Trọng Sinh Chi Ôn Uyển – Q.1 – Chương 7: Uỷ Khuất – Botruyen

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Q.1 - Chương 7: Uỷ Khuất

Ở nơi này của Tống đại nương, Ôn Uyển không chỉ có mỗi ngày bị bắt
học quy củ, thời gian ở không còn phải làm việc. Nhưng việc đâu có dễ
làm, rất mệt mà còn liên tục. Còn phân biệt người đi làm nữa. Xinh đẹp
khả ái, thì làm việc tương đối nhẹ nhàng. Cao lớn thô kệch thì phải làm
việc nặng. Ôn Uyển thuộc về trung gian, không nặng không nhẹ, nhưng bận
rộn, nhiều việc, rất rối loạn. Nàng còn thường xuyên giúp đỡ Tiểu Quyên
tỷ làm việc, nói chung là rất mệt. Bất quá cũng chịu đựng được, cuộc
sống Ôn Uyển trôi qua rất phong phú. Mỗi ngày bò lên giường liền ngủ
thiếp đi.

“Đào Hoa, đem y phuc cầm đi giặt” Tiểu Quyên ở bên trong phòng lớn
tiếng kêu, Ôn Uyển lập tức chạy tới lấy y phục bưng đến nước giếng bên
cạnh giặt. Dù sao người vẫn còn nhỏ, múc một lần nước cũng chỉ có thể đổ một phần tư thùng gỗ, tiếp tục như vậy, vẫn có chút cố quá sức.

Múc hai lần nước, trên đầu tất cả đều là mồ hôi.

“Đào Hoa muội muội, ta tới giúp ngươi nha”. Một tên con trai to con
đi tới, nhận lấy thùng gỗ trong tay Ôn Uyển, ném xuống, rất nhanh liền
kéo lên một thùng nước tràn đầy, Ôn Uyển rất cảm kích hướng về phía hắn
cười cười.

Tên con trai gọi là Đinh Hắc, vóc người cao lớn, nói chuyện có chút
hơi to. Nhưng người lại tốt vô cùng, hắn bị thím mình mang đi bán, thím
hắn nói trong nhà hài tử quá nhiều, Đinh Hắc lại ăn nhiều nên nuôi không nổi hắn. Còn không bằng bán cho nhà người có tiền, còn có thể đi hưởng
phúc. Thuyết phục thúc thúc hắn, liền đem hắn lúc ấy chỉ có mười hai
tuổi giao cho người ta, nói Tống đại nương là một mẹ mìn tâm địa tốt, ở
này của nàng, cho dạy dỗ một phen, rồi mới bán. Đinh Hắc là người tâm
địa rất tốt, tuyệt đối không oán hận thím và thúc thúc hắn, ngược lại
rất cảm kích bọn họ.

Hắn lần đầu tiên thấy Ôn Uyển liền rất chiếu cố nàng, cảm thấy Ôn
Uyển đặc biệt đáng thương. Một tiểu cô nương, sống ở nơi này cũng chỉ
biết làm việc. Không có ai quan tâm, Tiểu Quyên dựa vào Tống đại nương
giao cho nàng việc giám sát người, nên chuyện gì cũng giao cho Ôn Uyển
đi làm. Giúp nhiều như vậy, làm việc nhiều như vậy, cũng không được một
câu tán thưởng. Đinh Hắc rất thương xót Ôn Uyển, có thể giúp liền giúp
một chút.

“A Hắc ca, ngươi làm cái gì phải giúp người câm này. Ngươi cũng tới
giúp ta một chút”. Tiểu Hương không lớn hơn Ôn Uyển bao nhiêu, tức giận
nói.

“A Hương, bọn ngươi chờ chút, ta qua liền.” Giúp đỡ Ôn Uyển đem cái
thùng nước đổ ra xong, lập tức đi giúp tiểu cô nương kia. Tiểu cô nương
rất đắc ý nhìn Ôn Uyển , Ôn Uyển cúi đầu vẩy nước, rất chăm chú quét
sân.

“Hừ, thối câm.” Bọn A Hương vẫn nhìn Ôn Uyển không vừa ý, cảm thấy
Ôn Uyển lấy bộ dạng đáng thương tranh thủ để người khác đồng tình. Còn
rất biết nịnh bợ, lấy lòng người, A Hương không thích nhất là nịnh hót.

Thấy Đinh Hắc ca đã bị nàng lừa đi qua. Cho nên kiếm chuyện cố ý
khiêu khích đến bệnh tật của Ôn Uyển, Ôn Uyển liền đem mình thành người
câm, nhưng mà, vốn đã câm rồi. Nên liền biến mình trở thành người điếc,
không nghe thấy, cúi đầu chịu đựng.

Mình ở nơi này, chưa quen tất cả cuộc sống nơi đây, vẫn là khiêm
nhường làm công việc thôi. Khi dễ liền khi dễ, quá kiêu ngạo ương ngạnh, ngộ nhỡ bị người phát hiện không đúng. Truy xét đi xuống, không biết
mình có giữ được tính mạng không nữa.

Nhưng Đinh Hắc lại đặc biệt thích cùng Ôn Uyển nói lảm nhảm. Trải qua việc Đinh Hắc lầm bầm lầu bầu.Theo Ôn Uyển biết khi hắn hai tuổi cha mẹ đều chết, là thúc thúc và thím nuôi hắn lớn đến như vậy cũng không dễ
dàng. Hiện tại lớn lên khỏe mạnh thì phải có khả năng kiếm sống, thì
không thể cho bọn họ có thêm gánh nặng. Đúng là một hài tử thật thà.

“Đào Hoa, ngươi biết không? Ta có một nguyện vọng lớn, nhất định sau
này sẽ có một miếng đất thuộc về mình, xây thêm một gian nhà. Sau đó ta
cố gắng trồng hoa màu, kiếm tiền cưới một người vợ. Sinh mấy hài tử mập
mạp, thì cả đời ta liền mãn nguyện.” Đinh Hắc hướng về phía Ôn Uyển nói. Đinh Hắc có chút ngu đần, trong viện mọi người xem hắn là kẻ ngu dốt mà đối đãi, bình thường thích hét lớn với hắn. Hắn chỉ khi cùng Ôn Uyển
ngây ngốc ở chung nói chuyện, mới cảm thấy đặc biệt thoải mái.

Ôn Uyển nghe cười cười tỏ vẻ ngươi nhất định có thể thành công. Đinh
Hắc nhìn Ôn Uyển đáp lại lời của hắn, đặc biệt cao hứng. Đối với Ôn
Uyển tốt hơn, đem nàng trở thành muội muội của mình mà đối đãi.

Mà Trang đầu kia sau khi ném Ôn Uyển xuống sông, không ngờ lại được
một khoản tiền. Liền chuẩn bị dời đi. Ngày hôm đó, trang đầu dẫn theo
người một nhà chạy tới trấn trên. Xe chở theo một đống đồ là muốn chuyển đến tòa nhà mới mua được. Mấy ngày hôm trước, bọn họ ở trấn trên mua
được một tòa nhà

Ở thời cổ đại, giao thông không được phát triển, đường cũng không
được tốt lắm. Đến trấn trên cũng phải mất nửa ngày thời gian. Mà bây
giờ, mới đi hơn một canh giờ, nên người một nhà còn ở nửa đường, còn hơn nửa canh giờ mới có thể đến trấn trên.

“Lão gia, ngươi nói xem chúng ta buôn bán lời được một khoản tiền
này, cũng không thể miệng ăn núi lỡ. Nếu không, trừ đặt mua chút ít đất, mua thêm một cửa hàng nhỏ làm chút ít mua bán. Như vậy đồng thời bảo
đảm. Đất cũng là vậy bảo đảm. Cửa hàng mà mua xong, cũng là có thể sinh
tiền.” Trang đầu nương tử cùng trượng phu thương lượng.

“Ta cũng đã suy nghĩ chuyện này. Không vội, chờ ta đi hỏi thăm xem
sao , nơi đó cũng có đất để mua, mua xong phòng ốc đất đai, chờ mọi thứ
thỏa đáng, chúng ta sẽ lần nữa thỏa luận chuyện cửa hàng.” Trang đầu tất nhiên là sớm có tính toán. Đang nói, thì từ trong rừng bên cạnh nhảy ra ba hắc y nhân.

“Các ngươi là người nào?” Trang đầu quát lên.

“Mời người uống rượu” người cầm đầu nói, liền lên chào hỏi hắn.

———————————————-

Tống đại nương mỗi ngày cũng không chán ghét hay thấy phiền việc dạy
dỗ hơn hai mươi cô nương “Làm nha hoàn ở nhà giàu người ta, phải khéo
léo chững chạc, tư thái đoan trang, hành động có khí độ, như vậy mới có
thể bị những quản sự ma ma kia nhìn trúng, hơn nữa có thể có được một
phần công việc thoải mái hơn …”

Ôn Uyển nghiêm túc học, sau này những thứ này rất có thể dùng để bảo vệ tính mạng mình.

Tối hôm đó, nửa đêm Ôn Uyển tỉnh lại, đi nhà xí, nghe thấy trong góc có người nói nhỏ.

“Tốt, khuya hôm nay chúng ta làm” tầm hai ba người hài tử trốn ở góc
phòng, nhẹ giọng nói thầm. Nơi này có hài tử là bị cha mẹ bán, có khi là bị lừa đảo tới, nơi này đa phần hài tử lên khỏe mạnh thông minh lanh
lợi cũng không phải đàng hoàng mà có được. Cho nên, những hài tử có trí
nhớ biết sau này bị làm nô lệ , nô tì, cuối cùng vẫn không cam lòng.

Ôn Uyển nghe lời này, không muốn nghe nhiều hơn nữa, liền lén lút trở về. Nhịn đến hừng sáng mới rời giường đi nhà xí. Ôn Uyển không có đi
báo tin. Trong lòng suy nghĩ, có thể chạy được cũng tốt. Mình thì không
thể trốn, bởi vì đối với hoàn cảnh chưa quen thuộc, và còn phải đi kinh
thành. Chạy sẽ rất dễ dàng bị bắt trở lại. Hơn nữa chạy đi cũng không
biết phủ Tông Nhân ở đâu. Chờ sau này quen thuộc mới tính toán mọi
chuyện đi.

Buổi tối ngày thứ hai có năm hài tử bỏ trốn, trong viện huyên náo vô
cùng. Tống đại nương sợ thừa dịp loạn lại có người bỏ chạy, liền đem tất cả mọi người tập trung ở trên đất. Để cho hai con dâu canh chừng. Còn
mình lập tức đi báo án. Ôn Uyển nhìn Tống đại nương kêu gào đòi đi nha
môn, xin bộ khoái hỗ trợ. Ôn Uyển cả người ngơ ngác hồi lâu. Làm sao,
người này là kẻ lừa gạt, còn cùng bộ khoái cấu kết.

Giữa trưa ngày thứ ba, năm hài tử bỏ trốn, bắt được bốn người trở
lại, chạy mất một. Bốn hài tử bị bắt trở lại liền bị giao cho Tống đại
nương.

Ôn Uyển lúc này mới biết được, ở cổ đại, bọn buôn người là mua bán
hợp pháp. Lúc này Ôn Uyển mới hiểu, ở cổ đại, còn có một nghề nghiệp,
nghề nghiệp không có nhân quyền, là nha tử.

Tất cả hài tử bị gọi đi quan sát.

“Ta nói cho các ngươi biết, chờ sau này các ngươi tiến vào nhà giàu
người ta làm nô tài, đừng nói trốn, chính là chủ nhân nhìn ngươi có một
chút điểm không vừa mắt, có thể đánh các ngươi bằng đại bản. Khiến chủ
nhân mất hứng, một trận đại bản liền chấm dứt mệnh của các ngươi. Các
ngươi phải nhớ kỹ, sau này làm người hầu của chủ nhà, phải tuyệt đối
trung thành, nghe lời. Đây mới là điều giúp các ngươi bảo vệ tính mạng,
nếu không, mạng nhỏ sẽ mất bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, cũng chỉ có con
đường chết” Tống đại nương ở đây lớn tiếng răn dạy.

Ôn Uyển nhìn thấy mấy đứa tre bị đánh đến da tróc thịt bong, muốn đi, nhưng lại không thể đi, Ôn Uyển cứ như vậy nhìn những cây gậy đánh
xuống, trong lòng ứa ra hàn khí, đi đứng như nhũn ra, toàn thân đều run
rẩy.

Ôn Uyển đột nhiên ngửi thấy được một mùi khai của nước tiểu. Nghiêng
đầu vừa nhìn, đứa bé bên cạnh không khống chế được đã tè ra quần. May
mắn, mình chẳng qua là bị dọa, không có bị mất mặt quá như vậy. Ôn Uyển
vội vàng an ủi mình. Quan sát thấy nhiều đứa trẻ bị làm cho sợ đến ngồi
bệt dưới đất, oa oa khóc lên.

Ôn Uyển vào lúc này mới biết được, ở chỗ này, là không có nhân quyền. Hiện tại Ôn Uyển rốt cục có chút hiểu tâm tư của ma ma. Đây là một xã
hội ăn thịt người, khi ngươi ở tầng chót của xã hội, không chỉ có cuộc
sống không tốt, ngay cả vận mênh cũng bị điều khiển trong tay người có
chút ít quyền thế, muốn ngươi sống ngươi liền sống, muốn ngươi chết thì
ngươi phải chết. Luật pháp là vì quyền quý mà lập nên.

Nếu Ôn Uyển không thể trở về, thì cả đời chính là nô bộc, vận mệnh
của nàng liền bị điều khiển trong tay người khác. Muốn nàng sống thì
sống, muốn nàng chết thì chết. Không có ngày thoát khỏi. Mình phải sống
tốt, nhất định phải trở về chứng thực thân phận của mình, phải trở về
nhận tổ quy tông. Bất kể như thế nào, ở chố này, làm quý nhân, vẫn nhận
được xã hội bảo vệ. Nếu không thể trở về, thì cả đời phải trãi qua như
vậy.

Cho nên sau này, lại càng phải cẩn thận hơn. Mạng nếu không còn, thì
làm sao đi nhận tổ quy tông, dù chết cũng là chết vô ích. Phải cố gắng
bảo vệ tính mạng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.