Trong Lạc Cúc viện, Minh Cẩn đang phấn đấu chuẩn bị cho kỳ thi mùa
xuân. Bên cạnh có hai tiểu nha hoàn an an tĩnh tĩnh mài mực cho hắn.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân khẽ khàng. Minh Cẩn nghe
thấy âm thanh kia, nhíu mày không biết đang là thời khắc khẩn trương của hắn, không được quấy rầy sao?
Thu Hàn đi vào, nói với Minh Cẩn đang khó chịu: “Nhị thiếu gia, quận
chúa gọi người qua.” Mẹ cũng thật là, có chuyện sao không chờ đến lúc ăn cơm chứ.
Minh Cẩn phất tay một cái: “Nói với mẹ chờ ta làm xong phần bài tập
tiên sinh cho sẽ qua liền.” Hiện tại đang thời khắc khẩn trương, không
thể lãng phí dù chỉ một phút, một giây.
Thu Hàn cười nói: “Nhị thiếu gia, thế tử gia đã về. Đã đến Vinh Hòa
đường, quận chúa nói hôm nay ngài nghỉ tạm một buổi, cả nhà cùng đoàn
tụ.”
Minh Cẩn vui vẻ, không còn nghĩ lãng phí mới chả không lãng phí thời
gian gì nữa, lập tức bỏ bút lông trên tay xuống bước nhanh đi. Vừa đi
vừa oán giận nói: “Ca cũng thật là, về mà không nói một tiếng.” Lần
trước về nhà cũng là đột nhiên tập kích khiến hắn một chút chuẩn bị cũng không có. Nếu không phải vậy hắn đã ra tận cửa nghênh tiếp đại ca rồi!
Tuy oán giận nhưng Minh Cẩn nghĩ sắp gặp được ca ca đã hơn hai năm không thấy liền không nhịn được bước nhanh hơn.
Thu Hàn theo sau không nhanh không chậm, nghe Minh Cẩn nói vậy cười
nói: “Đại thiếu gia cũng là nhận mệnh lệnh mới về. Nhị thiếu gia, đại
thiếu gia cao hơn không ít.” Đại thiếu gia hiện giờ cao gần bằng tướng
quân rồi. Vóc người khôi ngô, tinh thần rất tốt.
Minh Cẩn làm như không nghe thấy Thu Hàn nói. Kỳ thực những năm này
hắn đã quen bỏ qua chuyện này. Mặc dù nói hắn lùn hơn ca ca nhưng so với người khác, đặc biệt so với đám học trò trong học viện Hải gia, hắn cao hơn đám thư sinh nhu nhu nhược nhược trong học viện Hải gia không ít,
thân thể cũng cường tráng hơn họ không biết bao nhiêu lần. Cho nên Minh
Cẩn không khó chịu vì lùn hơn ca ca.
Ca ca hắn 12 tuổi liền tòng quân, hiện tuy mới 16 tuổi nhưng cũng đã
làm quan tứ phẩm. Hiện tại trong quân đội danh tiếng lẫy lừng. Ca ca bây giờ là thiếu niên tướng quân nổi danh nhất Đại Tề. So với cha năm đó
danh tiếng chỉ có hơn chứ không kém! So sánh với ca ca, dựa theo lời mẹ
đó chính là tự tìm phiền phức cho bản thân.
Tuy rằng hắn có một ca ca lợi hại như vậy nhưng mà hắn cũng không
kém, khổ học hơn mười năm hiện tại đã là cử nhân. Đương nhiên cử nhân
không phải mục tiêu của hắn, mục tiêu của hắn là trạng nguyên lang khoa
này. Có danh trạng nguyên hắn cũng có thể khiến cha mẹ nở mày nở mặt
rồi.
Còn chưa tiến vào phòng chính đã nghe tiếng cười vui vẻ của mẹ. Minh
Cẩn bước nhanh hơn, đảo mắt đã vào chính phòng, thấy ca ca cao hơn mình
một cái đầu, mặc trường bào màu đen lập tức xông lên ôm nhiệt liệt.
Ca ca vỗ một cái đau đến nỗi mày nhăn lại. Ca ca cười mắng: “Tiểu tử
thối, đã 16 tuổi rồi mà còn động cái là ôm ấp, không thấy mất mặt sao?”
Tiểu tử thối này, hơn mười năm không sửa được tật xấu này, động chút là
ôm ấp.
Minh Cẩn ủy khuất kêu một tiếng: “Ca…. Đệ đã hai năm không gặp ca rồi, vừa gặp liền răn dạy đệ. Thật quá đáng.”
Ca ca ngắm kỹ hắn một hồi rồi kéo hắn vào trong viện: “Đến, để ca ca
xem võ nghệ có thụt lùi không?” Hắn không yêu cầu cao với Minh Cẩn, chỉ
cần không quên những gì đã học là được. Cho nên việc đầu tiên khi trở về là kiểm tra võ công của Minh Cẩn có thụt lùi không.
Minh Cẩn cảm giác mình rất bi ai, nhất dịnh sẽ bị ca ca hung hăn
thu thập một trận. Quả nhiên, thu thập xong ca ca còn bất mãn nói: “Còn
nói là phải bảo vệ mẹ nữa! Những gì học được đều rơi hết rồi, sau này tự bảo vệ mình cũng không được, sao còn bảo vệ mẹ chứ?”
Hắn nhịn không được ủy khuất nói: “Ca, hơn một tháng nữa sẽ đến kỳ
thi mùa xuân. Gần đây đệ đều bận chuẩn bị thi hội không có thời gian
luyện võ.” Hắn cũng không muốn buông nhưng tiên sinh mãnh liệt yêu cầu,
cha mẹ cũng nghe theo tiên sinh, hắn hiện tại ngoại trừ dậy sớm một chút ôn tập võ nghệ nào có thời gian luyện công. Sao có thể không thụt lùi
chứ?
Thấy ca ca còn muốn nói tiếp, hắn nhanh chóng nhìn Ôn Uyển đang mỉm
cười nói: “Mẹ, con thật không có biện minh, mẹ làm chứng cho con.”
Mẹ cười nói: “Minh Duệ, cha con mỗi ngày đều nhắc đến con. Chờ cha
con về để cha con luận bàn với con một chút, cũng để xem con tiến bộ thế nào.”
Hắn nhìn ca ca nhăn mày thì vui vẻ. Hăn biết vì sao ca ca nhăn mày,
bởi vì ca ca so tài với cha nào dám dốc hết toàn lực. Còn không bằng
luận bàn với dượng Võ Tinh! Nhưng cha lại rất thích so chiêu với ca ca.
Cha về liền đến gặp ca ca, đáy mắt có vui mừng cũng có kiêu ngạo. Mỗi lần thấy ánh mắt cha như vậy hắn luôn muốn gặp mẹ. Bởi gì… lúc này mẹ
sẽ quay sang mỉm cười với hắn. Giống như trấn an hắn vậy.
Kỳ thực hắn không quá khó chịu, cũng không đố kỵ. Ca ca kế thừa y bát của cha, trong mắt cha, ca ca không chỉ là con mà còn là truyền nhân
của người. Mà hắn lại đi con đường khác cha hoàn toàn tất nhiên không
thể giống ca ca khiến cha kiêu ngạo như vậy. Nhưng hắn có thể khiến mẹ
kiêu ngạo vì hắn kế thừa y bát của mẹ.
Mẹ vẫn lo lắng ca ca quá ưu tú khiến hắn thấy áp lực cho nên vẫn luôn không biểu dương ca ca trước mặt hắn lại còn tự cho là giấu được hắn,
kỳ thực hắn đều biết. Ca ca ưu tú như vậy hắn cũng thấy tự hào và kiêu
ngạo vì có một ca ca ưu tú. Kể ra cũng rất có mặt mũi. Còn nữa, người
như ca ca cả Đại Tề cũng chỉ có một người. Ngoại trừ ca ca, hắn tự nhận
là không còn ai có thể so với hắn. Người bên ngoài càng không có ai
khiến hắn tin phục. Đều là một đám ngu ngốc. Cho nên mới nói, mẹ lo lắng quá rồi. Ca ca ưu tú như vậy, hắn đúng là rất áp lực nhưng có áp lực
mới có động lực. Có tấm gương là ca ca hắn mới cảnh cáo mình không được
thư giãn, phải cố gắng phấn đấu.
Một nhà bốn người cùng nhau dùng bữa, trên bàn một nửa là đồ hắn
thích ăn, một nửa là ca ca thích. Người một nhà ăn uống rất vui vẻ.
Ăn xong mẹ liền kéo ba cha con ra ngoài tản bộ. Mỗi lần ăn xong chỉ
cần thời tiết tốt mẹ đều kéo ba cha con cùng tản bộ, đây đã thành nếp
hơn mười năm nay.
Cha hỏi ca ca rất nhiều. Chủ yếu vẫn là chuyện ca ca ở hải khẩu. Lần
này ca ca về là vì chuyện mở rộng Hổ Uy quân. Mở rộng Hổ Uy quân, cải tổ hải quân vẫn là nguyện vọng của mẹ. Sau khi có người nói cha mới biết
và rất tán thành. Cha với mẹ chờ đợi một lần đã chờ đợi khoảng mười năm. Hiện tại rốt cuộc đã được đặt lên ngự án, lần này ca ca về chính là nói kế hoạch cụ thể với ông cậu hoàng đế.
Hắn nắm tay mẹ, tựa bên người mẹ, lẳng lặng nghe ca ca nói công việc
cụ thể. Cha đứng bên cạnh thấy hắn làm vậy thì đen mặt, hung hăng lườm
hắn một cái. Bên đó, ca ca cũng tươi cười đầy mặt. Trong dáng vẻ tươi
cười đó đều là vui thích và nhẹ nhõm.
Hăn không nhịn được cũng cười. Nhưng không phải cười theo ca ca mà là cười lão cha keo kiệt của hắn. Đều đã bao nhiêu năm rồi, mỗi lần hắn ôm mẹ hoặc tranh thủ thời gian của mẹ là cha đều lộ ra gương mặt đen sì.
Quá hẹp hòi. Đó là mẹ hắn sao không được ôm chứ?
Ca ca nói rất cặn kẽ, cha không hỏi thêm gì. Mẹ mỉm cười lắng nghe, không nói một chữ, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Hắn thầm gật đầu, mẹ so với cha tốt hơn. Mẹ luôn rất kiên nhẫn nghe huynh đệ họ nói hết, cha thì sao, rất thích ngắt lời.
Sau khi tản bộ xong mẹ và cha vào thư phòng. Hắn kéo ca ca, để ca ca
kể cụ thể chuyện trong quân doanh. Tuy hắn không thích quân doanh, cũng
không quá muốn tòng quân nhưng hắn vẫn thích ca ca kể chuyện sinh hoạt
trong quân doanh cho hắn. Thích nghe ca ca kể quá trình mỗi lần thắng
trận.
Đang nói thì Linh Đông tới.
Hắn nhìn Linh Đông cao ngất, thầm nghĩ Linh biểu ca bây giờ càng ngày càng có phong phạm hoàng tử. Không đúng, phải nói là làm việc càng ngày càng có điểm giống ông cậu hoàng đế. Từ năm Linh biểu ca 11 tuổi liền
đi hoàng cung, ở cung Vĩnh Ninh, từ từ có được sự yêu thích của hoàng
đế. Nhưng mỗi lần xuất cung Linh Đông biểu ca đều đến phủ bọn họ.
Linh Đông biểu ca lớn hơn huynh đệ hắn hai tuổi, hiện đã 18. Cuối năm ngoái thành thân, cưới trưởng nữ của Đông đại nhân Lại bộ thượng thư.
Nghe nói là mẹ chọn cho.
Hắn cười nhạt với lời đồn này. Mẹ sẽ không làm chuyện như vậy. Rõ
ràng là ông cậu hoàng đế chọn trúng nên tứ hôn, bên ngoài lại nói thành
do mẹ chọn. Lại nói vốn Hải gia muốn gả nữ nhi Hải gia làm chính
thất của Linh Đông biểu ca kết quả lại bị mẹ chặn ngang một gậy. Thực là buồn cười, không nói phẩm tính, ngoại hình của cô nương Hải gia thế
nào, thì những cô nương Hải gia kia đều có quan hệ máu mủ với Linh Đông, để Linh Đông cưới nữ nhi Hải gia chẳng phải là thành thân với họ hàng
gần trong vòng ba đời rồi sao. Đến lúc đó sinh ra quái thai thì biết làm sao?
Tuy rằng trước đây hắn trêu cợt Linh Đông biểu ca nhưng hắn vẫn rất
thích vị biểu ca này. Ừ, chỉ kém cha mẹ và ca ca. Đáng tiếc Linh Đông
biểu ca bây giờ càng ngày càng nghiêm túc, chưa bao giờ dành thời gian
nói chuyện phiếm với hắn. Thấy ca ca, còn cùng ca ca bàn luận về tình
huống quân sự ở vùng duyên hải. Khụ, Linh biểu ca càng ngày càng giống
ông cậu hoàng đế, rất không thú vị.
Được rồi, so với biểu ca hắn càng không thích biểu cữu kia hơn. Rõ
ràng chỉ hơn bọn hắn vài tuổi, nhưng lại khiến bọn họ lùn hơn một
khoảng. Đã vậy còn rất thích xưng trưởng bối ở trước mặt bọn hắn. Từ nhỏ đã mặt dày mày dạn ở nhà hắn. Đáng ghét muốn chết. May là từ khi biểu
cữu không được người ưa thích này thành thân, không còn giữ tiếp thói
xấu cứ một khoảng thời gian lại đến nhà hắn, khiến hắn thấy ít đi.
Sau khi ca ca trở về hắn vốn tưởng La phu nhân và lão vương phi Thuần vương phủ sẽ tới làm khách! Như vậy hắn có thể gặp Mẫn Gia rồi! Từ lần
trước đã hơn nửa năm không gặp Mẫn Gia rồi. Nhưng khiến hắn thất vọng là họ đều không tới.
Nhắc đến vị hôn thê này của hắn, không biết có bao nhiêu người ước ao đố kỵ, hận hắn đâu! Hắn chưa từng thấy cô nương nào hấp dẫn hơn Mẫn
Gia. Mẹ hắn thực sự vô cùng anh minh, chọn cho hắn một thê tử mỹ mạo như hoa như vậy.
Mấy năm này mẹ cũng tạo đủ loại cơ hội cho hắn và Mẫn Gia chung đụng. Mẹ nói tình cảm thanh mai trúc mã là thuần khiết nhất, phải bảo vệ thật tốt. Hắn nghe lời mẹ tốn không ít tâm tư lấy lòng Mẫn Gia! Vì vậy còn
bị cha tàn nhẫn thu thập một trận.
Hắn rất nhanh thì biết ca ca trở về đầu tiên là vì chuyện mở rộng Hổ
Uy quân, một nguyên nhân khác là ca ca quay về tham gia võ khảo. Hắn rất buồn bực, với võ công của ca ca ở Hổ Uy quân không có mấy người là địch thủ, còn cần tỷ thí làm gì. Thế nhưng đáp án thu được khiến hắn không
tưởng tượng được. chủ ý này không phải từ người trước nay luôn chú trọng quy củ như mẹ mà từ cha. Là cha yêu cầu ca ca tham gia võ khảo.
Cha nói năm đó cha là Võ trạng nguyên cho nên muốn ca ca cũng phải
thành võ trạng nguyên. Mẹ châm chọc nói cha làm điều thừa, muốn được
người khác khen ngợi. Ca ca 16 tuổi đã là quan tứ phẩm, tội gì phải cùng người khác tranh một thứ tự. Nhưng cha kiên trì, giống mọi lần tranh
chấp, mẹ không lên tiếng, nhường cha. Chỉ để ca ca lại đi tỷ thí.
Theo cách nói của hắn, ca ca tỷ thí hay không đều là võ trạng nguyên. Nhưng cứ như vậy khiến Minh Cẩn rất áp lực, cuộc thi lần này nhất định
phải thành trạng nguyên lang. Để mọi người biết huynh đệ họ là văn võ
trạng nguyên. Cho nên khoảng thời gian kế tiếp hắn chú tâm vùi đầu vào
học hành, mỗi ngày đều làm đề, phá đề, giải đề. Khổ hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa hắn cũng không nói một tiếng.
Đêm trước ngày thi hội, phủ Thuần vương đưa lễ vật tới. Nói rõ là lễ
vật Mẫn Gia đưa tới, để hắn dùng trong hội thí. Điều này khiến hắn rất
hưởng thụ.
Hắn từ nhỏ đã nghe khoa cử có bao nhiêu kinh khủng, mẹ cũng bảo hắn
học võ cho tốt, nói đừng để bị té xỉu trong thời gian thi. Lúc trước hắn còn cười nhạt, sau này hắn rốt cuộc biết là mẹ anh minh thần võ. Thi
hương thì khỏi nói lúc thi hội có mấy sĩ tử bị đưa ra ngoài. Hắn cũng
không dám cười người ta, thực sự trong hoàn cảnh này một số người đã
không chịu nổi!
Lúc đi ra hai chân hắn cũng mềm nhũn. Chỉ là có uể oải, thấy một đám
người không rời trường thi, té xỉu ở đó vẫn cảm thấy sảng khoái. Nhìn
đi, gia còn có thể tự đi ra ngoài đây này!
Những ngày chờ đợi rất là dày vò.
Mẹ thấy hắn đừng ngồi không yên, đề nghị hắn ra ngoài đi dạo một
chút, lúc trở về đã có thành tích rồi. Minh Cẩn lại không đồng ý. Nếu
hiện tại tránh né ra ngoài sợ là cha lại nói hắn không có tiền đồ. Một
việc nho nhỏ là chờ đợi cũng không làm được, sau này còn có thể làm gì?
Cho nên hắn cắn răng chờ.
Lúc này ca ca đặc biệt tri kỷ, trong khoảng thời gian chờ kết quả dù
là ngày hay đêm đều ở cùng hắn. Cùng hắn nói chuyện, dẫn hắn ra ngoài
giải sầu. Buổi tối còn nói với hắn lúc mới tòng quân bị người châm biếm, còn nói ca không dễ dàng dẫn binh. Nỗ lực khiến hắn không lo nghĩ.
Có ca ca làm bạn, ba ngày rất nhanh đã trôi qua.
Lúc có thành tích, hắn có chút ủ rũ. Hắn không được đệ nhất, là người đứng thứ ba. Hắn rất phiền muộn, mục tiêu của hắn là phải làm trạng
nguyên lang, là một kẻ đứng thứ ba không đạt được mục tiêu của hắn.
Cha nói đứng thứ ba đã làm vẻ vang Bạch gia rồi. Nhưng sự cứng nhắc
trong lời nói khiến hắn càng thêm không thoải mái. Mục tiêu của hắn là
đệ nhất, đứng thứ ba đại biểu hắn đã thua.
Mẹ nói không cứng nhắc như cha: “Minh Cẩn, mẹ chỉ hi vọng con thành
một thám hoa. Thám hoa lang đại biểu cho thiếu niên lang anh tuấn phong
lưu tiêu sái tuấn lãng đầy bụng kinh luân.” Để thưởng cho hắn, cha còn
tự mình xuống bếp làm điểm tâm hắn thích ăn. Từ sau khi mẹ bị bệnh cha
liền không muốn mẹ mệt mỏi thêm. Trên chuyện làm ăn là không có biện
pháp, chuyện trong nhà có thể không mệt nhọc sẽ không để mẹ mệt mỏi.
Hắn biết mẹ vẫn muốn hắn thi đạt thám hoa mà không phải trạng nguyên. Lý do mà bây giờ mẹ nói ra thật khiến người ta giở khóc giở cười. Nói
thám hoa lang đẹp trai, trạng nguyên lang đều là lão nhân, nếu không thì cũng là đại thúc trung niên.
Nếu là trước kia khẳng định hắn sẽ cười cho qua nhưng lúc này hắn mở
miệng phản bác: “Mẹ, mẹ nói thi trúng trạng nguyên cơ bản đều đã quá 30. Năm đó Hải đại nhân, sư thúc (Tống Quý), Tô biểu cữu (Tô Hàng), đều là
trạng nguyên tuổi trẻ. Họ đều chưa tới ba mươi đâu!” Hải đại nhân và sư
thúc năm đó mới 20 đã thi đậu trạng nguyên, biểu cữu Tô Hàng cũng là hai mươi vừa xuất đầu đã trúng trạng nguyên. Sư thúc không nói, được sư
công công khai dẫn đi du lãm ngắm cảnh khắp nới. Ngoài ra Hải đại nhân
và biểu cữu Tô Hàng cũng đều là thiếu niên đầy hứa hẹn. Đương nhiên so
với ca ca bọn họ còn kém xa.
Lúc đó mẹ nhìn hắn đáy mắt chứa sự buồn bã. Hắn không biết sự buồn bã này có ý gì. Hắn hỏi mẹ, nhưng mẹ không nói. Hắn biết đó không phải
thất vọng, mẹ không yêu cầu cao với hắn, chỉ mong muốn hắn bình an, được làm điều mình thích.
Lại nói vẫn là ca ca tốt nhất. Nửa chữ an ủi cũng không có, trực tiếp thu thập hắn một trận, đánh hắn đau đến nỗi thiếu chút nữa không đứng
lên nổi. Lần này không giống những lần trước, lần này này xuống tay rất
độc ác.
Ca ca thấy bộ dáng nằm trên giường của hắn, ngày tuyết thêm sương
hung hăng tát hắn một cái. Không để ý hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Cười nhạo hắn, nói: “Không có tiền đồ, thi đứng thứ ba có gì quan trọng. Không phải còn có thi đình sao? Thi đình cho tốt nếu không sẽ không
thành trạng nguyên lang trở về. Cũng không phải không có tiền lệ. Còn
không có tiền đồ như vậy thì thám hoa lang cũng không có phần của đệ.”
Hắn khóc lóc nói: “Ca, ca cũng không phải không biết tính mẹ. Mẹ nhìn đệ đứng thứ ba nào có thể để đệ đứng thứ nhất. Đệ nhất là không có hi
vọng rồi.” Tính mẹ rất cổ hủ. Vẫn bảo huynh đệ họ phải khiêm tốn. Cả nhà hắn từ trước đến nay đều lo lắng, chỗ nào cũng điệu thấp. Dù là hắn hay cha vẫn luôn khiến mọi người chú mục điệu thấp ở đâu chứ?
Ca ca cười nói: “Đệ quản ý của mẹ làm gì? Mấu chốt là ông cậu hoàng
đế. Chỉ cần lúc thi đình đệ có thể đè đệ nhất và đệ nhị xuống, đệ tất
nhiên sẽ là trạng nguyên lang. Nếu vẫn thái độ kinh hãi như vậy, ông cậu hoàng đế không chỉ không cho đệ làm trạng nguyên lang còn sẽ thất vọng
về đệ.” Trạng nguyên lang là do ông cậu hoàng đế đích thân chọn. Đến lúc đó mẹ sẽ không đi, kết quả thế nào mấu chốt là ở thái độ của ông cậu
hoàng đế.
Đệ nhất là một người Giang Nam, một nơi có nhiều tài tử tài danh, năm nay 34 tuổi, nghe nói học phú ngũ xa (học thức uyên bác, sâu sắc).
Người đứng thứ hai là người Đông Gia, năm nay 27 tuổi. Thứ ba chính là
hắn. Ý Minh Duệ là luận tài năng hai người đứng trước không nhất định
bằng Minh Cẩn. Minh Duệ nói rất đơn giản, Minh Cẩn được hoàng đế yêu
thích, xuất nhập hoàng cung như chỗ không người, Minh Cẩn sẽ không luống cuống, đương nhiên quan trọng nhất là Minh Cẩn kiến thức rộng rãi, có
thực học, có thể nói Minh Cẩn chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa. Chỉ cần hắn nguyện ý, tuyệt đối có thể áp hai người đứng trước.
Hắn nghe xong thấy động lòng, nghĩ một chút phát hiện lời ca ca nói
quả thực quá đúng. Lập tức càng thêm bội phục ca ca. Chỉ là hắn lo như
vậy sẽ khiến mẹ nổi giận.
Ca ca cười gian nói: “Đệ bằng vào bản lãnh thi đậu đệ tam, trong thi
đình áp chế hai người kia trở thành trạng nguyên lang danh phù kỳ thực,
mẹ biết cũng không tức giận.” Minh Duệ nhận thấy đến lúc đó hoàng đế
chọn Minh Cẩn làm trạng nguyên, dù trong lòng bất mãn mẹ cũng không nói
gì. Răn dạy Minh Cẩn cũng có nghĩa là nói ông cậu hoàng đế thiên vị, mẹ
là người thông tuệ như vậy sẽ không quyết định làm chuyện ngốc nghếch.
Hắn thừa nhận ca ca khiến hắn động tâm. Để mẫu thân không cảnh giác,
hắn cố ý không gượng dậy nổi, chờ đến thời gian thi đình, trong điện
Dưỡng Hòa giảng giải ép hai người phía trước một tầng tất nhiên trạng
nguyên lang trừ hắn không còn có thể là ai khác.
Như ca ca suy đoán, mẹ không hề tức giận thậm chí còn hòa nhan nhuận
sắc (sắc mặt hòa ái) khiến hắn không yên, lo lắng là yên lặng trước bão
táp. Sự thực chứng minh ca ca thật anh minh thần võ, hắn lo lắng là hoàn toàn dư thừa, mẹ không chỉ không nói hắn nửa chữ mà còn tặng lễ vật cho hắn. Đây đã là lệ cũ, mỗi lần hắn đạt thành tích ưu tú hoặc khiến mẹ
hài lòng, mẹ đều có lễ vật thưởng cho hắn.
Hắn nhìn đáy mắt mẹ có sự buồn rầu, nghĩ sao cũng không thông, sao mẹ mặt ngoài thì vui mừng nhưng trong lòng lại lo lắng. Còn tưởng rằng
trong nhà có chuyện gì. Hỏi cha, cha nói mọi chuyện đều tốt, không có
chuyện gì. Hỏi ca ca, ca ca lắc đầu, gì cũng không nói…..
Mẹ bị hắn cuốn lấy không có biện pháp, cuối cùng nói: “Đến lúc đó con sẽ biết.”
Hắn không rõ, đến lúc đó, đến lúc đó là đến lúc nào? Sao hiện tại không nói cho hắn, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết?
Hắn thành trạng nguyên lang cũng không dễ, ca ca là võ trạng nguyên
đã sớm định rồi. Huynh đệ họ thành huynh đệ sinh đôi đầu tiên của Đại Tề thành văn võ trạng nguyên. Nhất thời oanh động thiên hạ, truyện vi mỹ
đàm (chuyện khiến người khác ca tụng).
Trong buổi tiệc rượu của hầu phủ, cha liền xa hoa một hồi, đãi tiệc
lưu động mười ngày mười đêm, chọc mẹ nói cha là nhà giàu mới nổi, cứ cao hứng mà đãi tiệc lưu động là hành vi của nhà giàu mới nổi.
Trong buổi tiệc tất nhiên là mời thân bằng hảo hữu đến. Minh Cẩn nhân cơ hội được gặp Mẫn Gia vẫn luôn ngày nhớ đêm mong. Đáng tiếc còn chưa
nói được hai câu Mẫn Gia đã ra ngoài. Tuy thời gian ngăn trong lòng Minh Cẩn vẫn ngọt ngào.
Tiệc vui đã qua, mẹ nói với hai huynh đệ hắn: “Sau này tử tôn đời
sau, mặc kệ là theo văn hay võ ít nhất phải là cử nhân mới có thể xuất
sĩ. Cái này viết trong gia quy.” Nói cách khác sau này tử tôn không đạt
được công danh thì sẽ không được nhập sĩ.
Một truyện vui như vậy mẹ hắn nói một câu khiến hắn lo lắng cho tôn
tử đời sau. Khi đó Minh Cẩn muốn phản bác nhưng tốc độ của cha nhanh
hơn.
Cha phản đối cũng vô ích, mẹ kiên trì không đổi, ca ca- người từ
trước đến nay luôn là hậu thuẫn trung thành của mẹ không có gì bất ngờ
liền đồng ý với mẹ: “Cha, mẹ nói rất có đạo lý. Nếu đến cử nhân cũng
không thi được thì nhập sĩ cũng chẳng có tiền đồ gì. Còn không bằng đi
làm những chuyện khác.”
Dưới tình huống bình thường, chỉ cần ca ca đồng ý cha đều nhượng bộ.
Lần này cũng không ngoại lệ. Những lời này của mẹ sau đó thực sự được
viết vào gia quy.
Kế tiếp chính là đại sự cả đời người của huynh đệ họ, hai huynh đệ
phải thành thân rồi. Ca ca trước hắn một bước, ngày lành định vào tháng
năm. Hắn vào ngày lành tháng sáu. Thật tốt, cuối cùng cũng có thể cưới
Mẫn Gia vào cửa. Sau này không cần ngày ngày tưởng niệm.
Tẩu tử tương lai hắn cũng quen, là đích nữ của dì Hoa – Di Huyên tỷ
tỷ. Di Huyên tỷ tỷ rất đẹp lại ôn nhu động lòng người, mẹ vô cùng thích
tẩu. Đương nhiên hắn cũng thích chị dâu tương lai này.
Ca ca không có nửa điểm nhiệt tình với chuyện thành thân. Hỏi ca có
vui không ca nói vui. Thế nhưng hắn lại không thấy một chút vui vẻ trên
mặt ca.
Hắn rất kỳ quái. Thành thân không phải chuyện vui cả đời người sao?
Sao ca lại thờ ơ như vậy, hỏi có phải ca có người trong lòng không thì
ca nói không có. Nếu không có người trong lòng, Di Huyên tỷ tỷ tốt như
vậy sao ca không hề có chút kích động nào. Hắn vừa nghĩ qua một tháng
nữa là đến ngày đại hôn, sẽ cưới Mẫn Gia về nhà. Hắn lại đặc biệt hưng
phấn, hưng phấn đến nỗi tối không ngủ được. Nhìn ca ca thế này hắn thật
không hiểu được.
Ca ca thấy bộ dáng nghi hoặc không hiểu của hắn, thản nhiên nói: “Vui thì cũng có vui. Sớm qua cái tuổi trẻ này rồi.”
Hắn buồn bực, ca ca rốt cuộc là học ai vậy? Mẹ rất hiểu chuyện, lúc
nhỏ như tiểu đại nhân là vì mẹ từ nhỏ phải nhận hết mọi khổ sở, phải tự
mình bảo vệ mình. Nhưng huynh đệ họ từ nhỏ đã được mẹ nâng trên tay, mẹ
không để họ chịu dù chỉ một chút ủy khuất, vị đắng càng chưa ăn qua (tự
chuốc lấy khổ không tính). Tại sao hắn luôn cảm thấy ca ca hình như nhận hết mọi khổ sở của nhân gian?
Hỏi mẹ ư, mẹ cơ bản đều cười bảo hắn thông cảm. Nhưng thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ thở dài. Tại sao thở dài mẹ cũng không nói nguyên do. Hỏi cha,
cha nói có một loại người từ nhỏ chính là như vậy. Ca ca hắn là người
như vậy.
Làm sao lại sinh ra loại người như vậy? Không phải hắn bất hiếu muốn
nói cha hắn nói lời thừa ,có lúc hắn thực không cách gì nói chuyện với
cha, ừ, theo cách nói của mẹ, cha con hai người chính là vô pháp câu
thông. Cha kém mẹ không chỉ một chút. Cũng không hiểu năm đó sao mẹ lại
coi trọng cha. Lời bất hiếu thì cha hắn chính là mãng phu. Nhìn ca ca
hắn xem, cũng là tòng quân vào quân doanh, ca ca có văn hóa tư dưỡng.
Còn cha thì sao, trừ viết chữ đẹp ra thì cái gì cha hắn cũng kém. Thưởng trà không biết, còn nói lãng phí thời gian.
Được rồi, hắn biết là bất hiếu. Nếu để mẹ biết hắn có thể tưởng tượng cha sẽ tức giận đến mức nào. Cha tuy có không ít khuyết điểm, cũng bất
công thương ca ca hơn nhưng công bằng mà nói cha cũng rất thương hắn.
Đương nhiên thương yêu nhất chính là mẹ, một mực coi mẹ như bảo bối mà
đối đãi.
Trước ngày ca ca thành thân hắn lấy được một tập tranh xuân cung, xem này đệ đệ như hắn đã làm hết phận sự a! Rất sợ ca ca hắn không biết
động phòng hoa chúc sớm kiếm thứ tốt như vậy đưa qua.
Nào biết ca ca nhìn cũng không nhìn nói hai chữ : “Không cần.”
Trước ngày ca ca thành thân, cha dâng sổ con nhường tước. Một vài
ngày sau ông cậu hoàng đế liền hạ chỉ. Ca ca thừa tước thành Thần Vũ
hầu.
Lúc đó hắn buồn bực, sao đang yên đang lành cha lại nhường tước. Cha
hiện tại mới hơn 40 tuổi, người ta đều già rồi mới nhường tước vị.
Hỏi mẹ, mẹ cười không nói. Hỏi cha, cha trừng mắt nhìn hắn khiến hắn
không dám hỏi tiếp. Hỏi ca ca, ca ca nói sẽ sớm biết. Ai cũng như đánh
đố hắn. Hắn cũng không truy cứu nguyên nhân nữa. Đến lúc đó sẽ biết, vậy thì chờ đi.
Hỉ yến, kiểu gì tân lang cũng phải uống rượu, ngày thường ca ca đều
là bộ dáng nghiêm túc, hôm nay cũng chạy không thoát. Linh Đông biểu ca
còn tốt, thối biểu cữu thật đáng ghét, không đỡ rượu cho ca ca. Không có cách nào, lúc này, người làm đệ đệ không đứng ra thì còn đợi lúc nào.
Dù thế nào cũng không thể để ca ca không động phòng hoa chúc được.
Bất cứ giá nào, dù bị chuốc say túy lúy.
Nếu không phải nha hoàn bên người kêu có khi hắn bỏ qua luôn việc
chào hỏi. Lúc chào hỏi, Minh Cẩn thấy ca ca vẫn là bộ dáng kia, không
buồn không vui. Bộ dáng này đâu giống tân hôn, cứ như hoàn thành nhiêm
vụ vậy. Minh Cẩn không hiểu ca ca liền tự an ủi mình đừng nghĩ nhiều,
nghĩ nhiều nhức đầu.
Thực ra Di Huyên tỷ tỷ, ừm, hiện tại phải gọi chị dâu rồi. Khuôn mặt
chị dâu luôn e thẹn, không hề để ý chuyện gương mặt đại ca không có quá
nhiều biểu tình.
Ca ca thành thân không vui không buồn, nhưng hắn thì khác. Nghĩ đến
việc sắp cưới Mẫn Gia về nhà, hắn liền vui đến mức không ngủ được.
Hắn hoàn toàn không ngờ trước ngày thành thân ông cậu hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ, tứ phong hắn thành Văn Thành hầu. Thế tập võng thế (hầu
tước truyền từ đời này qua đời khác).
Lúc đó cả người hắn đều bối rối, cha mẹ giải thích với hắn, ca ca
giải thích cho hắn: “Minh Cẩn, không phải chúng ta gạt đệ mà là lúc đó
sợ ảnh hưởng đến tâm tình của đệ. Ta kế thừa tước vị của cha mà đệ được
mẹ che chở. Vì mẹ có công lao hãn mã (công lao to lớn) cho Đại Tề, một
tước vị thế tập võng thế cũng không tính là gì.”
Lúc này hắn mới biết tại sao ca ca muốn nhận tước. Bởi vì cha, mẹ còn có ca ca đều biết hắn cũng sẽ có tước vị!
Ca ca lo lắng hắn sẽ có tâm lý bài xích, cho nên ca nói với hắn hồi
lâu. Hẵn bĩu môi một cái, kỳ quái hỏi: “Ca, ca có thể kế thừa tước vị
của cha sao đệ không thể kế thừa tước vị của mẹ? Được mẹ che chở cũng
không phải chuyện mất mặt gì?”
Ca ca lần đầu tiên bị hắn nói á khẩu không nói được gì.
Hắn cũng rất được, cha quá coi thường hắn rồi. Hắn được mẹ che chở
đâu có gì mất mặt. Có gì mà gánh nặng tâm lý! Hơn nữa nhà họ hiện một
nhà song hầu hắn và ca ca đều thành hầu. Chuyện rất có mặt mũi! Một nhà
song hầu, danh tiếng nhà họ được đẩy lên vị trí cao nhất.
Tứ phong hầu tước, tất nhiên là sẽ có hầu phủ. Mà hầu phủ của hắn là
tòa nhà năm ngoái mới xây xong. Lúc đó hắn không biết đó là phủ đệ của
mình, chỉ cho rằng đây là biệt viện mẹ sửa lại. Hắn hoàn toàn kỳ quái
tại sao biệt viện này lại sửa giống phủ quận chúa như vậy? Giờ mới biết
phủ đệ này là dựa theo bố cục phủ quận chúa xây lại. Vì hắn từng nói
thích phủ quận chúa, muốn cả đời sống trong phủ quận chúa.
Sau khi tiếp thánh chỉ mẹ nói với hắn, hắn thành thân không ở phủ
Thần Võ hầu, cũng không ở phủ quận chúa mà ở phủ Văn Thành hầu.
Lúc đó hắn phản đối, ca ca thành thân thì ở phủ Thần Võ hầu không ai
nói gì nhưng hắn thành thân sao lại ở phủ Văn Thành hầu chứ? Hai huynh
đệ thành thân đều không ở phủ quận chúa, điều này khiến hắn rất bất mãn. Nhưng mẹ kiên trì, ca ca và cha cũng không phản đối, hắn phản đối cũng
không được gì. Nói tới nói lui phủ quận chúa vẫn là do mẹ định đoạt. Cha và huynh đệ hắn chỉ có thể nghe phân phó.
Những nữ tử khác đều tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử mẹ hắn thì khác, tại gia không để ý đến người kia, xuất giá thì cha
hoàn toàn nghe lời mẹ, ca ca là người mẹ nói gì nghe nấy, chỉ có hắn còn đưa ra ý kiến phản đối nhưng bình thường đều bị cha và ca ca dạy bảo
cho nên biện pháp tốt nhất là nghe lời mẹ.
Hắn đã ngần này tuổi, chờ đợi bao nhiêu năm cuối cùng cũng đợi đến
ngày thành thân. Nghĩ thôi cũng khiến hắn ngủ không yên! Rốt cuộc đợi
được đến ngày thành thân.
Đêm trước ngày thành thân, hắn nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được. Vừa mới chợp mắt thì đã bị người gọi dậy.
Lúc bái kiến nhạc phụ đại nhân, nhạc phụ đại nhân nhìn hắn có chút
ngây người. Hắn từng nghe tin đồn nói năm đó mẹ và nhạc phụ đại nhân là
thanh mai trúc mã, thiếu chút nữa đã thành thân. Sau này cha hắn hoành
đao đoạt ái, chia rẽ mẹ và nhạc phụ đại nhân, cha mạnh mẽ cưới mẹ.
Đương nhiên hắn cũng chẳng để ý đến lời đồn này. Với tính tình bưu
hãn của mẹ, nếu thật muốn thành phu thê với nhạc phụ đại nhân, cha có
bản lãnh đến mấy cũng không chia rẽ được. Cũng không biết kẻ xấu xa lòng dạ hiểm độc nào bôi xấu danh tiếng cha hắn.
Nhưng cũng may mắn là mẹ và nhạc phụ đại nhân không thành. Tuy từ nhỏ cha ở biên thành, trước năm tám tuổi chưa từng thấy mặt cha, sau khi
cha trở về rất nghiêm khắc với hắn, bình thường đều vuốt mặt không nể
mũi răn dạy hắn, lại còn thiên vị nhưng nếu nhạc phụ đại nhân thành cha
hắn, hắn vẫn không muốn. Cha hắn là đại nguyên soái anh minh thần võ,
dựa vào quân công mình lập được mà thành Thần Võ hầu. Sau khi công thành danh toại cam nguyện thoái ẩn, ở cạnh mẹ con hắn, đâu có không đáng tin như nhạc phụ đại nhân. Ba, năm năm không về nhà, chuyện trong nhà cũng
không quản. So với anh vợ hắn vẫn là người vô cùng hạnh phúc.
Hôm đó rốt cuộc hắn đã cưới được người vẫn luôn tâm tâm niệm niệm
trong lòng về. Khi mở khăn voan, tất cả mọi người trong phòng đều hút
khí. Minh Cẩn cũng nhìn đến ngây người, hồn đi đằng nào. Tân nương của
hắn thực quá đẹp, đẹp giống Hằng Nga hạ phàm. Nguyện vọng từ nhỏ của hắn là cưới mỹ nhân đệ nhất thiên hạ về làm vợ, hôm nay rốt cuộc đã thực
hiện được.
Trong hỉ yến, ca ca vô cùng tri kỷ giúp hắn đỡ rượu. Vào lúc đó hắn
mới biết được tửu lượng của ca ca tốt hơn bắn biết bao nhiêu lần. Uống
nhiều như vậy mà vẫn chưa say. Ngày đại hôn của ca ca, hắn không giúp ca ca cản rượu ca ca cũng sẽ không say.
Có ca ca ở trước chống đỡ, đêm đó hắn cũng không uống quá nhiều rượu. Lúc quay về tân phòng vẫn vô cùng thanh tỉnh. Sau khi tắm rửa xong,
nhìn tân nương xinh đẹp e thẹn trên giường, hắn vui mừng nhào tới. Chỉ
là y phục tân nương có rất nhiều nút buộc, cuối cùng hắn không nhịn
được, tìm kéo muốn cắt hết nút buộc ra, đáng tiếc Mẫn Gia không phối hợp nói hỉ phục bị cắt là điềm gở. Hắn không có biện pháp chỉ có thể chịu
đựng cởi từng nút, từng nút một.
Khi hai người đã trần trụi, hắn làm theo quyển sách kia miêu tả nhưng lăn qua lăn lại nửa ngày cũng không nhập môn, gấp đến độ hắn thực sự
chảy mồ hôi trán! Mấy thứ trong sách đều là gạt người, thật gấp muốn
chết.
Mẫn Gia rất ngoài ý muốn khi thấy hắn luống cuống tay chân. Tuy ánh
mắt kinh ngạc chỉ là thoáng qua nhưng hắn vẫn rất ảo não. Lúc này không
khỏi oán giận mẹ. Lúc đó cha muốn tìm nữ nhân dạy hắn chuyện phòng the
nhưng bị mẹ phản đối. Nếu có người chỉ đạo thì đã không lúng túng như
hiện tại. Cũng không biết sao ca ca lại khí định thần nhàn như vậy. Sớm
biết vậy đã đi học hỏi kinh nghiệm từ ca ca.
Dưới sự phối hợp của Mẫn Gia lăn qua lăn lại nửa ngày cuối cùng cũng
tiến vào đáng tiếc rất nhanh thì xong chuyện. Ngay lúc cái kia của hắn
uể oải không xong thì thật may Mẫn Gia thiện giải nhân ý, khiến hắn một
lần nửa nâng lên ý chí chiến đấu, rốt cuộc kiếm lại lòng tin.
Hai người lăn qua lăn lại cả đêm vậy mà ngủ quên.
Đến khi người bên ngoài nói trời đã sáng, nhìn bộ dáng gấp gáp của
Mẫn Gia, hắn lập tức trấn an: “Đừng lo, lần trước tẩu tử cũng là giờ này mới đi kiến lễ.” Mẹ lần trước cố ý căn dặn không muốn bọn hắn dậy sớm.
Mẹ đối xử bình đẳng, đối với ca ca, chị dâu như vậy thì đối với vợ chồng hắn tất nhiên cũng thế.
Vợ vẫn bất an, đến nơi rồi hắn thấy mặt mẹ tươi cười vui vẻ, sắc mặt
cha lại có chút đen sợ là hận không bôi đen được cả phòng. Nghĩ rằng tin đồn tuy không thật nhưng cha không thích nhạc phụ đại nhân là khẳng
định.
Cũng may cha cũng chỉ đen mặt thôi, ngược lại không nói câu gì khó
nghe. Tặng lễ gặp mặt cũng đầy đủ khiến sắc mặt vợ hắn hòa hoãn một
chút.
Tân hôn yến, mẹ cho một tháng nghỉ kết hôn. Nói là thời kỳ trăng mật. Được rồi, hắn và Mẫn Gia có một kỳ trăng mật ngọt ngào như mật.
Ca ca phải về hải khẩu, bây giờ ca là thống lĩnh của Hổ Uy quân, rời
đi ba tháng đã là khoảng thời gian rất dài. Hổ Uy quân mở rộng thành hải quân là chuyện đã định. Còn lại chỉ xem hành động thế nào, chuyến này
ca sợ là sự vụ rất nhiều.
Lúc này mẹ nói để chị dâu theo ca ca đi hải khẩu. Lý do của mẹ cũng
rất đơn giản, không có đôi phu thê tân hôn nào lại chia lìa. Mẹ vẫn chờ
ôm cháu nội đây! Ca luôn rất nghe lời mẹ, mẹ nói sao thì làm vậy nhưng
lần này lại ngoại lệ, không chịu đồng ý. Nói muốn để chị dâu ở kinh
thành hầu hạ cha mẹ như vậy mới yên tâm.
Mẹ không đồng ý, còn nói Bạch gia không có thiếp thất hơn nữa mẹ cũng chỉ nhận con vợ cả thứ xuất hết thảy đều không nhận.
Ca không phủ nhận mẹ chỉ nhận con vợ cả nhưng kiên trì không cho chị
dâu theo. Tính ca rất cứng rắn, nói không mang theo thì sẽ không mang
theo. Đây là lần đầu tiên hắn thấy ca ca ngang ngược. Ca ca như vậy rất đẹp trai, đến một người nói gì làm nấy như mẹ cũng chỉ có thể thỏa
hiệp.
Khi đó hắn nhìn ca ca thông minh cả đời hồ đồ nhất thời này của mình, ca ca chẳng lẽ không biết mẹ luôn quyết định rồi thì sẽ không thay đổi. Giờ đáp ứng rồi nhưng chờ ca ca đi không đến mười ngày liền đưa chị dâu đi hải khẩu. Chờ chị dâu đến hải khẩu rồi chẳng lẽ còn có thể đưa người trở về. Nhưng hắn mới không nói đâu, tránh đến lúc đó mẹ lại mắng hắn.
Trước khi ca ca đi, kéo hắn đi uống rượu. Cũng trong buổi tối này ca ca nói với hắn rất nhiều, rất nhiều.
Trong buổi tối đó hắn rốt cuộc hiểu lo lắng trong đáy mắt mẹ là gì.
Thì ra mẹ lo lắng sau này không thực hiện được nguyện vọng của mẹ, sợ
hắn oán giận. Trước kia hắn từng nói có mộng tưởng muốn làm chủ một
phương, chỉ là nói đùa thôi cũng không phải thực sự làm chủ một phương.
Mẹ thực sự lo lắng quá. Hắn có chút không hài lòng về mẹ, mẹ quá coi
thường hắn.
Ca ca thấy hắn không nói gì, cho là hắn khó chịu, vẻ mặt xấu hổ nói:
“Ta nhất định phải đi con đường này. Đệ nếu nhận định con đường này là
con đường đệ nhất định phải đi thì đệ cứ đi đi, không cần lo lắng cho
ta.” Đây là nguyện vọng cả đời của hắn, hắn quyết không bỏ qua. Minh Cẩn nếu kiên trì làm tể tướng vậy cứ tranh thủ. Về phần sau này là chuyện
của sau này. Nếu tương lai hoàng đế nổi sát tâm với huynh đệ họ, hắn
cũng sẽ không ngồi yên chờ chết.
Hắn bật cười vui vẻ: “Ca, ca cứ buông tay làm chuyện muốn làm. Đệ vẫn chờ ca thành đại nguyên soái thứ hai của nhà chúng ta.” Nguyện vọng từ
nhỏ của ca ca là thành đại tướng quân. Để làm đại tướng quân, từ hai
tuổi ca ca đã bắt đầu tập võ. Vẫn khắc khổ nỗ lực, chưa từng nghỉ ngơi
dù chỉ một ngày đêm. Sao hắn có thể vì vậy mà trách ca ca? Còn nữa làm
tể tướng không phải mộng tưởng của hắn, khi đó chỉ là thuận miệng nói,
giấc mộng của hắn là ăn ngon uống tốt chơi vui.
Ca ca vỗ vai hắn: “Ca ca phải đi hải khẩu. Trong nhà liền nhờ đệ. Cha mẹ đều giao cho đệ.”
Hắn trịnh trọng gật đầu: “Ca, ca yên tâm, đệ sẽ chiếu cố cha mẹ thật
tốt. Đệ cũng sẽ làm hết phần hiếu của ca. Ca an tâm làm chuyện ca muốn
làm đi.”
Cha mẹ còn thì không thể đi xa. Ca ca đã đi rồi hắn không thể cũng đi nốt. Mẹ lo lắng cho họ như vậy, sao hắn có thể đi được? Năm đó hắn rời
kinh thành hơn nửa năm ngày nhớ đêm mong mẹ. Lại trở về kinh thành cũng
đã quyết định cả đời này sẽ hầu hạ dưới gối, không rời xa mẹ nữa.
Đêm hôm đó hai huynh đệ đều uống say. Hạ nhân không dìu bọn hắn về
viện mình mà để bọn hắn ngủ trên một giường, hôm sau tỉnh lại hắn và ca
ca nhìn nhau cười.
Ca ca đi, không lâu sau chị dâu được mẹ đưa đi hải khẩu.
Hắn và Mẫn Gia cũng trải qua một tháng ngọt ngọt ngào ngào. Sau tuần
trăng mật, hắn phải đi Hàn Lâm viện. Làm trong Hàn Lâm viện ba năm cũng
có chút khô khan. Nhưng mẹ lại nhất quyết muốn hắn ở đó ba năm.
Mấy con mọt sách trong Hàn Lâm viện chướng mắt hắn, từ ánh mắt có thể thấy dường như muốn nói trạng nguyên lang như hắn danh bất phù kỳ thực
(thực lực không xứng với thanh danh). Hắn biết những người đó đố kỵ hắn, đố kỵ trắng trợn. Mẹ nói không có người nào tài trí bình thường mà lại
bị ghen ghét, có thể thấy hắn là một nhân tài, một đại nhân tài.
Thời gian dài, biết rõ những người này hắn lại càng không thèm để ý
những người này. Ngoài miệng thì đầy đạo đức nhân nghĩa, bài xích hắn
thể hiện mình thanh cao, kỳ thực sau lưng hắn lại chẳng ra gì, ăn uống,
chơi gái, bài bạc mọi thứ đều có chỉ là không làm lộ liễu, bọn họ ngầm
làm.
Mẹ muốn hắn an tâm, nói Hàn Lâm viện là chỗ mài dũa tính tình cho
hắn. Nếu không phải do mẹ áp chế, hắn thật không muốn ngốc ở chỗ toàn
thư sinh hủ lậu đó.
Mỗi lần mẹ nhìn hắn tố khổ đều cười trấn an. Nhưng đáy mắt mẹ lại có
lo lắng. Nói với tính tình này sợ là không thể thuận buồm xuôi gió.
Hắn biết mẹ lo lắng gì. Vốn muốn nói nhưng lại nghĩ lại thì nói cũng
chỉ khiến mẹ nhẹ lòng chứ không để mẹ thực sự tin tưởng. Chỉ có thể tìm
cơ hội thích hợp bàn vấn đề này với mẹ.
Thành thân ba tháng, Mẫn Gia mang thai. Hắn rất vui, hắn sắp làm cha
rồi. Thật tốt, hắn cũng sắp làm cha. Mẹ cũng rất vui mừng, lẩm bẩm sinh
cho mẹ một cô cháu gái trắng trắng mập mập. Còn rất tận tâm để ma ma
chiếu cố Mẫn Gia, truyền thụ cho Mẫn Gia không ít kinh nghiệm.
Hộ lớn, chủ mẫu mang thai, người làm vợ đều an bài thông phòng, Mẫn
Gia cũng không ngoại lệ. Chỉ là an bài thông phòng hôm trước, hôm sau
Mẫn Gia đã bị mẹ gọi lên, lúc về khóe mắt hồng hồng, hắn không hiểu sao
mẹ lại trách Mẫn Gia?
Hắn còn chưa hỏi mẹ, mẹ đã hung hăng khiển trách hắn một trận. Nói
thời điểm nữ nhân mang thai là yếu ớt nhất, sao hắn có thể ôm nữ nhân
khác như vậy, đây không phải chuyện một người chồng nên làm.
Lúc đó hắn rất khó hiểu, nữ nhân này cũng không phải hắn tìm. Là Mẫn
Gia tìm cho hắn, hơn nữa hắn lại không muốn nha hoàn kia. Mẹ phát hỏa
cái gì?
Mẹ nghe hắn không thu nha hoàn đó thần sắc cũng hòa hoãn lại. Nói với hắn: “Nam tử Bạch gia không được cưới vợ bé. Cháu gái mẹ phải là con vợ cả, thứ xuất mẹ mới không hiếm lạ.” Nói xong bảo hắn đối với Mẫn Gia
tốt một chút.
Lúc đó hắn bĩu môi, hắn với Mẫn Gia rất tốt. Tuy không không thể như
cha mẹ thành thân đã 16 năm mà vẫn ân ân ái ái nhưng tình cảm vợ chồng
vẫn ngọt ngọt ngào ngào.
Mẹ nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn, lắc đầu nói lời không tín nhiệm
hắn: “Nếu con có thể như cha, kiên trì 16 năm mẹ mới yên tâm.”
Hắn không phục. Mẹ vẫn luôn nói hắn có tiềm chất làm hoa hoa công tử. Hắn nào có lăng nhăng, trong mắt hắn, trong lòng hắn chỉ có một Mẫn
Gia. Trông mong nhiều năm, giờ đã lấy về nhà hắn tất nhiên sẽ coi Mẫn
Gia như bảo bối mà yêu thương. Đâu có thể có tâm tư khác. Hắn không hiểu mẹ, sao lại nói hắn không bình tĩnh, không tin hắn? Nhận định hắn là kẻ có mầm móng phong lưu. Nếu mẹ tin tưởng hắn như tin tưởng ca ca hắn sẽ
rất hài lòng. Nhưng không tin hắn sẽ chứng minh cho mẹ xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com