Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Q.7 – Chương 277: Phiên Ngoại Minh Duệ (3) – Botruyen

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Q.7 - Chương 277: Phiên Ngoại Minh Duệ (3)

au lễ một tuổi không bao lâu, mẫu thân muốn bọn hắn cai sữa. Kỳ thực
hắn cũng đoán được, nhưng không biết tại sao hắn lại không muốn.Vì thế
đã làm chuyện mất mặt nhất trong cả hai đời. Một mực khóc, lại khóc,
khóc đến đau cổ họng rồi vẫn khóc.Cuối cùng khóc đến không còn sức. Tiểu bất điểm nhìn hắn khóc cũng khóc theo. Lại nói đệ đệ này rất nghe lời,
mặc kệ hắn làm gì cũng làm theo. Nghĩ đến sau này phải dạy đệ đệ thật
tốt.
Làm mẹ chung quy vẫn mềm lòng, nghe hai huynh đệ hắn khóc thê thảm
như vậy cuối cùng vẫn đi ra, hắn thấy mẫu thân ra ngoài trong nháy mắt
cất tiếng cười. Lúc này hắn thắng lợi.

Một lần nữa bú sữa trước là đắng, sau thì cay.Hắn đều bú không
bỏ.Chút mánh khóe đó đâu qua được hắn.Vẫn là mẫu thân ôn tồn nói với hắn hồi lâu, hắn cũng không muốn.Có thể bú nhiều thêm một hồi liền bú
thêm.Cơ hội cũng không nhiều lắm.

Quả nhiên không lâu sau hết sữa. Hết sữa hắn lập tức thành thật ăn
những thứ khác. Hắn nghe mẫu thân nói tính tình cố chấp này của hắn y
như phụ thân, lập tức bật cười. Cũng không biết cha hắn đã gánh bao
nhiêu oan uổng.Chỉ cần hắn và tiểu bất điểm làm chuyện gì khiến mẫu thân không hài lòng, mẫu thân lại đổ lên người phụ thân.Phụ thân đáng
thương.Mẫu thân tuy ngoài miệng oán trách nhưng trong oán giận lại lộ ra tưởng niệm nồng đậm.Hắn rất mong phụ thân không phụ phần thâm tình này
của mẫu thân.

Hắn tự an ủi mình, từ những bức thư phụ thân gửi cho mẫu thân có thể
biết kỳ thực phụ thân cũng rất yêu thương ba mẹ con hắn. Hắn mong cứ
luôn như vậy mà không xuất hiện thêm những chuyện loạn thất bát tao gì
nữa.

Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, mẫu thân dẫn hắn và tiểu bất điểm ra
ngoài tản bộ.Nhìn cảnh sắc hoa viên đẹp như tranh vẽ, thật là một loại
hưởng thụ.

Tiểu bất điểm nhìn chằm chằm vào những con ong mật kêu vo ve bay qua bay lại giữa những khóm hoa. Tiểu gia hỏa này cũng không biết nếu bị
ong mật chích một cái sẽ rất đau.

Sau khi mẫu thân dẫn bọn hắn về, ăn trưa rồi cùng bọn hắn ngủ trưa.
Sau đó cùng chơi trong phòng, đang chơi vui vẻ mẫu thân bị Hạ Ảnh mang
sắc mặt ngưng trọng gọi ra.Trong lòng hắn có cảm giác không ổn.

Quả nhiên hắn dự cảm đúng. Hắn nghe tiếng bước chân biết là mẫu thân nhưng tiếng bước chân kia có chút phù phiếm.

Hắn quay đầu lại nhìn, thấy ánh mắt mẫu thân dại ra, cả người trong
trạng thái thất hồn lạc phách.Hắn giật mình.Có thể khiến mẫu thân thành
dạng này nhất định là phụ thân xảy ra chuyện. Hắn đi nhanh lên phía
tước, ôm chân mẫu thân, kéo ống tay áo mẫu thân.

Mẫu thân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất, xoay người ôm hắn.Lầm bầm
nói phụ thân đã xảy ra chuyện, có nguy hiểm đến tính mạng.Nếu phụ thân
có chuyện gì thì ba mẹ con phải làm sao bây giờ.

Lúc đó hắn sửng sót, vốn tưởng chỉ bị thương thôi, đường đường một
đại tướng quân đâu cần làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng. Chẳng lẽ
là bị ám sát.

Tiểu bất điểm cũng thấy không đúng, sợ hãi đi tới.Mẫu thân ôm huynh đệ hắn, nước mắt tí tách rơi.

Hắn quen thấy bộ dáng cười híp mắt của mẫu thân, đây là lần đầu tiên
hắn thấy mẫu thân mất đi bình tĩnh. Hắn kéo tiểu bất điểm, an ủi nhóc.
Sau đó cùng chơi. Hiện tại còn quá nhỏ không làm được gì nhưng cũng
không thể làm vướng tay vướng chân.

Mẫu thân vì chuyện của cha cả ngày bôn ba ở bên ngoài. Tiểu bất điểm
không tìm được mẹ liền khóc, hắn hao hết tâm tư trấn an tiểu bất điểm.
Đến thời gian lo lắng cũng không có.

Hắn thấy sắc mặt mẫu thân càng ngày càng tái nhợt, hắn rất đau
lòng.Nhưng hắn còn quá nhỏ, không chia sẻ với mẫu thân được, điều duy
nhất có thể làm là trông tiểu bất điểm cho tốt.Nhưng sắc mặt mẫu thân
càng ngày càng tệ, hắn vô cùng lo lắng, sợ mẫu thân không trụ được.

Ngày đó mẫu thân đột nhiên hô một tiếng, hắn bị tiếng kêu sợ hãi đánh thức.Hắn nhìn mẫu thân ôm Hạ Dao khóc.Thì ra mẫu thân gặp ác mộng, mơ
thấy phụ thân mất.

Hắn nghe xong kỳ thực rất muốn nói sự thật thường ngược lại với giấc
mơ.Phụ thân chắc chắn không việc gì. Nhưng hắn ngay cả một câu an ủi
cũng không nói được bởi vì hắn không mở miệng được. Nhìn mẫu thân lệ rơi đầy mặt hắn ngoài trèo lên giúp lau nước mắt thì cái gì hắn cũng không
làm được.

Buổi tối mẫu thân không ngủ được liền đặt hai huynh đệ lên giường,
nói chuyện với cả hai.Tiểu bất điểm mệt thì ngủ, hắn không ngủ, luôn suy nghĩ những gì mẫu thân nói.Hắn biết hiện tại mẫu thân cần một người
lắng nghe.Mẫu thân nói với hắn những chuyện không đâu cũng có thể phân
tán một chút đau thương.

Có thể là vì ngủ không ngon, cũng có thể là buổi tối đắp chăn không
kín, hắn có chút khó chịu nhưng không để trong lòng.Nhưng đến buổi tối
thì đặc biệt khó chịu. Vì không muốn đánh thức mẫu thân mãi mới ngủ
được, hắn chịu đựng không hé răng. Nhưng tiếng hít thở chật vật của hắn
vẫn đánh thức mẫu thân.Mẫu thân sờ trán hắn, có chút luống cuống lập tức gọi thái y. Sau đó vội sờ lên trán tiểu bất điểm.Thấy tiểu bất điểm
không sốt mới thở phào một hơi.

Lúc này hắn có chút mơ hồ.Mẫu thân vẫn đứng cạnh nhìn hắn, không làm
gì cả.Nhưng sắc mặt rất ngưng trọng, hình như đang suy nghĩ gì.Lúc đó
hắn rất muốn nói, hắn không sao cả, chỉ sốt một chút. Đợi thái y đến
uống một đơn thuốc là khỏe.

Hắn không mở miệng nhưng tiểu bất điểm lại gân cổ lên gào.Tiểu tử
thúi này, muốn khóc cũng phải xem hoàn cảnh chứ, định gây phiền thêm
sao?

Hắn mơ hồ nghe mẫu thân phân phó hạ nhân bên ngoài.Hắn cảm thấy mẫu
thân trấn định hơn, phân phó người nào làm cái gì. Hắn có chút kinh
ngạc, gặp cảnh này hầu như nữ nhân đều luống cuống chân tay. Tại sao mẫu thân hắn lại trấn định như vậy? Sau này hắn mới biết càng lúc nguy nan
mẫu thân càng tỉnh táo.

Mẫu thân lấy nước đút cho hắn uống.Hắn có chút khát, uống nước trong
chén nhỏ.Chờ sau khi hắn uống xong, mẫu thân lại đem hắn đi ngâm nước
ấm.

Sau khi ngâm một hồi liền đưa hắn ra lau khô rồi để gì đó lạnh ngắt
trên cổ hắn.Lại dùng khăn lau người cho hắn.Lau từ cổ xuống, lau chân,
lau và vỗ vào cơ thể hắn.

Trong lúc mơ hồ mở mắt hắn thấy trán mẫu thân đầy mồ hôi, một giọt
lại một giọt nhỏ xuống. Tuy hắn không biết tại sao mẫu thân làm vậy
nhưng cũng khẳng định mẫu thân làm vậy vì muốn tốt cho bệnh của hắn.Vì
vậy sau đó hắn cảm thấy thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều.

Thái y bắt mạch cho hắn, ngạc nhiên nói đã bớt sốt phân nửa.Lại uống
một chút thuốc là được rồi.Hắn cũng thấy nhẹ nhõm, uống thuốc có thể
khỏi là được.Hắn không sợ uống thuốc, chỉ là lo lắng đằng sau còn có
thêm phiền toái. Nhìn đi, âm thanh của tiểu bất điểm đâm thủng màng nhĩ
hắn. Thật là một nhóc con phiền toái.

Mẫu thân không có biện pháp, chỉ đành giao hắn cho thái y. Chính mình đi dỗ tiểu bất điểm.Mẫu thân đi một lúc, tiểu bất điểm liền ngừng
khóc.Lúc đó hắn cười khổ, tiểu bất điểm đúng là nhóc con gây phiền
toái.Cũng không biết nhìn tình huống gì cả.

Một lát sau mẫu thân trở lại.Đút thuốc cho hắn, hắn không sợ đắng,
rất nhanh đã uống cạn bát thuốc.Bên cạnh thái y tấm tắc hô kỳ lạ. Nói
chưa thấy đứa bé nào uống thuốc sảng khoái như thế. Cái này cũng có thể
lý giải, thuốc quá đắng, trẻ con bình thường đứa nào nguyện uống.

Mẫu thân vẫn chờ bên cạnh hắn.Nếu có thể, hắn rất muốn mẫu thân đi
nghỉ ngơi cho tốt. Hắn rất lo lắng mấy ngày nay mẫu thân vẫn không ngủ
ngon, lại bị kinh hách, lăn qua lăn lại cả buổi tối, bây giờ còn muốn
trông hắn. Người sắt cũng không chịu được.

Hắn một mực nỗ lực, vẫn nỗ lực.Cuối cùng cũng mở mắt ra.Hắn vừa mở
mắt mẫu thân đã vừa cười vừa khóc, hắn rất khó chịu cũng rất áy náy. Lúc này lại gây thêm phiền phức cho mẫu thân, thật không phải một đứa con
hiếu thuận.

Mẫu thân bế tiểu bất điểm vừa dậy đã khóc rối tinh rối mù tới.Còn
phân phó đem chăn, đệm trên giường hắn đổi hết.Quần áo trên người cũng
đổi hết.Tất cả mọi thứ đều đổi.

Hạ Ảnh Và Hạ Dao lo lắng cho mẫu thân.Hôm nay hai người họ cũng không có chuyện gì, khuyên mẫu thân đi nghỉ ngơi.Mẫu thân đồng ý, hắn thở
phào một hơi, đã nhìn thấy mẫu thân ngã xuống.

Hắn nhìn mẫu thân ngã, lúc đó đầu óc trống rỗng. Tiếp đó hắn rốt cuộc gọi được tiếng hắn muốn kêu nhưng không được: “Mẹ…..”

Tiểu bất điểm khóc, hắn cũng muốn khóc.Nhưng lúc này không phải lúc
để khóc.Thái y vội lên bắt mạch cho mẫu thân.Sau khi chuẩn đoán bệnh
xong, nói với bọn Hạ Dao rằng gần đây mẫu thân ưu tư quá độ, quá mệt
mỏi. Cũng may sức khỏe không tệ, nghỉ ngơi tốt sẽ không có chuyện gì.

Hắn nghe xong thở phào, lòng âm thầm cầu khẩn.Chỉ cần cha không việc
gì, mẹ cũng không việc gì.Mẹ thường nói cha là trụ cột của cái nhà này,
không có cha sẽ không có trụ cột.Kỳ thực hắn biết cha là trụ cột của
mẹ.Mẹ là trụ cột của huynh đệ hắn.Nếu mẹ có chuyện gì, tương lai huynh
đệ hắn không biết sẽ thế nào.

Mẹ rất nhanh liền tỉnh.Nhưng bọn hắn không được đi gặp mẹ.Điều này là sao vậy, lúc này là lúc mẹ cần hai huynh đệ nhất. Tuy tiểu bất điểm có
ầm ĩ một chút nhưng bọn hắn ở bên có thể khiến mẹ phân tâm, không suy
nghĩ lung tung.

Hạ Dao và Hạ Ảnh bị hai huynh đệ hắn ồn ào đến không còn biện pháp
gì, chỉ có thể để bọn hắn đến bên cạnh mẹ.Mẹ tỉnh, nhìn thấy bọn hắn
trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.Hắn chỉ biết có hai huynh đệ ở bên mẫu
thân sẽ không bi thương như thế.

Mẹ ôm bọn hắn, lẩm bẩm nói sao không mở miệng gọi mẹ đây! Hắn vừa
muốn gọi thì tiểu bất điểm ngoan ngoãn đã mở miệng trước hắn nhưng mà
nói không rõ, mẹ không gọi lại gọi thành lang.

Tiểu tử thúi này chống đối với hắn hả? Hắn không mở miệng, tiểu tử
thối này cũng không mở miệng, hiện tại hắn mở miệng rồi thì tiểu bất
điểm này lại gọi trước.

Mẹ nghe tiểu bất điểm gọi thì mừng như điên, vẫn sửa cách phát âm của tiểu bất điểm.Đáng tiếc tiểu bất điểm có chút ngốc, không cải chính
được.May là như vậy, mẫu thân vẫn rất cao hứng.Nhưng nhìn hắn, đáy lòng
có chút thất lạc.Cúi đầu bảo hắn từ từ, không vội.

Lúc đó hắn rất cảm động, cúi đầu gọi một tiếng.Mẹ vui mừng đến nỗi
rơi nước mắt.Ôm bọn hắn khóc một trận.Khóc được là tốt rồi, đỡ phải đè
nén như trong khoảng thời gian này khiến hắn lo lắng.

Thấy nước mắt mẫu thân như không dứt được, hắn đứng lên lau nước mắt
cho mẫu thân kiên định nói: “Mẹ không cần lo lắng, cha không sao, nhất
định không sao.” Chiến tranh bị thương là không thể tránh khỏi.Nếu cứ
vậy mà đi sẽ thiệt cái danh đại tướng quân này.

Mẫu thân thường ngày vẫn có chủ kiến, nghe hắn khẳng định lập tức gật đầu.Nói cha không việc gì.Có lẽ hắn thực sự cho mẫu thân lòng tin; có
lẽ hai huynh đệ mở miệng gọi mẹ khiến mẹ hài lòng.Vẻ buồn bã vơi đi
không ít.

Tiểu bất điểm gọi mẹ không chính xác, tiếng cha nghe hai lần liền gọi được không chỉ không sai mà còn trung khí mười phần, còn kêu không
ngừng.

Thái y nói đệ đệ kêu cha như vậy kỳ thực biểu thị cha không việc gì.
Hắn không biết câu này là do đâu nhưng hắn nguyện ý tin tưởng.

Thái y hỏi mẫu thân phương pháp ngày đó hạ sốt cho hắn.Hắn vô cùng
kinh ngạc hắn còn tưởng đây là mẫu thân học từ thái y. Không ngờ vậy mà
là biện pháp mẫu thân độc từ sách y lý cổ.Mẫu thân đến y thuật cũng
biết. Bình thường hắn vẫn nghe người ta nói trên thông thiên văn dưới
tường địa lý. Lúc này hắn thực sự nghĩ dường như không có gì làm khó mẫu thân.

Sau chuyện này, mỗi ngày mẫu thân đều nằm trên giường.Không phải kể
chuyện xưa cho bọn hắn thì cũng là vẽ hai huynh đệ, dù sao cũng là một
khắc không ngừng.

Hắn biết đây là mẫu thân đang dùng cách bận rộn để quên đi.Để mình không nhớ chuyện phụ thân.Kỳ thực như vậy cũng rất tốt.

Trong nhà có khách.Hạ Dao ôm bọn hắn đi.Hắn rất bất mãn, đây là lúc
nào rồi mà còn gặp khách.Nghe đám Hạ Dao giải thích nói là La phu nhân,
là tỷ muội tốt nhất.Đến để trò chuyện với mẫu thân.Hắn cũng không phản
đối nữa.

Hắn chơi đùa với tiểu bất điểm một chút.Đột nhiên nha hoàn bế bọn họ
về phòng ngủ.Mẫu thân ôm hai huynh đệ nước mắt ào ào nói cha không sao.

Hắn nghe xong mà nhẹ nhõm cả người.Cha không việc gì là tốt rồi, cha
không việc gì mẹ cũng không sao.Cái nhà này sẽ không sao. Rốt cuộc sau
cơn mưa trời lại sáng. Thật tốt.

Nhưng khi thấy trên người mình đầy nước mắt, hắn không nói được gì,
giúp mẫu thân lau nước mắt.Lẩm bẩm cha không việc gì nên vui vẻ, đừng
khóc nữa.

Tiểu bất điểm cũng vô giúp vui, vỗ tay vui sướng nói cha mẹ, cùng một chỗ. Người một nhà, cùng một chỗ. Đây thật ra là hắn dạy tiểu bất điểm
nói, nhưng không ngờ lúc này lại dùng tới.

Chờ La phu nhân đi, mẹ cho mọi người lụi xuống, tiến sát lại nhỏ giọng hỏi hắn, có muốn học võ không.

Hắn vô cùng kiên định đồng ý, sau này hắn muốn tòng quân.Giấc mộng
của hắn chính là làm đại tướng quân.Nội tâm hắn hổ thẹn.Nhưng hắn không
thể buông bỏ, cho nên chỉ có thể có lỗi với mẫu thân.

Mãu thân cũng không hề nói phản đối, chỉ nói nếu Hạ Dao không cho hắn xuất sư sẽ không cho hắn tòng quân.Lúc đó hắn rất nghi hoặc, tại sao
muốn Hạ Dao nói mới được?

Cha không việc gì, mẹ khôi phục lại rất nhanh. Khi đó hắn lo lắng hơn là nếu cha ở biên thành làm chuyện gì có lỗi với mẹ, như vậy mẹ sao
chấp nhận được! Khụ, xem ra hắn phải thảo luận vấn đề này với cha một
chút.

Hắn còn chưa kịp thảo luận vấn đề này với cha, mẹ đã cho hắn một kinh hỉ.Hạ Dao ôm hắn ngâm trong nước đầy màu sắc rực rỡ.Còn động qua động
lại trên người hắn.Điều này khiến hắn rất lo lắng, đây là làm gì? Tuy
hắn còn nhỏ, đời trước cũng từng tập võ, nhưng cũng không biết có gì
không thích hợp! Vạn nhất động đến gân mạch, sau này không thể luyện võ
thì làm thế nào?

Chờ đến buổi tối lúc không người hắn sẽ hỏi mẹ rốt cuộc là làm sao.Mẹ cười giải thích với hắn đây là giúp hắn đả thông kinh mạch, sau này
luyện công sẽ làm ít công to. Mặt khác nói cho hắn biết Hạ Dao cô cô là
cao thủ, hiểu rõ những cái này như lòng bàn tay bảo hắn yên tâm. Cũng ví mẹ hiện tại đặt nền móng cho hắn, đáy lòng vừa vui sướng vừa áy náy.Mẹ
không hi vọng hắn tòng quân, nhưng vẫn tạo điều kiện thuận lợi nhất cho
hắn.

Làm trẻ con một ngày thật không thú vị, hắn đưa ra yêu cầu tập viết
với mẫu thân.Ngày thường mẫu thân buồn chán sẽ vẽ một số đồ cho bọn hắn
nhận thức nhưng như vậy quá tốn thời gian.Hắn hoàn toàn không biết gì về triều đại này, có yêu cầu bức thiết phải hiểu chế độ điều lệ ở triều
đại này.

Mẹ ban đầu thì phản đối nhưng thấy hắn kiên trì cũng chỉ có thể
nhượng bộ. Một ngày chỉ cho một canh giờ nhận thức chữ.Một canh giờ vậy
cũng đủ rồi.

Mẹ không thích ngược lại sầu lo về khả năng gặp qua là không quên của hắn.Điều này khiến hắn rất kinh ngạc. Cha mẹ đều không phải muốn con
cái càng ưu tú càng tốt sao. Sao mẹ hắn cái gì cũng ngược lại chứ? Bảo
để hắn nên chơi thì chơi, nên vui cứ vui, làm một đứa trẻ bình
thường.Hơn nữa mẹ nói làm thần đồng có điểm không tốt, rất kỳ quái.Làm
thần đồng sao lại không tốt, sao lại cảm thấy mệt mỏi?Đời trước hắn đặc
biệt hâm mộ đại ca.

Mẹ đưa ra yêu cầu với hắn, phải hứa sau này dạy tiểu bất điểm.Mẹ
không nói hắn cũng dạy, tiểu bất điểm sau này là nhiệm vụ của hắn, nhất
định phải dạy tốt.

Thân thể cha càng ngày càng tốt, mẹ được tin nụ cười trên mặt cũng
trở lại. Khụ, mỗi lần nhìn mẹ vì cha mà cao hứng hắn liền phát sầu.Nếu
cha ở biên thành nạp thiếp sinh ra một thứ xuất thì nên làm thế nào? Có
lẽ bên kia đã có chỉ mẹ là không biết.

Đảo mắt lại đến lễ mừng năm mới, lễ mừng năm mới có điểm không tốt,
ồn chết đi được.Chờ ra giêng, mẹ hỏi hắn có muốn đi thôn trang không.Đi
thôn trang tất nhiên là tốt rồi, thanh tịnh.

Mẹ vừa hỏi tiểu bất điểm, tiểu bất điểm biểu thị ca ca nói được là
được.Hắn nghe xong không khỏi bật cười.Tiểu bất điểm thực ngoan, đặc
biệt nghe lời hắn.

Đến Ôn Tuyền thôn trang, có một việc khiến hắn không biết lên tiếng
thế nào.Mẹ mang bọn hắn cùng tắm.Ăn mặc, ừ, không nhiều lắm (Ôn Uyển mặc trong ngoài ba tầng y phục). Nếu hắn thực là một đứa bé hai tuổi tất
nhiên không thành vấn đề, hiện tại luôn cảm thấy xấu hổ. Cuối cùng lấy
hết dũng khí nói ra ý kiến lại bị đánh mông một trận. Còn nói chờ lớn
hơn một chút sẽ dạy hắn bơi, hắn nghĩ bơi chẳng dùng được, nhưng không
đợi hắn phản đối, tiểu bất điểm đã giòn giã nói tốt.

Bất kể là ý kiến của hắn hay của mẹ đưa ra tiểu bất điểm đều nói
được. Hoàn toàn là kẻ cỏ đầu tưởng (chỉ người không chính kiến).

Ở thôn trang, thời gian của mẹ nhiều hơn.Dẫn bọn hắn đi chơi, sau đó
vẽ tranh.Xong còn đưa một xấp tranh cho bọn hắn xem. Tập tranh vẽ cha,
tư thế hiên ngang oai hùng. Hắn nhìn dáng dấp cha trong tranh, có thể
tưởng tượng bộ dáng sau này của hắn.Thật tốt.

Nhưng khi nhìn cha liền nghĩ tới vẫn đề hắn một mực lo lắng.Vốn muốn
mở miệng hỏi cha ở biên thành có tiểu thiếp, thứ xuất không, nhưng nhìn
bộ dáng tủm tỉm cười của mẹ khiến hắn không sao mở miệng được.Chỉ là
mong rằng cha không cô phụ một mảnh thâm tình của mẹ.Nếu không hắn sẽ
không tha thứ.

Hôm nay lại bị mẹ buộc uống nước hoa quả. Mẹ nói trẻ con thì cần phải ăn rau, ăn nhiều hoa quả, rau dưa sẽ tốt cho thân thể. Hắn miễn cưỡng
ăn một chút, đã thấy Hạ Dao cô cô hưng phấn đi tới. Nói hoàng đế đã sắc
phong cha thành đại nguyên soái.

Hắn nghe xong mắt sáng lên. Tuy trước đây nghe mẹ và đám Hạ Dao nói
chuyện phiếm, nói cha sớm muộn cũng thành nguyên soái nhưng tóm lại cũng không cao hứng bằng phong vị nguyên soái tới.

Cũng trong ngày này mẹ nói để Hạ Dao cô cô dạy hắn võ công. Trong
khoảng thời gian này hắn từ chỗ mẹ biết được không chỉ Hạ Dao cô cô,
ngay cả Hạ Ảnh cô cô còn có Hạ Nhàn, Hạ Hương mấy người đều là cao thủ
thâm tàng bất lộ. Lúc đó hắn thực sự lau mồ hôi lạnh a, chỗ này cao thủ
đều không cần tiền sao? Sao bên người mẹ hắn lại toàn cao thủ vậy.Không
ai cho hắn đáp án, hắn cũng không nóng nảy. Bên người mẹ có cao thủ càng nhiều chứng tỏ mẹ càng an toàn, đây là chuyện tốt. Về phần nguyên nhân, chờ lúc lớn tự nhiên sẽ biết.

Mẹ cái gì cũng tốt, duy một điều không tốt là có chuyện gì cũng không thích cho hắn biết.Mỗi lúc đàm luận đều cho người ôm hắn đi.Lần này
cũng vậy.Hắn bất mãn nhìn mẹ một cái, cuối cùng bị Hạ Hương cô cô ôm đi.

Lúc bữa tối, hắn thấy mẹ nhăn mày.Nhịn không được hỏi một câu, kết
quả mẹ nói không cần hắn lo lắng.Còn nói hắn là tiểu lão đầu.Mẹ có đôi
khi thực sự là tính tình trẻ con.Cho hắn rất nhiều biệt hiệu rồi.Tiểu
lão đầu, tiểu bại hoại, dù sao cũng rất nhiều.Không biết tính mẹ như vậy làm sao dưỡng thành từ trong hoàng thất nghiêm khắc.

Mẹ cho hắn xem một quyển sách có tranh minh họa, sau khi xem hắn cảm
thấy rất thú vị.Nghĩ mẹ ở thôn trang bận rộn vẽ, nhịn không được hỏi
thêm một câu có phải mẹ biên soạn không.Hắn thật ra chỉ thuận miệng hỏi
nhưng kết quả lại dọa hắn, thật đúng là mẹ biên.

Hắn tuy chưa từng biên sách nhưng lại biết biên sách là một chuyện
rất cực khổ.Nhưng mẹ hắn nói dễ dàng biên một quyển sách tốt như
vậy.Đừng xem chỉ một ít tranh rồi chút điển cố, chuyện xưa vậy, trong đó có đầy đủ ngụ ý. Người bình thường căn bản không biên được.Cũng về sau
hắn mới thật sự hiểu, tại sao những đại nho này lại khách khí, thân
thiết với mẹ như thế.Vì mẹ là đồng đạo của bọn họ.

Lúc đó hắn kinh sợ, mẹ rốt cuộc là người như thế nào?

Mẹ rất ngạc nhiên trước nghi vấn của hắn, nói đây là sách biên cho
huynh đệ hắn. Lời này khiến lòng hắn có vạn con ngựa chồm qua. Hắn ban
đầu còn cho rằng mẹ rất hay lải nhải, nói quá nhiều. Sau này biết mẹ
biết chuyện buôn bán, là một đại tài nữ.Nhưng hắn không ngờ mẹ còn là
một đại tài nữ thâm tàng bất lộ.

Hiển nhiên mẹ không muốn nói cho hắn biết nhiều. Thấy hắn hỏi nhiều
hơn liền nói một câu: Trẻ con nên làm chuyện của trẻ con. Chuyện người
lớn không cần nhúng tay. Hiện tại quá mức hao tổn tinh thần sau này lớn
lên sẽ không tốt.Vì vậy mẹ không muốn nói với hắn bất cứ chuyện gì về sự vụ bên ngoài.Chỉ thích đưa hai huynh đệ đi chơi.

Hắn rất ưu thương về chuyện này.

Tháng ba hoa đào nở rộ, khí trời tốt mẹ liền dẫn bọn hắn đi rừng đào
chơi.Rừng đào rất đẹp, nhưng có đẹp hơn nhìn nhiều cũng chán.Hắn thích
nằm trên đệm dày, híp mắt lại phơi bụng dưới ánh mặt trời.Miễn bàn có
bao nhiêu thích ý.

Đáng tiếc phơi nắng được một chút đã bị Minh Cẩn tiểu bất điểm này
kéo đi nhặt cánh hoa đào.Nghe tiếng bước chân dồn dập.Vừa nghe hắn đã
biết có chuyện.Quả nhiên đã xảy ra chuyện nhưng không phải cha đã xảy ra chuyện mà là thương hành đã xảy ra chuyện.

Chỉ cần không phải cha có chuyện, những cái khác đều không phải đại
sự gì.Hắn không để trong lòng, tiếp tục cùng tiểu bất điểm nhặt cánh
hoa.Vải đùm không có, cũng không quản mẹ đang thương lượng chuyện hay
không, trực tiếp hỏi mẹ vài đùm đâu.Mẹ vui vẻ cầm vải đến.Qua thái độ
của mẹ có thể thấy thực không phải đại sự gì.

Mẹ vẫn cùng bọn hắn ăn trưa, dỗ bọn hắn ngủ trưa. Hắn liền biết
chuyện vừa rồi thực sự là nhỏ đến không thể nhỏ hơn.Nhưng nghe hạ nhân
nói thương hành liên tiếp phát sinh sự cố, đây không phải chuyện thương
hành nữa, có người chết. Người chết vì thiên tai nhưng bên trong rất hỗn loạn. Khụ, tưởng một nhà thoải mái ung dung ai ngờ không hề yên bình.

Trước khi về mẹ cho hắn một châm dự phòng, nói khi về sẽ bận rộn, hắn không muốn mẹ bận rộn.Mẹ bồi hắn với đệ đệ rất tốt.Đáng tiếc mẹ nói bận như vậy cũng vì hi vọng có thể khiến cha về sớm hơn một chút.Hắn buồn
bực, mẹ bận rộn sao có khả năng khiến cha trở về.Thì ra là việc mẹ buôn
bán kiếm tiền, chẳng lẽ còn có thể kiếm được quân phí khổng lồ cho biên
thành.

Mẹ vẫn như trước, không muốn nói với hắn.Hắn mặc dù bất mãn nhưng
nghĩ biết nhiều cũng không giúp được gì, haizz, hiện tại nhiệm vụ của
hắn vẫn là trông tiểu bất điểm là được rồi.

Vừa về đến kinh thành, việc đầu tiên chính là thỉnh an hoàng đế. Tiểu bất điểm khoe mẽ với hoàng đế, hắn vẫn chỉ im lặng, đàng hoàng hành
lễ.Mẹ muốn nói chuyện với hoàng đế liền đưa bọn hắn ra khỏi cửa.Lúc dùng bữa, nghe mẹ nói muốn sau này bọn hắn phải tự làm chuyện của mình,
không bồi dưỡng cho tốt thì không phải thương mà là hại.

Lúc đó hắn vô cùng đồng ý những lời này.Quả thực, thực sự thương yêu
con sẽ không nuông chiều.Lý Triệu là ví dụ sống sờ sờ ra đó.Từ nhỏ ở nhà muốn gì được nấy, không có cũng nghĩ mọi cách để đạt được mục đích.Đến
nỗi tạo thành tính không vừa ý gì sẽ không tìm nguyên nhân ở mình mà chỉ biết đổ trách nhiệm lên người khác.

Vốn chỉ tùy ý nghe một chút nhưng mẹ nói chuyện hắn học võ, trước
không nên nói cho hoàng đế. Mẹ đây là phòng bị hoàng đế.Sao mẹ lại muốn
phòng bị hoàng đế?Là vì cha sao?Vì cha là đại nguyên soái biên thành,
cho nên hắn mới không thể biểu hiện quá xuất sắc.Nếu quá yêu nghiệt sẽ
khiến hoàng đế nghi ngờ, làm chuyện bất lợi cho hắn.Hắn nhịn không được
trên đường về nhà hỏi mẹ.Có phải sợ hắn quá yêu nghiệt sẽ khiến hoàng đế nghi kỵ, tạo thương tổn với hắn không.

Mẹ không đáp trực tiếp nhưng ý trong đó đúng là hắn biểu hiện quá
thông tuệ đối với hắn không tốt.Hắn thật khó khăn mới sống lại một lần,
tất nhiên sẽ không muốn sớm đi như vậy.Xem ra sau này phải hành sự khiêm tốn.

Mẹ nói để hắn kế nghiệp cha, chờ sau khi cha về sẽ tận tâm dạy
hắn.Điểm ấy hắn không hoài nghi, hắn là đích trưởng tử, gánh trọng trách gia tộc là đương nhiên.Cha dốc lòng truyền thụ là bình thường.Chỉ là
hắn lo lắng, lo cha ở biên thành không thủ được. Vạn nhất ở biên thành
kiếm nữ nhân sinh con thì sao? Mẹ yêu cha như vậy, với mẹ mà nói là đả
kích lớn.

Vấn đề này hắn băn khoăn rất lâu rồi. Lần này khó có được cơ hội, vẫn nên đánh dự phòng cho mẹ thật tốt.Cho nên khi nói đến đề tài này, được
rồi hắn chưa cho mẹ dự phòng mẹ đã cho hắn một kinh hỉ.Cha ở biên thành
không có tiểu thiếp, cũng không có thứ xuất.Không chỉ vậy mẹ còn phái
nha hoàn đắc lực qua.Có họ ở bên cạnh cha, hắn không lo lắng cha ở biên
thành nạp thiếp gì đó mà có thể giấu mẹ.Thực tốt.

Sau này hắn mới biết hắn thực nghĩ nhiều. Cho dù không có những người này mẹ cũng nắm rõ chuyện của cha như lòng bàn tay.

Hắn rất thư thái, chỉ cần không có thứ xuất, tiểu thiếp gì đó chỉ là
phù vân. Vì nếu cha không có thứ xuất, chỉ có huynh đệ hắn là con trai,
bất kể là kế thừa gia nghiệp hay khai chi tán diệp đều dựa vào huynh đệ
hắn, cha sẽ phá lệ coi trọng.Như vậy phân lượng của mẹ cũng đủ.Đến lúc
cha hồi kinh, bằng vào thân phận của mẹ còn sợ gì tiểu thiếp làm mưa làm gió.Hắn trừ được tâm bệnh này cả người đều thoải mái.Tâm tình tốt, thấy bộ dáng khả ái của tiểu bất điểm, nhịn không được nổi hứng đùa cợt.

Hồi kinh, mẹ quả nhiên bắt đầu bận rộn.Hắn có chuẩn bị tư tưởng nhưng không chuẩn bị cho việc thường có nhiều người lui tới.Đặc biệt là thái
tử phi.Hắn rất không thích.Nữ nhân này nhìn là biết người đã ma luyện
thành tinh, mẹ hắn là người thuần thiện như vậy sẽ dễ bị tính toán.

Hắn ở bên cạnh nghe mẹ khiêm tốn nói hắn tính tình quái gở, không làm người khác thích, sau này khẳng định không hòa đồng với người khác, rất lo lắng cho tiền đồ tương lai của hắn.

Hắn im lặng, hắn ngốc vậy sao? Đơn giản là nói ít một chút, không
khiến người thích như tiểu bất điểm. Không ngờ bị mẹ nói như thế thực
khiến người ta buồn bực.

Được rồi, đây là việc nhỏ.Vấn đề không phải chuyện thương hành và
ngân hàng sao? Đến mức làm phiền thái tử phi đến thăm dò? Nghĩ mẹ và
hoàng đế có khả năng thương lượng việc này, trong lòng thầm oán mẹ làm
thương hành và ngân hàng có bao lớn mà khiến nhiều người nhìn chằm chằm
như vậy.

Hắn rốt cuộc không nhịn được hỏi mẹ vấn đề này.Nghe mẹ nói hai sản
nghiệp này mỗi năm mẹ kiếm được hơn nghìn vạn lượng bạc. Lúc đó hắn
thiếu chút bị dọa ngất. Hơn nghìn vạn lượng bạc, vẫn nhớ đời trước thu
một năm của triều đình cũng không đến ba nghìn vạn. Hai sản nghiệp này
của mẹ một năm đã kiếm được hơn nghìn vạn lượng.Mà giá cả ở đây so với
đời trước của hắn cũng không khác biệt lắm. Nói cách khác bây giờ tiền
cũng không khác lắm so với đời trước.

Một năm mẹ hắn kiếm hơn nghìn vạn lượng, hắn nghĩ đến đây mà gân trán nổi lên cuồn cuộn.Hiện tại hắn rốt cuộc hiểu sao mẹ không muốn hắn biểu hiện quá mức yêu nghiệt.Có một người mẹ là phú quốc chi tài, một người
cha nắm giữ hơn mười vạn quân, nếu hắn biểu hiện quá mức yêu nghiệt, rất có thể sẽ bị diệt.

Được rồi, hắn đã biết tại sao mẹ lại được sủng ái như vậy.Mẹ hắn là
cây rụng tiền đó, hoàng đế có thể không cưng chiều sao?Nhưng thật nhìn
không ra mẹ lại thâm tàng bất lộ như vậy. Hơn một năm không hề phát hiện mẹ có thiên phú bực này! Chỉ tưởng là một nữ tử rất có tài hoa! Cho nên nói nhìn người không thể nhìn bề ngoài, chính là nói mẹ hắn.

Mẹ ra ngoài làm việc lần này khác với trước. Từ sáng sớm đến tối, cả
ngày không thấy bóng dáng. Cha là người bận rộn, mẹ cũng vậy.Nghĩ đến
đây, nhìn tiểu bất điểm khóc thương tâm gọi mẹ.Đỡ trán, xem ra hắn cũng
phải trở thành người bận rộn. Nếu hắn không làm gì, tiểu bất có thể
khiến cả nhà hỗn loạn.

Hắn nhìn mẹ ở bên ngoài bận rộn nửa ngày còn phải về dỗ tiểu bất
điểm, hỏi hắn có tốt không.Tiểu bất điểm rất hẹp hòi, hắn không thể rời
một bước.Ngay cả uống nước cũng không được bằng không sẽ khóc nháo không ngớt.Có điểm giống với Lý Triệu, điều này khiến hắn rất lo lắng.Cũng hạ quyết tâm, sau này cố gắng thay đổi, không thể giống Lý Triệu.

Mỗi ngày mẹ đều bận rộn ở bên ngoài, trở về còn phải thỏa mãn yêu cầu vô lý của tiểu bất điểm.Hắn kiến nghị mẹ đừng để ý đến tiểu bất điểm,
mẹ cười nói đây là nên làm, khiến hắn không khỏi lo lắng.

Hắn không lo mới là lạ, bận rộn như vậy còn muốn trông hai đứa bé bọn hắn. Hắn thực sợ thân thể mẹ không chịu nổi.Nhưng khiến hắn yên tâm một chút là thái y ba ngày sẽ đển chuẩn mạch một lần, không thấy thái y nói thân thể có vấn đề gì.

Tiểu bất điểm nháo nhiều, hôm nay mẹ rốt cuộc phát tính tình, không
để ý đến tiểu bất điểm. Tiểu bất điểm cũng là đứa bé lanh lợi, vừa thấy
tình huống không đúng liền lập tức hạ mình. Tiểu tử này, có bản lĩnh
thuận theo chiều gió, chỉ cần dẫn đạo tốt lớn lên không cần người ta lo
lắng.

Bên mẹ chậm rãi đi vào quỹ đạo, bên hắn liền có vấn đề.Hạ Dao cô cô
dạy hắn thời gian dài như vậy mỗi ngày chỉ để hắn làm một chuyện.

Hắn nhịn không được tố khổ với mẹ.Mẹ nói cho hắn một tin tức khiến
hắn rất ngạc nhiên.Hạ Dao là kỳ tài võ học, đứng trong mười tên cao thủ
thiên hạ.Tuy hắn có phần hoài nghi nhưng có hoài nghi cũng khẳng định
rất cường hãn.Chỉ có thể nhẫn nại nhiều hơn, không thể nóng vội.

Hắn nỗ lực học tập, nỗ lực luyện công, muốn hết thảy phải làm tốt
nhất.Hắn chăm chỉ như vậy không được mẹ khen ngợi trái lại chọc mẹ phát
sầu.Nói hắn vốn ưu tú, lại nỗ lực tiến tới như vậy, sau này tiểu bất
điềm sẽ gặp phiền toái.

Hắn rất buồn bực, hắn ưu tú sao lại khiến Minh Cẩn phiền phức! Chờ
nghe mẹ phân tích nói hắn quá ưu tú đệ đệ sẽ tự ti. Vốn là một đứa bé ưu tú sau này sẽ cho là mình tư chất bình thường.

Hắn nghe xong thì nghiêm nghị.Đời trước Chu Ngọc vẫn nói hắn ưu tú,
nhưng ban đầu hắn thật không nghĩ mình ưu tú.Cũng là sau này mới dần dần tốt hơn.

Hiện tại mẹ phân tích như thế thì thấu triệt vạn phần.Vốn hắn tư chất không tệ, các phương diện không đứng đầu nhưng cũng coi như trung
thượng đẳng.Kết quả có một ca ca yêu nghiệt, một đệ đệ thông tuệ càng
nổi bật hắn là một đống cặn bã. Đến nỗi hắn không có lòng tin với bản
thân.

Lúc này trong lòng hắn dâng kính ý với mẹ.Mẹ nghĩ tới mọi mặt cho huynh đệ hắn.

Hắn nghĩ một chút tình huống hiện tại, quyết định sau này chỉ biểu
hiện giống hài tử thông tuệ một chút là được rồi.Không chỉ để hoàng đế
bớt chú ý đến hắn mà còn vì tiểu bất điểm.

Mẹ thấy hắn thoái nhượng rất áy náy nói để hắn ủy khuất rồi.Mẹ vẫn lo hắn thấy bất công.Kỳ thực hắn nghĩ mẹ lo lắng quá mức. Hắn có thể không người mẹ nào tốt như mẹ, một mẫu thân đối với con cái rất tốt. Đời này
có mẹ tốt như vậy là ông trời chiếu cố hắn.

Mẹ bận như vậy còn dẫn bọn họ đến phủ Hạo thân vương.Hắn biết mẹ
không thích xã giao, càng không thích tiếp khách.Không chỉ mẹ nói vậy mà hắn cũng thấy thế. Vì trừ một số lần, những người khác căn bản là có
việc tìm đến. Lần này đi phủ Hạo thân vương làm khách hắn có thể kết
luận mẹ thuộc về loại vô sự không đăng tam bảo điện.

Xã giao là một chuyện rất nhàm chán, còn lãng phí thời gian. Cũng may chỉ nửa ngày, mẹ đã dẫn bọn hắn vê.

Đi phủ thân vương một chuyến thu hoạch không ít lễ vật. Mỗi cái đều
giá trị ngàn vàng.Nếu là đời trước còn có chút hứng thú, hiện tại, quên
đi.Không hứng thú, thứ tốt thấy nhiều liền miễn dịch.

Có đôi khi hắn nghĩ với người ngoài mà nói, bồn cầu nhà hắn cũng có
thể làm bằng vàng! Ừ, trên thực tế bồn cầu nhà hắn quả thực sang quý, vì chất liệu gỗ đắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.