Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Q.7 – Chương 102: Kết Án – Botruyen

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Q.7 - Chương 102: Kết Án

Vụ án thẩm tra đã xong. Chủ thẩm Diêu đại nhân cùng phó thẩm Hàn đại nhân chia ra viết sổ con trình lên cho Hoàng Đế, Ôn Uyển cũng viết một chút ý kiến của mình ra cho Hoàng Đế ngự lãm.

Không đến hai ngày sau đã có kết quả.

Mười sáu tướng lĩnh, năm người tội nặng nhất chịu án tử hình. Mười một người khác, tám lưu vong, ba ngồi tù, hình phạt mười hai năm. Chẳng qua vụ án này đặc biệt không có dính líu đến người nhà của họ.

Ở triều đại này thực thịnh hành tội liên đới. Người nhà tội quan không phải bị bán làm nô, chính là lưu lạc làm quan nô. Có thể nói, căn bản không thể chuyển mình. Lần này may mắn chỉ là tội lỗi của bản thân, không dính líu đến người nhà. Đây đối với bọn họ mà nói chính là thiên ân rồi.

Bất kể là kẻ sắp bị chém đầu, hay là lưu vong ngồi tù, đối với kết quả này cũng đều cảm tạ ngất trời. Bọn họ đều biết đây là ân trạch Ôn Uyển Quận chúa ban cho bọn hắn.

Mọi người vốn tưởng rằng án kiện đến đây là chấm dứt. Nhưng còn chưa có xong, sổ con Ngự sử đã dâng đến ngự thư phòng của Hoàng Đế. Kẻ lần này bị Ngự sử buộc tội chính là Tri Phủ hải khẩu cùng một đám quan viên lâu la. Sổ con cáo trạng lũ quan viên này tham ô nhận hối lộ, quan-quan liên thủ, quan-thương cấu kết, coi mạng người như cỏ rác.

Một kích dậy lên sóng lớn. Trước đó không lâu là Hổ Uy Quân tham ô nhận hối lộ, bây giờ là quan viên hải khẩu. Không thể không khiến người hoài nghi, đây là đòn phản kích của Ôn Uyển Quận chúa.

Một canh giờ sau khi sổ con này vừa trình lên Hoàng Đế, Hoàng Đế cũng nhận được sổ con của Ôn Uyển. Dĩ nhiên, của Ôn Uyển không phải là sổ con buộc tội mà là miêu tả cặn kẽ tình trạng hải khẩu từ khi mở ra đến năm ngoái, thuế má đại khái mỗi năm. Những thứ này cũng đều là kết quả Ôn Uyển cẩn thận tính ra.

Ôn Uyển hàng năm đều bảo Khương Lâm điều tra thị trường, nắm rõ tất cả tình huống tiêu thụ hàng hóa. Tỷ như đồ sứ, hàng năm thương hành Quảng Nguyên vận chuyển ra bên ngoài bao nhiêu. Sau đó thương hành Quảng Nguyên chiếm mấy thành lợi tức. Lại tỷ như hàng hóa nhập vào, tỷ như châu báu ngọc thạch thu vào có chừng bao nhiêu. Những thứ này Khương Lâm dựa theo yêu cầu của Ôn Uyển, hàng năm làm một bảng thống kê chi tiết dâng lên Ôn Uyển .

Dĩ nhiên, độ chính xác của những chi tiết này đích thực sẽ không tới trăm phần trăm. Bởi vì còn có rất nhiều thứ không thông cáo ra bên ngoài. Nhưng bộ phận này dù sao cũng là số ít. Tài liệu Khương Lâm soạn ra độ chính xác không ít hơn tám mươi lăm phần trăm. Ôn Uyển căn cứ vào những thứ này có thể nắm bắt tình huống buôn bán ở hải khẩu vô cùng rõ ràng.

Ôn Uyển đối với việc mua bán ở đây rõ như lòng bàn tay. Nàng chỉ cần căn cứ vào tất cả tài liệu, sau đó thêm thêm bớt bớt, cũng có thể đại khái tính ra số liệu chính xác.

Hoàng Đế nhìn sổ sách Ôn Uyển trình lên bèn nổi giận. Số tiền thuế má Ôn Uyển tính toán sơ bộ còn cao hơn một phần tư thu nhập quốc khố hàng năm. Cái này còn chưa tính những thứ vụn vặt kia, nếu thêm vào chỉ sợ số lượng còn lớn hơn nữa.

Bình thường không so sánh cụ thể Hoàng Đế cũng không có cảm giác gì. Nhưng nay Ôn Uyển đã thống kê ra, số liệu chênh lệch lớn như vậy, Hoàng Đế thực sự lên cơn thịnh nộ rồi. Lần này cùng vụ thuế muối Dương Châu mấy năm trước cũng không khác gì nhau, Hoàng Đế lập tức phái khâm sai đi nghiêm tra.

Người có quyền thế trong kinh thành, hoặc nhiều hoặc ít đều có liên quan cùng hải khẩu (những người này lợi dụng quan hệ để cho người nhà ở hải khẩu làm quan, sau đó gần quan được ban lộc).

Ôn Uyển định để cho Hoàng Đế tiếp nhận khoản này sổ sách xong sẽ không xen vào nữa nhưng lại gặp một chuyện: “Quận chúa. Hạo Thân Vương tới.”

Hạo Thân Vương tới cửa gặp Ôn Uyển, lại cùng nàng ôn lại chuyện cũ. Ôn Uyển rất câm nín: “Ông cậu, con thật sự bề bộn nhiều việc, không có thời gian a!” Vốn nàng có rất nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng bởi vì đáp ứng Minh Duệ, chuẩn bị chờ chuyện thuế má xong xuôi sẽ phải thu nhặt tư liệu sống mà sửa lại. Ôn Uyển mặc dù chỉ chuẩn bị bản nháp, sửa lại sau làm chuyện cổ tích kể cho hài tử, chứ không phải là soạn sách. Nhưng như vậy cũng tốn rất nhiều thời gian .

Hạo Thân Vương tất nhiên đã chuẩn bị mọi bề: “Ôn Uyển, cũng không cần cháu dạy. Đi theo Linh Đông và Minh Duệ, để cho chúng cùng nhau học tập là được. Ta biết hiện tại đều do Phương tiên sinh cùng hai vị sư phụ dạy ba hài tử. Cháu cũng chỉ thỉnh thoảng một mình dạy Linh Đông.” Không cầu được giống Linh Đông, chỉ cần được giống hai đứa Minh Duệ cùng Minh Cẩn là đủ. Hạo Thân Vương cũng không phải là kẻ mù quáng, ông cảm thấy không khí học tập trong phủ đệ Ôn Uyển rất tốt.

Nếu không có biến hóa rõ rệt như vậy của Linh Đông, Hạo Thân Vương còn có thể đổ tại Minh Duệ cùng Minh Cẩn tư chất tốt, thiên tư thông tuệ. Nhưng Linh Đông ba năm này biến hóa quá lớn, khiến cho Hạo Thân Vương trông thấy mà thèm! Con cháu hắn cũng có nhiều điểm tốt. Nhưng lại không có tư tưởng đúng đắn nha! Hạo Thân Vương đến bây giờ có chút hiểu được tại sao Hoàng Đế nhất định phải để cho một mình Ôn Uyển dạy. Thật sự là quá có tài dạy dỗ hài tử. Một người dạy một người, Minh Duệ và Minh Cẩn tốt như vậy, tất cả đều là Ôn Uyển dạy có phương cách đúng đắn đó!

Hạo Thân Vương thấy Ôn Uyển làm sao cũng không chịu, cuối cùng khẽ cắn răng nói: “Ôn Uyển, như thế này, nếu cháu đáp ứng ta liền đem cổ phần ngân hàng Quảng Nguyên trả lại. Cháu xem coi thế nào?” Tiền nhiều nếu con cháu vô dụng, đến lúc đó núi vàng núi bạc cũng không đủ dùng.

Mắt Ôn Uyển nháy nháy hai cái, trên tay Hạo Thân Vương hiện tại có 5% cổ phần ngân hàng (lần trước bóc lột trở về một phần, bằng không cổ phần trong tay Hạo Thân Vương còn nhiều hơn), hiện tại tiền lãi hàng năm phân tới tay lên tới ba mươi vạn, tương lai còn nhiều hơn nữa. Thật đúng là món làm ăn lớn. Ôn Uyển suy tính hồi lâu, cuối cùng hướng về phía Hạo Thân Vương nói để cho nàng suy nghĩ một chút.

Ôn Uyển cũng không phải nhìn trúng 5% cổ phần này, cổ phân này trở về, Ôn Uyển cũng đưa cho Hoàng Đế, nàng không nên cầm chỗ cổ phần này. Chỉ là nàng thấy Hạo Thân Vương tốn nhiều tâm huyết như vậy, không đáp ứng cũng thật là không hiểu chuyện. Dù sao đến mức này rồi còn không đáp ứng thì chẳng phải nàng đang đánh vào mặt Hạo Thân Vương sao? Sau này quan hệ hai nhà cũng phải bớt thân cận một chút. Dù nàng cùng mấy hoàng tử không thân, nhưng quan hệ cùng tôn thất luôn luôn không tệ. Nhiều khi cũng để cho Thuần Vương cùng Hạo Thân Vương đắc lợi. Hơn nữa người ta còn nói rồi, không nhất định phải là nàng tự mình dạy, chỉ cần cho đứa nhỏ đi theo tiên sinh cùng sư phụ học tập là đủ.

Ôn Uyển đáy lòng đã đáp ứng, chẳng qua vẫn cần hỏi thăm ý kiến những người liên quan. Đầu tiên tất nhiên là Phương tiên sinh. Người thứ hai chính là nhị vị sư phụ.

Phương tiên sinh cảm thấy thêm một người cũng không nhiều lắm, tất nhiên cũng không phản ứng. Chẳng qua Phương tiên sinh có yêu cầu, người được chọn không thể quá ngu dốt. Nếu là quá mức ngu dốt, vậy hắn khẳng định không tiếp. Thật ra thì ý của Phương tiên sinh Ôn Uyển hiểu, thà thiếu cũng không ẩu. Ôn Uyển nghĩ tới đến lúc đó để cho hai ba người cho hắn chọn không phải là tốt sao. Về phần hai sư phụ, thì miệng đầy đáp ứng. Không nói dạy thêm một đứa nhỏ cũng không quá khó khăn hơn nữa đó còn là tôn tử của Hạo Thân Vương, bọn họ cũng không có lá gan cự tuyệt (từ nơi này cũng có thể thấy được quan văn cùng quan võ xử lý sự tình vô cùng khác nhau).

Hạo Thân Vương vừa dùng qua bữa trưa đã có được câu trả lời chắc chắn từ Ôn Uyển. Trong thư Ôn Uyển nói ra yêu cầu của Phương tiên sinh. Ôn Uyển cũng nói ra ba yêu cầu, thứ nhất phải là con trai trưởng, con vợ kế nàng không thích, thứ hai là tuổi từ sáu đến mười tuổi, thứ ba là thân thể phải tốt, đứa nhỏ thân thể yếu ớt không nên cưỡng cầu.

Điều kiện của hai người này, trừ hai công tử đích tôn (hai đứa con trai của Đông thế tử phi đã sớm qua mười tuổi), cũng may còn Tam công tử chỉ mới sáu tuổi, rất vừa vặn.

Hạo Thân Vương có bốn người con trai dòng chính ( Vương Phi rất có năng lực sinh đẻ nha), ba nhi tử phía dưới, lão Nhị bởi vì gặp chuyện ngoài ý muốn (đây thực sự không phải là do âm mưu quỷ kế) đã bị què, vẫn luôn nhàn rỗi ở nhà, lão Tam làm việc ở bên ngoài, lão Tứ đảm nhận một chứ quan nhỏ trong nha môn.

Hạo Thân Vương tổng cộng có mười một người cháu ruột, những điều này đều nhờ việc không bị chết non (từ đó nhìn ra được, nề nếp phủ Hạo thân vương cũng không tệ lắm, gia phong tốt vô cùng). Lão Nhị mặc dù làm ăn bên ngoài, nhưng trưởng tử cùng đích thứ tử đều ở trong Vương phủ.

Ôn Uyển chờ Hạo Thân Vương đưa tin qua, chính mình cũng sai Hạ Ảnh thu thập tin tức hài tử phù hợp điều kiện trong vương phủ. Mặc dù nói nàng nhìn người tất nhiên sẽ không nhìn lầm, nhưng nếu căn cứ vào tin tức lấy được mà phân tích ra, sau này gặp lại người ta, xác suất phạm sai lầm sẽ nhỏ hơn rất nhiều. Ôn Uyển không thể không thận trọng, vạn nhất gặp một kẻ một tâm thuật bất chính , Ôn Uyển cũng không muốn để hài tử mình dính vào.

Trong phủ Hạo thân vương có bốn người thỏa mãn điều kiện của Ôn Uyển (dưới một loạt điều kiện khắt khe của Ôn Uyển cũng có thể đưa ra bốn người. Không thể không nói nhân khẩu trong phủ Hạo thân vương thật vượng). Ôn Uyển không tự mình chọn lựa, mà là nói muốn tiên sinh gặp qua mới quyết định.

Ôn Uyển phụng bồi Phương tiên sinh ra mắt bốn hài tử, Phương tiên sinh hỏi rất nhiều vấn đề. Trong đó có hai đứa trả lời vô cùng lưu loát, một đứa trả lời quy quy củ củ. Mà còn một đứa thì trả lời lắp ba lắp bắp. Nhưng thời điểm đứa bé này nhìn về Ôn Uyển, trong mắt có khát vọng, còn có thần sắc kiên nghị. Thật giống như đang nói…, người chọn ta đi, sẽ không phải hối hận.

Ôn Uyển từ nội tâm cười một tiếng, tiểu tử này rất có tự tin!

Trong lòng Ôn Uyển có cân đo đong đếm, cũng mở miệng hỏi vài vấn đề. Ôn Uyển hỏi không phải là tứ thư ngũ kinh mà là một vài vấn đề phát triển trí tuệ. Đây là để phán đoán năng lực tư duy và ứng biến của hài tử.

Câu hỏi này chỉ có hài tử trả lời không được vấn đề Phương tiên sinh đưa ra kia là trả lời được. Những đứa khác đều ấp úng.

Ôn Uyển cười để cho bọn họ trở về, sau đó liếc nhìn Hạ Ảnh sai đi lấy kết quả thăm dò tư chất bốn hài tử. Ôn Uyển cường điệu gọi đó là tư liệu chi tiết về sự thông minh.

Ngày đó Phương tiên sinh nói với Ôn Uyển hắn nhìn trúng hai đứa bé tam phòng cùng tứ phòng, hơn nữa còn khó có thể lựa chọn. Cho nên hỏi ý kiến Ôn Uyển. Ôn Uyển cũng biết tại sao Phương tiên sinh nhìn trúng hai đứa bé kia. Lớn lên tốt, cũng rất biết để ý, quan trọng nhất chính là hai đứa bé này văn chương không tệ.

Đáng tiếc Ôn Uyển lại lắc đầu: “Cần phải xem lại.”

Mãi cho đến ngày thứ ba, Ôn Uyển nói với Phương tiên sinh nàng nhìn trúng Kỳ Triết, Kỳ Triết cũng chính là hài tử mắt lộ ra khát vọng, lại có tự tin ngày đó.

Kỳ Triết là con thứ của chi thứ hai (trưởng tử đã chết non, Kỳ Triết cũng coi như là trưởng tử chi thứ hai). Con trai thứ hai của Hạo Thân Vương, cũng chính là phụ thân Kỳ Triết – Nhị lão gia đi đứng có chút không thuận lợi, ở trong phủ đệ không nắm chút quyền hành gì. Hơn nữa chính thê Nhị lão gia ở thời điểm sinh hài tử thứ hai, cũng chính là Kỳ Triết vì khó sanh mà đã ra đi. Nhị lão gia cũng sớm cưới kế thất, nghe nói vợ chồng ân ái, cũng sinh hai con trai. Nhưng kế thất ở phủ Hạo thân vương muốn đứng vững gót chân, điều kiện tiên quyết là không được ngược đãi hài tử vợ cả lưu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.