Hai vợ chồng Mai nhi và La Thủ Huân nghe tin Minh Cẩn bị ngã khi luyện tập ở giáo trường, lập tức cũng nóng vội, vốn muốn đi thăm, nhưng đại môn đóng chặt, hơn nữa còn từ chối tiếp khách.
Tim Mai nhi cũng muốn nhảy ra ngoài: “Chuyện gì xảy ra? Không phải đều đã nói ngày mai phải đi sao? Làm sao Minh Cẩn lại xảy ra chuyện như vậy a? Rốt cuộc là người nào ác độc như vậy? Lại có thể ra tay đối với một hài tử?” Đứa nhỏ này có việc gì, còn không biết Ôn Uyển có chống đỡ nổi hay không đây?
La Thủ Huân tương đối bình tĩnh: “Sợ rằng có người không muốn Ôn Uyển đi, cho nên ở thời khắc mấu chốt mới động tay chân. Hiện tại Minh Cẩn trọng thương, nàng đi không được nữa. Khụ, đi không được nữa rồi.” Hoàng đế còn chưa có rời khỏi kinh thành, trong phủ Quận chúa đã phát sinh chuyện như vậy, thật sự làm cho người ta khiếp sợ.
Sau khi Mai nhi nghe thì lạnh cả người: “Rốt cuộc là người nào a? Tại sao nhất định phải đem Ôn Uyển cột vào trong kinh thành. Lão gia, hoàng thượng còn chưa có thân chinh đâu, trong kinh thành có thể thái bình sao? Hay là chúng ta đưa hài tử đến thôn trang ở nông thôn đi thôi. Trước tránh đi một chút, có được hay không?”
La Thủ Huân suy nghĩ một chút sau đó nói: “Được. Để Báo ca nhi và Ngọc nha đầu đi thôn trang tránh một chút.” Hổ ca nhi không có ở trong kế hoạch này, làm thế tử gia của phủ Quốc Công, những thứ này hắn nhất định phải trải nghiệm, cũng là những chuyện mà sau này hắn phải đối mặt. Chuyện lần này, đối với Hổ ca Nhi mà nói chỉ là vừa mới bắt đầu. Về phần Di Huyên, Ôn Uyển đang ở kinh thành, nàng cũng không thể đi thôn trang.
Mai nhi cũng biết ý tứ trong chuyện này, lặng yên gật đầu.
Thái tử biết Minh Cẩn té ngựa, liền cùng các vị phụ tá thương lượng xem rốt cuộc là người nào gây nên, mục đích làm như vậy là gì? Hoàng đế còn chưa đi, trong kinh thành đã nổi lên mưa gió.
Thái Tử Phi lại cảm thấy chuyện rất kỳ hoặc: “Trong phủ Quận chúa thủ vệ sâm nghiêm, phủ Quận chúa đối với hạ nhân quản chế rất nghiêm. Tại sao trong lúc mấu chốt lại gặp chuyện không may? Rất kỳ quái.” Hải Như Vũ cũng biết, địch nhân dấu tay rất khó lòng phòng bị. Trăm phương ngàn kế gài người nằm vùng vào phủ Quận chúa là rất khó, nhưng không phải là chuyện không có khả năng. Nhưng khiến cho Hải Như Vũ kỳ quái chính là, tại sao hết lần này tới lần khác lại là lúc này? Vào thời điểm một ngày trước khi Ôn Uyển rời kinh thành lại hạ thủ với Minh Cẩn. Người nọ là vì ngăn cản Ôn Uyển rời kinh, người này vì cái gì mới ngăn cản Ôn Uyển rời kinh đây?
Dung ma ma cũng cùng suy tư như Hải Như Vũ, nhưng cũng nghĩ không ra rốt cuộc là có chuyện gì. Cuối cùng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tam hoàng tử đối với chuyện Ôn Uyển có thể ở lại kinh thành, vẫn tương đối vui mừng. Mặc dù Ôn Uyển có ở kinh thành hay không, ngoài mặt không liên quan nhiều lắm tới hắn. Nhưng có Ôn Uyển trong kinh thành, có thể làm cho hắn yên tâm. Ai biết thái tử ở hậu phương, có thể làm ra cái chuyện chó cùng đường rứt dậu gì đó hay không?
Người duy nhất cảm thấy chuyện thú vị chính là Ngũ hoàng tử Yến Kỳ Huyên. Yến Kỳ Huyên hoài nghi chuyện này là do hoàng đế hạ thủ: “Phụ hoàng không muốn Ôn Uyển rời kinh. Nhưng Ôn Uyển lại ngoan cố, liền dứt khoát dùng Minh Cẩn để kéo Ôn Uyển lại.” Ý nghĩ rất lớn mật, cũng không thực tế.
Câu nói đầu tiên của phụ tá chính là chặt đứt ý nghĩ này của Yến Kỳ Huyên: “Nếu hoàng thượng muốn Ôn Uyển Quận chúa ở lại, một câu nói, một đạo thánh chỉ là được. Cần gì phải phiền toái như vậy. Hơn nữa nếu bị Ôn Uyển Quận chúa điều tra ra, quân thần sẽ nảy sinh hiềm khích. Cho nên, hung thủ hẳn là người khác.” Phụ tá cho rằng lúc bình thường Vương gia gặp chuyện thì bình tĩnh. Nhưng có đôi khi nói ra những câu khiến cho người ta rất khó tin rằng hắn bình thường. Vương gia như vậy, phụ tá cảm thấy tiền đồ có chút xám xịt.
Hà thị nghe tin Minh Cẩn ngã ngựa, trong mắt chợt lóe ra tia sáng. Nàng hi vọng Ôn Uyển Quận chúa không ở lại kinh thành, nhưng hiện tại hài tử đang yên đang lành lại trọng thương, đây là có chuyện gì? Hà thị dùng mật thám của Vương Phủ đi điều tra tin tức, nhưng cũng không tra được nguyên cớ ra ngoài.
Nửa đêm thế thân tỉnh lại, lúc này trên người thế thân được lau thuốc, chân băng thạch cao. Thế thân thấy Ôn Uyển gục ở bên giường, có chút giật mình, nhỏ giọng kêu: “Chủ tử.” Thế thân này đã được tỉ mỉ chọn tới để làm thế thân cho Minh Cẩn, chiều cao tương đương Minh Cẩn, ngũ quan cũng tương tự, hơn nữa lại còn được ngụy trang một chút. Bởi vì thời gian gặp chuyện không may cách nhau quá ngắn, cho dù có khiến người hoài nghi cũng không có thời gian. Rồi lại nói chiếu cố Minh Cẩn đều là tâm phúc của Ôn Uyển, có hoài nghi cũng sẽ không nói ra, tối đa cũng chỉ nói với Ôn Uyển mà thôi.
Thời điểm người trên giường động Ôn Uyển cũng đã tỉnh lại, nghe tiếng kêu, ngẩng đầu thấy Minh Cẩn đang nhìn mình: “Minh Cẩn. Đã tốt hơn chút nào chưa?”
Người trên giường sửng sốt, mấp máy miệng nhỏ giọng nói: “Chủ tử, là thuộc hạ.” Hắn thật không nghĩ tới sau khi mình tỉnh lại lại thấy chủ tử gọi mình Minh Cẩn.
Ôn Uyển sờ sờ đầu người trên giường nói: “Sau này không được nói như vậy nữa. Ngươi bây giờ là Minh Cẩn, là nhi tử của ta.” Thấy người trên giường có chút kinh ngạc, Ôn Uyển có chút xấu hổ nói: “Chuyện lần này là ngoài ý muốn. Vốn là muốn để ngươi có chút chuyện ngoài ý muốn, trì hoãn một đoạn thời gian. Trong khoảng thời gian này Minh Cẩn cũng có thể đến hải khẩu. Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cũng là sơ suất của ta, để ngươi chịu tội lớn.”
Người trên giường nhìn Ôn Uyển nói xin lỗi, hồi lâu không có phục hồi tinh thần lại. Qua một hồi lâu mới lên tiếng: “Chủ tử, ta không sao. Ta vừa phát hiện có cái gì không đúng liền lập tức nhảy xuống. Ta cũng chỉ cưỡi một con ngựa nhỏ, bị thương không có nặng.” Nghe được giọng nói ôn hòa như thế của Ôn Uyển, người trên giường có một chút không quen. Nhưng vẫn đem tình huống ngay lúc đó nói cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển cảm thấy may mắn, nhìn khuôn mặt giống hệt nhi tử của mình, Ôn Uyển thật sự khổ sở: “Sau này không nên gọi chủ tử, phải gọi mẹ. Đừng nghĩ nhiều như vậy, cố gắng nghỉ ngơi. Thái y nói phải nghỉ ngơi năm ba tháng. Đoạn này thời gian, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi. Những cái khác không cần suy nghĩ.”
Người trên giường gật đầu, nhưng vẫn hướng về phía Ôn Uyển nói: “Chủ tử, ta tên là Mộc Nhất. Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, trong Mộc có nhất nhị tam tứ ngũ đứng thứ nhất.” Có lẽ là Ôn Uyển đối với hắn quá mức nhu hòa, Mộc Nhất cũng có chút xúc động.
Ôn Uyển sờ sờ trán Mộc Nhất: “Ngươi đã không quen, ta cũng không miễn cưỡng,. nhưng thời điểm có người, ngươi nhớ không nên gọi sai nhé.” Tạm thời nàng cũng sẽ không để Mộc Nhất gặp người khác.
Mộc Nhất vội vàng gật đầu: “Chủ tử yên tâm, Mộc Nhất … sẽ không… lộ ra sơ hở .”
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng. Đối với phía ngoài chắc chắn sẽ không lộ ra sơ hở, nhưng đối với mấy người thường xuyên chiếu cố Minh Cẩn, không đến mấy ngày thì phải lộ ra sơ hở. Người có giống nhau đến mấy, thì hành động cử chỉ, còn có ngôn ngữ tính tình cũng sẽ không giống. Nhớ được năm đó thế thân của nàng ngay cả bước đi động tác của nàng cũng muốn bắt chước, có thể thấy được thế thân cũng không phải dễ làm như vậy.
Ngày thứ hai, Ôn Uyển thấy nhiều thiệp như vậy, bất đắc dĩ nói: “Tới nói với người ta. Ta hiện tại phải chiếu cố Minh Cẩn mới vừa tỉnh lại. Thật là, hiện tại ta còn có thời gian tiếp đãi bọn hắn sao?” Phủ Quận chúa không giống các phủ đệ khác, có chiếu cố bệnh nhân cũng có xã giao với ngoại nhân . Trong trong ngoài ngoài cũng chỉ có một chủ nhân là nàng.
Phủ Quận chúa không khách khí đối với khách, ngay cả Bạch đại phu nhân gấp đến độ như ngồi đống lửa cũng không gặp được Ôn Uyển. Trong lòng Bạch phu nhân lo lắng, nhưng vào không được đại môn, vốn có thể tìm hiểu một chút từ Đại quản gia. Nghe được Minh Cẩn đã tỉnh lại, không cần lo lắng đến tính mạng, chẳng qua là phải dưỡng mấy tháng mới có thể tốt. Lúc này Đại phu nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại lão gia nghe được không có chuyện gì, cũng thở phào một hơi: “Không có chuyện gì là tốt rồi. Không có chuyện gì là tốt rồi.” Lục đệ chỉ có hai nhi tử này, cả hai cũng đều là hòn ngọc bảo bối, cũng là người chấn hưng Bạch gia trong tương lai. Hai đứa bé một người cũng không thể có chút hao tổn nào.
Đại phu nhân biết ý tứ của Đại lão gia: “Minh Cẩn thật là lắm tai nạn.” Lần trước trúng độc, lần này lại là kinh mã, nhưng may mắn đều hữu kinh vô hiểm.
Lúc này Minh Cẩn đang ở trên một chiếc thuyền vải bạt ngoài trăm dặm, mặc một thân xiêm y vải mịn mờ mịt xoa trán, nhìn bốn bề đều là ván gỗ, Minh Cẩn sờ sờ đầu: “Mẹ, mẹ đây là đâu vậy?” Gọi hai tiếng, liền thấy một nữ nhân da ngăm đen đi vào.
Minh Cẩn kinh hãi, lập tức từ trong tay áo móc ra chủy thủ hướng về phía người tiến vào kêu lên: “Ngươi là ai? Tại sao muốn bắt cóc ta? Ngươi muốn làm cái gì?” Nhớ được hắn mới vừa cùng mẹ dùng bữa, làm sao trong nháy mắt lại đã ở địa phương cậu không biết này? Nghĩ đến mẹ, Minh Cẩn tròn mắt giận dữ, hận không được đem nữ nhân trước mắt xé rách ra: “Mẹ của ta đâu? Các ngươi định đưa ta đi đâu?”
Nữ nhân da ngăm thấy Minh Cẩn khàn cả giọng, cười nói: “Một ngày một đêm chưa ăn cơm còn có thể trung khí mười phần như vậy, xem ra nửa năm này quả thật không có hoang phí.”
Minh Cẩn nghe giọng nói này, có chút ngạc nhiên, giọng nói này vô cùng quen tai nha, có thể nói là cùng cậu lớn lên: “Ngươi, ngươi là. Ngươi là người nào?” Không thể nào, nhất định là có người cải trang thành Hạ Dao cô cô rồi. Hạ Dao cô cô sao lại ở chỗ này được.
Hạ Dao cười nói: “Không tệ, lòng cảnh giác rất cao. Xem ra những chuyện ta nói với cháu vẫn ghi ở trong lòng, không có coi như gió thổi bên tai. Đói bụng không? Đói bụng ta bảo người bưng thức ăn tới đây.”
Minh Cẩn thấy nữ nhân trước mặt không chỉ nói chuyện, mà ngay cả động tác cũng đều rất quen thuộc. Minh Cẩn có chút không xác định nói: “Ngươi, ngươi thật là Hạ Dao cô cô?” Sau khi xác nhận, Minh Cẩn một chút cũng không hiểu: “Hạ Dao cô cô, bây giờ cháu đang ở nơi nào? Mẹ đâu? Mẹ đang ở đâu? Mẹ có phải đang ở trong phòng khác hay không?”
Hạ Dao trầm mặc một chút rồi nói: “Minh Cẩn, Quận chúa còn đang ở kinh thành. Quận chúa bảo ta và Võ Tinh đưa cháu tới hải khẩu, hội hợp với Minh Duệ. Đến hải khẩu, cháu có thể gặp được Minh Duệ rồi.”
Minh Cẩn trong lòng có ý niệm không tốt nổi dậy: “Không phải mẹ nói muốn cùng cháu đến hải khẩu đoàn tụ với ca ca sao? Tại sao mẹ để cháu đi, còn mình thì ở lại kinh thành?”
Hạ Dao rất bất đắc dĩ a, hai tiểu tử này cũng không phải là chủ tử dễ gạt: “Quận chúa có việc, cần phải ít nhất một tháng mới có thể rời kinh. Sau một tháng này, Quận chúa sẽ đến tìm cháu và Minh Duệ.”
Minh Cẩn có chút không tin: “Hạ Dao cô cô, người không có gạt cháu chứ?”
Hạ Dao buồn cười nói: “Ta lừa cháu làm cái gì? Ta đã lúc nào lừa gạt cháu và Minh Duệ chưa? Tốt lắm, không tin ta, chẳng lẽ còn không tin mẹ cháu sao? Đây là thư mẹ cháu để lại cho cháu, cháu xem rồi sẽ biết.” Hạ Dao sợ Minh Cẩn ở trên thuyền ồn ào, đem thân phận bại lộ ra ngoài. Vậy thì phiền toái rồi. Cho nên, trước hết muốn ổn định Minh Cẩn, hết thảy chờ đến hải khẩu rồi nói.
Thư Ôn Uyển viết rất dài, có tất cả sáu tờ. Trong thư Ôn Uyển đã nói rất rõ ràng với Minh Cẩn, trên đường phải nghe lời Hạ Dao, đến hải khẩu nghe lời của ca ca. Sau đó đơn giản giải thích một chút nguyên nhân tại sao lại rời kinh chậm một chút, cũng nói cho Minh Cẩn biết tại sao lại để cậu rời đi dưới tình thế như vậy, chính là vì an toàn.
Sau khi Minh Cẩn xem xong, lẳng lặng ngồi trên giường, thật lâu sau mới lên tiếng: “Hạ Dao cô cô, Mẹ nói cháu trên đường đi tất cả đều nghe theo người. Cô cô, cháu nghe lời người.”
Hạ Dao gật đầu: “Nghe lời là tốt rồi.”
Lúc này ở tại hải khẩu, Minh Duệ đang ở trong ngõ hẻm một người giàu có. Người giàu ở đây có một chỗ tốt, chính là có thể có rất nhiều hộ vệ giữ nhà. Hộ vệ bên cạnh Minh Duệ không ít, nhưng ở nơi này, cũng không khiến người khác hoài nghi. Hạ Dao và Võ Tinh đi ra ngoài rồi, thiếp thân đi theo Minh Duệ chính là người ban đầu từ kinh thành mang tới, không cần lo lắng đến trung thành.
Ngày hôm đó Minh Duệ đột nhiên muốn đi ra ngoài một chút, người bên cạnh cũng không ngăn cản. Hóa trang sửa sang một phen, mang theo hai thị vệ đi ra ngoài. Minh Duệ rất thích vào lúc bản thân cảm thấy phiền muộn, đi phố xá sầm uất dạo một vòng, nhìn người đến người đi, nghĩ tới bọn họ có lẽ là vì ba bữa cơm ấm no, có lẽ là vì tiền đồ của bản thân, cũng có lẽ vì là tương lai.
Minh Duệ vừa đi vừa nhìn, cũng không có ý định mua đồ, đi tới một góc của khu phố sầm uất, bỗng hiện ra một tiểu hài tử ước chừng năm sáu tuổi khuôn mặt xanh xao có ý muốn nhích tới gần Minh Duệ, bị hộ vệ của Minh Duệ cản lại.
Minh Duệ nhìn đứa bé kia ăn mặc sạch sẽ, ánh mắt trong suốt, trong mắt còn có chút quật cường. Nhưng lúc này nhìn về phía Minh Duệ, sắc mặt vô cùng quấn quýt.
Minh Duệ có chút hứng thú: “Ngươi muốn cái gì?” Nếu đứa bé này ăn mặc rách rưới, hoặc ánh mắt không có trong suốt như vậy, có lẽ Minh Duệ sẽ không có hứng thú. Hiển nhiên, đứa bé này vẫn rất có tự tôn. Bởi vậy có thể thấy được, người này là gặp phải việc khó khăn.
Tiểu hài tử cắn môi dưới, cuối cùng khó khăn nói: “Ta muốn cầu xin công tử mua ta. Người yên tâm, ta có thể làm rất nhiều việc. . . . . .”
Lúc này quản gia đi tới, ở bên tai Minh Duệ nói thầm một câu. Minh Duệ gật đầu, Đông Thanh tìm cậu có việc, cậu phải trở về. Minh Duệ thấy hài tử kia khẩn cầu nhìn mình, khẽ cười một tiếng, hướng về phía thị vệ bên cạnh nói: “Cho hắn hai mươi lượng bạc.” Nói xong xoay người rời đi.
Đứa bé kia nhận bạc lớn tiếng kêu: “Công tử, người tên là gì? Ta làm sao trả lại tiền cho người?” Đáng tiếc, không ai trả lời hắn. Tiểu hài tử cúi đầu nói: “Ta tên là Trầm Vô Từ. Ta nhất định sẽ đem bạc hoàn trả cho người .”
Minh Duệ trở lại biệt viện, thấy Đông Thanh thì vội hỏi: “Cô cô, có phải Minh Cẩn đã tới rồi hay không?” Nơi ở này của Minh Duệ tương đối bí ẩn, Đông Thanh cũng vì tránh ánh mắt của mọi người mà đi tới đây.
Đông Thanh gật đầu: “Ừ, Minh Cẩn đã trên đường tới đây. Nhiều nhất một tháng là có thể đến. Đến lúc đó các ngươi từ nơi này rời hải khẩu đến một nơi khác.” Chờ Minh Cẩn đến hải khẩu, lại từ nơi này rời đi, đến một nơi mà ngay cả nàng cũng không biết hành tung.
Minh Duệ nghe lời này, trên mặt không có mừng rỡ, ngược lại rất là ngưng trọng: “Minh Cẩn cũng đi rồi. Trong kinh thành chỉ còn lại một mình mẫu thân.” Mẹ một mình ở kinh thành, chờ sau khi ông cậu hoàng đế đi thì kinh thành chính là đầm rồng hang hổ. Đáng hận hiện tại bản thân quá nhỏ không thể cùng mẹ gánh vác.
Đông Thanh nhìn thấy Minh Duệ lo lắng, cười trấn an nói: “Đừng gấp, Quận chúa không có việc gì. Đừng nóng vội.” Quận chúa ở kinh thành quả thật có chút nguy hiểm. Nhưng Đông Thanh tin tưởng Quận chúa có thể bảo vệ tốt bản thân. Nói là nói như vậy, nhưng hai người đắc lực nhất bên cạnh Quận chúa, Hạ Dao và Võ Tinh đều không ở bên cạnh Quận chúa, chỉ lưu lại một Hạ Ảnh tâm nhãn có chút cứng nhắc, trong lòng Đông Thanh vẫn có chút lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com