Ôn Uyển trở lại Vương Phủ, lập tức phân phó xuống, thu dọn đồ đạc, nàng rời kinh thành đi hải khẩu. Tin tức kia khiến cho phủ đệ có chút xôn xao. Hoàng thượng phải xuất chinh, Quận chúa muốn rời kinh. Mặc dù trong lòng mọi người nghĩ nhiều lắm, nhưng vẫn đàng hoàng thu dọn hành lý theo lệnh. Bởi vì thời gian xuất hành cũng chưa định, Ôn Uyển lệnh đem hết những đồ có thể thu dọn đều thu dọn ra ngoài. Lượng công việc này không phải lớn bình thường.
Kỳ Triết và Linh Đông nhận được tin tức, nhanh chóng chạy tới hỏi Ôn Uyển: “Cô cô (biểu tỷ), người muốn dẫn Minh Cẩn đi hải khẩu sao?”
Ôn Uyển cười híp mắt nói: “Đúng vậy. Hoàng thượng đã đáp ứng. Chờ thu dọn xong, ta liền mang theo Minh Cẩn đi hải khẩu, đoàn tụ cùng Minh Duệ. Chờ hoàng thượng thân chinh trở lại, ta cũng sẽ mang theo Minh Duệ và Minh Cẩn cùng trở lại kinh thành .”
Linh Đông chần chờ một chút nói: “Cô cô, cháu muốn đi hải khẩu cùng người.” Chuyến đi này cũng không biết lúc nào mới trở về. Nhưng ít nhất có thể xác định, ít nhất phải hơn nửa năm, nếu lâu thì phải một năm mới có thể trở về. Mặc dù lúc trước Ôn Uyển đã nói cần có sự đồng ý của thái tử và Thái Tử Phi. Nhưng Linh Đông vẫn muốn đi cùng Ôn Uyển.
Ôn Uyển lắc đầu: “Không được. Đường xá xa xôi, đoạn đường này cũng sẽ không thái bình. Phụ vương và mẫu phi của cháu sẽ không đồng ý, cô cô cũng không thể dẫn cháu đi. Kỳ triết, ta cũng không thể dẫn đệ đi. Các ngươi ở lại kinh thành, đoán chừng cuối năm hẳn là cô cô có thể trở lại.”
Linh Đông còn hoàn hảo, lúc trước Ôn Uyển đã cự tuyệt qua, lần này chẳng qua là tranh thủ thêm một lần thôi.
Kỳ Triết cũng nói: “Biểu tỷ, đệ sẽ thuyết phục tổ phụ để người đồng ý cho đệ đi theo tỷ ra ngoài lịch lãm, biểu tỷ, nếu tổ phụ đáp ứng, tỷ có thể để đệ cùng đi hải khẩu không?” Kỳ Triết tin tưởng tổ phụ sẽ không cự tuyệt . Vấn đề là Ôn Uyển có muốn mang theo cậu hay không.
Ôn Uyển lắc đầu: “Lần này đi ra ngoài không phải là du ngoạn. Ta không thể dẫn đệ ra ngoài. Đợi đến lúc ta trở lại, lại mang đệ đi.” Ôn Uyển không thích hứa suông, hiện tại đáp ứng Kỳ Triết, đến lúc đó đi không được, chẳng phải sẽ khiến hài tử thất vọng sao.
Kỳ Triết rất thất vọng.
Minh Cẩn nhận được tin tức liền cao hứng nhảy dựng lên. Hắn đã nửa năm không gặp ca ca rồi, rất nhớ ca ca đấy. Minh Cẩn cũng nhớ Bạch Thế Niên, nhưng rốt cuộc tình cảm với Minh Duệ vẫn vượt xa tình cảm thông qua thư tín với Bạch Thế Niên: “Mẹ, lúc nào thì chúng ta lên đường. Lúc nào có thể thấy ca ca? Mẹ, người nói xem con nên mang lễ vật cho ca ca đúng không? Mẹ, người nói xem con nên mang lễ vật gì mới tốt? Mẹ. Người nói hải khẩu nơi đó rất nóng sao? Con nên chuẩn bị y phục thật tốt. . . . . .” Một tràng lời khiến cho Ôn Uyển chen không lọt miệng.
Hạ Ảnh thấy Minh Cẩn lải nhải, cũng nhịn không được cười lên. Đứa nhỏ này, hễ cao hứng là quên hết tất cả.
Ôn Uyển cười nói: “Chờ Mẹ xử lý xong mọi chuyện, mẹ dẫn con đi dạo phố một chút, để con lựa chọn đồ tốt làm lễ vật cho Minh Duệ.”
Minh Cẩn gật đầu lia lịa.
Tin tức hoàng đế đã đáp ứng Ôn Uyển, chuẩn tấu cho Ôn Uyển rời kinh, nhanh chóng truyền khắp kinh thành. Thái tử nhận được tin tức này quá sợ hãi.
Thế nhưng phụ tá của thái tử lại cho rằng đây là một cái tin tức cực tốt: “Điện hạ. Uy vọng của Quận chúa Ôn Uyển quá cao. Có Quận chúa ở đây, thái tử điện hạ làm việc cũng bị bó tay bó chân.” Đừng nhìn Ôn Uyển ngày thường luôn không can thiệp chuyện triều chính. Nhưng mà đám trọng thần trên triều đình kia, người nào lại không biết Quận chúa Ôn Uyển chính là phụ tá tư nhân của hoàng thượng, gặp chuyện không thấu liền cho vời Quận chúa. Trừ lần đó ra, quan hệ cá nhân của Quận chúa Ôn Uyển và không ít đại thần cũng rất tốt (thật ra thì chỉ có hai ba người, cũng chỉ là phân tình ngoài mặt mà thôi, tỷ như Mễ Tướng, Phương Thượng Thư). Hơn nữa lực ảnh hưởng của Ôn Uyển đối với quân đội không nhỏ. Nhớ năm đó, Quận chúa Ôn Uyển mới mười lăm tuổi đã có thể nắm kinh thành trong tay, điều binh khiển tướng, chỉ như vậy cũng đủ ổn định kinh thành rồi, về phần nói uy vọng của Quận chúa Ôn Uyển ở dân gian lại càng không cần nói (những thứ trước đó so với cái này, đều là thứ yếu ). Có ngọn núi lớn Quận chúa Ôn Uyển ở đây, thái tử làm việc đều phải luôn cẩn trọng dè dặt, cho nên nói, Ôn Uyển rời kinh thành đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt. Dĩ nhiên, cũng có chỗ không tốt. Phân tích tới phân tích đi, vẫn là nửa này nửa nọ.
Tam hoàng tử đối với tin Ôn Uyển rời kinh có chút ngoài ý muốn: “Không nghĩ tới Ôn Uyển lại muốn đi hải khẩu.” Tam hoàng tử vốn tưởng rằng Ôn Uyển thế nào cũng phải nghe theo hoàng đế. Không ngờ lại muốn rời đi hải khẩu. Hải khẩu, đó là địa bàn của Ôn Uyển a!
Phụ tá lại không cho là đúng nói: “Điện hạ, nước cờ này của hoàng thượng, làm cho người ta nghĩ không ra a! Hơn nữa thế đấu cờ cực kỳ bất lợi.” Mấy năm này thái tử làm việc không ra thể thống gì. Phụ tá không cho rằng thái tử có thể an phận thủ thường vững chắc đến cuối cùng. Về phần Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử, phụ tá càng không ôm bao nhiêu kỳ vọng. Có dã tâm, lại không đủ năng lực, cũng không đủ uy vọng.
Kì Mộ đối với chuyện này cũng rất khó lý giải: “Cũng không biết phụ hoàng nghĩ thế nào?”
Ôn Uyển rời kinh hay không đối với Tam hoàng tử mà nói thì ảnh hưởng không lớn, nhưng ảnh hưởng tới Ngũ hoàng tử đúng là quá nhiều. Yến Kỳ Huyên cũng nói lấy sủng ái của hoàng đế đối với Ôn Uyển, nói không chừng đầu óc nóng lên sẽ đáp ứng. Nhưng đây chỉ là suy đoán, dù sao Yến kỳ Huyên không cho rằng hoàng đế sẽ để Ôn Uyển đi. Không nghĩ tới, thật đúng là Ôn Uyển chiếm thượng phong, phụ hoàng đồng ý để Ôn Uyển rời kinh thành. Ôn Uyển vừa đi, thái tử có thể chiếm được thiên thời địa lợi nhân hòa. Yến Kỳ Huyên cực kỳ buồn bực: “Phụ hoàng, phụ hoàng thật đúng là thương yêu Ôn Uyển a, thật thương yêu a. . . . . .” Ôn Uyển đi rồi, trong kinh thành sẽ không có người nào có thể kiềm chế được thái tử. Hắn và Lục hoàng tử, Yến Kỳ Huyên thật đúng là không nắm chắc, hai năm đầu tiên hắn cũng tranh giành với Tam hoàng tử, sau lại ý thức được không đúng nên cũng thu liễm phong mang, giấu tài. Cho nên hiện giờ trên tay hắn thứ có thể trọng dụng đúng là không nhiều lắm. Ôn Uyển ở kinh thành, thái tử sẽ có cố kỵ, làm việc sẽ thu liễm hơn. Nhưng Ôn Uyển không có ở đây, sợ rằng việc đầu tiên thái tử loại bỏ là hai kẻ cản đường bọn họ đấy.
Yến Kỳ Huyên nghĩ một hồi, chỉ có thể bất đắc dĩ than thở: “Còn phải từ từ tìm cách!” Chỉ một chủ ý của Ôn Uyển đã làm rối loạn bàn tính của hắn, lại phải mưu tính một lần nữa. Nữ nhân này, chính là phiền toái mà (cho xin đi, cứ làm như vũ trụ xoay quanh nhà ngươi đấy, gớm, k biết xấu hổ).
Hà thị nghe nói Ôn Uyển sẽ rời khỏi kinh thành, trong lòng suy đoán, không nên nha, sao Quận chúa Ôn Uyển lại rời kinh vào lúc này? Sao Hoàng đế có thể đồng ý chứ? Điều này thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi: “Vương gia, tin tức kia có thật hay không vậy?”
Kỳ Phong gật đầu nói: “Còn có thể giả sao. Ôn Uyển đã phân phó chuẩn bị hành lí. Hiện tại trên dưới phủ Quận chúa đều đang bận rộn. Đoán chừng mấy ngày sau sẽ xuất phát đi hải khẩu. Nàng có thể không biết, Ôn Uyển ở hải khẩu bên kia cũng có vài hòn đảo nhỏ. Nghe nói có một hòn đảo đã xây xong. Ôn Uyển đây là muốn thông qua hải khẩu để đến đảo, Minh Duệ bây giờ cũng đang ở trên hòn đảo này. Lại nói, thế lực của Ôn Uyển ở hải khẩu rất lớn .” Không chỉ có thương hành lớn nhất là của nàng, mà Ôn Uyển cũng là người đứng đầu Uy Vũ quân. Tài chính quân quyền đều ở trong tay, Ôn Uyển đi hải khẩu, thì chính là lão đại chân chính, là thổ hoàng đế đấy (vua một cõi).
Hà thị tâm tư xoay chuyển không biết bao nhiêu vòng: “Vương gia, sao hoàng thượng có thể cho phép Quận chúa đi hải khẩu chứ?” Hà thị cũng hi vọng Ôn Uyển rời đi, nếu rời đi đối với bọn họ rất có lợi. Có Ôn Uyển ở đây, bọn họ làm việc luôn phải cố kỵ, ai biết nữ nhân này sẽ dùng cái chiêu gì đối phó bọn họ. Cho nên khẳng định sẽ bị bó tay bó chân. Ban đầu Hà thị thật sự không cho rằng hoàng đế sẽ để Ôn Uyển rời kinh thành. Cho dù Ôn Uyển nghĩ, hoàng đế cũng sẽ không đồng ý. Một nước cờ này của hoàng đế, thật sự khiến người nhìn không thấu a!
Kỳ Phong lắc đầu: “Ta không biết. Nhưng mà theo ta biết, bất kể Ôn Uyển biểu tỷ làm cái gì, chỉ cần nàng muốn làm, không có chuyện nàng làm không được. Phụ hoàng luôn luôn sủng ái nàng, nàng dùng chút ít tâm tư, phụ hoàng cũng sẽ đáp ứng. Tốt lắm, không nói chuyện này nữa. Phụ hoàng để ta và Ngũ hoàng huynh cùng hiệp trợ thái tử. Lần này là một cơ hội tốt.” Kỳ Phong là người không để ý Ôn Uyển đi nơi nào nhất. Dựa theo tính tình của lão Ngũ, tuyệt đối sẽ không thể hòa bình chung đụng với thái tử. Đến lúc đó hắn có thể làm ngư ông đắc lợi. Ôn Uyển ở trong kinh thành, còn có thể vướng chân vướng tay, làm trở ngại chuyện của hắn.
Hà thị không có lại tiếp tục cái đề tài này.
Ôn Uyển đang cùng hai chưởng quỹ nói chuyện ngân hàng, nghe được Mai nhi tới cửa. Ôn Uyển cười để cho mời Mai nhi đi vào.
Mai nhi nhìn thấy Ôn Uyển vội vàng nói: “Ta nghe được tin tức nói ngươi muốn đi hải khẩu? Ôn Uyển, ngươi thật muốn đi hải khẩu sao? Làm sao đang yên đang lành lại muốn đi hải khẩu.”
Ôn Uyển cười nói: “Ngươi cũng không phải không biết, từ trước cho tới nay ta chính là miếng thịt béo trong mắt mọi người. Hôm nay cậu hoàng đế không có ở kinh thành, khối thịt béo ta đây không thể để cho bọn họ mơ tưởng tới cắn một ngụm. Cho nên ta nghĩ thừa dịp cậu hoàng đế không có ở kinh thành, trước tiên là rời đi đất thị phi này, thứ hai cũng là đi ra phía ngoài giải sầu. Cả đời này của ta còn chưa được ra khỏi kinh thành đâu. Giấc mộng của ta chính là đi khắp thiên hạ ngắm mỹ cảnh, thưởng thức mỹ thực.”
Mai nhi sửng sốt: “Ôn Uyển, ngươi muốn nói trong kinh thành sát cơ tứ phía sao?” Về lý mà nói, Ôn Uyển hẳn là đối tượng mọi người muốn mượn hơi không sai, nhưng giọng nói Ôn Uyển, rất không thỏa đáng.
Ôn Uyển cười đến rất hoan khoái, nhưng không có gật đầu cũng không lắc đầu, mà đổi một đề tài khác: “Ngày hôm nay sao không mang Báo ca nhi tới? Thật lâu rồi cũng không tới đó?” Trước kia mỗi tháng Báo ca nhi cũng sẽ tới phủ Quận chúa đá xúc cúc, nhưng hai tháng này lại không có tới.
Mai nhi lắc đầu: “Đi Minh Nguyệt sơn trang rồi.” Nói xong một câu này, ngừng tạm lại hỏi: “Ôn Uyển. Thật nhất định phải rời kinh sao? Không thể không rời kinh sao?” Thế cục sẽ khó khăn đến mức như vậy sao? Trong lòng Mai nhi cũng mơ hồ lo lắng.
Nụ cười trên mặt Ôn Uyển cũng không nhạt đi: “Hành lí cũng đóng gói rồi, sao có thể không đi? Hơn nữa Minh Duệ còn đang hải khẩu. Minh Cẩn một mực nói muốn đi tìm ca ca, không phải là muốn hoàn thành nguyện vọng của tiểu tử này sao? Hơn nữa, ta cũng nhớ Minh Duệ. Chờ cậu hoàng đế cậu khải hoàn hồi triều, ta sẽ trở lại kinh thành. Mai nhi, không bao lâu ta sẽ trở lại. Đến lúc đó ta mang cho ngươi một chút đồ vật gì đó.”
Mai nhi thấy Ôn Uyển từ đầu đến cuối cũng không tiết lộ chân tướng với nàng, trong lòng có vô cùng thất vọng. Đây là lần đầu tiên, Ôn Uyển không có tận tâm nói chuyện cho nàng biết.
Hạ Ảnh tiễn Mai nhi rời đi.
Ôn Uyển nhìn Mai nhi rời đi, không phải chuyện gì cũng có thể nói.
Sau khi Mai nhi đi, lục tục có người tới cửa. Thái Tử Phi cũng tới, hàn huyên mấy câu. Muốn từ trong miệng Ôn Uyển thám thính đến tin tức, đây tuyệt đối không có cửa, cùng Ôn Uyển nói đông nói tây một hồi thì rời đi.
Đông thế tử phi cũng tới, nhưng mà Đông thế tử phi tới không phải vì dò thăm tin tức, mà là nhờ Ôn Uyển mang giúp đồ đi hải khẩu. Vương Phi chuẩn bị ba xe lớn lễ vật, nhờ Ôn Uyển chuyển giao cho Y Mạn Quận chúa. Ôn Uyển nghe được ba xe đồ lớn, không khỏi nở nụ cười: “Hải khẩu thứ gì mà không có chứ, đều là tấm lòng từ mẫu của Vương Phi. Được, ta mang, không thể cô phụ tâm tư của Vương Phi. Tin rằng Quận chúa nhất định rất vui vẻ.”
Đông thế tử phi gật đầu mỉm cười. Những chuyện khác, cũng không nhiều lời.
Trước khi lên đường hai ngày, hoàng đế triệu Ôn Uyển tiến cung: “Nói với cậu xem, con rốt cuộc tính làm cái gì?” Cũng sắp đến lúc rời kinh rồi, Ôn Uyển lại không cho hắn một chương trình cụ thể. Trong lòng hoàng đế mơ hồ có chút bất an. Dĩ nhiên, hoàng đế tin tưởng Ôn Uyển sẽ không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo hắn, cố ý nói không rời kinh, sau đó lại đi. Chẳng qua là hoàng đế đã quen nắm hết thảy trong bàn tay, có chuyện không nằm trong lòng bàn tay của mình, trong lòng không sảng khoái mà thôi.
Ôn Uyển nói là muốn an toàn đưa đi Minh Cẩn rời đi, mới có chuyện này. Hoàng đế muốn biết, Ôn Uyển rốt cuộc chuẩn bị làm thế nào, làm sao mới bảo đảm được an toàn.
Ôn Uyển lắc đầu không nói: “Cậu hoàng đế, không thể nói. Nói ra sẽ không linh nghiệm. Cậu hoàng đế, người yên tâm đi, con sẽ không rời khỏi kinh thành. Con sẽ không lừa gạt người. Người xem nhiều năm như vậy con đã từng lừa gạt qua người sao?” Cũng không phải là Ôn Uyển cố ý thừa nước đục thả câu, thật sự là không thể nói.
Hoàng đế thấy Ôn Uyển cắn chết không buông miệng, cũng không dây dưa chuyện này nữa. Ngược lại lại cùng Ôn Uyển nói đến chuyện thân chinh lần này, cũng khai báo nhiệm vụ cho Ôn Uyển, giám đốc thái tử. Đến thời điểm tối hậu quan trọng có thể chọn dùng thủ đoạn đặc biệt.
Ôn Uyển lầm bầm : “Nói thật dễ dàng. Thái tử là thái tử một nước, con có thể chọn lựa thủ đoạn khác thường sao? Hơn nữa, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử cũng không phải là ngồi không. Cậu hoàng đế, con ở bên cạnh nhìn là được, không cần gấp gáp như vậy.” Dù sao bất kể trong kinh thành loạn thế nào, thì Tam hoàng tử được lòng hoàng đế nhất tuy rằng đã đi, nhưng căn cơ còn ở lại, loạn thế nào cũng không lo lắng!
Hạ Ảnh nhìn về phía Ôn Uyển, không hiểu Ôn Uyển đang đánh bàn tính gì? Hoàng thượng cuối cùng không nói lời nào, đó là bởi vì thái độ Quận chúa rất kỳ quái. Dựa theo trình độ tiếc mệnh của Quận chúa mà nói, biết kinh thành có nguy hiểm không tìm một hai bùa hộ mệnh mới lạ. Thật sự là cần. Hạ Ảnh cũng hoài nghi có phải Ôn Uyển muốn chạy trốn hay không? Nhưng lấy hiểu biết của Hạ Ảnh đối với Ôn Uyển, nếu tiền tuyến không có vị tướng quân kia, xác suất quận chúa chạy trốn là chín phần chín. Nhưng phía trước còn có tướng quân, Quận chúa có chạy trốn hay không vẫn còn chờ thương thảo lại.
Hạ Ảnh rốt cuộc vẫn không nhịn được, hỏi Ôn Uyển: “Quận chúa. Người rốt cuộc có tính toán gì? Ngay cả hoàng thượng cũng muốn gạt, người rốt cuộc tính toán để Minh Cẩn rời đi thế nào đây?” Không chỉ có giấu diễm cả hoàng đế, mà ngay cả nàng cũng giấu diếm. Đọc nhiều sách đúng là thứ tốt a!
Ôn Uyển cười nhạt: “Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.” Hoàng đế chính là biết hai ngày này sẽ có thể thấy kết quả nên mới không hỏi nhiều. Nếu không, không ép nàng nói ra nguyên cớ chắc chắn sẽ không thả người đâu.
Hạ Ảnh rất bội phục Ôn Uyển: “Quận chúa, người giữ bí mật thật là tốt.” Hạ Ảnh lúc này liền biết nếu là Hạ Dao…, Quận chúa sẽ không giấu diếm. Hạ Dao mới là tâm phúc thực sự của Ôn Uyển.
Mặc dù trong lòng Hạ Ảnh sớm có chuẩn bị, nhưng đến lúc này, không biết tại sao lại cảm thấy mất mác. Trên mặt cũng thể hiện ra, đây là lần đầu tiên Hạ Ảnh bày ra vẻ mặt mất mát này trước Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn Hạ Ảnh mất mát, cười nói: “Đừng cho ta nhìn cái vẻ mặt này, chỉ vì chuyện nhỏ này mà ngươi lại giả bộ mất mác, không phải cho rằng ta rất đần sao? Ngươi đừng thử dò xét nữa, qua hai ngày sẽ biết thôi. Hiện tại thật sự không thể nói, nói ra sẽ không đạt tới hiệu quả.” Có một số việc cần phải bất ngờ mới có thể khiến cho người ta cảm giác chân thật, mới có thể làm cho người tin tưởng.
Hạ Ảnh nghe được lời Ôn Uyển…, mất mát trên mặt lập tức biến mất, thay bằng một khuôn mặt cười. Hạ Ảnh đụng tới Ôn Uyển hỏi: “Quận chúa, rốt cuộc là biện pháp gì. Thần bí như vậy?” Thấy Ôn Uyển ngay cả ánh mắt cũng không quét qua một cái, nói gấp: “Tốt, ta không hỏi. Nhưng mà Quận chúa, người có thể dạy một chút cho ta không. Rốt cuộc người và Hạ Dao truyền tin tức thế nào?” Thật ra Hạ Ảnh đã sớm biết Ôn Uyển còn có một bộ ám ngữ để trao đổi thư tín với Bạch Thế Niên, nhưng bộ này nàng không lạ gì, nàng muốn biết chính là ám ngữ với Hạ Dao đấy.
Ôn Uyển cười nói: “Ngươi cũng đừng gấp, chờ Hạ Dao trở lại, để nàng nói cho ngươi biết.” Tình huống bây giờ đặc thù, Ôn Uyển khó mà nói. Phải chờ sau khi nguy cơ đã đi qua, mới có thể đem bí mật này nói với hoàng đế.
Hạ Ảnh đối với việc Ôn Uyển khoe khoang, rất là không thích nha. Nhưng Ôn Uyển không nói, nàng cũng không gượng ép tiếp tục hỏi. Về đến nhà, Minh Cẩn bám lấy Ôn Uyển nói: “Mẹ, người có định đưa con đi mua lễ vật cho ca ca không? Lễ vật bây giờ còn chưa có mua đâu?”
Ôn Uyển vội vàng cười nói: “Ngày mai sẽ đi mua.” Ngày hôm sau Ôn Uyển mang theo Minh Cẩn xuống phố mua đồ. Ôn Uyển đồng ý để Minh Cẩn tự mình chọn lễ vật hợp ý cho Minh Duệ.
Ôn Uyển không có đi phố xá sầm uất, mà là đi trên đường phía đông. Nơi này cũng là nơi bán thương phẩm hạng sang, Minh Cẩn nhìn con đường này, đây là lần đầu tiên cậu tới đây. Ôn Uyển dẫn Minh Cẩn đi tiệm đồ ngọc, để Minh Cẩn tự mình chọn, bên trong thứ gì cũng có.
Minh Cẩn nhìn quanh cửa hàng, nhỏ giọng nói với Ôn Uyển: “Mẹ, những thứ đó thật đắt, con không mua nổi.” Vật này đều trị giá mấy ngàn vạn lượng bạc, hắn tích góp tiền bạc lâu như vận, tính cả vàng bạc châu báu trưởng bối ban thưởng tính vào, mới hơn ba trăm hai, sao có thể mua được thứ quá đắt này.
Chưởng quỹ ở bên cạnh dựng lỗ tai, nghe được Minh Cẩn nói mình mua không nổi, lập tức hoa lệ lệ 囧 rồi. Nhi tử của Quận chúa mua không nổi, còn có chuyện có thể khiến người khiếp sợ hơn nữa sao?
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Chỉ cần con nhìn trúng, mẹ sẽ trả tiền.”
Minh Cẩn lắc đầu: “Không được, là con tặng cho ca ca, dĩ nhiên con phải tự mình trả tiền rồi, bằng không rất không có thành ý. Mẹ, nếu không chúng ta đi chỗ khác xem một chút đi!” Lúc Minh Cẩn nói lời này, ánh mắt lại nhìn về phía một ban chỉ (là loại nhẫn đeo ở ngón tay cái 扳指).
Ôn Uyển theo mắt cậu nhìn lại, thấy một ban chỉ bằng ngọc, ban chỉ trong suốt như nước, là dùng phỉ thúy chất liệu thượng đẳng đẽo nên, hình ống tròn, cả hai mặt trong ngoài đều được điêu khắc hoa văn tinh tế. Bất luận chất liệu, thủ công, hay hoa văn, đều là loại thượng phẩm.
Ôn Uyển sờ sờ đầu Minh Cẩn, ánh mắt của tiểu tử này không phải tốt bình thường. Rốt cuộc là thấy qua nhiều thứ tốt, ánh mắt đủ độc: “Coi trọng cái ban chỉ ngọc này sao? Nhưng ca ca con có thể đeo không?” Những lúc giương cung, vì tránh cho da tay bị mài, nhất định phải có đồ để bảo vệ tay. Ban chỉ này chính thứ như thế. Nhưng Ôn Uyển chuẩn bị cũng là ban chỉ sừng tê giác hoặc xương lạc đà. Cũng không phải Ôn Uyển không nỡ dùng đồ tốt. Mà là sư phụ nói loại đồ vật này tốt hơn một chút. Minh Cẩn nhìn trúng ban chỉ dành cho người lớn, nhưng hiện tại khẳng định Minh Duệ không dùng được.
Minh Cẩn cũng lắc đầu: “Ca ca hiện tại không cần, sau này không phải cũng có thể dùng sao? Mẹ, người cho con mượn tiền trước, chờ sau này con có tiền rồi trả lại người. Được không?” Cậu thật rất coi trọng khối ban chỉ này, vô cùng xinh đẹp, mang vào nhất định đẹp mắt.
Chưởng quỹ bên cạnh nghe được hắn vay tiền, sắc mặt quả thật rất kỳ quái nha. Chỉ nghe nói nhi tử hướng mẫu thân xin tiền, mẫu thân cho nhi tử tiền, chưa nghe nói qua nhi tử muốn vay tiền mẫu thân.
Ôn Uyển chớp mắt một cái: “Nếu ca ca con không đeo, không thích. Vậy nên như thế nào?” Tiểu tử này rõ ràng là tự mình nhìn trúng ban chỉ này xinh đẹp mới muốn. Khụ, tiểu tử này đúng là bản tính khó sửa đổi a!
Minh Cẩn không chút nghĩ ngợi nói: “Ca không thích, thì con giữ lại tự mình đeo!” Nói xong mới biết được mình trúng kế. Nhìn ánh mắt tự tiếu phi tiếu của Ôn Uyển, nhỏ giọng nói: “Mẹ, ca ca nhất định sẽ thích. Thứ tốt như vậy, sao ca ca lại không thích?” Đồ cậu đưa, ca ca nhất định sẽ thích.
Ôn Uyển cười: “Chưởng quỹ, ban chỉ này bao nhiêu tiền?”
Chưởng quỹ cũng không dám báo giá lừa gạt Ôn Uyển: “Vốn là bán hai nghìn hai, nếu Quận chúa muốn, thì một nghìn rưỡi. Quận chúa thấy thế nào?” Này đã gần đến giá vốn, không thể bớt thêm.
Ôn Uyển gật đầu, giá tiền ban chỉ này đại khái cũng chỉ khoảng tầm đó, cũng không có báo giá cao.
Minh Cẩn nghe mở to mắt: “Mắc như vậy a? Một tháng ta cũng chỉ mới có hai mươi lượng. Vậy phải qua sáu năm mới có thể mua được cái ban chỉ này đấy.” Sau khi nói xong sắc mặt rất do dự, qua một hồi lâu, cắn răng nói: “Mẹ, vẫn là không cần, quá mắc.” Thử nghĩ xem tiền tháng sáu năm đấy, vậy sáu năm này hằn đừng mong mua đồ gì nữa. Sau này đi dạo phố cũng không có tiền mua đồ rồi, Minh Cẩn không dám mua.
Chưởng quỹ sợ mình đem tâm tình lộ ra ngoài, vội vàng cúi đầu. Để cho Quận chúa nhìn ra không thỏa đáng, đến lúc đó mình chịu trách nhiệm không nổi. Chưởng quỹ cúi đầu nói thầm, Quận chúa dạy hài tử thế nào đây?
Ôn Uyển nhẹ nhàng cười một tiếng: “Con đã nói không mua vậy thì không mua.” Cho Hạ Ảnh một ánh mắt. lôi kéo Minh Cẩn ra khỏi tiệm ngọc khí, tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường cũng gặp mấy người quen biết, Ôn Uyển cùng những người này bắt chuyện qua loa, rồi lại mang theo Minh Cẩn tiếp tục đi tới. Mãi cho đến buổi trưa lúc dùng bữa, Minh Cẩn cũng không chọn trúng vật gì: “Mẹ, con cảm thấy vẫn là cái ban chỉ tốt.” Minh Cẩn không có mua được lễ vật, càng đối với ban chỉ kia nhớ mãi không quên.
Ôn Uyển cười sờ sờ đầu Minh Cẩn: “Được rồi, chờ chúng ta dùng xong bữa trưa, quay đầu lại đi mua.” Ôn Uyển đến Túy Tương Lâu. Chưởng quỹ vừa thấy là Ôn Uyển, lập tức dẫn Ôn Uyển đến nhã gian tốt nhất. Ôn Uyển gọi một bàn món ăn, tất cả đều là món ăn Minh Cẩn thích.
Minh Cẩn ăn rất vui vẻ, nhưng ngẩng đầu lại thấy Ôn Uyển cũng không động đũa: “Mẹ, người sao thế? Có phải không nỡ rời khỏi kinh thành hay không? Chờ chúng ta đi hải khẩu tìm được ca ca, lại cùng ca ca trở về. Đến lúc đó phụ thân cũng trở về, một nhà chúng ta liền đoàn tụ rồi.”
Ôn Uyển cười sờ sờ trán Minh Cẩn: “Không có, Mẹ không đói bụng, muốn nhìn Minh Cẩn ăn.”
Minh Cẩn vẫn mờ mờ mịt mịt, gắp món ăn cho Ôn Uyển: “Mẹ, ăn. Hiện tại không đói bụng không ăn, lát nữa sẽ đói bụng.”
Ôn Uyển từ từ ăn, ăn vô cùng chậm, quả thực là nhai kỹ nuốt chậm. Minh Cẩn ăn rất ngon lành, đi theo Ôn Uyển nói chuyện, Ôn Uyển thổi thổi sữa dê trong tay đưa cho Minh Cẩn: “Con mau uống sữa này đi.”
Minh Cẩn nhận lấy uống hết.
Sau khi Minh Cẩn ăn xong, rất nhanh trong nháy mắt Minh Cẩn đã híp ánh mắt: “Mẹ, con ăn no rồi. Mẹ, con muốn ngủ.”
Ôn Uyển ôm cậu vào trong ngực: “Mệt thì đi nằm ngủ. Mẹ ôm con ngủ.” Lúc Ôn Uyển nói lời này, vành mắt đã hồng hồng.
Ôn Uyển dứt lời không bao lâu, Minh Cẩn gục trong lòng nàng ngủ thiếp đi. Hạ Ảnh vốn định nói, Minh Cẩn ngủ rồi thì để nàng bế trở về, nhưng nói còn chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy Ôn Uyển hôn lên gương mặt Minh Cẩn, trong mắt ngấn lệ. Trong đầu kinh nghi không dứt, Ôn Uyển khàn khàn giọng nói: “Ngươi đi ra ngoài nhìn. Ta muốn ở cùng Minh Cẩn.” Minh Cẩn đã tám tuổi rồi, ngày thường Ôn Uyển cũng không ôm hắn lâu, bởi vì ôm không nổi, nhưng lúc này cũng vẫn ôm không nỡ để xuống.
Hạ Ảnh đi ra ngoài không đến một hồi, nghe thấy trong phòng có động tĩnh. Lập tức mở cửa, Hạ Ảnh nhìn trong phòng đột nhiên nhiều thêm ba người, ánh mắt trừng lớn như chuông đồng rồi. Này, trong phòng này thậm chí có ám đạo, sao nàng lại không biết?
Hạ Ảnh kinh ngạc ba giây, nhanh chóng vào nhã gian, trở tay đóng kỹ cửa. Hạ Ảnh nhìn hài tử có cùng chiều cao với Minh Cẩn, tướng mạo cực kỳ tương tự, vẻ mặt khiếp sợ: “Hạ Dao, ngươi về kinh khi nào? Đây là chuyện gì xảy ra?”
Hạ Dao nhẹ nhàng cười một tiếng: “Như ngươi đã thấy thôi.” Tiếng nói chuyện của hai người đều ép tới cực thấp. Chính là không hy vọng có người nghe thấy bọn họ nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com