Ôn Uyển đang thương lượng với Hạ Dao thì Hạ Ngữ tới bẩm báo: “Quận chúa, sắp tới 16 tháng 10, những thứ cần chuẩn bị đã an bài thỏa đáng, hiện nay chỉ còn lại người tới dự lễ. Quận chúa, đây là danh sách căn cứ theo phân phó của quận chúa để phác thảo, mời quận chúa xem qua.”
Ôn Uyển gật đầu, nàng đối vơi mấy người này đều rất yên tâm, nếu đã nói chuẩn bị thỏa đáng thì xác suất sai lầm đều rất thấp. Xem qua danh sách giản lược, bên trong có Tam hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục Hoàng tử, còn có La Thủ Huân, Yến Kỳ Hiên và một đám người.
Lúc bắt đầu Ôn Uyển vốn chỉ muốn mời Hạo Thân vương, Thuần vương, ông sư của nàng Tống Lạc Dương và mấy nhà nho tới xem lễ. Dựa theo ý tứ của nàng, có ba người này là đủ phân lượng. Nhưng sau Hạ Dao thấy làm thế không thỏa đáng, chuyện này đã gây ra tranh luận lớn trên triều đình, cứ âm thầm không rõ ràng trôi qua thì không nên. Làm sao cũng phải mời đủ người. Cho dù không mời tất cả, thì những người nên mời đều không thể không mời, dĩ nhiên có tới hay không là chuyện của bọn họ.
Ôn Uyển thật tình suy nghĩ về đề nghị của Hạ Dao. Chuyện lần này huyên náo như vậy, nếu giờ nhàn nhạt vô thanh vô tức thu đồ đệ, quả thật không nên. Cho nên Ôn Uyển quyết định mời tất cả các vương gia quyền thế quý trọng, các hoàng tử, và mấy vị đại nho bạn bè Tống Lạc Dương đều được mời tới. Dĩ nhiên, Ôn Uyển làm đủ tư thái, còn về phần những người đó có tới hay không thì tùy bọn họ.
Tống Lạc Dương nhận được thiếp mời, tâm tình vui vẻ. Có thể thấy Ôn Uyển thu học sinh, một nữ tử thu học sinh, ông là ông sư cũng có thêm vinh dự a. Dĩ nhiên Tống Lạc Dương mong đợi sau này Ôn Uyển có thể chuyên tâm vào sự nghiệp giáo dục, đừng đi theo con đường làm ăn, chính là lãng phí thời gian, làm bẩn Ôn Uyển nhà ông nha.
Về phần mấy đại nho khác, sau khi Tống Lạc Dương biết Ôn Uyển cũng gửi thiếp mời cho bọn họ, liền phái gã sai vặt thiếp thân đi hỏi bọn họ có đi hay không, nhất định phải cho một câu trả lời chính xác, chắc chắn. Tống Lạc Dương tỏ vẻ, nếu người nào dám nói không đi, hắn nhất định trở mặt.
Mọi người vốn cũng đã định đi, nghe thấy Tống Lạc Dương nói trở mặt không khỏi lắc đầu, ông Tống này càng lớn tuổi càng giống trẻ con.
Hạo Thân vương nhận được thiệp mời, cười to, điều này cũng trong suy đoán của ông: “Nha đầu này thu học sinh mà chuẩn bị thanh thế lớn như vậy. Vừa lúc, có thể gặp Ôn Uyển nói chuyện một chút.” Hạo Thân vương biểu lộ mình có hứng thú, nhưng cụ thể thì không rõ ràng, lần này đi vừa dịp hỏi xem Ôn Uyển có tính toán gì?
Tâm tình Kỳ Mộ cũng rất vi diệu. Ôn Uyển khua chiêng gõ trống lớn như vậy để thu học sinh cùng biểu hiện của nàng trong quá khứ khác nhau một trời một vực. Kỳ Mộ cũng lo lắng tới dụng ý chân chính của Ôn Uyển. Mặc dù hắn cho rằng việc Ôn Uyển muốn đỡ Linh Đông thượng vị, xác suất là rất thấp, nhưng thấp không phải là không có.
Kỳ Mộ không nắm bắt được, thương nghị cùng mấy phụ tá. Mọi người đều không đoán nổi rốt cuộc quận chúa có ý gì? Nhưng đều nói “Binh tới tướng đỡ, nước tới có đất chặn, nên yên lặng theo dõi kỳ biến.”
Kỳ Mộ có cái gì cũng chỉ yên lặng ở trong mật thất thương nghị cùng phụ tá, nhưng ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên thì không giống thế, hắn trực tiếp xác nhận, Ôn Uyển trịnh trọng như thế, là lòng muông dạ thú: “Xem ra bổn vương suy đoán không sai, Ôn Uyển quả thật muốn nâng đỡ một con rối.”
Phụ tá trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ có thể khuyên giải Yến Kỳ Huyên yên lặng theo dõi kỳ biến, dù sao bây giờ còn chưa có manh mối Ôn Uyển quận chúa định ủng hộ thái tử điện hạ.
Ngày mười sáu tháng mười, là ngày Linh Đông hành lễ bái sư, Ôn Uyển thu hắn làm học sinh.
Ngày hôm đó vô cùng náo nhiệt. Tất cả những người Ôn Uyển đưa thiếp mời đều có mặt. Hạo Thân vương, Thuần vương, sáu vị đại nho, mấy vị hoàng tử toàn bộ đều tới dự lễ.
Ôn Uyển tự mình đi tới nghênh đón Hạo Thân vương.
Hạo Thân vương vừa thấy Ôn Uyển liền cười ha ha: “Nha đầu, sau này sẽ phải có hành vi giống lão sư nha.” Bỏ qua bối phận, Hạo Thân vương thật sự đối với Ôn Uyển vạn phần cảm thán, không nói tới chuyện kiếm tiền, chỉ dựa vào việc Ôn Uyển có thế xử lý nhiều chuyện ngay ngắn rõ ràng như vậy đã đáng quý. Đừng nói một nữ tử, đổi lại rất nhiều nam nhân đều không làm được.
Ôn Uyển cười nói: “trong lòng cháu thật sợ hãi, cần ông chú trợ giúp a.” Ôn Uyển từng lo lắng đối với việc dạy dỗ Linh Đông, nhưng hôm nay tên đã lắp vào cung không thể không phát, nên giờ cứ dựa theo biện pháp của nàng để dạy. Dù sao, nàng quyết định sẽ mang toàn bộ bản lĩnh dạy, còn Linh Đông có thể học được bao nhiêu là chuyện của hắn.
Ôn Uyển cảm thấy, tận nhân lực nghe thiên mệnh (Cố hết sức còn thành hay bại là ý trời). Mặc dù suy nghĩ tốt đẹp, nhưng thực tế còn phải xem xét. Hiện tại Linh Đông mới 5 tuổi, tương lai còn dài. Hơn nữa tương lai trùng tùng nguy cơ, ai có thể đảm bảo Linh Đông luôn may mắn đến cuối cùng. Cho nên hiện tại Ôn Uyển dự định sẽ dạy dỗ thật tốt, những thứ khác nàng không cưỡng cầu.
Có Hạo Thân vương trấn giữ, những người khác đều giữ vững quy củ, mấy hoàng tử cũng mang nụ cười chúc mừng đi vào.
Lễ bái sư ở cổ đại có trình tự rất phức tạp, tổng cộng chia làm tám bước.
Đầu tiên người chủ trì ngồi vào vị trí. Lần này người chủ trì là Hạo Thân vương và Tống Lạc Dương. Vốn mọi người cho rằng Hoàng đế sẽ tới, nhưng bởi vì Hoàng đế đã có ước định với Ôn Uyển nên không tới. Tống Lạc Dương là lão sư của Ôn Uyển, theo quy củ từ trước thì có chút không phù hợp, nhưng Tống Lạc Dương kiên trì muồn làm chủ trì, Ôn Uyển không lay chuyển được liền thuận theo ý hắn.
Thứ hai, lão sư (Ôn Uyển) vào vị trí.
Thứ ba, bố cáo thiên địa thần minh
Thứ tư: Dâng thiếp bái sư
Thứ năm: Lạy văn phòng tứ bảo
Thứ sáu: Lạy các bậc thánh hiền
Thứ bảy: Minh sư nhận lễ, tặng lễ vật
Thứ tám: Kính trà
Ôn Uyển làm long trọng như vậy để tránh bên ngoài nhàn ngôn toái ngữ chứ ban đầu vốn nàng chỉ muốn hoàn thành một cái lễ bái sư đơn giản. Nhưng ở cổ đại quan hệ thầy trò gần với quan hệ phụ tử, có rất nhiều câu nói như: “Sinh ta là cha mẹ, dạy dỗ ta là sư phụ.” “Theo thầy học như đầu thai lần nữa”, cho nên đối với việc nàng tổ chức long trọng các vị đại nho đều thấy bình thường (hoàng tử là hướng theo hướng khác suy nghĩ nên thấy không bình thường).
Ôn Uyển thay quần áo đi ra ngoài, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt, sau khi nhìn rõ lại nở nụ cười. Nàng mặc một bộ trường bào nguyệt sắc, bên hông thắt đai lưng màu đen. Chân đi một đôi giày tường vân, mái tóc đen dài được cố định bằng cây trâm ngọc, tay áo rộng như chứa gió, nhẹ nhàng khoan khoái phiêu dật, phong lưu tuấn nhã. Làm gì còn giống một cô gái, rõ ràng chính là một Ân huệ lang có thể mê đảo hàng vạn hàng nghìn thiếu nữ.
Hạo thân vương cười nói: “Nha đầu này làm cái gì mà cải nam trang? Bộ dáng bất nam bất nữ như vậy, hôm nay là lễ bái sư của Linh Đông đấy.” Hạo Thân vương trong lòng tò mò Ôn Uyển phục trang như vậy là có ý gì? Ông còn chưa từng thấy Ôn Uyển làm mấy chuyện nhàm chán đâu.
Ôn Uyển khẽ cười đáp: “Năm đó cháu lấy tên Phất Khê công tử nổi tiếng thiên hạ, hôm nay vận một thân trang phục thế này, coi như là hoài niệm cuộc sống khi ấy.”
Hạo Thân vương cười to một tiếng. Cái nha đầu này thật tinh ranh giống như con khỉ già, trên mặt chỉ nói là hoài niệm, nhưng nó sẽ khiến nàng giảm đi rất nhiều phiền toái. Phất Khê công tử là thiên hạ đệ nhất công tử, chỉ dựa vào cái tên này Ôn Uyển cũng đủ khả năng thu học sinh.
Tống Lạc Dương thấy thân trang phục này của Ôn Uyển, liền cảm thán vì sao nàng không phải nam tử. Nếu nàng là nam tử tất nhiên có thể nhập nội các làm học sĩ, đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Những người khác thấy Ôn Uyển diện trang phục như vậy cũng hiểu ý cười. Năm đó Ôn Uyển giả thành Phất Khê công tử, bôi đen toàn thân như than củi, giờ bộ dạng này, so với trước càng có thể tăng danh tiếng.
Yến Kỳ Hiên ngơ ngác nhìn Ôn Uyển, bị La THủ Huân ở bên cạnh bấm cho một cái mới tỉnh. Khi phục hồi tinh thần lại, trong mắt Yến Kỳ Hiên có nhàn nhạt mất mát.
Ôn Uyển nhìn qua mọi người, mặt lộ vẻ mỉm cười ngồi lên vị trí của mình, nhận thiếp bái sư của Linh Đông rồi dựa theo trình tự mà tiến hành từng bước.
Quá trình vô cùng thuận lợi.
Lúc ra về, Kỳ Mộ và Kỳ Phong đi với nhau. Mặc dù Kỳ Mộ cảm giác hiện tại Kỳ Phong có chút bất hòa với mình, nhưng tình nghĩa huynh đệ nhiều năm như vậy cũng không thể dễ dàng dứt bỏ.
Kỳ Phong nhỏ giọng nói: “Bộ dáng biểu muội mặc nam trang đúng là đẹp mắt. Ca nói xem vì sao năm đó nàng lại đem mặt mũi thân mình bôi đen sẫm như vậy, để nguyên đẹp mắt hơn nhiều.”
Kỳ Mộ cười một tiếng. Nếu cứ để nguyên như vậy đã sớm bị người nhận ra thân phận. Năm đó nhìn bộ dáng của Phất Khê ai có thể nghĩ tới đó là Ôn Uyển? Kỳ Mộ đối với việc hôm nay Ôn Uyển chuẩn bị nghi lễ trang trọng như vậy, trong lòng mơ hồ có suy nghĩ. Nhưng cũng vì bất hòa mà không nói với Kỳ Phong. Đây chính là huynh đệ ruột thịt, nếu tình cảm có rạn nứt thì vết rách sẽ càng ngày càng lớn.
Hạo Thân vương là người cuối cùng rời đi, hỏi Ôn Uyển chuyện góp cổ phần. Làm núi dựa cho Ngọc Phi Dương cũng phải xem có đáng giá hay không? Hiện nay góp cổ phần vì lợi nhuận, cũng phải xem có thể có bao nhiêu.
Ôn Uyển cười giải thích xong, không có khiến Hạo Thân vương thất vọng.
Sau lễ bái sư, Linh Đông chính thức chuyển vào phủ quận chúa, Linh Đông vừa nhập phủ, Ôn Uyển liền thấy một đoàn nha hoàn, bà vú đi theo.
Trong lòng nàng cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt thì chỉ nhàn nhạt nói với đám người đó: “Linh Đông là học sinh của Bổn cung, Bổn cung tất sẽ chiếu cố thỏa đáng. Người đâu, đem những người này đưa về Đông cung đi, nói với Thái tử phi, sau này một tháng có hai ngày nghỉ, lúc đó ta sẽ đưa Linh Đông trở về.” Học viện ở cổ đại một tháng cho học viên hai ngày nghỉ, Ôn Uyển dựa theo đó mà làm.
Như Vũ nhìn một đám nha hoàn bà tử bị đưa về, trong lòng có chút khủng hoảng, sau khi mọi người lui hết mới nói với Dung ma ma: “Ôn Uyển làm cái gì vậy? Ngăn cách tất cả người của Đông cung với Linh Đông, sau này ảnh hưởng của Đông cung với Linh Đông ngày càng yếu. Ôn Uyển tính toán chia cách mẹ con ta sao? Nếu không phải, vì sao lại làm như vậy?” Như Vũ trừ những điều này quả thật không biết nghĩ gì.
Dung ma ma thật ra cũng kinh hãi đối với cử động lần này của Ôn Uyển. Chỉ cần người có chút tâm tư đều có suy đoán về hành động này. Nhưng đến thời điểm hiện tại, Thái tử phi dù muốn phản đối cũng vô ích, còn không bằng hướng đến phương diện tốt mà suy nghĩ: “Thái tử phi, quận chúa không phải đã nói, sau này mỗi tháng Tam điện hạ đều có hai ngày nghỉ sao? Điện hạ là hài tử nương nương mang nặng mười tháng sinh hạ, đều nói xương thịt liền với tâm, thái tử phi không cần lo lắng.” Dung ma ma cũng biết những thứ lời an ủi này không có tác dụng, lo lắng là bình thường, không lo lắng mới kỳ quái. Nghĩ thử xem Ôn Uyển quận chúa là ai chứ? Năm đó nàng còn nhỏ đã khiến cho tiên hoàng coi nàng như bảo bối che chở, sau lại đến Hoàng thượng đem nàng phủng trong lòng bàn tay, cả một đám hoàng tử hoàng nữ đều kém rất xa. Nếu muốn gom tam điện hạ, sau này mẫu tử ly tâm cũng không phải việc gì khó.
Như Vũ ôm đầu cười khổ. Trăm tính ngàn toán, không ngờ đến cùng lại đem nhi tử lạc mất, đây mới thật sự là thiệt thòi lớn. Nhưng nếu không tính toán như vậy thì biết làm thế nào? Vị trí của thái tử hiện nay tràn ngập nguy cơ, nàng là nữ nhân nơi hậu trạch không thể tham gia chính sự, chỉ có thể mưu tính từ những phương diện khác. Nhưng khổ sở trong lòng có mơ cũng không nghĩ tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com