Edit: Pink2205
Ngày hôm sau, tổ sản xuất lên kế hoạch một trò chơi nhỏ, ba đôi tình nhân chơi cướp bóng cao su trên bãi biển. Các khách mời nam chèo thuyền ra biển, vớt những quả bóng trôi nổi trên mặt nước cách bờ biển mười mét, sau đó chuyển về cho khách mời nữ đứng trên bờ. Khách mời nữ sẽ chạy thêm năm mét, đưa bóng vào một chiếc rổ lớn, mỗi quả được tính một điểm.
Đôi tình nhân có số điểm cao nhất sẽ nhận được phần thưởng của chương trình – Số tiền hai mươi vạn để đi hẹn hò.
Bắt đầu thi đấu, Chu Hách chèo với tốc độ cực nhanh, chỉ một lát đã chuyển về cho Lâm Chi hai quả bóng.
Trái lại Quý Hoài Thịnh chèo cực chậm, Chu Hách chuyển được hai lần, anh mới đến bờ biển đưa bóng vào tay Trần Văn.
Sau khi Lâm Chi đưa bóng vào rổ, liền đứng trên bờ biển nhìn Quý Hoài Thịnh, trong lòng thầm tiếc hận.
Với thân hình và thể lực của Quý Hoài Thịnh, đáng ra không thể chậm hơn Chu Hách được. Cô nghĩ là do chỗ đó của anh không được, cho nên thể lực cũng giảm bớt.
Lâm Chi thầm thở dài, ánh mắt nhìn Quý Hoài Thịnh càng thêm thương hại, không nghĩ tới người đàn ông cô từng yêu thầm, bây giờ thật sự không cứng nổi.
Nhận thấy ánh mắt của Lâm Chi, Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện cô đang nhìn anh chằm chằm, trông vô cùng đáng thương.
Anh cho rằng Lâm Chi muốn bóng cao su trong tay mình, thế là bèn đưa cho cô.
Lâm Chi nhìn quả bóng, theo bản năng đưa tay nhận lấy, sau đó chạy đi, bỏ vào trong rổ.
Vừa rồi Quý Hoài Thịnh không muốn phối hợp với Trần Văn, cho nên mới chèo thật chậm. Hiện tại phát hiện Lâm Chi muốn có bóng, tốc độ của anh đột nhiên nhanh hơn, thậm chí còn vượt qua Chu Hách.
Anh đến chỗ vớt bóng, lấy hai quả rồi chèo về phía Lâm Chi, nhanh chóng đưa cho cô, sau đó lại quay thuyền đi.
Mỗi lần Lâm Chi nhận bóng xong lại chạy đi thả vào rổ, sau đó ngoan ngoãn đứng trên bờ chờ Quý Hoài Thịnh.
Nhìn Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh vận chuyển bóng không coi ai ra gì, các khách mời khác đều sợ ngây người, nghĩ “Hai người kia lầm đối tượng rồi à”.
Nhưng cả hai đều chưa nhận ra, một người vui vẻ đưa, một người cao hứng nhận.
Người chủ trì cũng bị bọn họ làm cho kinh sợ, nhưng lại cảm thấy chuyện này có thể khiến chương trình hấp dẫn người xem hơn, nên không lên tiếng ngăn cản.
Đến khi Lâm Chi nhận bóng từ tay Quý Hoài Thịnh lần thứ tư, rốt cuộc Trần Văn đứng bên kia cũng không nhịn được nữa, hét lớn: “Lâm Chi, cô đang lấy bóng của đội tôi đấy!!”
Nghe thế, Lâm Chi đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn quả bóng cao su đã đặt trong rổ, có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu nói: “Tôi lấy bóng ra rồi bảo anh ấy chuyển lại cho cô nhé.”
Lúc này người chủ trì lên tiếng: “Bóng vào rổ ai thì thuộc về người đó, có thể thêm điểm. Được rồi, tiếp tục thi đấu.”
Lần này Lâm Chi đã tỉnh táo, chỉ nhận bóng Chu Hách đưa. Khi Quý Hoài Thịnh lại chuyển bóng tới, cô đưa mắt ra hiệu, bảo anh chèo ra chỗ khác.
Quý Hoài Thịnh đột nhiên mất hứng thú, tốc độ chèo thuyền lại chậm rì rì, còn chậm hơn cả lúc mới bắt đầu. Chờ đến khi thi đấu kết thúc, anh chỉ đưa sáu quả bóng cho Trần Văn.
Cuối cùng quán quân đương nhiên thuộc về đội Lâm Chi và Chu Hách. Chu Hách không cần tiền thưởng, cho nên hai mươi vạn đều cho Lâm Chi.
Lâm Chi cầm tiền, tâm tình sung sướng, chờ buổi tối Quý Hoài Thịnh tới gõ cửa, cô không nói hai lời liền kéo anh vào trong phòng.
Quý Hoài Thịnh chưa kịp ngồi ấm chỗ, cô đã bắt đầu cởi cúc áo sơmi của anh. Anh bị dáng vẻ nhiệt tình của cô dọa sợ, nhìn cái đầu nhỏ trước ngực mình, hỏi: “Đêm nay cứ như vậy?”
Lâm Chi ngẩng đầu lên, cười nói: “Giúp anh trị liệu xong sớm một chút để còn đi ngủ giữ gìn nhan sắc.”
Trong lòng cô lại nghĩ, dù sao anh cũng không làm gì được, cô hà tất xấu hổ lãng phí thời gian.
Quý Hoài Thịnh không tỏ ý kiến, cong môi lên: “Ừ, nên ngủ một giấc thật ngon.”
Bàn tay nhỏ của Lâm Chi châm ngòi thổi gió, từ trên xuống dưới, khiêu khích điểm mẫn cảm của anh.
Vì cảm thấy anh sẽ không cứng được, cho nên cô càng không kiêng nể gì, sau khi cởi áo sơmi, lại tiếp tục cởi quần, cho đến khi trên người anh chỉ còn một cái qυầи ɭót.
Bàn tay mềm mại không xương tay của cô càng làm càn luồn vào trong qυầи ɭót của anh, nắm lấy dương v*t mềm oặt vuốt ve lên xuống, một tay khác cũng đi vào, nắm lấy hai túi cầu, vân vê xoa nắn, chơi vô cùng vui vẻ.
Hơi thở Quý Hoài Thịnh dồn dập, đôi mắt đen nhánh càng thêm sâu thẳm. Anh thầm thở dài trong lòng, tiểu ɖâʍ nữ này, cứ để cô chơi một hồi, lát nữa anh sẽ làm cô phải phát khóc.
Anh ôm lấy vòng eo nhỏ của Lâm Chi, đè cô dưới thân, hôn lên chóp mũi xinh xắn, dụ dỗ: “Em sờ lâu như vậy mà tôi vẫn không có phản ứng, bác sĩ đề nghị tôi chủ động sờ em xem sao. Cho tôi sờ được không? Nhé?”
Giọng nói của anh trầm thấp thuần hậu, giàu từ tính, mang theo hương vị mê hoặc nhân tâm, Lâm Chi bất giác gật đầu chiều theo ý anh.
Dù sao chỉ sờ thôi, cũng không thiếu mất miếng thịt nào, vì anh có cứng được đâu!
Nhận được sự đồng ý của Lâm Chi, Quý Hoài Thịnh xốc váy ngủ của cô lên đến eo, bàn tay to luồn vào trong, không chút cách trở chạm đến bộ ngực sữa mềm mại mà.
Anh rất vui, đêm nay Lâm Chi thật thức thời, không mặc áo lót chờ anh đến.
Cảm giác mượt mà trong lòng bàn tay khiến tâm thần anh nhộn nhạo. Anh tiếp tục vén váy cô lên cao hơn, để bầu ngực trắng nõn mê người lộ ra dưới ánh đèn.