Edit: Nam Trần
Beta: Aquarius8713
Mấy ngày qua Ôn Uyển thật ra vẫn ôm hi vọng là cảm giác của mình sai, nhưng bây giờ là ngày thứ mười, mười ngày đã qua, ma ma còn không có
tin tức. Nhìn điệu bộ này, hai người kia cũng đã biết. Ma ma đoán chừng
là không về được.
Ôn Uyển nhìn xà nhà, ngơ ngác. Nàng đã tiên đoán ra, mình cũng là
lành ít dữ nhiều. Chẳng qua là nàng thật không rõ, người đàn bà kia, tại sao phải độc ác như vậy. Một người già gần đất xa trời, cùng một đứa
nhỏ yếu đuối cũng không bỏ qua cho. Nếu như mình là đối thủ còn sợ tranh giành gia sản, nhưng mình là một nữ nhi, tối đa cũng chỉ muốn một phần
đồ cưới, tại sao cũng không bỏ qua chứ?
Ôn Uyển nghe Hổ Nữu lẩm bẩm, thì rón rén bò dậy. Mở cửa, đi tới trong viện. Khuya hôm nay mưa rơi lác đác, còn hợp với gió, theo cơn gió thổi qua với mưa, thổi vào trong miệng Ôn Uyển, đắng chát, lành lạnh. Rất
giống lòng của nàng cũng là lạnh như băng.
“Ngươi đứng ở bên ngoài làm cái gì, đi vào, lạnh chết” Hổ Nữu kêu Ôn
Uyển, Ôn Uyển vẫn là không để ý tới nàng. Hổ Nữu lôi ÔnUyển đi vào, đóng cửa. Tự động lên giường đi ngủ.
Ôn Uyển đi đổi một bộ quần áo. Thật ra thì mới vừa rồi nàng là muốn
chạy trốn, nhưng với loại khí trời này, nàng làm sao mà trốn. Hơn nữa,
nàng đối với hoàn cảnh nơi này một chút cũng chưa quen thuộc. Dù muốn
trốn, làm sao có thể thoát khỏi giám thị nghiêm mật của một nhà Trang
đầu.
Ôn Uyển lên giường, ôm chăn, biết mình cuối cùng cũng không chạy
được. Hơn nữa trưởng thôn cùng người đàn bà kia đã bàn tính hết cả rồi. Trên danh nghĩa là con gái của hắn ở tại trong viện làm bạn với nàng.
Thực tế là để giám thị. Hổ Nữu nhìn ngu ngốc, thật ra thì rất tinh khôn. Chỉ cần Ôn Uyển có một chút khác người đã bị nàng ngăn lại.
Thay vì đi làm chuyện tình không có một tia nắm chắc như vậy, không bằng xem đến tột cùng kế tiếp làm sao đối phó với mình.
Ôn Uyển biết, mình chỉ có thể nhẫn nại. Một đứa nhỏ sáu tuổi có thể
phản kháng được cái gì. Nếu mình dứt khoát phản kháng, chỉ làm tăng tính cảnh giác của bọn họ. Trong tay cất giấu một thanh kéo, có lẽ thời điểm mấu chốt sẽ cần dùng đến. Cứ như vậy, chờ đợi rất nhiều ngày.
Một buổi tối, Ôn Uyển đột nhiên cảm thấy lạnh, mở mắt đã nhìn thấy vợ của Trang đầu. Ôn Uyển há miệng ra nhưng đã bị bà ta nhanh chóng che
miệng lại.
“Muốn trách thì trách mạng ngươi không tốt, ai bảo ngươi sớm như vậy
đã mất mẹ, lại ngăn cản đường của người khác.” Vợ của trưởng thôn đem Ôn Uyển dùng sợi dây đơn giản quấn quanh trói lại, vừa trói vừa nói. Sau
khi đem nàng trói lại, nhanh chóng ôm nàng ra khỏi thôn trang. Ra đến
bên ngoài, đem Ôn Uyển bị trói ném vào trong xe ngựa. Ôn Uyển từng gặp
Trang đầu một lần. Còn không đợi có bất kì tỏ vẻ gì, thì vợ của trường
thôn cũng chui vào, đôi mắt mở thật to, nhìn Ôn Uyển.
Ôn Uyển nhìn, nghĩ tới nhảy xe cũng là một con đường chết. Chậm đợi
cơ hội xem sao. Không biết là trước hết đem mình giết rồi chôn hay là
dứt khoát liền chôn sống. Đầu óc chuyển động thật nhanh, xem một chút có biện pháp gì giải cứu mình không. Nhưng vòng vo hồi lâu, một phương
pháp cũng không có.
Không biết đi đã bao lâu, đến một chỗ thì ngừng lại. Ôn Uyển đã bị vợ của trang đầu xem như một con gà kéo ra cất bước chạy đến con đường lớn bên cạnh, đem Ôn Uyển làm như đồ bỏ đi ném vào trong sông, mượn ánh
trăng nhìn người chìm xuống, nhìn khoảng một phần chung, thấy không có
tiếng vang, người cứ như vậy trầm xuống.
“Lão gia, đứa nhỏ này làm sao cũng không giãy dụa thế. Cứ như vậy
thẳng tắp chìm xuống, một chút dấu hiệu giãy dụa cũng không có. Sao cảm
thấy có chút cổ quái?” Vợ của thôn trưởng không an lòng nói.
“Có thể có cái gì cổ quái? Nàng ở thôn trang hơn sáu năm, là người
thế nào ngươi còn không biết sao. Đoán chừng, cũng chết rồi, đi thôi,
trước hừng đông sáng mai phải trở lại trong thôn. Nếu không sẽ khiến
người khác hoài nghi, một khi chuyện bị lộ, chúng ta đều phải chết không chỗ chôn thân” Trưởng thôn tàn bạo nói.
“Trở về, trở về, lập tức trở về” Vợ chồng hai người vội vàng lên xe trở về.
Cũng là hắn xem thường, không, cũng do không thể đoán được bên trong
thân thể là một linh hồn trưởng thành. Cộng thêm việc Ôn Uyển một mực
sống trong thôn trang, cho tới bây giờ còn không có đi ra khỏi cửa nên
không thể nào biết bơi. Ném vào trong sông chỉ có một con đường chết.
Lúc chìm vào đáy sông, Ôn Uyển liền nín thở. Cũng là ông trời phù hộ, bơi lội có thể giảm cân, cho nên nàng rất giỏi bơi lội. Khi bị ném vào
sông, nàng liền nín thở, lấy tay dùng sức vặn mấy cái, may mắn, chỉ là
trói mấy cái đơn giản, rất nhanh liền cởi ra được. Sau đó đạp duỗi chân, không có mấy cái liền bắn ra đến bờ bên kia, cũng không dám liều lĩnh
quá, tìm một lùm cây cối che giấu, chỉ lộ một chút đầu nhỏ đi ra ngoài.
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, Ôn Uyển thở phào nhẹ nhõm, bây giờ là mùa xuân, nếu là mùa đông chắc người đã bị chết rét. Sau khi Ôn Uyển bò đến bờ bên kia thì liền thở từng ngụm từng ngụm. Cảm ơn trời đất, ông trời
phù hộ, cũng may là ném sông, nếu như cho nàng một đao ở cổ hoặc là trực tiếp chôn sống, hoặc cho nàng ăn thuốc mê lại đem nàng ném sông, khẳng
định phải chết lần nữa.
Trời còn chưa sáng, mưa lất phất, mơ hồ đối diện có con đường lớn,
chung quanh không thấy người đi. Tìm người giúp đỡ là không thể nào, hơn nữa còn rất dễ bại lộ thân phận. Lúc này toàn thân ẩm ướt lộp bộp. Mặc
dù hiện tại đã là tháng ba mùa xuân rồi, nhưng so với mùa đông khắc
nghiệt còn tốt hơn nhiều. Nhưng mới hừng đông, nhiệt độ vẫn thấp, gió
nhẹ thổi, nàng nhịn không được liền run run vài cái.
Ôn Uyển co lại, biết nếu cứ như vậy chờ chắc chắn sẽ bị cảm mạo. Cũng may hôm nay ánh trăng rất sáng, mượn ánh trăng, Ôn Uyển ở phụ cận tìm
chút ít củi khô đốt, lấy hai khối đá, rồi tìm chung quanh một nơi không
gió, gõ hồi lâu liền có đốm lửa nhỏ. Đốt đống lửa, đem y phục tất cả đều cởi ra, đặt trên lửa hong khô.
Ánh trăng dần dần tránh vào đám mây. Trên mặt sông hiện lên sương mù
rồi dần dần tiêu tán, thậm chí không nhìn thấy một tia nhỏ. Lòng sông bờ sông khắp nơi đều là một mảnh yên lặng, sự yên lặng này giống như tử
vong mang đến cho người khổ nạn nhận một loại an bình vĩnh viễn.
Ôn Uyển một bên hong khô quần áo, một bên nghe chung quanh truyền đến tiếng kêu quái dị của động vật. Nhưng nàng biết động vật là một loại
đều sợ lửa, cũng không lo động vật một lúc sau tập kích nàng. Chỉ là lăn qua lăn lại như vậy, đói bụng đến nỗi phía trước dán cả vào lưng.
Ngồi ở bên cạnh đống lửa nghĩ tới, sau này nên làm cái gì bây giờ.
Vừa tới nơi này, chưa quen cuộc sống nơi đây, một người mình quen biết
cũng không có, hơn nữa, còn rất có thể là không có người nhận biết mình … Cuộc sống sau này nên làm cái gì bây giờ.
Tới Bình gia, khẳng định là không được. Hại lần đầu tiên khẳng định
còn có lần thứ hai. Lối thoát duy nhất là Tông Nhân phủ. Nơi đó trông
coi chuyện tình của vương tôn hoàng tử. Tìm bọn hắn, mới có thể hữu
dụng. Cũng không cầu xin cái gì, chỉ cầu có thể đảm bảo tính mạng của
mình an toàn, cho nàng một nơi cư trú, ba bữa cơm không đói bụng, như
vậy đủ rồi. Chờ dần dần quen thuộc, tiếp tục tính toán không muộn. Về
phần nhận thức sau này, trước nhận ruột thịt rồi hãy nói, cuộc đời luôn
luôn tràn đầy biến cố, huống chi ở chỗ này, Ôn Uyển quyết định vẫn là
trước không có nghĩ sâu xa như vậy.
Trời dần dần sáng, quần áo của Ôn Uyển căn bản đã hong khô một nửa.
Tiếp tục hong khô, đợi đến trời sáng rõ, lúc mặt trời lên cao, Ôn Uyển
cảm thấy cả người thoải mái. Quần áo đã khô. Quyết định đã đến lúc nên
đi, sờ sờ ngọc bội treo trên cổ.
Nghĩ đến vật này, Ôn Uyển vội vàng đem ngọc bội mang theo trên người
lấy xuống nhìn quanh một vòng. Đi tới một khóm bụi gai, đào một cái hố
đem ngọc bội chôn vào bên trong. Phía trên ngọc bội có hai chữ Phúc Huy, có thể chứng minh thân phận của mình là con gái của công chúa Phúc Huy. Nhưng bây giờ tự thân khó bảo toàn. Vật này lại là giá trị thiên kim,
đeo trên người sẽ rước lấy họa, sau này tìm được Tông Nhân phủ, bọn họ
cần vật chứng, sẽ mang bọn họ quay lại tìm, như vậy an toàn chút ít.
Hiện tại, tối trọng yếu, tự nhiên là phải bảo vệ tánh mạng.
Cẩn thận quan sát địa hình, xác định lại vị trí. Chuẩn bị xong những
thứ này, cũng không dám trở lại con sông. Nếu bây giờ đi qua, dọc theo
đường đi, ngộ nhỡ Trang đầu nghi ngờ mà quay trở lại thì sẽ bị bắt. Sau
khi nghe ngóng cẩn thận, có thể phán đoán được.
Ôn Uyển quyết định vẫn là đi dọc theo đường núi. Cổ đại đường núi
thật không dễ tìm, cũng không có đường. Cũng may Lỗ Tấn tiên sinh nói,
trên đời vốn không có đường đi, nhiều người đi đương nhiên biến thành
đường. Ôn Uyển lúc này làm người khai sáng, giẫm ra một con đường.
Ôn Uyển sau lại mới biết được, quả thật là người không biết không sợ. Cổ đại không so sánh được với hiện đại, gặp con cọp cùng sói, không ai
sẽ nói ngươi xui xẻo, ngược lại sẽ nói ngươi may mắn, bởi vì bọn chúng
là động vật quý hiếm. Nhưng nơi này khắp nơi đều là dã thú hung mãnh,
rất nhiều động vật cũng sẽ tấn công người, cũng may vận khí của nàng
cũng không tốt thường, không có ở trên núi đụng phải cái gì dã thú hung
mãnh.
Cho đến sau này, Ôn Uyển nghe được có con cọp vào thôn đả thương
người, hồi tưởng lại ban đầu, mới giật mình ra một thân mồ hôi. Thật sự
là, nghé con không sợ cọp a.
Cũng không biết đi bao nhiêu canh giờ, áo hoa mẫu đơn của Ôn Uyển
cũng bị bụi gai, nhánh cây kéo rách một cái lại một cái, rất nhiều chỗ
rách, lộ ra bông màu trắng bên trong. Mặt chà xát mấy trầy xước vô cùng đau đớn, tay cũng bị vài cái, chảy máu, nhưng mà ở nơi hoang vu, chỉ có thể bước nhanh về phía trước.
Ôn Uyển là theo hướng sông mà đi, đi ban ngày, nên rốt cục nhìn thấy
chỗ có một dòng nước cạn chảy xiết phía trên đặt rất nhiều tảng đá lớn,
tảng đá đứng đầu nhô ra. Đây là cầu đá đơn giản rồi, Ôn Uyển nhìn mừng
rỡ không dứt. Ôn Uyển nhấc bước chân, cẩn thận chầm chậm từ một tảng đá
nhảy đến một tảng đá khác, đi chưa tới bao lâu, cuối cùng đã tới con
đường chính phía trên.
Hướng đường chính đi tới, đi không biết thời gian bao lâu, bụng đã
sớm đói đến nỗi không chịu đựng được. Mặc dù trên đường nàng đi cũng
thấy có quả dại, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua, sợ có độc, không
dám ăn. Hiện tại ở trên đường lớn, đoán chừng đi một lúc sẽ có nhà dân.
Nhưng mà vậy cũng không có đồ ăn, trên thân thể nàng một đồng tiền cũng
không có. Ôn Uyển vừa đi vừa rầu rĩ, vừa nghĩ biện pháp.
Tiếp tục đi tới, rốt cục nhìn thấy một đội nhân mã. Ôn Uyển vội vàng
đứng ở bên cạnh, để cho xe ngựa đi qua. Phía trên trong lúc mơ hồ nhìn
được một chữ, dường như là chữ Yến.
Sau khi xe ngựa đi qua, Ôn Uyển tiếp tục đi tới. Vừa đi vừa suy nghĩ, vẫn là đi đến kinh đô thôi, tới kinh đô trước, tìm được Tông Nhân phủ.
Kiếp trước bị Lưu Thiến lôi kéo xem tivi, bên trong dường như có nói
Tông Nhân phủ đặc biệt trông coi tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của vương tôn hoàng tử. Ông ngoại mình lại là hoàng đế, dù gì trên người cũng chảy
huyết mạch hoàng gia, coi như là long tử hoàng tôn, mặc dù có căm ghét,
bọn họ hẳn là sẽ quản a. Không cần quá phú quý, chỉ cầu có cơm ăn, để
cho mình an ổn lớn lên.
Tuy sống ở kiếp trước cha mẹ bởi vì chính mình mà chết, nhưng Ôn Uyển vẫn cố gắng sống. Không vì thứ gì khác, chỉ vì một phen khổ tâm của cha mẹ. Bọn họ dùng mạng của mình làm cho mình sống sót, mình tại sao có
thể cô phụ tấm lòng thương yêu của bon họ chứ. Đây cũng là nguyên nhân
tại sao tính tình Ôn Uyển bình thản, khôn khéo, khả ái. Nàng rất quý
trọng cái mạng nhỏ của mình.
Đáng tiếc, Ôn Uyển không biết là, đây là cổ đại không phải hiện đại. Cổ đại rất lưu hành một loại nghề nghiệp, gọi là Nha tử (bọn buôn bán người hầu). Trên đường lớn tùy ý là có thể thấy được mẹ mìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com