Kỳ Lâm hôn mê ba ngày ba đêm, rốt cuộc cũng tỉnh lại. Thái y nói muốn tu dưỡng cẩn thận, tạm thời không thể mệt nhọc. Lại nói, thái y cảm thấy Kỳ Lâm thật là mạng lớn. Từ trên núi giả cao như vậy té xuống, có thể giữ được một mạng thật là may mắn.
Đối với mấy hài tử gặp chuyện không may, Ôn Uyển đều tặng một phần lễ vật. Bản thân mình cũng không có đi thăm. Bao gồm Linh Nguyên bị chấn kinh, Ôn Uyển cũng không xem qua.
Tống Lạc Dương đến phủ xong rất lo lắng, hướng về phía Ôn Uyển nói: “ Ôn Uyển, mọi chuyện ta đều đã nghe nói. Con vẫn nên dạy Minh Duệ và Minh Cẩn tốt đi, dạy mấy vị hoàng tử kia làm cái gì? Không nên trêu chọc thêm chuyện nữa. Hiện tại thân phận của con đã đủ cao quý, đừng đi rước thêm những chuyện phiền phức kia.” Năm đó không có biện pháp, Ôn Uyển cùng Trịnh vương dung mạo rất giống nhau, nhất định chỉ có thể cùng Trịnh vương cột cùng vào một chỗ, vinh nhục cùng nhau. Nhưng hiện tại, không cần thiết trộn lẫn vào nhau như thế.
Ôn Uyển cười mập mờ cho qua. Nếu có thể nàng cũng không muốn. Nhưng một khi đã ở vị trí này, có rất nhiều chuyện đều bất đắc dĩ. Nếu Hoàng đế đã muốn nàng làm, thì phải làm sao? Cố gắng hết sức làm tốt, làm tốt, ít nhất lúc này Minh Duệ và Minh Cẩn không cần lo lắng. Về phần sau này, vậy có thể không cần phải quan tâm, con cháu tự có phúc của con cháu. Đáng tiếc những lời này không thể nói với Tống Lạc Dương. Ôn Uyển không muốn Tống Lạc Dương bị cuốn vào, năm đó là bất đắc dĩ, hiện tại nàng có thể làm cho lão sư an tâm nghiên cứu học vấn. Tống Lạc Dương số tuổi cũng lớn, thật không thể bị lẫn vào những chuyện này được.
Tống Lạc Dương cũng không phải là người không hiểu chuyện. Nhiều năm ngao du bên ngoài như vậy, nhìn bách thái nhân sinh khắp nơi. Lại nói, ông rất hiểu rõ tính tình của Ôn Uyển, nàng không phải là người thích ôm chuyện người khác. Tống Lạc Dương chỉ có thể tức giận ở đáy lòng, Hoàng đế quá không có nhân tình. Ôn Uyển đã vì hắn làm nhiều như vậy, còn chưa đủ sao? Bây giờ còn muốn đem Ôn Uyển ép khô mới hài lòng à? Cái gì thánh quân chứ, Hoàng đế vô lương mới đúng.
Tống Lạc Dương là điển hình của thi sĩ thời xưa, được dạy chính là trung quân ái quốc. Có thể trong lòng âm thầm bất mãn với Hoàng đế, cũng đủ cho thấy Tống Lạc Dương đối với Hoàng đế có bao nhiêu không vừa lòng.
Ôn Uyển đang vẽ tranh, nghe Hạ Ảnh đi vào nói Hạ Nhàn đã trở lại. Ôn Uyển lấy làm kinh hãi. Bởi vì nàng có ý để Hạ Nhàn giúp Bạch Thế Niên điều dưỡng thân thể, không thể nào chưa tới một năm đã điều dưỡng tốt lên được.
Ôn Uyển để bút vẽ xuống, đi ra ngoài. Nhìn thấy Hạ Nhàn, câu đầu tiên không phải hỏi tại sao lại trở về, mà là “ Tại sao lại vừa đen vừa gầy thế? Tướng quân ngược đãi ngươi sao?” Đen có thể lý giải là do khí hậu, gầy, cũng không nhất định là bị ngược đãi. Bạch Thế Niên ngược đãi người nàng đưa đến, hẳn là không đến mức đó.
Lời của Ôn Uyển làm cho Hạ Dao, Hạ Ảnh phải nở nụ cười. Hạ Nhàn chính mình cũng cười: “ Quận chúa, Tướng quân làm sao có thể ngược đãi ta chứ. Là do ta không có thói quen ở nơi đó. Hơn nữa xa phủ đệ, ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không được. Đặc biệt là nghe tin Quận chúa ngã bệnh. Nên ta nghĩ đến trở lại nhanh.”
Lúc ấy nghe Ôn Uyển ngã bệnh, trên mặt Hạ Nhàn không biểu hiện ra nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Chỉ là vẫn luôn nhẫn nại, nhẫn nại. Nhẫn nại đến cuối cùng không nhịn được nữa.
Ôn Uyển trên dưới đánh giá một chút: “ Mau đi tắm đi, sau đó ngủ một giấc ngon. Có chuyện gì, đợi ngươi ngủ một giấc dậy rồi nói sau đi.” Nhìn bộ dáng mệt mỏi này, nàng sẽ không hành hạ thêm nữa.
Hạ Nhàn cũng không từ chối, cầm thư tín mang bên mình đưa cho Ôn Uyển. Đi xuống tắm rửa, sau đó mới đi ngủ. Bởi vì khí trời khá nóng, nàng đi đường cùng người khác không giống nhau. Buổi tối chạy trên đường đến trưa, xế chiều thì nghỉ ngơi. Đây cũng là do vì sao Hạ Nhàn trở lại vừa đen vừa gầy hơn so với Hạ Ảnh.
Ôn Uyển nhìn xong thư nhà, thấy nói Diệp Tuần coi trọng Hạ Nhàn, Ôn Uyển nở nụ cười: “ Hạ Dao, Tướng quân nói, Diệp Tuần coi trọng Hạ Nhàn, muốn lấy Hạ Nhàn làm vợ.”
Hạ Dao có chút ngoài ý muốn: “ Quận chúa thật có ý gì?”
Ôn Uyển đem tin này cho Hạ Dao nhìn: “Hạ Nhàn chắc là không rời khỏi phủ Quận chúa, Diệp Tuần nguyện ý ở lại phủ Quận chúa. Diệp Tuần mặc dù có hơi lắm lời, nhưng hắn là chân tài thực học. Nếu có thể làm phụ tá cho tướng quân, ta cảm thấy rất tốt. Nhưng mà chuyện này còn muốn xem ý tứ của bản thân Hạ Nhàn. Nàng nếu chướng mắt Diệp Tuần, không muốn, vậy thì quên đi.” Hoàng đế ban thưởng người cho nàng, làm sao có thể thả đi được. Không phải Ôn Uyển không muốn bỏ, mà là những người này bản thân họ không muốn đi. Cũng như Hạ Thu, thật ra thì trên tay Ôn Uyển không có văn tự bán mình của nàng, nhưng nàng không đi. Dĩ nhiên, những điều này do ban đầu đã nói với Đông Chính Vi, đồng ý thì Hạ Thu mới bằng lòng gả.
Trong thư, Bạch Thế Niên còn nói đến Diệp Tuần muốn Ôn Uyển cho hắn dưỡng lão. Ôn Uyển tự động xem nhẹ. Lấy nhân tài như Diệp Tuần, đi nơi nào đều có người nguyện ý mời về, còn lo lắng đến việc dưỡng lão sao?
Dĩ nhiên, ý của Ôn Uyển, bất kể là công hay là tư, nàng cũng rất hy vọng rằng mấy người phụ nhân bên cạnh mình đều có thể gả ra ngoài, có gia đình nhỏ của chính mình. Nhưng Ôn Uyển coi như biết rồi, muốn đạt được mục tiêu này, quá khó khăn. Hạ Dao miễn cưỡng đồng ý gả cho Võ Tinh, hai người giống như là bị nàng ghép thành đôi vậy. Thành thân hay không thành thân đều không quan trọng. Hạ Dao không sao cả, Võ Tinh cũng vậy. Tuy nhiên, thấy hai người gần đây hay hành động cùng nhau hơn, Ôn Uyển vẫn cảm thấy chiều hướng của mình là đúng.
Thái độ của Hạ Ảnh vẫn chưa từng thay đổi, cả đời sẽ không thành thân. Việc này rơi xuống đầu Hạ Nhàn, có đồng ý hay không, dù sao cũng có chút hy vọng. Còn dư lại một người là Hạ Hương.
Hạ Dao nhìn tin này xong, chần chừ nói: “Mặc dù nói Diệp Tuần vô phẩm vô cấp, nhưng nếu theo tướng quân trở lại, luận công ban thưởng, muốn làm quan cũng được. Hắn coi trọng Hạ Nhàn cái gì?” Hạ Nhàn cũng đã ba mươi tuổi rồi, bất kể là dung mạo hay tính tình, Hạ Dao cảm thấy không đúng.
Ôn Uyển bật cười: “ Còn có thể là cái gì? Ta không phải đã nói với ngươi, muốn bắt được tim của người đàn ông, đầu tiên phải bắt được dạ dày của hắn à. Hạ Nhàn có một tay tài nấu nướng. Tìm khắp kinh thành không ra được mấy người như thế. Diệp Tuần cưới nàng, chẳng khác nào lọt vào cái phúc.” Ôn Uyển đối với chuyện này không có ghét bỏ. Tuổi tác đều đã lớn như vậy, nếu bởi vì tình yêu, Ôn Uyển mới không tin. Bởi vì ao ước mỹ thực, Ôn Uyển ngược lại yên tâm.
Hạ Dao có chút không thể hiểu: “ Muốn ăn ngon, mời một đầu bếp tốt là được. Quận chúa có thể không biết, Diệp Tuần cũng từng dạo qua thanh lâu. Ta lo lắng Hạ Nhàn sau này sẽ bị ủy khuất.”
Ôn Uyển để Hạ Dao để thư lên bàn: “ Cái này cũng không phải là vấn đề. Chuyện trước kia chúng ta không xen vào, nếu hắn có cái tâm tư này, cũng là Hạ Nhàn cho phép. Ta phải đi xác thực, nếu có chút điểm có lỗi với Hạ Nhàn, ta liền không đáp ứng. Về phần nói đầu bếp, tuổi tác, cái này ngươi không cần lo lắng. Những nam nhân từng trải giống như Diệp Tuần, hắn càng hy vọng nữ nhân độc lập, tự mình cố gắng. Những cô nương nũng nịu kia, bọn họ chướng mắt.”
Hạ Dao nghe xong nhếch miệng cười: “ Quận chúa, có phải người lo lắng cho Hạ Ảnh và Hạ Hương không? Tướng quân bên kia cũng có không ít nam nhân từng trải chưa thành thân. Quận chúa để tướng quân hỏi qua một chút. Nếu có người thích hợp, Quận chúa sẽ không cần phải lo lắng.”
Ôn Uyển lắc đầu: “ Không được, phải gả cũng không thể cách xa phủ Quận chúa. Diệp Tuần là tình huống đặc thù, nếu hắn không hứa sau này ở lại bên cạnh Bạch Thế Niên, ta cũng sẽ không đáp ứng. Nhưng những thủ hạ kia của Bạch Thế Niên lại không giống, những người này chỉ cần cuối cùng được bình an, sẽ có chức quan trong người. Gả vào cửa cho nhà họ, sau này sẽ làm quan phu nhân. Ngươi cho rằng Hạ hương thích hợp làm quan phu nhân hay sao?”. Ôn Uyển trực tiếp bỏ qua Hạ Ảnh. Không nói Hạ Ảnh không thèm lấy chồng, với ánh mắt của Hạ Ảnh, một đống thủ hạ của Bạch Thế Niên, đoán chừng cũng không có người nào khiến Hạ Ảnh nhìn trúng. Khẳng định không ai đánh thắng được Hạ Ảnh cả.( Ôn Uyển không biết Hạ Hương cũng có võ công).
Hạ Hương từ nhỏ đến lớn luôn chịu sự dạy dỗ là hầu hạ người khác, nên không ai nói cho nàng biết cách làm quan phu nhân như thế nào? Nhảy đến một hoàn cảnh xa lạ, Ôn Uyển không nỡ để các nàng đi chịu khổ. Dĩ nhiên, Ôn Uyển không cần hỏi cũng biết Hạ Hương không đồng ý.
Hạ Dao nhìn Hạ Ảnh đến đây, cười nói Ôn Uyển bảo tướng quân ở trong quân doanh tìm một quân lang như ý cho nàng. Hỏi nàng muốn dạng người nào, Hạ Dao muốn trêu ghẹo Hạ Ảnh.
Hạ Ảnh trả lời, chỉ có ba tiếng: “ Không hứng thú”. Đã một khối tuổi rồi, còn nói chuyện cưới gả gì? Cũng không biết Ôn Uyển nghĩ cái gì?
Ngày thứ hai, Ôn Uyển cố ý hỏi ý kiến của Hạ Nhàn. Hạ Nhàn trả lời rất đơn giản. Nàng không có hứng thú lập gia đình, muốn chuyên tâm hầu hạ Quận chúa cùng hai vị công tử.
Ôn Uyển cũng không vội ép: “ Mặc dù ta cũng hy vọng mỗi người các ngươi đều gả ra ngoài, có một gia đình nhỏ của riêng mình. Giống như Hạ Thu, mặc dù nàng làm người hầu trong phủ, nhưng nàng cũng có gia đình nhỏ của chính mình, cuộc sống trôi qua ngọt ngào hạnh phúc. Dĩ nhiên, chuyện hôn nhân đại sự, nhất định phải chính mình cam tâm tình nguyện, không thích cũng không nên miễn cưỡng. Nếu ngươi nguyện ý, liền nói cho ta biết. Không muốn, vậy thì không tính. “ Chẳng hạn như Đông Chính Vi cưới Hạ Thu, vợ chồng son hiện tại trôi qua ân ân ái ái. Hạ Thu cũng vì hắn mà sinh ra một nữ nhi khả ái. Đông Chính Vi có rất nhiều kẻ thù, vị hôn thê trước kia của hắn chính vì bị dính líu đến mà chết. Cho nên, dù cho đã trưởng thành, hắn cũng không có ý thành thân, hắn sợ nếu thành thân sẽ dính líu đến người nhà mình. Cưới Hạ Thu, Hạ Thu không đi ra ngoài, còn làm người hầu trong phủ đệ, làm quản sự phòng châm tuyến. Cừu gia dù có nhiều đi chăng nữa, cũng không có lá gan vươn tay vào trong phủ Quận chúa. Có Ôn Uyển che chở, một nhà Đông Chính Vi, từng ngày trôi qua dễ chịu đến cỡ nào thì khỏi phải nói, Ôn Uyển nhìn thấy cũng cao hứng.
Hạ Nhàn gật đầu: “ Quận chúa, ta sẽ suy nghĩ.” Về phần thời gian suy nghĩ bao lâu, vẫn không biết được. Ôn Uyển cũng không có đi hỏi, dù sao cách Diệp Tuần trở về còn rất nhiều năm. Không vội.
Ôn Uyển cầm thư nhà đi qua, Minh Duệ đang luyện công, Minh Cẩn đang ôn bài ngày hôm qua. Ôn Uyển cho hai đứa trẻ đọc thư của Bạch Thế Niên. Mỗi lần lúc này, nhất định chính là lúc Minh Cẩn vui nhất. Trong miệng vẫn còn lầm bầm kêu cha.
Theo lý mà nói, hai đứa trẻ bắt đầu học tập, nên khai bút rồi. Nhưng Ôn Uyển kiên trì phải đợi hai đứa trẻ đầy hai tuổi mới cho khai bút, vì vậy vẫn luôn làm ra vẻ. Tuy nhiên, cách thời gian bọn họ đúng hai tuổi đã rất gần, chỉ còn ba ngày nữa.
Thời điểm tắm rửa buổi tối, Ôn Uyển cho hai đứa trẻ tắm trước. Lúc trước, Ôn Uyển mang hai đứa trẻ cùng nhau tắm rửa. Duệ ca nhi mấy năm gần đây sống chết không chịu cùng Ôn Uyển tắm rửa nữa. Nói mình đã trưởng thành, đã là nam tử hán rồi, sao có thể cùng mẹ mình tắm chung. Nếu tin này truyền ra ngoài, bọn hắn mất mặt lắm nha. Cẩn ca nhi khẩn thiết hưởng ứng lời nói của ca ca khiến cho Ôn Uyển dở khóc dở cười. Nhưng cũng không miễn cưỡng.
Sau khi Hạ Nhàn trở về, khẩu vị của Ôn Uyển đã thay đổi tốt hơn. Hạ Nhàn nhìn Ôn Uyển gầy đi không ít: “ Quận chúa, ta mới vừa rời đi một năm, nhìn người gầy đi rất nhiều nha. Không thể lại gầy tiếp nữa. Quận chúa, người không biết đâu, Tướng quận nói bộ dáng người đầy đặn rất đẹp, nghe nói người giảm cân rồi, gầy đi rất nhiều, liền dặn dò ta sau khi trở lại nhất định phải nuôi người mập mạp trở lại.”
Ôn Uyển sặc đến phun cả chén cháo tổ yến.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com