàn huyên đến chuyện Phúc ca nhi bị mất tích hơn nửa tháng.
Ôn Uyển không nói cho Tô Chân Chân vì sao Phúc ca nhi quá nửa tháng mới về. Ôn Uyển lại không giấu diếm Tô tướng cái gì: “Cháu cho người cố ý giam Phúc ca nhi, còn cho nó chịu chút khổ sở, là hi vọng qua chuyện này Phúc ca nhi hiểu được thế giới bên ngoài không tốt đẹp như suy nghĩ của nó, bên ngoài rất đen tối, rất nguy hiểm. Để nó nhớ kỹ lần dạy dỗ này, sau này có lợi cho nó.” Dĩ nhiên, Ôn Uyển cũng lo nếu Phúc ca nhi không thoát ra khỏi bóng ma này vậy thì sẽ không tốt. Cho nên để Phúc ca nhi ở cạnh quản sự ma ma che chở nhiều một chút. Nếu Phúc ca nhi có thể nhớ kỹ chuyện này, sau đó tiến bộ, cũng không uổng công sự khổ tâm của nàng lần này.
Tô tướng nghe lời này ánh mắt đục ngàu lóe lên tia sáng khiếp người: “Nếu là Minh Duệ hoặc Minh Cẩn, Ôn Uyển cháu chịu được sao?” Phúc ca nhi là cháu hơn nữa lại là cháu cách mấy đời huyết mạch, Ôn Uyển có thể xuống tay được. Nhưng con của mình có thể tiếp nhận được sao? Tô tướng hỏi câu này là có ý khác. Không phải trách cứ Ôn Uyển.goc.truyen.com
Ôn Uyển cười nói: “Mặc dù cháu muốn nói chỉ cần tốt cho con, cháu có thể chịu được nhưng nếu gặp phải tình huống như vậy cũng nói không cho phép. Vạn nhất hài tử khóc không chịu nổi hay làm sao đó có thể cũng không nỡ. Cho nên không gặp tình trạng như vậy cháu cũng không đảm bảo.” Những lời này của Ôn Uyển có chút có lệ. Nếu thật sự tốt cho Minh Duệ, Minh Cẩn, chỉ cần vì tốt cho con, Ôn Uyển không có gì không nỡ. Cho dù nàng không hạ thủ nhiều nhất là nhắm mắt lại không nhìn không nghe, để hạ nhân làm.
Tô tướng nghe Ôn Uyển nói vậy có chút ngoài ý muốn. Ông còn tưởng Ôn Uyển nhất định sẽ nói sẽ bỏ được. Trong mắt Tô tướng bén nhọn. Thần thái hoàn toàn bất đồng với vừa nãy: “Ôn Uyển, ta nghe nói cháu để Minh Duệ học võ? Hài tử mới bốn tuổi đã cho học võ cháu có phải đã nóng vội rồi không?” dù muốn nhi tử thành thiên tài nhưng vậy thì thái quá rồi. Tô tướng không cho rằng Ôn Uyển là người như vậy.
Ôn Uyển cũng rất bất đắc dĩ vì chuyện này: “Đây cũng không phải là cháu để hắn học. Cháu còn hi vọng hắn không học, đáng tiếc không có biện pháp, Minh Duệ chính là võ si.” Nếu không phải Ôn Uyển dùng thủ đoạn cứng rắn, đoán chừng Minh Duệ hi vọng cả ngày luyện công.
Trong mắt Tô tướng hiện lên vẻ có trách nhiệm: “Ôn Uyển, Bạch Thế Niên thật có phúc khí.” Bạch Thế Niên dùng quân công lập nghiệp, bộ dáng này của Minh Duệ sẽ kế thừa y bát của Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên có người kế tục đây chính là phúc khí lớn nhất. Đáng tiếc ông không có người kế tục. Tô Hiển, Tô Dương chỉ có thể thủ thành, mà Tô Hàng, Tô tướng khẽ than thở, cũng không biết Tô Dật thế nào.
Ôn Uyển nghe những lời này rất buồn bực: “Ông cậu, Bạch Thế Niên có phúc, đáng tiếc Minh Duệ còn có Minh Cẩn của cháu cho đến giờ còn chưa được gặp cha chúng.” Đây là điều Ôn Uyển áy náy nhất với các con. Thiếu một phần yêu thương Ôn Uyển cho rằng không hoàn chỉnh đối với hài tử.
Tô tướng khẽ cười một tiếng: “Đừng gấp, rồi sẽ thấy. Hẳn là không đến mấy năm nữa Bạch Thế Niên sẽ trở lại.” Quan sát tình thế năm đó, không đến năm năm triều đình sẽ đánh một trận lớn với Mãn Thanh. Đến lúc đó Bạch Thế Niên tự nhiên sẽ trở về.
Ôn Uyển hàn huyên với Tô tướng hồi lâu, tinh thần Tô tướng không tốt, buồn ngủ. Gặp Tô tướng rồi cũng không thể đi luôn, đành phải đến hậu viện gặp Tô phu nhân.
Tô phu nhân mặc dù rất ghét nói chuyện với Ôn Uyển, nhưng là trên mặt cũng không thể hiện vậy được. Trẻ con rất nhạy cảm, vừa gặp Minh Cẩn liền biết Tô phu nhân không thích hắn, cũng theo khuôn phép. Đi sau Minh Duệ, nề nếp quan sát động tác của Minh Duệ.
Minh Cẩn còn phát hiện được, Ôn Uyển há lại không phát hiện ra. Cười nói hai câu liền lấy lý do trong nhà bận rộn mà trở về . Cũng không ăn cơm trưa ở tướng phủ.
Hải thị liên tục giữ lại cũng không được.
Lên xe ngựa Minh Cẩn lẩm bẩm trong miệng: “Mẹ, sau này chúng ta đừng tới nữa. Nơi này không tốt.” Hắn rất không thích nơi này. Không muốn đến đây một lần nữa.
Ôn Uyển kéo Minh Duệ và Minh Cẩn vào sát người. Cười nói: “Bé ngốc, không thể vì không tốt mà không lui tới nữa. Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn người, cũng không thể nào tất cả mọi người đều yêu mến các con. Có người thích, tự nhiên cũng có người ghét. Cũng không thể vì người ta ghét mà không gặp, như vậy đâu được.”
Minh Cẩn nghiêm túc suy nghĩ những lời Ôn Uyển nói.
Minh Duệ ngẩng đầu nhìn Ôn Uyển nói: “Mẹ người ta đã không thích chúng ta vậy sao chúng ta lại phải sáp lại? Mẹ, sau này có thể không đi thì đừng đi.” Thái độ của lão bà kia đối với họ không tốt như vậy, sao bọn họ phải chiều theo bà ta ? Có ít người càng cho họ mặt mũi họ càng đặng tị thượng kiểm (cho một chút lại muốn nhiều hơn). Cho nên không cần để ý thì không để ý.
Ôn Uyển gật đầu: “Được, nghe bảo bảo nhà ta.”
Minh Duệ được đảm bảo mới một lần nữa nở nụ cười. Ôn Uyển véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: “Vậy mới đúng. Phải cười nhiều. Đừng cứ như tiểu lão đầu.”
Minh Duệ căm tức nhìn Ôn Uyển, có bà mẹ nào lại nói con mình là tiểu lão đầu. Mẹ thật sự rất là quá đáng. Ôn Uyển thấy bộ dáng tức giận của Minh Duệ liền cười ha ha.
Trở về phủ, Hạ Dao hỏi Ôn Uyển có đáp ứng lão hồ ly Tô Hộ này cái gì hay không ? Nàng khi đó ra ngoài, cho nên trái tim vẫn treo lơ lửng, chỉ sợ Ôn Uyển tùy tiện đáp ứng cái gì. Một Tô Chân Chân đã khiến người ta nhức đầu, ngàn vạn lần đừng thêm Tô gia.goctruyen.com
Ôn Uyển buồn cười nói: “Ngươi cho là Tô lão tướng gia sẽ bảo ta đáp ứng cái gì? Bảo ta đáp ứng chiếu cố Tô gia? Ngươi cảm thấy có thể sao?” Quan hệ giữa Ôn Uyển và tướng phủ cũng chỉ vì lợi ích mà buộc chung một chỗ, đã không còn nhiều hòa hợp thì giải tán. Dựa vào cái gì mà muốn nàng trông nom Tô gia? Dựa vào việc bà ngoại của nàng là nữ nhi Tô gia. Điều này nói ra sẽ khiến người ta cười rụng cả hàm. Tô Hộ có thể làm đến chức thừa tướng sao có thể nói ra lời nông cạn như vậy được. Cho nên Ôn Uyển căn bản không cần lo lắng Tô Hộ có đề xuất việc vô lý như vậy không.
Không có là tốt rồi. Hạ Dao thực sự bị chuyện của Tô Chân Chân dọa sợ. Phải biết rằng Quận chúa nhất định còn muốn quản chuyện hôn nhân đại sự của bốn đứa bé. Hạ Dao vừa nghĩ đã thấy đầu to ra. Nếu trên lưng lại cõng theo Tô gia, Hạ Dao không thể đồng ý. Dẫn đến việc nàng hạ lệnh không cho người Tô gia vào cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com