Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Q.7 – Chương 20: Tàn Nhẫn (Hạ) – Botruyen

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Q.7 - Chương 20: Tàn Nhẫn (Hạ)

Linh Đông ngồi ở trong viện của chính mình, ngơ ngẩn nhìn vào không
trung. Bầu trời trong vắt, yên ả giống như biển Bích Hải mênh mông vô
bờ, dễ dàng làm người ta lạc vào bên trong.

Linh Nguyên nhận được tin tức, biết được Ôn Uyển cuối cùng cũng xác
nhận là chọn lựa Linh Đông, vốn trong lòng vui mừng nhưng Linh Đông lại
cự tuyệt. Hiện nay Đông cung trong ngoài đều khốn đốn, như thế nào lại
có thể cự tuyệt viện trợ của một người cô mạnh mẽ này. Linh Nguyên vội
vã cho người đem mình chạy đến tìm Linh Đông ( Chân của Linh Nguyên còn
chưa lành hẳn, vẫn còn ở Đông cung để nghỉ ngơi).

Linh Nguyên tiến vào sân nhỏ của Linh Đông, đã nhìn thấy Linh Đông
đang nhìn trời mà ngẩn người. Linh Nguyên đi tới, nhỏ giọng nói: “ Linh
Đông, đệ đang ở đây nghĩ gì vậy?”

Linh Đông nhìn Linh Nguyên, nhìn vị ca ca thông minh của mình, đứng
lên đi đến bên cạnh Linh Nguyên, lắc đầu nói mình không có suy nghĩ cái
gì. Bởi vì hắn cũng không biết nên nói cái gì.

Linh Nguyên cho người dìu mình đến ngồi xuống bên cạnh Linh Đông: “
Linh Đông, tại sao đệ lại không đáp ứng cô, để cô dạy đệ bản lãnh? Linh
Đông, đệ đang do dự cái gì? Lúc trước chúng ta đã nói xong rồi. Tình
cảnh của Phụ vương hôm nay không tốt lắm, cần sự trợ giúp của cô.”

Linh Đông ngẩng đầu nhìn bầu trời, qua một hồi lâu mới chậm rãi nói: “ Cô nói, nếu đệ đi theo cô học bản lãnh, sẽ rất nguy hiểm, có thể tùy
thời sẽ chết. Ca ca, đệ sợ. Cô nói, đệ có thể sẽ có một ngày ta biến
thành một xác chết. Ca ca, đệ không muốn chết.”

Sau khi Linh Đông nói xong nhìn lại nhìn Linh Nguyên. Hơn một năm
nay, Linh Nguyên vẫn luôn nói cho Linh Đông biết phải giành được sự yêu
thích của cô.

Linh Nguyên không biết vì sao cô Ôn Uyển lại nói những lời này với
Linh Đông. Sau khi cúi đầu suy nghĩ một chút, liền vun tay lên để cho
mọi người lui xuống, để lại toàn viện trống trơn. Xác định không còn
người nào nữa, Linh Nguyên mới nói cùng Linh Đông: “ Linh Đông, ta đã
nói với đệ rồi, Phụ vương mặc dù là Thái tử, nhưng Hoàng gia gia lại
không vừa ý Phụ vương. Hoàng gia gia thích nhất chính là Tam hoàng thúc, Tam hoàng thúc vẫn luôn muốn thay thế vị trí của phụ vương. Linh Đông,
nếu Tam hoàng thúc thay thế Phụ vương làm Thái tử. Phụ vương cùng mẫu
phi, ta và đệ, cùng muội muội và đệ đệ chưa sinh đều phải chết.” Linh
Nguyên cũng đã mười tuổi, nên gần như đã biết toàn bộ mọi chuyện. Cũng
bởi vì hiểu chuyện rồi, đã biết triều cục, cho nên trong lòng mới hoảng
sợ. Từng trải qua những mưu kế, bởi vì hắn biết rõ. Nếu phụ vương thua,
bọn hắn cũng không có kết quả tốt đẹp gì. Cho nên, hắn cũng hy vọng Linh Đông nhận được sự yêu thích của Ôn Uyển. Thật ra trong lòng Linh Nguyên cũng rất tiếc hận, nếu có thể, kỳ thực hắn càng hy vọng cô sẽ chọn hắn
hơn, mà không phải là Linh Đông. Người đệ đệ này của hắn, thật sự là quá kém.

Linh Đông cười khổ: “Nhưng đệ đi theo cô học tập thì sao? Cô có thể
nhìn mặt mũi của đệ mà trợ giúp phụ vương sao?” Tại sao Phụ vương và mẫu phi, còn có ca ca đều cho rằng chỉ cần cô nguyện ý dạy hắn, sẽ trợ giúp được phụ vương. Linh Đông nhớ tới thần sắc của cô lúc đó, đó là sự giễu cợt. Bởi vì Linh Đông từ nhỏ không được coi trọng, cho nên đã học được
cách quan sát sắc mặt người khác. Thấy được khóe mắt Ôn Uyển chứa đầy sự trào phúng, mới đem lời nói của Linh Nguyên nuốt mất, đổi thành một câu khác làm cho Ôn Uyển vừa lòng.

Linh Nguyên trong lòng cũng biết rất khó, nhưng trên mặt vẫn kiên
định nói với Linh Đông: “ Có thể. Chỉ cần cô thích đệ, nhất định sẽ có
thể.”

Khóe miệng Linh Đông hé ra một nụ cười. Hắn có ngu ngốc, cũng biết
mình không có sức nặng lớn như thế. Nhưng hắn biết, hắn không còn cách
nào để cự tuyệt. Bởi vì chuyện này không đến lượt hắn quyết định: “Ca
ca, đệ sẽ cố gắng hết sức. Tận lực làm cô yêu thích đệ, nhưng cô có hỗ
trợ hay không, đây cũng không phải là do đệ quyết định.”

Linh Nguyên gật đầu: “Tận lực là tốt rồi.” Trong lòng Linh Nguyên rất rõ ràng, cho dù cô Ôn Uyển có dắt Linh Đông tới dạy dỗ, xác suất trợ
giúp phụ hoàng rất thấp. Nhưng có họ hàng so với không còn tốt hơn.

Linh Đông chờ sau khi Linh Nguyên đi, ánh mắt có chút bi thương. Vú
nuôi của hắn nhìn có chút đau lòng: “Điện hạ, đây là chuyện tốt. Quận
chúa nói cho người biết những chuyện này là để cho người chuẩn bị trước
tâm lý. Sẽ không có những chuyện này xảy ra.”

Linh Đông gật đầu: “ Ừ, ta biết.”

Linh Đông chờ trong phòng không có người, mới lộ ra nụ cười khổ sở.
Mọi người nói hài tử là động vật vô cùng nhạy cảm, lời này một chút cũng không sai. Linh Đông từ nhỏ đã biết phụ vương không thích hắn, mẫu phi
cũng chỉ thích ca ca và muội muội, hắn là có cũng được mà không có cũng
chẳng sao. Lại bởi vì nghe được những lời nói kia, nói hắn ngu ngốc,
không thông minh, nên phụ vương và mẫu phi mới không thích hắn. Vì thế
hắn mới càng tự ti.

Mẫu phi vẫn luôn muốn hắn lấy lòng cô, hắn không biết làm cách nào để lấy lòng. Hắn thậm chí còn muốn nói với mẫu phi, cô sẽ không thích hắn, vì hắn là một hài tử ngu ngốc. Nhưng lại ngoài dự tính, cô không phải
vì hắn ngu ngốc mà giống như những người khác không thích hắn. Cô cũng
không giống như mẫu phi chỉ thích ca ca. Cô đối xử với hắn như đối xử
với Minh Duệ đệ đệ và Minh Cẩn đệ đệ, có lúc ôm hắn, có lúc thân thiết
với hắn, còn để hắn cùng Minh Duệ và Minh Cẩn đệ đệ nghe kể chuyện xưa.
Có đồ chơi mới, có đồ ăn ngon, cô cũng sẽ không để thiếu phần hắn. Linh
Đông biết, cô thật tâm yêu thích hắn. Đến phủ Quận chúa cũng tốt. Ca ca
vẫn luôn nói cô là người thông minh nhất trên đời, cô thông minh như
vậy, đợi sau khi học được bản lĩnh của cô, may ra hắn cũng không cần
phải chết.

Linh Đông nghĩ tới sau này có thể ở trong phủ của Ôn Uyển, khó chịu
trong lòng tích tụ bỗng chốc biến mất. Đi đến chỗ đó của cô, chung quy
so với ở đây còn tốt hơn.

Chuyện Ôn Uyển quyết định tự mình dạy Linh Đông, thoáng cái đã truyền ra ngoài. Sau khi Kỳ Mộ biết được tin tức, trên mặt lộ ra chút nghi
ngờ: “ Nếu Bổn vương đoán không sai, thật ra ngay từ đầu Ôn Uyển đã có
quyết định. Chẳng qua tại sao Ôn Uyển lại muốn làm cho náo loạn lớn đến
vậy ? Còn có, tại sao Ôn Uyển lại nói cho hài tử kia biết, đi theo nàng
rất nguy hiểm.” Điều này làm cho hắn có chút khó nắm bặt được.

Ngũ hoàng tử cũng có một tầng ý nghĩ khác, nói cùng phụ tá bên cạnh: “ Ngươi nói xem, có phải Ôn Uyển lựa chọn Linh Đông là do nhìn ra hắn
không được, tính tình mềm yếu. Sau này dìu đỡ lên thượng vị, sẽ trở
thành một con rối, để nàng trở thành một người cầm quyền thực sự hay
không ?”

Phụ ta bên cạnh hắn không đồng ý với quan điểm này: “ Vương gia,
không nói đến chuyện Thái tử vị không yên. Cho dù Thái tử địa vị vững
chắc, không phải còn có một trưởng đích tôn hay sao ? Nơi nào còn đến
phiên một hài tử như Linh Đông mới năm tuổi chứ ? Cho dù nếu tới được
bước kia, Hoàng đế cũng không để cho Ôn Uyển quận chúa được đắc ý, lập
một Hoàng tôn ngu ngốc làm người kế vị. Hoàng thượng rất tin tưởng Ôn
Uyển quận chúa, nhưng Hoàng thượng là một minh quân, sẽ không đem chuyện thiên hạ đại sự ra đùa giỡn.” Phụ tá cũng không phủ nhận Ôn Uyển có thể có chút dã tâm này. Nhưng Ôn Uyển quận chúa nếu nghĩ sẽ nuôi dạy ra một con rối, sau đó đưa con rối này lên thượng vị, tự mình nắm giữ đại
quyền buông rèm chấp chính, thậm chí thay đổi cả triều đại, cái này cũng không thực tế quá. Ôn Uyển quận chúa được Hoàng đế tín nhiệm, quyền thế ngập trời là một chuyện, thay đổi triều đại lại là một chuyện khác.

Ngũ hoàng tử cũng không hề lên tiếng nữa. Hắn mặc dù đối với Phụ
hoàng có nhiều bất mãn, nhưng hắn không thể phủ nhận Phụ hoàng là một
bậc minh quân. Trong thời gian tám năm, Đại Tề từ từ đi lên, rực rỡ hẳn
lên. Đại Tề hôm nay đang phát triển không ngừng.

Người ở phía ngoài đều rối loạn lên, Ôn Uyển vẫn đóng chặt cửa không
quan tâm đến. Nhưng buổi tối Minh Cẩn lại ầm ĩ muốn nghe kể chuyện xưa.
Minh Duệ ở bên cạnh cũng ồn ào.

Ôn Uyển không chịu nổi hai đứa con trai liều chết quấn lấy dây dưa
với nàng, lại một lần nữa bị phá công: “Được rồi, mẹ liền kể cho các con chuyện kể về một con sói. Thuở xưa, có một hài tử…….”

Minh Duệ nghe xong chuyện xưa, quay đầu nhìn Minh Cẩn. Minh Cẩn chớp
chớp mắt suy nghĩ đến câu chuyện. Ôn Uyển cũng không phá rối, để cho
chính hắn đưa ra câu hỏi. Sau một lúc khá lâu hắn mới đáng thương ôm ôm
lấy Ôn Uyển nói: “ Mẹ, con không dám nữa. Sau này con không dám nữa,
mẹ.”

Ôn Uyển cũng không xác minh với hắn: “Ngủ đi.”

Minh Duệ sau khi đợi Minh Cẩn nằm ngủ say, mới nhìn hỏi Ôn Uyển: “
Mẹ, người cho con và đệ đệ định ra nàng dâu nhỏ rồi?” Nhìn điều bộ hôm
nay, nhìn những nữ nhân kia nói, không phải định nàng dâu nhỏ thì là
gì ? Minh Duệ có chút ghét bỏ. Chuyện khi còn bé đã định chung thân
không đáng tin, ai biết sau này lớn lên ra cái dạng gì?

Ôn Uyển sớm có cảm giác tiểu tử này có tâm sự, bộ dáng muốn hỏi nhưng lại không tìm được cơ hội để hỏi. Cố ý cười híp mắt nói: “ Tại sao?
Không vui sao?”

Minh Duệ lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “ Không thích. Bây giờ vẫn còn là trẻ
con. Ai biết sau này trưởng thành hình dáng ra sao ? Nếu như là một
người điêu ngoa, không nói đạo lý, còn ngu ngốc, lúc đó hối hận cũng
không kịp. Mẹ, đừng tìm nàng dâu nhỏ.”

Ôn Uyển cười chỉ chỉ vào trán của Minh Duệ: “Hài tử ngốc. Mẹ làm sao
có thể để cho con cưới một người vợ vừa điêu ngoa không rõ phải trái lại vừa ngu ngốc được. Mẹ đã nói với dì La của con, sau này vợ của con và
Minh Cẩn phải là người đoan trang hào phóng, thông tuệ hiền thục, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ừ, tướng mạo cũng không có gì trở ngại. Nếu không
thỏa mãn những điều kiện này, khuê nữ nhà ai mẹ cũng không có đáp ứng.
Yên tâm đi nhi tử. Con là mẹ hoài thai mười tháng mới sinh, không phải
là mẹ kế như bọn họ nói. Mẹ sẽ không hại con cùng đệ đệ đâu.” Tiểu hài
tử xấu xa này, nhỏ như vậy đã nghĩ đến chuyện lấy vợ.

Minh Duệ nghe Ôn Uyển nói mình không phải là mẹ kế thì nở nụ cười.
Cũng bởi vì hắn tự mình học bước đi mẹ không cho người giúp đỡ, nên bị
người ta nói thành mẹ kế. Không nghĩ tới mẹ còn canh cánh trong lòng
chuyện này. “ Con tin tưởng mẹ mà.” Thỏa mãn những điều kiện này mới
xứng đáng làm thê tử của hắn. Hắn cũng không phát sầu nữa.

Ngày thứ hai, Ôn Uyển nhận được thiếp của Hải Như Vũ. Lập tức cho
người lui ra: “ Nói ta bề bộn nhiều việc, hiện tại không có thời gian.”
Nàng quả thật gần đây bề bộn rất nhiều việc. Ngân hàng rất nhiều chuyện.

Lại nói tiếp, Ôn Uyển cảm thấy Nghê chưởng quỹ đề cử ra Tiền chưởng
quỹ đúng là một nhân tài a! Lúc này mới buông xuống mấy tháng, chỗ chi
nhánh ngân hàng kia hiện nay doanh thu đã bổ khuyết lại ( ở cổ đại gửi
ngân hàng không cần giao lợi tức, có chi phí cũng là chi phí nhân sự,
chi nhánh ngân hàng còn có thể lỗ vốn có thể cho thấy đúng là một nhân
tài.)

Ôn Uyển quyết định nhìn lại một lần nữa, nếu thật là một nhân tài, sẽ triệu hồi hắn về kinh thành, có thể trở thành cánh tay của mình. Bên
người nàng nhân tài thật sự rất ít.

Chi nhánh ngân hàng ở trong kinh thành đã hoàn thành không sai biệt
lắm, cái chi nhánh ngân hàng ở Giang Nam cũng đã đi vào quỹ đạo chính.
Ôn Uyển tạm thời không muốn tiếp tục khuếch trương nữa. Muốn khuếch
trương thì cũng phải chờ một năm sau hãy nói tiếp. Khi đó không chỉ hai
chi nhánh ngân hàng đã ổn định, Minh Cẩn cũng đã bái sư ( Minh Duệ biểu
lộ rõ ràng hắn không muốn bái sư, chí hướng của hắn là làm Đại nguyên
soái, Ôn Uyển cũng không miễn cưỡng. Tính toán sau này mình rút ra mỗi
ngày nửa canh giờ để chỉ điểm hắn là được.), nàng cũng có thời gian hơn.

Lúc này một phong thiếp mời lại được đưa đến tay Ôn Uyển. Người hạ
thiếp mời lần này là Ngọc Phi Dương, cũng là người quen cũ của Ôn Uyển.

Ôn Uyển đối với Ngọc Phi Dương gửi thiếp mời cho nàng có chút ngoài ý muốn “Nói hắn buổi chiều đến phủ đệ một chuyến.” Đều nói vô sự không
lên điện tam bảo, Ôn Uyển muốn xem một chút Ngọc Phi Dương tìm nàng có
chuyện gì.

Ôn Uyển gặp Ngọc Phi Dương đã là chuyện của nhiều năm trước. Lần gặp
mặt này, Ôn Uyển trong nháy mắt có chút ngoài ý muốn. Trên mặt Ngọc Phi
Dương ẩn ẩn nhiều nếp nhăn không giấu được. Đã từng là một Ngọc Phi
Dương ngọc diện lang quân, giờ cũng đã là một trung niên đại thúc.

Ngọc Phi Dương trong nháy mắt cũng chút cảm khái, lúc trước là tiểu
cô nương giờ đã trưởng thành, từ bàn tay không trở thành một Tôn quý
Quận chúa được người người hoan nghênh: “Thần tham kiến Quận chúa. Quận
chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Ngọc Phi Dương là người của Hoàng thượng, trên thân cũng có phẩm cấp, cho nên có thể tự xưng là
thần.

Ôn Uyển đưa tay miễn lễ: “ Đều nói vô sự không lên điện tam bảo.
Người bận rộn như Ngọc đại quan nhân đến quý phủ của ta, cũng sẽ không
đến uống trà cùng Bổn cung chứ?” Ôn Uyển hôm nay đã không cần cùng người khác lá mặt lá trái.

Ngọc Phi Dương vẻ mặt có phần xấu hổ: “ Quận chúa nói những lời này
làm thần xấu hổ rồi.” Nói người bận rộn nhất Đại Tề này là ai, trừ Hoàng đế chính là Ôn Uyển quận chúa.

Ôn Uyển cũng không muốn cùng Ngọc Phi Dương nói những lời khách sáo,
trực tiếp hỏi hắn có chuyện gì. Không có chuyện đại sự Ngọc Phi Dương đã không tìm nàng.

Ngọc Phi Dương nói: “ Quận chúa, lúc trước ở Giang Nam mở Minh Nguyệt sơn trang và Túy Hương lâu riêng một mình. Thần có ý định mở thêm một
ít chi nhánh ở những địa phương khác. Không biết Quận chúa nghĩ như thế
nào?”

Ôn Uyển trong bụng hiểu rõ. Ở trước mặt người thông minh cũng không
nói lời khách sáo: “ Không những Túy Hương lâu cùng sơn trang, tửu lâu.
Bán đấu giá có thể tiến hành ở những địa phương có mở chi nhánh ngân
hàng? Nhưng mà Bổn cung cũng muốn biết, ngươi tính toán làm sao chia lợi nhuận?” Kỳ thật, nàng cũng có ý này. Chỉ là thứ nhất không có ai làm,
thứ hai nàng cũng không có nhiều thời gian và tinh lực như vậy. Minh
Nguyệt sơn trang cùng Túy Hương lâu ở Giang Nam cũng đã thu hồi về tay
rồi.

Ngọc Phi Dương nhìn thấy thần sắc này của Ôn Uyển biết là Ôn Uyển
cũng đang nghĩ tới. Nhưng hắn có thể hiểu vì sao nàng tới giờ nàng còn
chưa có thực hiện. Nguyên nhân trực tiếp chính là Ôn Uyển quận chúa
không muốn ra tay, nếu được thì Ôn Uyển quận chúa đã làm, cũng không tới phiên hắn nói: “ Quận chúa muốn làm sao chia phần?”

Ôn Uyển tựa vào ghế thái sư, yên lặng: “ Tình trạng của Bổn cung chắc ngươi cũng biết. Ban ngày thương hành cùng ngân hàng cũng đủ làm cho
Bổn cung bận rộn. Còn có ba hài tử phải nuôi dạy. Coi như Bổn cung ném
tiền đi, ngươi kinh doanh như thế nào Bổn cung cũng không hỏi tới.”

Ngọc Phi Dương gật đầu, tỏ vẻ hắn không thành vấn đề.

Ôn Uyển lúc này mới nói: “Bổn cung cũng không công phu sư tử ngoạm. Ta sáu ngươi bốn.”

Đi theo Ngọc Phi Dương là Ngọc đại chưởng quỹ cúi đầu, trong lòng oán thầm không dứt. Mặc kệ sự tình, chỉ đưa vào một chút tiền bạc, còn đòi
chia thành sáu bốn. Chia sáu bốn không phải là công phu sư tử ngoạm thì
là cái gì mới phải.

Ngọc Phi Dương cũng lập tức gật đầu: “Có thể. Ta đã vạch ra một phần
thảo chương, Quận chúa có thời gian thì xem qua một chút. Có cái gì
không hài lòng, sau khi sửa lại, cho người đưa đến chỗ thần là được.”

Ôn Uyển để Hạ Dao nhận chương trình. Để Đại quản gia tiễn hắn ra
ngoài. Ôn Uyển mở thảo chương ra xem, thấy bước đầu định ra sáu tỉnh mở
chi nhánh. Cụ thể từng quy trình đều có. Cũng đủ thấy đã rất chú tâm cân nhắc kỹ càng.

Hạ Dao có chút nghi ngờ hỏi: “ Quận chúa, tại sao Ngọc Phi Dương lại
có thể đáp ứng điều kiện hà khắc của người như vậy?” Quận chúa chỉ góp
vốn chi phí, sau này chỉ ngồi mát ăn bát vàng mà thu tiền lãi. Nếu như
cổ phần ít thì thôi, nhưng hết lần này đến lần khác Quận chúa còn muốn
ra vẻ ta đây. Điều kiện hà khắc như vậy mà Ngọc Phi Dương cũng đáp ứng,
Hạ Dao sợ Ngọc Phi Dương có ấm mưu gì đó.

Ôn Uyển cười lắc đầu, Hạ Dao đi theo nàng nhiều năm, vậy mà còn không có thấu triệt bề ngoài nhìn vào bản chất bên trong. “ Vậy ngươi nói
xem, ta buôn bán lời kiếm được nhiều tiền như thế đều bị cậu Hoàng đế
cầm đi dùng. Ta đây vì sao lại đáp ứng? Ngươi cũng biết, Ngân hàng cùng
thương hành cậu góp vào cũng chỉ có một trăm vạn. Những năm này tiền cậu lấy đi còn nhiều hơn gần trăm lần.”

Hạ Dao tỏ vẻ kinh ngạc một chút: “ Điều này làm sao có thể so sánh?”

Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “ Có cái gì mà không thể so sánh.
Chỗ dựa vững chắc của ta là cậu Hoàng đế, nên cậu Hoàng đế lên mặt ta
cũng không thể nói. Hôm nay Ngọc Phi Dương cũng chỉ muốn tìm ta làm chỗ
dựa vững chắc, tất nhiên ta phải đòi hỏi lớn rồi.”

Hạ Dao cũng không đồng ý: “Quận chúa, ta không tán thành người làm
núi dựa cho Ngọc Phi Dương. Ta sợ bọn họ đem danh tiếng của Quận chúa đi làm chuyện xấu. Lúc đó, danh tiếng của Quận chúa bị tổn hại mà cũng
không có lời.” Thương nhân coi trọng tiền tài, Ngọc Phi Dương là thương
nhân trong thương nhân, Hạ Dao đối với lòng tham phòng bị rất nặng.

Ôn Uyển nghe xong dừng lại một chút, cái này quả thật cần phải phòng bị.

Tối hôm đó, Ngọc Phi Dương nhận được thảo chương Ôn Uyển quận chúa
trả lại cho hắn. Chương trình không hề thay đổi, chẳng qua ở một trang
giấy khác Ôn Uyển có viết một chuyện. Đó chính là Túy Hương lâu cùng
Minh Nguyệt sơn trang muốn chuyển nhượng toàn bộ cho Ngọc Phi Dương. Nếu Ngọc Phi Dương nguyện ý có thẻ chia thành năm năm. Bất quá chỉ chia lợi nhuận, không xuất ra lực gì. Có nghĩa là Ôn Uyển không cho phép Ngọc
Phi Dương mượn tên nàng chiếm được tiện nghi gì.

Sắc mặt Ngọc Phi Dương có chút xanh, vốn là ai cũng biết Túy Hương
lâu cùng Minih Nguyệt sơn trang là sản nghiệp của Ôn Uyển quận chúa. Hắn mở những chi nhánh này ai cũng biết Quận chúa chiếm giữ đại phần. Nhưng như bây giờ, cái danh tiếng này hoàn toàn không có, muốn lấy được tiện
nghi cũng không được. Phải biết rằng những tửu lâu và sơn trang này là
của Quận chúa, nhưng núi dựa sau lưng là Hoàng đế. Được cái tiện lợi
này, sau này đứng lên làm ăn cũng thuận lợi nhiều. Hơn nữa, những người
khác muốn hạ thủ cũng có điều phải băn khoăn. Đáng tiếc Ôn Uyển quận
chúa quá thông minh.

Ngọc nhị gia lắc đầu cười khổ: “ Ôn Uyển quận chúa đúng là tính toán
thật tốt, thật đúng là chỉ chiếm tiện nghi không ăn thiệt thòi. Đại ca,
điều kiện hà khắc như vậy huynh không thật sẽ đồng ý chứ?” Đây quả thực
là chỉ lấy tiền không làm việc a! Toàn bộ bọn họ đều làm công cho nàng.

Nhị gia của Ngọc gia, chính là Lục gia lúc trước tặng lương thực đến. chẳng qua bây giờ bọn họ đã phân chia ra thành một chi, lập ra một gia
phả Ngọc gia khác, chia lại thứ bậc, nên Lục gia trở thành Nhị gia.

Ngọc Phi Dương bỗng chốc cũng gặp khó khăn: “ Để ta suy nghĩ một
chút.” Đây cũng không phải là sự tình bình thường. Hắn vốn có ý định đem Ôn Uyển quận chúa làm núi dựa. Xem ra bây giờ, Ôn Uyển quận chúa ưa
điều này.

Buổi sáng ngày thứ hai, Ôn Uyển đã có được đáp án xác thực của Ngọc
Phi Dương, hắn đáp ứng. Ôn Uyển đối với Ngọc Phi Dương đồng ý hay không
đồng ý cũng không sao cả. Nếu đáp ứng, sau này nàng kiếm được ít nhưng
nàng được thoải mái nhiều. Có nhiều thời gian theo hài tử. Nếu không đáp ứng, chờ sau khi hài tử đi học, chính nàng đến chuẩn bị. Chẳng qua là
thời điểm đó bận rộn một chút. Hiện tại vừa kiếm được tiền vừa không cần vất vả, chuyện này thật tốt.

Hạ Dao nghe được Ngọc Phi Dương đáp ứng điều kiện hà khắc như vậy,
nhíu chặt mày lại: “ Quận chúa, hay là đừng đáp ứng. Chúng ta cũng không cần chút tiền kia.” Buôn bán của những cuộc làm ăn này, hằng năm kiếm
không dưới ngàn vạn. Vì một hai trăm vạn lượng bạc, nếu bị người ta tính toán cũng không có lời.

Ôn Uyển cười nói: “Tiền dâng lên tới cửa mà không cần, ngươi đúng là
ngốc a! Ngươi yên tâm, không có việc gì.”Năm đó nàng có thể tính kế được Ngọc Phi Dương, cũng bởi vì thân phận của Ngọc Phi Dương. Hoàng thương, nói là Hoàng thương, mặc dù tên đeo một chữ hoàng, nếu so với những
người khác thì tôn quý hơn một chút. Nhưng kỳ thật cũng chỉ là một
thương nhân. Ở dưới hoàng quyền tối thượng thì một chút âm mưu quỷ kế
đều là uổng công.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.