Quyển 7 – Chương 107:
Bình Thượng Đường mình cũng vạn phần hối hận. Sau khi chuyện phát sinh, Đại quản gia bôn ba khắp nơi tìm người tìm giúp đỡ. Đáng tiếc lúc này mọi người đều tránh xa hắn. Thời điểm khâm sai chưa tới Bình Thượng Đường còn ngóng chờ hồi âm. Nhưng đợi khi khâm sai đã tới đây, nói phụng thánh chỉ tra rõ chuyện này, Bình Thượng Đường biết lần này lành ít dữ nhiều.
Khâm sai đến Giang Nam điều tra nửa tháng, áp giải Bình Thượng Đường hồi kinh. Không phải đeo gông, song giữa tháng chạp lạnh buốt phải trở lại kinh thành, có thể tưởng tượng được gian khổ đến mức nào.
Trước khi về đến kinh, người trong kinh thành đã ra đón. Theo lời Hạ Vượng báo cáo, Ôn Uyển Quận chúa đã bày tỏ sẽ không nhúng tay vào chuyện này. Bình Thượng Đường lại lôi kéo Hạ Vượng hỏi: “Lão tướng gia nói thế nào?” Ôn Uyển bất kể sống chết của hắn, trong lòng hắn đã có chuẩn bị. Hiện tại người duy nhất có thể cứu hắn chỉ có lão tướng gia. Chỉ cần lão tướng gia ra mặt, hắn vẫn còn đường sống.
Hạ Vượng cũng khóc sưng cả mắt: “Lão gia, phu nhân nói, lão tướng gia có ý là trở lại kinh thành rồi mới thương nghị. Hiện tại lão tướng gia cũng không có biện pháp.” Thật ra trong lòng Hạ Vượng rất rõ ràng, lão tướng gia không phải là không có biện pháp. Mà là không muốn vì Bình Thượng Đường lãng phí nhân lực vật lực của Tô gia. Bởi vì hắn không đáng giá. Bình Thượng Đường những năm này đối với Tô gia tất nhiên là so với Ôn Uyển tốt hơn nhiều. Nhưng nhiều hơn nữa, quan trọng hơn nữa cũng chỉ là cháu rể. Tài nguyên Tô gia là vì con cháu Tô gia chuẩn bị.
Trước kia không phải Hạ Vượng chưa từng khuyên Bình Thượng Đường, bảo hắn không nên bất hòa với Quận chúa, không nên làm phật ý Quận chúa. Nhưng lão gia không nghe, mỗi lần nghe lời này thái độ sẽ không tốt, còn tức giận với hắn. Sau này hắn cũng không dám nhắc lại. Nếu chưa từng bất hòa với Quận chúa, Quận chúa nhất định sẽ ra mặt. Nơi nào còn cần lo lắng bị người ta ám toán sau lưng.
Bình Thượng Đường cả người lạnh buốt nhưng vẫn cố gắng gắng giữ tĩnh táo. Nhưng giờ hắn không kiềm chế được nữa. Ôn Uyển đã nói không quan tâm, lão tướng gia lại bàn lùi. Phía trước không còn đường nào để hắn đi nữa. Bình Thượng Đường hỏi thái độ Quốc Công phủ như thế nào. Người đang trong lúc nguy nan, luôn nghĩ đến tất cả những người có thể cứu mình. Đáng tiếc đáp án lại càng khiến hắn thất vọng. Quốc Công phủ cũng không có chút động tác.
Hạ Vượng thấy bộ dạng này của Bình Thượng Đường bèn lau nước mắt: “Lão gia yên tâm, phu nhân nói dù là liều mạng cũng sẽ cứu lão gia ra. Lão gia, dù thế nào người cũng là huynh trưởng của Quận chúa, Quận chúa sẽ không bỏ mặc người.” So với trông cậy vào lão tướng gia, Hạ Vượng càng muốn đem hi vọng đặt lên Ôn Uyển Quận chúa. Lão tướng gia rút lui khỏi chính đàn đã nhiều năm rồi, lực ảnh hưởng rất nhỏ. Mà Ôn Uyển Quận chúa lại khác, chỉ cần Quận chúa ra mặt, lão gia sẽ không có việc gì.
Bình Thượng Đường chán nản ngồi bệt xuống đất. Mùa đông khắc nghiệt cũng không cảm giác được. Bình Thượng Đường si ngốc mà nghĩ năm đó cưới kiều thê, thuận buồm xuôi gió. Chưa tới ba mươi đã an vị chức quan nhị phẩm. Bao nhiêu người hâm mộ hắn, bao nhiêu người nịnh nọt hắn. Những năm này hắn cũng đã giúp đỡ nhiều người nhưng đến khi gặp chuyện, ngay cả một cánh tay chìa ra cứu giúp cũng không có. Còn muốn dựa vào Ôn Uyển mà hắn vẫn luôn muốn tránh còn không kịp sao?
Bình Thượng Đường nghĩ tới đây, lộ ra nụ cười thê lương. Kể từ khi nàng ta không để Chân Chân bước vào đại môn, hắn biết quan hệ với Ôn Uyển đã thực sự không còn. Nhưng qua hôn sự của Mộng Tuyền, hắn cho là quan hệ đã hòa hoãn. Không nghĩ tới, Ôn Uyển thế nhưng lại thẳng thừng nói sẽ mặc kệ hắn. tính tình Ôn Uyển hắn rõ ràng nhất. Nếu Ôn Uyển đã nói không quan tâm, vậy thì nhất định sẽ không quản.
Hành trình lần này của Bình Thượng Đường tốn hao nhất định là rất lớn. Muốn trở lại kinh thành, dù sao cũng phải xử lý sản nghiệp Giang Nam trước, còn có nữ nhân hậu viện nữa. Đây là đi chịu tội, không phải là thăng quan. Tội quan nên có bộ dạng của tội quan.
Kẻ đầu tiên Hạ Vượng xử lý chính là Dương di nương. Sau khi Bình Thượng Đường bị vạch tội Dương di nương cũng biết sẽ phải theo về kinh thành. Dương di nương đối với kinh thành rất là sợ hãi . Chỉ là nghĩ tới phu nhân luôn luôn thiện tâm, nhất định có thể cho mẹ con các nàng một chén cơm ăn. Nhưng đợi đến khi phát hiện toàn thân mềm nhũn, nàng cực kì bất lực.
Dương di nương nhìn Hạ Vượng phân phó người kéo nàng ra ngoài, trừng mắt mắng hắn: “Ngươi muốn làm cái gì? Lão gia còn chưa bị định án tử, ngươi lại dám làm như thế với chúng ta. Chờ sau này lão gia đi ra ngoài. Tất nhiên sẽ cho ngươi chết không có chỗ chôn.”
Hạ Vượng hừ lạnh: “Ngươi nên đến chỗ dành cho ngươi đi. Ngươi sẽ không thật sự cho là Mộc di nương vừa chết thì ngươi sẽ được an toàn chứ? Phu nhân không động đến ngươi, đó là bởi vì phu nhân thiện tâm. Cũng không đại biểu sẽ xí xóa mọi chuyện. Nên nhớ ngươi đã làm những gì?”
Dương di nương hoảng sợ nhìn Hạ Vượng: “Là ai? Rốt cuộc là người nào?” Không phải là phu nhân, vậy là ai? Là ai muốn bán nàng? Muốn đem nàng bán đi đâu? Dương di nương nghĩ tới việc muốn bán mình, hơn nữa Đại quản gia còn có khẩu khí này, bờ môi có chút run lên.
Hạ Vượng cười lạnh: “Là ai ngươi cũng không cần biết. Làm chuyện ác tất sẽ bị báo ứng. Ác giả ác báo, không phải là không báo mà là thời cơ chưa tới.” Nghĩ dễ dàng như vậy coi như xong ư? Phu nhân có thể sẽ quên. Nhưng Đại thiếu gia sẽ không quên. Chuyện tình lần đó khiến cho Đại thiếu gia ăn đủ đau khổ, cũng giúp Đại thiếu gia hiểu chuyện hơn. Hôm nay lão gia không thể trông cậy vào nữa. Mà hi vọng trong nhà đều đặt lên vai Đại thiếu gia. Cho nên Đại thiếu gia phân phó, nửa điểm hắn cũng không dám ngỗ nghịch.
Hạ Vượng dù không nói thẳng, nhưng Dương di nương cũng đoán được. Bởi vì ba tỷ muội Mộng lan sẽ không ác độc như vậy, chỉ có Đại thiếu gia sau khi bị lừa bán trở về, nàng mới không thể nắm chặt nữa. Kể từ sau biến cố này tính tình Đại thiếu gia đại biến, trở nên khó nắm bắt vô cùng. Dương di nương còn nghe nói Đại thiếu gia mỗi tháng tới phủ Quận chúa nghe Quận chúa giảng dạy. Ôn Uyển Quận chúa chính là một nữ nhân miệng nam mô bụng một bồ dao găm. Học theo nàng còn có thể nhân từ sao? Dương di nương bị những suy nghĩ này làm cho hoảng sợ: “Đại thiếu gia muốn làm gì mẹ con chúng ta?” Không chỉ có nàng không có kết quả tốt, đoán chừng nữ nhi cũng không thể chết già rồi.
Hạ Vượng cười lạnh: “Kết quả của ngươi ngươi rất nhanh sẽ biết. Về phần Tứ tiểu thư, không cần ngươi quan tâm. Tất nhiên có chỗ cho nàng đi. Muốn trách thì trách nàng tại sao lại có người mẹ ác độc như ngươi, hại nàng gánh báo ứng thay ngươi.”
Dương di nương còn muốn nói điều gì nhưng lại chẳng thể thốt nên lời. Bởi vì nàng đã ngất đi, mơ mơ màng màng mấy ngày, khi Dương di nương tỉnh lại, đã ở trong một kỹ viện cách Giang Nam ngàn dặm.
Dương di nương biết mình bị bán đến thanh lâu, lập tức muốn tự sát. Đáng tiếc tự sát chưa thành, còn phải một trận đòn đau. Kết cục của nữ nhân bị bán vào kỹ viện cũng không cần phải nói nhiều.
Về phần Tứ cô nương do Dương di nương sinh hạ, Hạ Vượng để cho tôi tớ đuổi khỏi kinh thành. Phúc Ca Nhi mặc dù hận Dương di nương ban đầu mưu hại mình. Nhưng hắn sẽ không ác độc đến mức bán cả Tứ cô nương. Cho dù vì Dương di nương mà giận chó đánh mèo sang Tứ cô nương, hắn cũng không thể làm được chuyện này. Cho dù tương lai chuyện bán một di nương từng hại mình bị truyền ra ngoài cũng không thể ảnh hưởng đến thanh danh của hắn. Nhưng nếu ngay cả muội muội mình cũng bán sẽ khiến người ta cảm thấy vô tình vô nghĩa. Trong nhà cũng không thiếu một miếng cơm này, hơn nữa muốn giết chết nàng cũng không cần tự mình ra tay, không cần dùng biện pháp tổn hại mình như vậy.
Hạ Vượng nói như vậy chỉ là muốn Dương di nương hối hận cùng thống khổ thôi, khiến cho nàng phải sống trong tội lỗi. Tứ cô nương đắc tội với trụ cột tương lai trong nhà, bất kể nàng có tội hay không có tội. Kết cục cũng không thể tốt được.
Dương di nương giải quyết xong, đối mặt với Tô di nương đang được Bình Thượng Đường cưng chiều, Hạ Vượng không dám tự tiện chủ trương. Dù sao giải quyết Dương di nương là Phúc Ca Nhi phân phó. Phúc Ca Nhi cũng không phân phó xử trí Tô di nương như thế nào. Hạ Vượng thấy Bình Thượng Đường bèn hỏi ý của hắn.
Bình Thượng Đường nghĩ tới Ôn Uyển chán ghét thiếp thất, lập tức để cho Hạ Vượng đem một đám thị thiếp thông phòng toàn bộ đều bán. Lại đem hài tử đuổi khỏi kinh thành. Những thị thiếp khác có thể đuổi, nhưng Tô di nương hại hắn tất nhiên phải chết. Tất cả đều là tiện nhân này làm hại. Nhất định phải cho nàng chết không có chỗ chôn.
Hạ Vượng đối với phân phó của Bình Thượng Đường có chút ngạc nhiên. Chẳng qua hắn cũng thích ứng rất mau. Thượng Đường muốn giết chết Tô di nương, Hạ Vượng hắn còn có thể xử lý tốt hơn.
Hạ Vượng hận chết Tô di nương. Cảm thấy trực tiếp giết chết cũng quá tiện nghi cho ả. Nếu không phải do nữ nhân này, sao lão gia lại dính phải đại nạn lần này (thực ra không có nữ nhân kia Bình Thượng Đường cũng chạy không thoát lần này)
Hạ Vượng đem Tô di nương độc câm rồi ném cho một nam nhân vừa già vừa xấu còn có khuynh hướng bạo dâm. Nam nhân này không có tiền cưới vợ, đột nhiên vớ được một nữ nhân như hoa như ngọc như vậy sao có thể không mừng rỡ. Vui mừng song lại sợ nữ nhân này chạy mất, lại sợ nàng câu dẫn người khác hoặc là bị những người khác thấy đoạt đi nên vẫn luôn khóa ở nhà, không cho Tô di nương đi ra ngoài.
Hạ Vượng xử lý thỏa đáng hết thảy, đi theo sau Bình Thượng Đường vào kinh thành. Khâm sai cũng nghĩ tới quan hệ phía sau Bình Thượng Đường rắc rối phức tạp nên chuyện nhỏ này chỉ nhắm một mắt mở một mắt coi như xong. Nhưng về sau lại nhận được chỉ điểm, cuộc sống của Bình Thượng Đường lại không được tốt như vậy nữa. Nghỉ chân không có nước nóng, ngủ không có chăn ấm. Chưa đến hai ngày đã ngã bệnh.
Trong kinh thành, tất cả các nhà có một chút quan hệ Tô Chân đều tìm đến. Cũng vào lúc này, Tô Chân mới cảm giác được nhân tình ấm lạnh. Thân thích trong nhà tàm tạm, vẫn giữ cho nàng ba phần thể diện. Thấy nàng, chỉ nói không thể giúp. Song những kẻ đồng liêu, bạn tốt của Bình Thượng Đường, nàng không thể gặp mặt bất cứ một ai, toàn bộ đều cho nàng ăn canh bế môn (đóng cửa, không cho vào).
Tô Chân chạy đông chạy tây như vậy, kinh động cả Mai nhi. Coi như Tô Chân cũng có chút đầu óc, mặc dù tìm không ít người nhưng lại không tìm đến Mai nhi.
Mai nhi mời Tô Chân đến phủ, thành khẩn nói với nàng: “Chân Chân, chuyện này không phải chúng ta không chịu giúp đỡ. Chẳng qua thánh thượng còn chưa tỏ thái độ. Trước đừng vội tìm người lo liệu, tất cả cứ chờ Bình đại nhân đến kinh thành rồi lại tính tiếp.” Thái độ Hoàng đế không rõ ràng, người phía dưới cũng rất thức thời không vạch tội nữa. Cộng thêm lễ mừng năm mới đã tới, mọi người không muốn để cho hoàng đế mất hứng, cho nên chuyện này coi như đã được ép xuống.
Tô Chân gật đầu, nghe theo lời khuyên của Mai nhi.
Mai nhi tiễn Tô Chân xong lại lắc đầu. Sớm biết có hôm nay thì sao lại bắt đầu. Thật ra Quốc Công gia cũng đã nói với nàng chuyện này. Bình Thượng Đường không phạm phải chuyện gì đại gian đại ác, chỉ là một chút chuyện thường gặp trong chốn quan trường. Rồi lại nói vụ khoa thi Giang Nam làm rối kỉ cương cũng đã hạ màn. Nếu Ôn Uyển có thể ra mặt, cuối cùng chuyện này nhất định có thể chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Nhưng hết lần này tới lần khác Ôn Uyển lại không ra mặt, thậm chí một chữ cũng không nói. Ôn Uyển không lên tiếng, những người khác cũng đoán không ra ý của nàng. Dứt khoát đóng cửa, âm thầm quan sát thái độ hoàng đế.
Vừa về tới phủ, Tô Chân hoàn toàn kiệt sức. Mấy nữ nhi thấy thế cũng đau lòng không dứt. Tô Chân hỏi nha hoàn bên cạnh: “Đại thiếu gia đi đâu rồi?” Đã đến tết rồi, học đường cũng cho nghỉ, hắn xđâu còn nơi nào để đi.
Nha hoàn đáp: “Đại thiếu gia đang ôn bài.” Phúc Ca Nhi bị Minh Duệ ảnh hưởng. Cho dù được nghỉ, không phải là ôn bài chính là luyện võ, vô cùng chăm chỉ. Việc này khiến cho Tô Chân vui mừng không dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com