Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Q.7 – Chương 148: Đau Khổ – Botruyen

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Q.7 - Chương 148: Đau Khổ

Thời tiết đầu mua thu, không lạnh không nóng, là thời tiết Ôn Uyển ưa thích nhất. Lúc này Ôn Uyển hiếm có lúc cùng Minh Cẩn tản bộ ở trong hoa viên.

Hạ Ảnh vội vã đi tới “Quận chúa, tướng quân bị bại trận.”

Ôn Uyển vừa nghe liền lo lắng hỏi gấp “Bạch Thế Niên không có chuyện gì chứ?” Phải không có việc mới đúng, thân làm nguyên soái thì không đến nổi xung phong đi đánh trận.

Minh Cẩn cũng mang khuôn mặt khẩn trương “Cha có bị thương không?”

Hạ Ảnh lắc đầu “Vậy thì không có. Nhưng mà tấu chương buộc tội đã đưa lên rồi.” Vốn Hạ Ảnh cảm thấy đánh thua một trận là rất bình thường. Trên chiến trường làm gì có toàn thắng. Không nghĩ đến, thậm chí có người buộc Bạch Thế Niên.

Ôn Uyển nghe thấy Bạch Thế Niên không có chuyện gì, chẳng qua tướng lãnh phía dưới bị đánh bại một trận thôi, nên không để ở trong lòng. Đánh giặc làm gì có đạo lý không bại trận? Mặc dù Bạch Thế Niên có danh xưng là Thường Thắng tướng quân, nhưng cũng ăn qua không ít lần chiến bại. Chỉ cần Bạch Thế Niên không có chuyện gì, những thứ khác nàng không quản. Về phần tấu chương buộc tội, đó là hành động ưa thích nhất của quan văn trong triều, nghĩa là không có chuyện cũng sẽ gây ra chuyện. Mấy năm nay cũng không phải là không có ai buộc tội Bạch Thế Niên, đương nhiên, bản thân Bạch Thế Niên không có vấn đề. Nhưng bộ hạ thì không biết được. Trong quân dương khí quá vượng, ăn uống chơi gái đánh bạc mỗi dạng đều có. Ở trong kinh thành việc này rơi vào trong mắt văn nhân sĩ tử mở miệng nói Khổng Tử, ngậm miệng nói lễ nghi kia thì sẽ là tuấn nhã bại hoại (làm quan cũng không phải là không vào kỹ viện , nhưng đều là bí mật lén lén lút lút. Ngay cả Văn nhân nhã sĩ cũng không phải là không đến kỹ viện , nhưng lại xem đó chỉ là chuyện phong lưu. Chỉ có binh lính mà vào kỹ viện thì chính là tuấn nhã bại hoại ).

Lúc trước cái giám quân tham tài kia còn chưa đến nỗi, nhưng giám quân mới là một người theo tiêu chuẩn sỉ tử, loại tấu chương buột tội này từ đó đến giờ không có gián đoạn qua. Ôn Uyển đều nghe đến hết cảm giác rồi, chẳng qua hoàng đế chỉ để đó mà không phát đi. Những người có ánh mắt cũng sẽ không quạt gió làm gì.

Đáng tiếc, lần này hoàng đế lại không giống ngày thường là để lại không phát nữa. Mà trực tiếp hạ thánh chỉ quở trách Bạch Thế Niên. Bởi vì thái độ của hoàng đế. Người phía dưới thấy gió chiều nào liền xuôi theo chiều đó, sổ con buộc Bạch Thế Niên như con thiêu thân, bay đầy trên ngự án của hoàng đế.

Ôn Uyển nghe thấy, bây giờ triều thần ngày ngày đang thảo luận xem hoàng đế sẽ trị những binh sĩ trong mắt không có kỷ luật tội gì? Bạch Thế Niên làm nguyên soái không tận tâm sẽ có trách nhiệm gì? Lúc này Ôn Uyển rất muốn ‘phi’ hoàng đế một ngụm. Không cần như vậy chứ? Tự mình muốn xuất chinh thì trực tiếp hạ chỉ là được, cần gì phải đem Bạch Thế Niên đạp xuống, sau đó thừa thế thượng vị chứ? Quá không có nghĩa khí.

Hạ Ảnh đối với chuyện Ôn Uyển bực mình tự lẩm bẩm, liền nói “Hoàng thượng mới không rãnh rỗi như vậy. Chuyện lần này quả thật là quá đáng.”

Ôn Uyển quét nhìn Hạ Ảnh một cái. Không muốn cùng nàng ta tranh biện.

Phía ngoài buộc tội lợi hại hơn nữa, Ôn Uyển cũng đóng cửa không ra. Thích buộc thế nào thì cứ buộc, dù sao cũng sẽ không đem chức Đại nguyên soái của Bạch Thế Niên rút đi.

Ôn Uyển đối với mặt với hoàng đế thì không phát biểu ý kiến, đối với sổ con buộc tội cũng không ra mặt. Nhưng lại sai người chuẩn bị rất nhiều đồ cho Bạch Thế Niên. Còn ra lệnh cho phòng may mặc ở trong thời gian quy định làm ra xiêm y đưa đi cho Bạch Thế Niên, còn có rượu Ngọc tủy, rượu Ngọc tủy là một loại rượu rất mạnh, là thứ quan trọng nhất. Rượu niêm phong cất vào kho mười lăm năm, là loại có tiền cũng không mua được. Trước đó không lâu Ôn Uyển đã mở một đàn, vừa mở đàn ra, hương thơm tinh khiết bay bốn phía, gọi dậy con sâu rượu của mọi người.

Ôn Uyển tặng hai đàn cho hoàng đế uống. Hoàng đế uống xong đã khen ngợi nhiều, cho nên thanh danh liền bay ra ngoài. Mọi người liền đến cầu xin rượu. Nhưng trừ Tống Lạc Dương và Hạo Thân Vương ra, những người khác ai cũng không có được.

Các loại dược liệu….. tất cả đều chuẩn bị rất nhiều. Sau đó Đoàn người này đi ra khỏi kinh thành, mênh mông cuồn cuộn, trận thế rất dọa người.

Hoàng đế nghe xong cười lắc đầu “Nha đầu này.” Hoàng đế biết rõ, Ôn Uyển dùng biện pháp này tỏ vẻ không hài lòng với hắn. Lại dùng việc này xem như an ủi Bạch Thế Niên. Nhưng mà biện pháp ôn hoà như vậy, cũng chỉ có Ôn Uyển làm ra được thôi.

Bạch Thế Niên ở biên thành nhận được thánh chỉ quở trách của hoàng đế, thì im lặng ( không có cách nào lên tiếng a ). Nhưng các viên đại tướng thủ hạ bên dưới lại tức giận đầy mình. Đặc biệt là Bảo Bảo Cương ở trong kinh thành đã chịu thiệt thòi qua, thì một trăm lần không thoải mái ở trong lòng. Tất cả trận chiến lớn nhỏ, đánh nhiều như thế. Thắng thì không được tưởng thưởng ( dựa theo quân công mà thăng quan. Nhưng Bạch Thế Niên lại không được tưởng thưởng gì, dù có thì trừ thưởng vàng bạc ruộng đất ra, những thứ khác Bạch Thế Niên không được thưởng), thua thì lại bị hoàng đế mắng, thật là khiến người ta quá uất ức.

Bảo Bảo Cương mở miệng toàn nói lời thô tục “Bà nội nó, … cái đám khốn kiếp chỉ biết ăn no rồi đọc sách. Hãy đem toàn bộ bọn họ vứt đến trận địa đi giết địch đi. Mẹ nó, cả đám đọc sách rùa rút cổ. Chỉ biết ở kinh thành rút cổ vào mai rùa đen.” Bảo bảo cương tức muốn nổ phổi.

Tất cả những người khác cũng tức gần chết. Việc này là do quan văn không đúng, đặc biệt là tên giám quân mới này. Ừ, không tham ô, không bị hối lộ. Nhưng ngày ngày bắt kỹ luật quân đội, phiền muốn chết người. So với Vương giám quân đã chết kia còn đáng hận hơn.

Bảo Bảo Cương vẫn mắng, mắng rất hăng sai. Trừ hoàng đế không dám mắng ra, thì mười tám đời tổ tông của những người khác đều bị hắn hỏi thăm một lần. Cuối cùng miệng không ngăn kịp, ngay cả Ôn Uyển cũng bị hắn nói. Trách Ôn Uyển ở kinh thành cũng không biết trông hộ cho bọn họ.

Bạch Thế Niên nổi giận “Người đâu, kéo xuống. Làm hắn tỉnh lại cho ta.” Vợ của hắn ai dám mở miệng oán trách hả? Nói trở lại, nếu không phải nhờ vợ hắn, công việc mấy năm nay có trôi trải thế sao? Bọn họ có cuộc sống tốt như thế sao?

Người bị kéo đi rồi, trên trán Bạch Thế Niên vẫn nổi gân xanh. Sự kiện này kỳ thật hắn cũng giận dữ. Mấy ngày cuối năm ngoài mặt yên ổn, toàn bộ tinh lực của hắn đều tăng cường ở trong quân. Cho nên hai năm trước xuất binh tấn công Mãn Thanh chỉ là đánh trận nhỏ lẽ, đến hiện tại vẫn không đánh trận lớn. Mặc dù hiện tại mình binh lực mạnh, lương thảo dư thừa. Nhưng dù sao cũng có sơ suất, không ngờ chỉ một trận chiến nhỏ đã gây ầm ĩ lớn thế.

Diệp Tuần thấy được bộ dạng này của Bạch Thế Niên, liền mỉm cười thở dài. Chuyện này cũng không có cách nào khác. Hoàng đế muốn làm như thế, bọn họ chỉ có thể nhận lấy thôi.

Diệp Tuần biết đạo lý này, Bạch Thế Niên làm sao mà không biết đến:”Ta thật khó có thể tưởng tượng, vợ của ta đã chịu bao nhiêu uất ức rồi”

Diệp Tuần không hiểu ý của Bạch Thế Niên .

Ý của Bạch Thế Niên là, dựa vào tính tình trở mặt không nhận người của hoàng đế như vậy, Ôn Uyển còn có thể cùng hoàng đế chung đụng hoà hợp, lòng dạ phải rộng rãi cỡ nào mới làm được như thế. Nghĩ lại bây giờ hắn không có ở bên cạnh, hoàn cảnh của Ôn Uyển cũng không dễ dàng, trong lòng càng thêm khó chịu. Chỉ hy vọng, trận chiến sẽ kết thúc trong hai năm này, sau đó đi về nhà.

Diệp Tuần im lặng nhìn Bạch Thế Niên, còn cho là Bạch Thế Niên sẽ làm ra hành động nóng giận gì, không ngờ chỉ lo nhớ đến lão bà của mình. Khiến người ta không buồn bực không được.

Minh Cẩn rất lo lắng cho Bạch Thế Niên “Mẹ, cha có thể có chuyện gì hay không?”

Ôn Uyển vuốt ve con trai đang ở trong lòng “Không đâu. Cha con sẽ không có việc gì. Hắn sẽ bình an trở về .” đợi hắn nhiều năm như vậy, nếu như dám có chuyện gì, cho dù đến địa phủ nàng cũng phải kéo hắn về.

Minh Cẩn rất lo lắng. Ôn Uyển không biết là, tuy nàng cho rằng Minh Cẩn còn nhỏ, có rất nhiều chuyện đều không cho Minh Cẩn biết. Nhưng Minh Duệ lại nhận ra Minh Cẩn đã lớn rồi, đứa nhỏ bảy tuổi đã biết nhận thức mọi chuyện. Cho nên trong thơ đã nói với Minh Cẩn, nhà bọn họ nguy cơ tứ phía, có rất nhiều người muốn hại bọn họ. Căn dặn Minh Cẩn sau này phải có mắt nhìn và suy nghĩ kỹ. Lần này hắn đi hải khẩu, cũng vì có chuyện quan trọng phải làm. Tuy không nói tỉ mỉ, nhưng lần trước Minh Cẩn bị trúng độc, lại nghe Minh Duệ nói như thế, cũng cảm giác được nguy cơ. Đây chính là nguyên nhân vì sao Minh Cẩn sau khi xem thư của Minh Duệ xong, đã không ầm ĩ không gây chuyện, ngoan ngoãn học tập, cố gắng luyện võ.

Ôn Uyển cười nói “Đừng lo lắng, có mẹ ở đây. Mẹ sẽ không để cha con có việc gì. Minh Cẩn đừng sợ, ngàn vạn chuyện mà có mẹ ở đây, thì mọi chuyện đều tốt .”

Hạ Ảnh ở bên cạnh vẫn bảo trì trầm mặc. Nếu là tốt, Quận chúa làm gì càng ngày càng gầy gò, ngay cả giấc ngủ gần đây cũng không tốt như trước kia. Chờ Minh Cẩn đi ngủ xong, Hạ Ảnh mới nói với Ôn Uyển “Quận chúa, có một việc ta muốn nói cho người biết.” Chuyện này đè ở dưới đáy lòng nàng hai ngày rồi, vẫn do dự mãi có nên nói hay không?

Ôn Uyển có chút kỳ quái “Có chuyện gì, ngươi cứ nói đi.”

Sắc mặt của Hạ Ảnh không được khá lắm “Quận chúa, lúc trước chúng ta vẫn nhận định những người này là dư nghiệt của tiền triều. Nhưng bây giờ tra được tin, không chỉ có dư nghiệt của tiền triều, mà còn có dư nghiệt của phe Triệu Vương. Năm ấy Triệu Vương thu được khoản tiền tài lớn, nhưng từ lúc đảng phái của Triệu Vương bị tiêu diệt thì số tiền tài đó cũng mất tích. Rồi bỗng nhiên tiền triều lôi kéo triều thần nhiều hơn, hậu cung thường thường gặp chuyện không may, sau khi hoàng thượng lên ngôi thì những người này mới tích cực, e rằng cũng do nguyên nhân này.”

Ôn Uyển ngạc nhiên, Triệu Vương, Hiền phi, những người này đều đã cách xa nàng mười vạn tám ngàn dặm rồi. Vì sao còn xuất hiện ở trước mặt nàng? “Không có điều tra sai chứ? Đều đã chết mấy chục năm rồi, sao còn nhảy ra nữa? Còn có, con cháu của Triệu Vương không phải đã bị cậu Hoàng đế giết cạn sạch rồi sao? Là người như thế nào mà có thể có được khoản tiền lớn của Triệu Vương?” Khoản tiền lớn hay không không quan trọng, quan trọng nhất chính là người này cầm khoản tiền lớn để mưu hại cả nhà bọn họ.

Sắc mặt Hạ Ảnh rất khó xử, cuối cùng vẫn nói “Thiên chân vạn xác, kỳ thật mấy năm trước đã biết rồi. Nhưng sợ Quận chúa lo lắng, cho nên không cho Quận chúa biết.” Quận chúa bị Triệu Vương và Hiền phi hãm hại nhiều lần như thế, đã sớm bị ám ảnh. Nếu nói rõ là dư nghiệt của đảng phái Triệu vương, Quận chúa sẽ lo sợ bất an.

Ôn Uyển quét nhìn Hạ Ảnh một cái, nhiều năm về trước nàng căn bản là chưa từng sợ Triệu Vương có được hay không? Triệu Vương không có kỳ danh cũng không có kỳ thực (ý nói không có danh tiếng cũng chẳng có thực lực). Nếu không, lúc đó nàng cũng đâu có dễ dàng gặp được cậu Hoàng đế. Nhưng Hiền phi thì khác, nói lời thật, Ôn Uyển rất sợ Hiền phi. Thủ đoạn của Hiền phi không phải nữ nhân bình thường có thể so sánh được, năm ấy nàng ở trong kinh vẫn cẩn thận từng li từng tí, phải vả vờ khờ khạo ngu ngốc, vả vờ yêu tiền như mạng, cũng vì sợ độc thủ của Hiền phi. Cho dù sau này có ông ngoại hoàng đế và cậu Hoàng đế bảo vệ gấp hai lần, nàng vẫn trúng chiêu. Có thể nói, tất cả những đau khổ của Ôn Uyển đều là Hiền phi tạo thành. Dù nhiều năm đã trôi qua, Ôn Uyển vẫn không thấy được người nào lợi hại hơn Hiền phi.

Lúc này Ôn Uyển rất bình tĩnh “Nói đi, rốt cuộc là chuyện thế nào? Có phải kỳ thật Thần Cơ Doanh đã tra ra tin tức, chẳng qua là không tiện cho biết ta đúng không?”

Hạ Ảnh vội vã lắc đầu “Không có, trừ việc trong bầy nghịch tặc có dư nghiệt đảng Triệu vương, những thứ khác ta đều không giấu giếm Quận chúa. Quận chúa, chúng ta tra xét thời gian dài như thế, nhưng Dư Kính nửa điểm khác thường cũng không có. Như vậy tổ chức này thật quá nghiêm mật rồi.”

Ôn Uyển trầm mặc một lúc lâu sau mới nói “Cậu Hoàng đế nói thế nào?” Sự kiện này hoàng đế đã biết, tất nhiên là có hướng giải quyết. Giang sơn là giang sơn của dân chúng thiên hạ, cũng là giang sơn của Yến gia, lại càng là giang sơn của hoàng đế.

Hạ Ảnh nhìn mặt Ôn Uyển trầm ổn như nước, cố nén da đầu tê dại nói “Hoàng thượng nói, lần này sau khi ngài thân chinh, những kẻ này nhất định sẽ thừa dịp làm loạn. Đến lúc đó sẽ một lần tiêu diệt hết.”

Ngoài dự liệu của Hạ Ảnh, Ôn Uyển không có lên tiếng, mà lâm vào trầm mặc thật lâu. Cuối cùng cũng không nói chuyện cùng Hạ Ảnh, chỉ nằm lên giường. Hạ Ảnh từ hành động Ôn Uyển nằm che chăn ở trên giường mà phán đoán, trong lòng Quận chúa đang rối loạn. Khụ, sớm biết vậy thì không nên cho Quận chúa biết. Không công lại thêm chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.