Trong phòng có chút bức bối.
Ôn Uyển cười nói: “Cùng ta đi dạo vườn hoa nhé. Ngắm hoa, đi đường, thả lỏng một chút.” Mai Nhi chỉ sợ là việc nhà nhiều, mỗi ngày đều bận rộn không ngừng.
Mai Nhi thấy Ôn Uyển không vội không hoảng, cũng không lo lắng cho nhi tử, thì không nhịn được nói hai câu: “Ta thực phục ngươi rồi. Nhi tử mới bảy tuổi đã cho ra ngoài, người làm mẹ còn có tâm tình đi ngắm hoa, không lo lắng chút gì.”
Ôn Uyển cười, trong tươi cười khiến người ta cảm thấy một ý vị khác: “Bạch Thế Niên rời kinh đã bảy năm rồi, nhi tử bảy tuổi cũng rời kinh, hôm nay chỉ còn tiểu nhi tử ở bên người, nhưng cũng không biết lúc nào sẽ ồn ào đòi rời kinh đi ra ngoài. Nghĩ thôi cũng khiến người ta khó chịu. Nhưng cuộc sống có khó khăn hơn nữa cũng phải chịu đựng, cũng không thể vì vậy mà mặt ủ mày chau. Vui vẻ cũng là một ngày, buồn rầu cũng một ngày, vậy ta khẳng định là muốn cười ha ha vui vẻ qua một ngày.” Mọi người đều nói thân phận nàng tôn quý, thân phận tôn quý đến mức này thật ra cũng rất bi thương. Nói dễ nghe thì là thủ hộ gia đình, nói khó nghe chính là thủ tiết. Trước kia, nhi tử ở bên người, lúc rảnh rỗi phụng bồi nhi tử thật ra cũng không có chuyện gì. Nhưng nếu hai con đều đi, sau này mỗi ngày Ôn Uyển đều sống trong nỗi nhớ con trai và trượng phu, chỉ nghĩ thôi đã thấy bi thương. Nhưng dù bi thương cuộc sống vẫn phải trải qua, hơn nữa còn phải sống thật tốt.
Mai Nhi ngạc nhiên nói: “Chẳng nhẽ đây là nguyên nhân ngươi càng sống càng trẻ.” Da Ôn Uyển trắng nõn, mịn màng, y như trứng gà đã bóc vỏ. Tùy tiện một đông tác cũng triển lộ phong tình không người nào sánh bằng. Điều này khiến Mai Nhi hâm mộ, ghen tỵ, hận a (không chỉ Mai Nhi, những nữ nhân khác đều hâm mộ, ghen tỵ, hận).
Ôn Uyển nghe xong đắc ý cười một tiếng. Mình mỗi ngày đều tốn nhiều thời gian như vậy để bảo dưỡng, hiệu quả rất rõ rệt. Sau khi Ôn Uyển sinh con, đặc biệt chú ý bảo dưỡng. Nàng cũng không muốn khi Bạch Thế Niên trở về thì thấy một thiếu phụ luống tuổi có chồng, mà không phải lão bà lúc trước bấm một cái là ra nước. Đến lúc đó có thể ở biên quan mười năm thủ thân như ngọc, ngược lại khi trở về lại không giữ được. Tình cảm vợ chồng cũng không chỉ dựa vào một bên duy trì. Đương nhiên bảo dưỡng là một phần, phần khác là do tâm tình Ôn Uyển thoải mái. Bận rộn làm việc, bận rộn chiếu cố hài tử, bận rộn sử lý việc nhà, nào có thời gian khuê oán. Phải biết rằng oán nhiều, cả người dễ tiêm nhiễm một loại hơi thở u oán, khiến người ta vừa nhìn trong lòng liền không thoải mái (ít nhất Ôn Uyển không thích người như vậy).
Dĩ nhiên những thứ này là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân nữa Ôn Uyển cảm thấy nữ nhân hai lăm tuổi (tròn năm) chính là thời kỳ đẹp nhất. Là một quá trình lột xác, tâm thái cũng rất quan trọng.
Mai Nhi về nói chuyện này với La Thủ Huân. La Thủ Huân thấy rất đáng tiếc: “Sao Ôn Uyển lại không thu nhận người thêm. Nếu không lại nói thêm lần nữa xem.” Nam nhân và nữ nhân có lúc nhìn vấn đề và suy nghĩ khác biệt. Ôn Uyển có thể để Minh Duệ đi hải khẩu, La Thủ Huân có chẳng qua cũng chỉ là kính nể. Hài tử còn nhỏ như vậy đã bỏ được, cho ra ngoài lịch lãm. Hài tử càng sớm lịch lãm thì tương lai mới càng rộng mở.
Dĩ nhiên La Thủ Huân cũng khẳng định Ôn Uyển thấy yên tâm mới để Minh Duệ đi. Chứ còn hiện tại hắn cũng không dám để Hổ ca nhi ra ngoài. Không phải không nỡ mà là không dám buông tay. Vừa buông tay thì người bị bán thế nào cũng không biết a! Cho nên mới nói phủ quận chúa phong thủy tốt! Nhìn Linh Đông được Ôn Uyển điều giáo (chăm sóc + dạy dỗ) tốt hơn nhiều lắm, Kỳ Triết thì khỏi nói. Khụ, sao Ôn Uyển lại không đáp ứng. La Thủ Huân thực muốn giết tới cửa mà!
Mai Nhi trực tiếp làm cho lỗ tai mình tạm thời mất linh. Không nghe thấy. Ôn Uyển đã nói quá rõ ràng còn muốn nói thế nào hả?
Cuối cùng Mai Nhi thật không chịu nổi La Thủ Huân càm ràm: “Chàng cho rằng ta không muốn sao? Ta không muốn nhi tử tốt, có tiền đồ sao? Nhưng Ôn Uyển đã nói rất rõ, nàng không chỉ bận rộn, hơn nữa còn không thích hợp. Nếu đồng ý thì những người khác nàng không cự tuyệt được. Chàng cũng không thể để ta đi làm khó Ôn Uyển?” La Thủ Huân muốn chẳng lẽ nàng không muốn sao? Nhưng cũng phải được Ôn Uyển đáp ứng a! Ôn Uyển đã nói rõ chuyện này nàng không đáp ứng. Chẳng nhẽ còn muốn cưỡng bách Ôn Uyển đáp ứng. Không nói nàng không có bản lãnh này, cho dù có bản lãnh này nàng cũng không nguyện ý. Bằng hữu nhiều năm như vậy chẳng lẽ vì một chuyện này mà ầm ĩ. Lại nói, nếu có thể Ôn Uyển nhất định sẽ đáp ứng, nếu không đáp ứng nghĩa là Ôn Uyển có chỗ khó xử. Làm bằng hữu thì nên thông cảm.
La Thủ Huân bị Mai Nhi nói cho á khẩu, không nói gì được. Cuối cùng liền vào thư phòng.
Bình Nhi lo lắng nói: “Phu nhân, lão gia vào thư phòng rồi.” Trong thư phòng có hai nha hoàn, lão gia đoán chừng lại sớm đi cùng hai nha hoàn kia.
Mai Nhi đã sớm mất tâm tư tranh sủng: “Hắn thích đi đâu thì đi.” Lúc trẻ còn muốn vợ chồng ân ái, cầm sắt hòa minh. Hiện tại nàng đã sớm không có ý nghĩ này nữa.
Đời người tám chín phần mười là không như ý. Ôn Uyển nhìn hạnh phúc, người người đều hâm mộ như vậy, nhưng có ai biết cực khổ của Ôn Uyển, một mình trông phòng nuôi dạy nhi tử. Nhi tử lại một người, một người bay đi. So với Ôn Uyển nàng đã rất hạnh phúc rồi. Vẫn nên tiếc phúc, ân ân ái ái cũng không thể làm cơm ăn. Thích thế nào thì thế ấy đi! Nàng sớm không có tâm tư kia rồi. Cực khổ thêm hai năm nữa, chờ con dâu vào cửa, nàng yên tâm buông lỏng. Chờ nhi tử đều cưới vợ, nữ nhi lập gia đình, nàng coi như một người già rồi, cố gắng mà hưởng phúc.
Thái tử biết chuyện Minh Duệ đi hải khẩu. Thăm dò tin tức cũng không dò ra nguyên cớ. Thái tử nói với Thái tử phi: “Ngày mai đón Linh Đông về một chuyến. Hỏi Linh Đông xem trong phủ quận chúa xảy ra chuyện gì? Xem xem Minh Duệ đi hải khẩu đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?” Cái gọi là Minh Duệ muốn đi Hổ Uy quân trải nghiệm, thái tử có ngốc mới tin tưởng. Thế lực của Ôn Uyển ở hải khẩu khổng lồ, lúc này đưa Minh Duệ đi hải khẩu nhất định là có mục đích không muốn cho người khác biết. Minh Duệ không giống những đứa trẻ khác, tiểu tử này hoàn toàn kế thừa tính tình của Ôn Uyển, không chỉ trầm ổn hơn nữa còn xảo quyệt (Minh Duệ buồn bực: ta biểu hiện xảo quyệt ở chỗ nào, ta là một bé ngoan mà).
Thái tử phi không nguyện ý: “Điện hạ, nếu chàng muốn tin tức thì cho người cẩn thận dò hỏi là được, không nên hỏi Linh Đông. Tính tình đứa bé kia, điện hạ…..” Kể từ khi Linh Đông đến phủ quận chúa, miệng liền giống như miệng hồ lô. Vô luận là chuyện gì hắn cũng đáp ứng nhưng chuyện liên quan đến phủ quận chúa, hắn nửa chữ cũng không tiết lộ. Nàng là mẹ mà hỏi thế nào cũng không được. Thái tử phi rất lo lắng Thái tử ép hỏi Linh Đông, Linh Đông không nói cuối cùng náo đến tình trạng không tốt.
Thái tử không nghĩ nhiều như vậy: “Ngày mai phái người đi đón nó về.”
Thái tử phi có chút u sầu nhưng chuyện này không thể nói cho Ôn Uyển biết. Chỉ có thể âm thầm phát sầu. Nhìn về phía Thái tử dạo này tính tình đang cáu bẳn, cũng không biết lần này sẽ thế nào.
Hôm sau, Đông cung phái người đến đón Linh Đồng. Ôn Uyển rất phối hợp, cho Linh Đông trở về. Cũng không nói nhiều chẳng qua chỉ dặn Linh Đông sau khi nhà hắn hết chuyện thì trở lại. Không thể bỏ quá nhiều công khóa.
Hạ Ngữ tới đây bẩm báo: “Quận chúa, phu nhân đã tới.”
Ôn Uyển nhớ đầu năm ngoái, đại phu nhân nói muốn nhờ Phương tiên sinh hỗ trợ chỉ điểm chuyện cho Minh Quang. Liền cười, cho tiến vào.
Đại phu nhân một thân mới y phục tinh, phía sau có Minh Quang đi theo. Ôn Uyển cười cho hai người ngồi xuống: “Chuyện này ta đã nói với Phương tiên sinh. Phương tiên sinh muốn xem trước rồi hẵng nói. Minh Quang, cháu nên tới gặp Phương tiên sinh một lần.” Nói xong cho hai nha hoàn dẫn Minh Quang ra ngoài.
Trong lòng đại phu nhân có chút thấp thỏm, ý tứ lời này của Ôn Uyển chính là nếu Phương tiên sinh không hài lòng vậy sau này Minh Quang không nhận được chỉ điểm. Nhưng nếu Ôn Uyển đã cho mặt mũi đại phu nhân cũng không tiện nói thêm gì.
Đại phu nhân cười bắt đầu nói đến chuyện Minh Cẩn và Minh Duệ. Kể từ khi chuyện Kỳ Triết truyền đi, Minh Duệ và Minh Cẩn càng bắt mắt. Mặc dù Minh Duệ và Minh Cẩn không làm ra chuyện oanh oanh liệt liệt gì nhưng danh tiếng bên ngoài cũng thật lớn. Ai bảo bọn họ có một lão nương super star đây!
Ôn Uyển nhắc đến Minh Duệ, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thời điểm chọn vật đoán tương lai đã bắt mũ giáp tướng quân của cha nó. Giờ lông cánh còn chưa đủ dài đâu đã náo loạn lên muốn đi Hổ Uy quân quan sát. Không đáp ứng thì tuyệt thực kháng nghị với ta. Không làm sao được, tùy nó đi. Dạo bên ngoài một vòng, thỏa mãn nguyện vọng cũng sẽ trở lại.” Khi Ôn Uyển nói những lời này thì thập phần buồn bực.
Đại phu nhân cũng không biết nói gì. Ôn Uyển bề bộn nhiều việc, không thể nào thật sự theo đại phu nhân nửa ngày, nha hoàn đưa Minh Quang đi đã trở lại bẩm báo: “Quận chúa, tiên sinh muốn giữ thiếu gia Minh Quang một lát.”
Ôn Uyển gật đầu. Vậy là chuẩn bị chỉ điểm rồi. Đây cũng là chuyện tốt.
Đại phu nhân thấy Hạ Ảnh tới đây, thì thầm bên tai Ôn Uyển. Nghe thấy Ôn Uyển nói đợi lát nữa sẽ qua. Nghe vậy liền biết nhã ý, lập tức cáo từ đi về.
Ôn Uyển chờ sau khi đại phu nhân đi thở ra một hơi. Có con cái, tâm tư đều đặt trên người chúng. Thật là nuôi một trăm thường lo đến chín mươi chín.
Đại phu nhân về nhà, chưa ăn trưa xong đã thấy con trai trở về. Đại phu nhân thấy nhi tử vội hỏi: “Minh Quang, tiên sinh nói thế nào?”
Mặt Minh Quang có chút ngượng ngùng: “Tiên sinh nói con hoả hầu chưa đủ, còn phải tiếp tục cố gắng.” Thật ra thì lời của Phương tiên sinh vô cùng uyển chuyển.
Lúc ấy Phương tiên sinh nhìn thấy bài văn này trong lòng đã hiểu rõ. Nhưng không muốn đả kích lòng tự tin của người trẻ tuổi cho nên mới nói hoả hầu chưa đủ. Thật ra thì với trình độ hiện nay của Minh Quang, muốn đỗ thi hương chỉ sợ không nhiều hy vọng. Còn cần cố gắng, lại cố gắng.
Đại phu nhân vội nói: “Vậy Phương tiên sinh có nói gì không, có hướng dẫn con một chút không ?” Có thể có được danh sư mới là mấu chốt. Quan trọng nhất là đồng liêu của Phương tiên sinh hiện tại có rất nhiều người làm quan trong triều, những quan viên này cũng có danh vọng, nhiều người bây giờ còn đang ở Hàn Lâm viện. Có một lão sư như vậy hướng dẫn, nhất định sẽ làm ít công to.
Minh Quang dừng một chút rồi nói: “Phương tiên sinh nói sau này mỗi tháng cứ giữa và cuối tháng thì đi tìm ông. Con có hai ngày thời gian.”
Phương Sĩ Đồng thanh cao nhưng chút mặt mũi này cũng cho Ôn Uyển. Mỗi tháng gặp hai lần, chỉ cho chút ý kiến cũng không có nhiều trở ngại mãi đến lúc thi hương cũng chỉ chiếm một chút thời gian.
Đại phu nhân có chút thất vọng, thật ra bà muốn Minh Quang đến ở trong phủ quận chúa. Để Phương tiên sinh toàn diện chỉ bảo. Đáng tiếc Ôn Uyển lại không tiếp ý này của bà. Hiện tại mỗi tháng hướng dẫn hai lần, mức độ thật quá ít. Nếu lục đệ ở đây còn dễ nói, hiện tại, khụ, dù sao có còn hơn không.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com