Toàn bộ đại điện lập tức vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của hai vợ chồng.
Bạch Thế Niên đi đến chính giữa, quỳ lạy hành đại lễ với Hoàng đế:
“Thần tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. ”
Ôn Uyển cũng không cùng hành lễ với Bạch Thế Niên, khi Bạch Thế Niên
hành lễ xong thì Ôn Uyển tự mình đi đến điện Kim Loan, lướt qua ba chín bậc thang, đi về phía trên cao.
Đại thần ở phía dưới sớm đã thành thói quen, bởi vì cái này trong dự liệu. Ôn Uyển không chỉ là quận chúa tôn quý, mà còn là Nhiếp chính
quận chúa.
Hoàng đế cất cao giọng nói: “Bình thân.”
Hoàng đế nói xong, Bạch Thế Niên chuẩn bị đi về vị trí của hắn. Với tư cách Thần Vũ Hầu cũng có vị trí của mình.
Ôn Uyển đi đến trước mặt Hoàng đế thì ngừng lại, rồi phúc lễ. Giọng
nói dễ nghe nhẹ nhàng vang lên: “Ôn Uyển chúc cậu Hoàng đế vạn phúc.”
Hoàng đế kim khẩu vừa mở “Người tới, bày ghế.” người phía dưới nghe nói thế thì toàn bộ thay đổi sắc mặt. Bình thường trên điện Kim Loan,
ngoại trừ Hoàng đế và Hoàng hậu, cũng chỉ có Thái Tử mới có ghế ngồi
riêng. Trước khi Ôn Uyển là Nhiếp chính quận chúa, địa vị đặc thù cũng
không như thế . Nhưng vấn đề là trước kia Thái Tử cũng chỉ có thể đứng
đấy, không có ngồi đâu. Cái vinh sủng này, có phải quá mức rồi không? Ở phía dưới này còn có ba vị hoàng tử đấy! Ôn Uyển quận chúa luôn ít
xuất hiện, nhưng lúc này lại cao điệu trừ phi là bị chọc giận.
Tôn công công lập tức lại sai người đi lấy ghế con đến.
Ôn Uyển đứng ở phía trên, quan sát người phía dưới. Một đôi mắt đẹp
hơn nữa còn giống như một con Hùng Ưng bay trên trời quét nhìn xuống mặt đất, thể hiện ra toàn bộ khí thế nữ vương cao cao tại thượng.
Các đại thần ở phía dưới đứng lên đi đến chính giữa, quỳ trên mặt đất hô to: “Quận chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Thứ nhất những đại thần này bị khí thế Ôn Uyển chấn trụ, thứ hai do
thói quen. Trước kia lúc Ôn Uyển cầm quyền thì bọn hắn cũng phải triều
bái.
Đại thần quỳ xuống, phía dưới Vương gia, hoàng tử vẫn đứng, đặc biệt
dễ làm người khác chú ý. Hạo Thân Vương cũng may, nhưng trong lòng Kỳ Mộ lại sóng to gió lớn, Ôn Uyển làm cái gì vậy? Không sợ phụ hoàng nghi kỵ à, dù sao Ôn Uyển triển lộ chính là uy vọng.
Ôn Uyển nhìn xem người phía dưới phủ phục trên mặt đất, lúc này
nàng như là một Chúa Tể cao cao tại thượng, bao trùm trên tất cả mọi
người, loại cảm giác này thật sự rất không tồi. Lại không hề cảm thấy
đây là chuyện xúc phạm kiêng kị. Bàn tay như phật ngọc trắng giơ lên:
“Các vị đại nhân đứng lên đi!”
Toàn bộ đại thần đều trở về vị trí cũ.
Ôn Uyển mới nhàn nhạt nói: “Là ai, ai nói phải gả cho quận mã?” Ôn Uyển biết rõ còn cố tình hỏi rồi. Người nào không biết đó là thiếu nữ Man tộc đến từ thảo nguyên. Trong kinh thành có cô nương nào dám nói
những lời này, đừng nói mình không gả đi được, ngay cả toàn bộ gia tộc
đều bị ảnh hưởng.
Minh Châu cách cách lập tức đứng lên, thẳng tắp nhìn Ôn Uyển: “Hưng
Quốc quận chúa, là bản cách cách nói muốn gả cho Bạch Tướng quân. Trung
nguyên các ngươi không phải có câu nói mỹ nhân xứng anh hùng sao? Thảo
nguyên chúng ta cũng tôn trọng anh hùng, ta cũng kính yêu Bạch Tướng
quân anh hùng như vậy .”
“Mỹ nhân xứng anh hùng, ngươi tự nhận ngươi là mỹ nhân sao?” . Ôn
Uyển nhàn nhạt nói, lại khiến cho Minh Châu cách cách và rất nhiều người đang ngồi ở phía dưới đều nhìn chằm chằm nàng.
“Có đẹp hay không, tự nhiên có thế nhân bình luận. Không thể một mình quận chúa tới luận khái.” Minh Châu cách cách mặt không đổi sắc mà nói.
Đừng nói đại thần phía dưới cùng với sứ giả đến từ thảo nguyên, ngay
cả Hoàng đế cũng nhìn Minh Châu cách cách mười lăm tuổi đều phải im
lặng.
Trong lòng Bạch Thế Niên bật cười. Ôn Uyển rất thích mình và con trai khen nàng tuổi trẻ xinh đẹp. Ôn Uyển ngoại trừ quý trọng hai đứa con
trai ra, xem trọng nhất chính là khuôn mặt kia của nàng. Mặt bôi cái gì
đều là chuyện nhỏ, ăn rất nhiều thứ cũng có đủ công hiệu dưỡng nhan làm
đẹp. Trong ngày thường còn cần phải chú ý hạng mục công việc, Bạch Thế
Niên nghe xong đều muốn choáng váng đầu. Hiện tại dám to gan đối mặt với Ôn Uyển mà nói Ôn Uyển không phải mỹ nhân, đây chính là phạm vào tối kỵ của Ôn Uyển đấy.
Ôn Uyển nhìn nàng ta lẽ thẳng khí hùng, trong đầu không khỏi nhớ tới
Tiểu Tam ở hiện đại. Đoạt chồng của người khác còn nghĩa chính ngôn từ
nói với vợ chính thức nên tự động rút lui, bởi vì vì bọn họ có mỹ mạo,
có vốn liếng. Ôn Uyển mỉa mai nói: “Ah, nói như vậy, ngươi cảm thấy
ngươi xinh đẹp hơn người khác, tất cả nam nhân đều là vật trong túi
của ngươi? Cũng bởi vì ngươi xinh đẹp, ngươi tuổi trẻ, cho nên có thể lẽ thẳng khí hùng bắt thê tử kết tóc đồng cam cộng khổ với trượng phu
nhượng lại vị trí. Ha ha, trước kia nghe nói trên thảo nguyên còn chưa
khai hóa không hiểu lễ nghi, ta còn chưa tin. Hiện tại xem ra đúng rồi.
Nữ nhân trên thảo nguyên của các ngươi sống quá cực khổ rồi. Vì trượng
phu sinh con dưỡng cái, lo liệu nội trợ, quản lý hậu viện. Đến tuổi già
sắc suy còn phải thối vị nhượng chức cho nữ nhân tuổi trẻ dung mạo xinh
đẹp. Thật sự đáng thương lại thật đáng buồn ah. . .”
Ôn Uyển cũng không đợi Minh Châu mở miệng, cười tiếp tục nói: “Như
vậy, Bổn cung coi như là làm chuyện tốt rồi. Đến lúc đó sai phái thêm
một ít tiên sinh đi qua giáo hóa bọn hắn. Cho nam tử thảo nguyên các
ngươi cũng nên hiểu được, không thể vứt bỏ vợ tào khang. Nếu không, bọn
hắn cũng không bằng súc vật.”
Tiếng nói trong trẻo Ôn Uyển ầm ầm nổ trên đại điện. Nhiều nam nhân ở phía dưới đều vụng trộm cúi đầu, âm thầm bật cười. Lời này nói quá có
trình độ. Thứ nhất nói Minh Châu cách cách không biết liêm sỉ, thứ hai
châm chọc người thảo nguyên không biết cấp bậc lễ nghĩa chính là nơi
hoang dã.
Hạo Thân Vương là kẻ dối trá như vậy nhưng lại hiểu được ý ngầm. Nếu
Ôn Uyển muốn điều động tiên sinh đi giáo hóa mục dân này. Trong lúc này
hàm nghĩa đã đủ thâm. Ông đã cảm thấy để một tiểu cô nương Man tộc kêu
gào, Ôn Uyển vì một câu như vậy mà đi ra võ đài cũng quá mất mặt. Không
nghĩ tới hóa ra còn có một phần hậu lễ như vậy đang chờ đây này!
Minh Châu lập tức còn muốn phản bác, lại bị huynh trưởng của nàng
ngăn trở: “Quận chúa, tiểu muội còn nhỏ tuổi, không có chừng mực, kính
xin quận chúa bớt giận.”
Ôn Uyển Xùy~~ cười một tiếng, mọi người cho rằng Ôn Uyển sẽ thừa cơ
làm khó dễ tiếp. Thế nhưng mà khiến mọi người thất vọng rồi. Ôn Uyển
nhìn qua Bạch Thế Niên phía dưới hỏi: “Quận mã, chàng nói đi, một người nhan sắc bình thường như Bổn cung không lọt được vào mắt mọi người đúng không”
Vấn đề của Ôn Uyển lại để cho ánh mắt tất cả mọi người phía dưới tề
tựu tại trên người Bạch Thế Niên. Da mặt Bạch Thế Niên chắc chắn đã dày
như tường thành rồi, trước mặt văn võ đại thần nói ra: “Trong mắt ta,
ngoại trừ nàng, tất cả đều là dung chi tục phấn.” Đây chính là công khai thổ lộ nha!
Nếu như lúc trước, lời này sẽ bị tất cả nam nhân ở đây phỉ nhổ. Nhưng hôm nay lại khác. Minh Châu cách cách đẹp, nhưng so với vẻ đẹp của Ôn
Uyển quận chúa thì đúng là dung chi tục phấn. Ôn Uyển không phải mỹ nhân tuyệt thế, tuyệt thế mỹ nhân lúc nào đều có hai người như vậy, nhưng người thường không thể so được với vẻ đẹp của Ôn Uyển. Đại Tề mấy trăm
năm qua, cũng chỉ có một Ôn Uyển quận chúa.
Cáp Đốn Hào không keo kiệt lời ca ngợi: “Quận chúa thật sự là khiêm
tốn, nếu quận chúa là nhan sắc bình thường, thì trong thiên hạ đã không
có mỹ nhân rồi. Quận chúa đoan trang tuyệt đại phương hoa, khuynh quốc
khuynh thành.”
Sắc mặt Ôn Uyển tràn đầy mỉa mai: “Vậy sao? Thế Bổn cung yên tâm rồi, tránh khỏi có người nói Bổn cung tuổi già sắc suy, yêu cầu Bổn cung
thối vị nhượng chức rồi.”
Hiển nhiên Cáp Đốn vương tử liền xưng không dám.
Ôn Uyển lạnh lùng nói hết: “Không dám là tốt nhất.” Nói xong quay người lại ngồi về vị trí của mình.
Cáp Đốn mặt đỏ bừng lên cúi gập người bái Ôn Uyển: “Chúng ta trên
thảo nguyên tôn trọng anh hùng, các cô nương đều tự hào khi được gả cho
anh hùng. Do phong tục không đồng nhất, chúng ta mới đến, không hiểu
phong tục tại đây, quấy nhiễu quận chúa. Kính xin Hoàng Thượng cùng với
quận chúa khoan dung bỏ qua cho muội ấy. Cáp Đốn ở này bồi lễ cho quận
chúa.”
Ôn Uyển sẽ không bằng lòng như thế: “Một con gái đầu lĩnh thuộc địa
mà cũng dám đến Đại Tề đoạt trượng phu với Bổn cung? Thật sự là có can
đảm. Cũng phải, các ngươi từ trước đến nay đều to gan, trong vòng vài
chục năm trở lại đấy nếu không phải là các ngươi can đảm hơn người,
thành trấn biên thành cũng sẽ không mười phần thì có chín cái hoang
phế.”
Ôn Uyển nói…, thần sắc đại thần phía dưới đều đoan đoan chánh chánh
đấy. Ôn Uyển tùy ý nói những lời này…, nhưng lại liên quan đến triều
chính đấy.
Đừng nói đến Hạo Thân Vương đang xem náo nhiệt nghe thấy Ôn Uyển nói
thảo nguyên là thuộc địa của Đại Tề, lập tức lắc đầu mỉm cười. Cái nha
đầu này nha, hóa ra ở chỗ này chờ bọn hắn. Những người này cũng đủ ngu
xuẩn, lại đi đá khối thiết bản như Ôn Uyển. Hoàng đế có thể sẽ vì thân
phận, nể mặt mắt nhắm một mắt mở. Thế nhưng Ôn Uyển nổi danh trong ngoài không thua thiệt, là người không cần thể diện.
Kỳ Mộ nghe được hai chữ thuộc địa cũng sững sờ. Ngược lại nhìn xem
sắc mặt Ôn Uyển vẫn như thường, phảng phất không biết mình nói gì đó.
Thuộc địa hoàn toàn khác nước phụ thuộc. Nhưng Ôn Uyển lại có thể
trước mặt văn võ bá quan thoải mái nói ra. Không hề lo lắng sẽ xảy ra
xung đột.
Kỳ Mộ lại nhìn Hoàng đế, thấy Hoàng đế hơi cười cười. Lập tức trong
lòng Kỳ Mộ cười khổ, Ôn Uyển nắm chắc tâm tư của phụ hoàng. Kỳ Mộ đã nổi lên ý niệm đối phó Ôn Uyển, nhưng bây giờ hắn thật sự bỏ đi ý nghĩ này. Bất kể như thế nào, không thể trực tiếp đối địch cùng Ôn Uyển. Nếu
không kẻ không may chính là hắn rồi.
Sắc mặt Cáp Đốn vương tử thoáng một phát cứng ngắc lại. Ôn Uyển nói
cực kỳ sắc bén, một cái trả lời không tốt, sẽ gây phát đại họa. Trả lời
đúng thì vậy bọn họ liền trở thành một phần lãnh khổ của Đại Tề rồi.
Nếu là trả lời không phải, chứng minh bọn hắn không có ý quy thuận. Bọn
hắn hiện tại bị Đại Tề tiêu diệt, tráng niên còn lại cũng chưa tới một
phần năm. Đều là người già yếu, không chỉ như thế, vũ khí Đại Tề khiến
bọn hắn sinh lòng sợ hãi. Cho nên, căn bản cũng không có vốn liếng cùng
Đại Tề cò kè mặc cả. Cáp Đốn vương tử bây giờ đã rất hối hận, biết sớm
như vậy, lúc trước không nên để Minh Châu làm ẩu tả rồi. Ôn Uyển quận
chúa, đúng như nghe đồn không chọc được.
Cũng may Ôn Uyển lại nói tiếp…, khiến cho Cáp Đốn vương tử thở dài một hơi.
Ôn Uyển hướng về phía Hoàng đế tiếp tục nói: ” Cậu Hoàng đế, kỳ thật
cũng không thể trách họ. Ếch ngồi đáy giếng lại làm sao biết trời bên
ngoài rộng lớn. Bọn hắn đã là thuộc địa của chúng ta, Cậu Hoàng đế, vừa
rồi cháu cũng đã nói, phái mấy tiên sinh tiến đến giáo hóa. Ở bên kia mở nhiều học đường, điều động tiên sinh tiến đến dạy bảo bọn hắn.”
Cáp Đốn đang vui vẻ thì trong lòng liền trì trệ. Trong hiệp nghị
không có điểm này. Nếu mục dân đều đã tiếp nhận tiên sinh Đại Tề giáo
hóa, vạn nhất mất máu tanh, thì dân du mục bọn họ sẽ ra sao? Cáp Đốn
đang muốn từ chối nhã nhặn, đã thấy Hoàng đế cười ha ha, miệng vàng lời
ngọc: “Thành. Theo ý cháu nói.”
Ôn Uyển hơi gật đầu, cười nói với Hoàng đế : “Cậu Hoàng đế, lại nói
tiếp, nàng ta không chỉ có mỹ mạo, còn có can đảm. Cậu Hoàng đế, không
bằng ngài tứ hôn cho nàng nhé?” Ôn Uyển rất mềm lòng với người bên cạnh
mình, đó là bởi vì tình cảm thâm hậu. Đối với mấy người lấn đến cửa, vậy thì không khách khí.
Hoàng đế liếc nhìn hoàng tử hoàng tôn phía dưới, người có khát vọng
tiền đồ tất nhiên không muốn cái củ khoai lang phỏng tay này. Đối với
những nhân vật sống phóng túng, nếu cưới một cái mỹ nhân như thế về nhà
cũng là không tệ. Nhưng nàng ta muốn gả cho Bạch Thế Niên, cái này không quan trọng, dù sao cũng không phải lấy về nhà làm chính thê, làm đồ
chơi cũng được đấy. Nhưng nàng ta lại đắc tội Ôn Uyển quận chúa, đây mới là trí mạng đấy. Người đắc tội Ôn Uyển quận chúa, từ trước đến nay đều
không có kết cục tốt. Ôn Uyển quận chúa là người thứ nhất trong kinh
thành không thể chọc. Hiện tại tình huống như vậy, ai dám muốn.
Hoàng đế cuối cùng đem ánh mắt đặt ở trên người Bát hoàng tử lo liệu
chuyện này. Tại chỗ ban Minh Châu cách cách cho Bát hoàng tử làm Trắc
Phi. Lập tức sắc mặt Bát hoàng tử hơi thay đổi, nhưng vẫn đứng ra tạ ơn
Hoàng đế. Trong lòng lại kêu khổ không thôi.
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười cười: “Bát biểu đệ thật may mắn.” Ôn Uyển
không hề đồng tình với Bát hoàng tử. Đừng tưởng rằng hắn ở sau lưng làm
những chuyện mờ ám mà nàng không biết. Đã dám làm, thì phải chuẩn bị tốt gánh chịu tất cả hậu quả.
Kế tiếp gần nửa canh giờ, Ôn Uyển đều không có lên tiếng. Đều là
Hoàng đế khách sáo với bọn họ. Hoàng đế thấy Ôn Uyển đang buồn ngủ, lập
tức tuyên bố bãi triều. Ôn Uyển nghe xong, lập tức tỉnh táo lại. Hoàng
đế nhìn thật sự vừa buồn cười vừa tức giận.
Ôn Uyển theo Hoàng đế trở lại điện Dưỡng Hòa.
Hoàng đế đợi đến khi trong điện Dưỡng Hòa không còn ai nữa, nhìn xem
Ôn Uyển hóa trang, rốt cục gật đầu nói: “Ôn Uyển, về sau nên nên ăn mặc
như thế! Phiêu phiêu lượng lượng, khiến người nhìn thấy thư thái.” Thế
nhưng khuôn mặt Ôn Uyển rất giống hắn. Tuy nhiên một người là cương
nghị, một người nhu hòa, khí chất không đồng nhất. Nhưng Hoàng đế nhìn
xem Ôn Uyển còn trẻ xinh đẹp như vậy, khiến cho hắn cũng cảm giác mình
trẻ tuổi rất nhiều.
Ôn Uyển đắc chí nói: ” Cậu Hoàng đế, người sai rồi. Người ta là một
đại mỹ nhân tuyệt thế khó có thể kiếm được đấy! Cách ăn mặc chỉ là làm
đẹp thêm, thiên sinh lệ chất mới là căn bản.” Ôn Uyển hiện tại thời
gian này trôi qua cực kỳ thư thái. Cả người đều tản mát ra hương vị
hạnh phúc. Khiến người nhìn cũng thoải mái hơn.
Hoàng đế nhìn Ôn Uyển trẻ con, cười ha ha: ” Đúng, đúng, đúng, Cậu
sai rồi. Ôn Uyển nhà ta vốn chính là đại mỹ nhân hiếm thấy khó tìm
đây này!”
Tôn công công ở ngoài điện nghe thấy Hoàng đế thoải mái cười to, nhẹ nhàng cười cười. Cũng chỉ có Ôn Uyển quận chúa thôi, mỗi lần tới đều
chọc cho Hoàng đế thoải mái. Quận chúa là quả vui vẻ của hoàng thượng.
Trong lòng Tôn công công rất cảm thán, cậu cháu ở chung hai mươi năm
rồi, hai mươi năm như một ngày, thật không dễ dàng nha!
Ôn Uyển và Hoàng đế nói gần nửa ngày, đơn giản nói chuyện vừa rồi.
Thái độ Ôn Uyển rất rõ ràng, dù sao có tiện nghi thì nên chiếm hết.
Không chiếm, là đồ ngốc.
Nhiều năm như vậy, Hoàng đế ảnh hưởng tới Ôn Uyển rất nhiều. Đồng
dạng, Ôn Uyển cũng ảnh hưởng một ít tới Hoàng đế. Nói thí dụ như, chiếm
lợi tuyệt không thiệt thòi. Nhưng Ôn Uyển cho rằng bên trong có lợi mới
quan trọng. Hoàng đế cho rằng trong ngoài đều quan trọng. Chẳng qua
không dễ làm, nên để Ôn Uyển đi làm. Dù sao Ôn Uyển cũng không quan tâm
đến thanh danh.
Ôn Uyển xác thực không để ý. Ôn Uyển cầu là vợ chồng ân ái, con cháu
khỏe mạnh, người một nhà bình an, thật vui vẻ cùng một chỗ. Đối với cái
gì lưu danh sử xanh đấy, nàng không chút nào để ý. Lại càng không để ý
người ngoài nói nàng như thế nào. Nàng làm việc, chỉ cầu không thẹn với
lương tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com