Hạ Ảnh nhìn Ôn Uyển vẻ mặt không nỡ, đã biết biện pháp thỏa đánh nhất mà Ôn Uyển nói lúc trước là gì. Đây là muốn tráo đổi Minh Cẩn từ chỗ này rồi rời đi. Hạ Ảnh thật không biết vì sao Quận chúa lại phải hao hết tâm tư như vậy?
Ôn Uyển nhìn Minh Cẩn đang ngủ trong ngực mình, nước mắt trong mắt lại chực rơi xuống. Ôn Uyển rất buồn bực, nàng mặc dù không nỡ, nhưng cũng không thật sự muốn khóc, ở trước mặt hai thuộc hạ mà như vậy thật khó coi.
Hạ Ảnh cũng nhỏ giọng nói: “Võ Tinh đâu?”
Hạ Dao nhẹ giọng nói: “Võ Tinh đang coi chừng ở cửa.” Vạn nhất lối ra có người, thì cũng có thể che dấu. Nếu không, vạn nhất bị người ta phát hiện sẽ rất phiền toái.
Ôn Uyển hướng về phía Hạ Dao phất tay nói: “Nhanh chóng đưa Minh Cẩn đi thôi.” Chỉ hy vọng trải qua lần này, Minh Cẩn có thể nhanh chóng lớn lên. Ôn Uyển đưa hai đứa bé đi, thứ nhất là vì an toàn, thứ hai cũng là hi vọng bọn họ có thể chịu đựng mưa gió. Hài tử chỉ có tôi luyện nhiều hơn, sau này mới có thể ứng đối với triều đình gió mưa biến ảo.
Hạ Dao ôm Minh Cẩn, hướng về phía Ôn Uyển vành mắt vẫn còn hồng hồng nói: “Quận chúa phải bảo trọng thân thể.” Hai đứa bé không ở bên người, Hạ Dao cũng không biết Ôn Uyển sẽ trôi qua thế nào đây.
Ôn Uyển lắc đầu: “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng cho ta. Chiếu cố tốt huynh đệ bọn họ.” Nói xong, thúc giục Hạ Dao đi nhanh, nếu còn nấn ná lại càng thêm không nỡ.
Lúc đi ra, Ôn Uyển mang theo màn che, Ôn Uyển đi ra ngoài chỉ để lộ một nửa khuôn mặt, lúc này cũng tiện lợi, không cho ngoại nhân nhìn thấy ánh mắt sưng đỏ của nàng. Hạ Ảnh ôm Minh Cẩn đang say ngủ lên xe ngựa. Chờ đến lúc đã ở trên xe ngựa, Hạ Ảnh đóng cửa xe, nhìn Ôn Uyển nói: “Quận chúa, lúc nào thì Túy Tương Lâu có ám đạo này?” Bọn nàng còn không biết đó.
Hiện tại tâm tình Ôn Uyển đang xuống thấp, nơi nào có tinh thần đi ứng phó một vạn câu hỏi vì sao của Hạ Ảnh: “Có thì có, ngươi quản nó có lúc nào làm gì? Ngươi nhớ kỹ, đến lúc trời tối ngươi cũng không nên đem chuyện này đi nói cho cậu hoàng đế biết. Ngày mai ta đi hoàng cung tự mình nói cho người biết. Nhớ được không?”
Hạ Ảnh gật đầu: “Được.” Một buổi chiều mà thôi, không có vấn đề. Thật ra thì trong suy nghĩ của Hạ Ảnh, hiện tại nói với ngày mai nói có khác nhau sao? Còn không phải là giống nhau sao?
Minh Cẩn đang ngủ trưa, Ôn Uyển đi tiền viện xử lý chuyện. Trong phủ đệ có rất nhiều chuyện vụn vặt, một chỗ mà xảy ra vấn đề thì đầu sẽ to thêm.
Ôn Uyển đang xử lý công việc, nghe được Minh Cẩn tỉnh lại muốn đi cưỡi ngựa, liền cười nói: “Để cho hắn đi đi. Đi chuyến này phải mất hơn nửa năm. Để cho hắn cùng ngựa của hắn chung đụng thêm.” Nói xong, lại quay đầu nói không ít chuyện cùng Đại quản gia.
Ôn Uyển đang nói chuyện, thì nghe thấy một gã sai vặt vọt đi vào, nhìn thấy Ôn Uyển cơ hồ là thét lên: “Quận chúa, không xong rồi, Tiểu công tử từ trên ngựa té xuống. . . . . .”
Ôn Uyển cả người không yên, Hạ Ảnh phản ứng đầu tiên: “Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa.” Chờ xác định Minh Cẩn té xuống từ trên ngựa, Hạ Ảnh đỡ Ôn Uyển sắp ngất đi qua.
Ôn Uyển thấy Minh Cẩn toàn thân là máu, lập tức liền té xỉu. Hạ Hương bị làm cho sợ đến vội vàng cho người gọi thái y. Được rồi, lớn nhỏ tất cả đều không còn dùng được, chỉ còn Hạ Ảnh trấn giữ chỉ huy.
Trương thái y chuyên trị cho hài tử, hai hài tử sau năm tuổi sẽ cần Trương thái y tới cửa. Thái y ngự dụng của Ôn Uyển là Diệp thái y, cho nên Minh Duệ và Minh Cẩn có cái gì đau đầu nhức óc, tất cả tìm đều là Diệp thái y.
Hoàng đế nghe tin Minh Cẩn té ngựa, té thành trọng thương. Ôn Uyển cũng bị thảm trạng của hài tử dọa ngất đi, hiện giờ phủ Quận chúa đang loạn thành một đoàn.
Trong đầu hoàng đế có hai phần nghi ngờ, nhưng nghĩ tới hài tử té trọng thương, không có quá nhiều thời gian đi nghĩ chuyện này là thật hay giả. Ôn Uyển cũng không thể mang tính mạng của hài tử ra nói giỡn. Lập tức mang theo mấy thái y vội vã chạy tới phủ Quận chúa phủ.
Đến phủ Quận chúa, thấy không có náo loạn, trong lòng cũng buông lỏng một hai. Chờ đến lúc nghe được Ôn Uyển còn chưa tỉnh lại, cũng chẳng quan tâm đi nhìn Ôn Uyển trước, mà trực tiếp đi qua xem Minh Cẩn. Hoàng đế thấy Minh Cẩn nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy, liền nổi cơn giận dữ. Lập tức phân phó người bên cạnh đem toàn bộ người ở Mã trường bắt lại. Nhưng người vừa mới đi, đã nghe thấy báo lên bên trong mã phòng, người đánh xe đã tự sát.
Hoàng đế vỗ bàn một tiếng rung trời: “Tra. Từng bước từng bước tra cho ta.” Lần trước là trúng độc, lần này lại hạ thủ trong phủ Quận chúa, to gan lớn mật, thực sự là to gan lớn mật.
Diệp thái y bắt mạch cho Minh Cẩn, sửng sốt thật lâu. Chờ đến lúc thái y bên cạnh thúc giục, Diệp thái y mới chế trụ kinh đào hãi lãng trong lòng, nghiêm túc bắt mạch. Thời điểm Diệp thái y đang bắt mạch, một thái y khác am hiểu chỉnh hình cũng đang xem xét vết thương cho Minh Cẩn.
Diệp thái y hướng về phía hoàng đế trả lời chắc chắn là Minh Cẩn không có nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng hơi thở lại rất suy yếu, cần phải chăm sóc.
Thái y chuyên về chỉnh hình sau khi nghiêm túc xem xét vết thương, rồi lại cực kỳ cẩn thận xử lý xong vết thương, đi ra ngoài tham kiến hoàng đế, hướng về phía hoàng đế nói: “Hoàng thượng, vạn hạnh không có thương tổn đến những chỗ yếu hại. Nhưng vẫn cần nghỉ ngơi ba đến năm tháng mới có thể khỏi hẳn.”
Trong lòng hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, không có thương tổn đến căn bản là tốt. Mới vừa rồi hoàng đế nghe Diệp nói rõ Minh Cẩn bị thương ở chân, sắc mặt xanh lét gân xanh dữ dội nổi lên. Thật sự lo lắng Minh Cẩn té thành người què gì gì đó, nếu thật sự té thành tàn tật, còn không biết Ôn Uyển tỉnh lại sẽ thế nào đâu?
Hoàng đế đang theo hai thái y nói chuyện, để cho bọn họ thay nhau coi chừng dùm. Đã nghe đến tiếng bước chân rất nhỏ. Hoàng đế xoay người, thấy Ôn Uyển đi tới, bước chân của Ôn Uyển phù phiếm vô lực, phải vịn vào Hạ Ảnh. Hạ Ảnh đỡ Ôn Uyển đến bên giường.
Ôn Uyển nhìn Minh Cẩn còn đang trong hôn mê, nước mắt ào ào rơi xuống. Diệp thái y thấy Ôn Uyển khóc đến không còn hình dáng, vội vàng nói: “Quận chúa yên tâm, Nhị công tử không có nguy hiểm đến tính mạng. Mặc dù chân bị thương, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi mấy tháng là có thể khỏi hẳn. Sẽ không có di chứng.”
Ôn Uyển nghe lời này mới lau nước mắt, hỏi một chút chuyện cần chú ý. Sau đó cũng không có tâm tư xã giao với hoàng đế, chỉ ngồi chờ đợi bên cạnh nhi tử.
Hoàng đế dặn dò Ôn Uyển mấy câu, thấy tâm tư của Ôn Uyển hoàn toàn không có ở đây, thì khẽ thở dài, thu lại đầy bụng nghi vấn hồi cung.
Ôn Uyển vẫn chờ đợi trước gường Minh Cẩn, một bước cũng không chịu rời đi. Thức ăn một ngụm cũng không nỡ ăn xuống. Hạ Ảnh cho người ta đi ra ngoài. Chờ trong phòng không còn ai, mới hướng Ôn Uyển nói: “Quận chúa, đã được rồi. Nhanh chóng ăn một chút gì, đừng để thân thể cũng suy sụp.” Người khác không biết, nàng còn không rõ ràng sao, đây cũng không phải Minh Cẩn thật, không cần thương tâm như vậy.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh một cái: “Ta không có khẩu vị, ngươi bưng xuống đi!” Ôn Uyển thật sự không có khẩu vị, điểm này không giả. Nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt, thậm chí là uy hiếp của Hạ Ảnh, cuối cùng Ôn Uyển vẫn ăn được một chén cơm. Sau đó gục ở bên giường, không có cảm giác ngủ thiếp đi.
Diệp thái y tiến cung gặp vua, bò lổm ngổm trên mặt đất: “Hoàng thượng, thần có sự kiện trọng đại muốn bẩm báo hoàng thượng.” Ông cũng không tin tưởng, nhưng là chuyện trọng đại như vậy, ông không dám giấu diếm.
Cánh tay bưng trà của hoàng đế hơi chậm lại: “Đã xảy ra chuyện gì? Có phải Minh Cẩn có chuyện gì rồi hay không?” Ngàn vạn không cần là tin tức xấu Minh Cẩn bị thương, sẽ trở thành tàn tật.
Diệp thái y gật đầu thưa một tiếng, tách trà từ trên tay hoàng đế cũng rớt xuống. Hoàng đế mặt giận dữ đứng lên: “Lúc xế chiều không phải nói không có nguy hiểm đến tính mạng sao? Hiện tại lại có chuyện? Nuôi những thứ phế vật các ngươi làm cái gì?”
Diệp thái y nơm nớp lo sợ nói: “Hoàng thượng, thần phát hiện mạch tượng của Minh Cẩn công tử không đúng. Hoàng thượng, mạch tượng của Minh Cẩn công tử không đúng.”
Hoàng đế có chút nghe không hiểu rồi: “Có ý gì?” Không phải là có nguy hiểm đến tính mạng, không thành tàn tật là tốt rồi. Những cái khác cũng không còn là vấn đề lớn.
Diệp thái y sau khi định thần lại một chút mới lên tiếng: “Thần đã chẩn bệnh cho Minh Cẩn thiếu gia cũng đã ba năm rồi, hoàng thượng, mạch tượng của cùng một người sẽ không có chuyện trước sau không đồng nhất. Thần hoài nghi, người bị thương không phải là Minh Cẩn thiếu gia. Về phần người bị thương là người nào, thần cũng không biết.” Diệp thái y không phải suy đoán, mà lấy giọng khẳng định để nói cùng hoàng đế.
Hoàng đế nghe người bị thương không có cùng mạch tượng với Minh Cẩn, là một người khác, sắc mặt mới hòa hoãn một chút: “Ngươi không có nhầm lẫn gì chứ?” Thật ra thì lúc ban đầu ông cũng có hoài nghi, trong phủ Quận chúa công tác phòng vệ vẫn luôn làm vô cùng tốt. Lại có lời nói lúc trước của Ôn Uyển…, hoàng đế cảm thấy đây có thể là giả. Nhưng thấy Ôn Uyển khóc đến ngất đi, thái y cũng nói chỉ thiếu chút nữa là cái chân này sẽ thành tàn tật. Sau Ôn Uyển đi ra ngoài cũng vẫn khóc không thành tiếng, cực kỳ bi thương. Hoàng đế nơi nào còn đi hoài nghi Ôn Uyển diễn trò được. Có đùa giỡn thế nào thì hoàng đế cũng khẳng định Ôn Uyển sẽ không đem tính mạng Minh Cẩn ra nói giỡn. Trăm triệu lần không nghĩ tới, Ôn Uyển chắc chắn sẽ không biết mang tính mạng Minh Cẩn ra nói giỡn, nhưng là dùng một người khác.
Diệp thái y quỳ trên mặt đất: “Hoàng thượng, chuyện này vô cùng trọng đại, nếu thần không có mười phần nắm chắc sẽ không dám nói ra.” Đây không phải là chuyện có thể ăn nói lung tung. Diệp thái y cũng là lo lắng Minh Cẩn thật sự bị người bắt đi, đổi thành một kẻ giả mạo, sau đó tiến hành cái bí mật gì đó không muốn người biết. Diệp thái y không biết những người này muốn làm cái gì, nhưng có thể khẳng định những người này sẽ gây bất lợi đối với Quận chúa, đang tiến hành một âm mưu kinh thiên động địa chăng ( Ôn Uyển: Diệp thái y, ngài tưởng tượng quá nhiều rồi).
Hoàng đế nhìn thoáng qua Diệp thái y: “Chuyện này ngươi biết nên làm thế nào rồi chứ?” Ý tứ của hoàng đế, đương nhiên là muốn Diệp thái y thủ khẩu như bình (giữ bí mật tuyệt đối).
Diệp thái y lập tức biểu lộ trung thành, tỏ vẻ mình tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai. Làm thái y nha, giữ bí mật chính là một loại công việc. Cho dù là nằm mơ, cũng sẽ không nói ra.
Hoàng đế chờ sau khi Diệp thái y đi, ngồi yên lặng trầm tư trên long ỷ. Lúc này ông có thể mười phần khẳng định, đánh tráo người không phải là ai khác, mà nhất định là Ôn Uyển. Nhưng nhìn bộ dáng cực kỳ bi thương của Ôn Uyển, thật khó có thể tưởng tượng, cái nha đầu này đang diễn trò. Dĩ nhiên, điều hoàng đế suy nghĩ không phải là lúc này Ôn Uyển đang có tâm trạng gì, mà là lúc nào thì Ôn Uyển cho người đánh tráo Minh Cẩn. Hiện tại Minh Cẩn đang nơi nào? Những chuyện này ông đều không hề hay biết, bởi vậy có thể thấy được, Ôn Uyển làm việc vô cùng kín đáo.
Hoàng đế nghĩ tới mấy phong thư tín của Ôn Uyển với hải khẩu chặn được, đều là những chữ số Ả Rập (theo như lời của Ôn Uyển). Nhưng những từ mà chữ số Ả Rập này tạo thành có ý gì, vậy cũng chỉ có hai người Ôn Uyển và Hạ Dao mới biết. Hoàng đế cũng bởi vì tin chắc Ôn Uyển sẽ không làm những chuyện đại nghịch bất đạo, nên cũng không có cố ý đi tra cứu. Không nghĩ tới, chính là dung túng một chỗ này, mà cái nha đầu này lại gạt mình làm chuyện lớn như vậy. Nhưng mà tạm thời còn phải phụng bồi xem nha đầu kia trình diễn xong đã. Nếu không, chẳng phải là phí một trận bận rộn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com