Cô nghe nói Quý ảnh đế tuy cao ngạo lạnh lùng, không dễ thân thiết với ai, nhưng nhân phẩm cực tốt, chưa bao giờ ăn đậu hũ của nữ diễn viên đóng cùng. Anh luôn làm theo kịch bản, được các nữ minh tinh hết sức khen ngợi.
Lâm Chi nhìn Quý Hoài Thịnh, phát hiện trong mắt anh vẫn chỉ có sự chán ghét, bàn tay đang đặt trên ngực cô cũng không động đậy. Có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của cô thôi.
Cô vứt bỏ chút kinh ngạc vừa rồi, dựa theo kịch bản, kề sát vào môi Quý Hoài Thịnh, vừa mới chạm vào đôi môi mỏng của anh, thì bàn tay đang đặt trên ngực cô phản kích. Tay anh giữ chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, một tay khác tung chưởng về phía ngực cô.
Lâm Chi bị đánh văng xa một trượng, cô quỳ trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu, không thể tin nhìn về phía Quý Hoài Thịnh: “Sao ngươi vẫn động đậy được? Rõ ràng ngươi chỉ còn hai thành pháp lực, không có khả năng phá được pháp thuật của ta.”
Quý Hoài Thịnh khinh thường nhìn về phía Lâm Chi, “Chỉ có chút tài mọn mà không biết tự lượng sức mình. Nếu ngay từ đầu ngươi sử dụng pháp thuật của hồ ly tinh, hút tinh khí của ta, thì hiện tại người ch.ết là ta. Nhưng ngươi quá khinh địch, nên chịu ch.ết đi!”
Anh khép ngón trỏ và ngón giữa lại, dùng pháp lực điều khiển thanh tiên kiếm bên cạnh hướng về ngực Lâm Chi, khi thanh tiên kiếm đâm vào ngực Lâm Chi, máu lập tức bắn ra bốn phía.
Lâm Chi hét lên một tiếng, miệng trào máu, nhắm mắt lại, quỳ rạp dưới đất, không nhúc nhích.
Trong lúc nhắm mắt giả ch.ết, Lâm Chi thầm cảm khái, lần đầu tiên diễn cùng Quý ảnh đế, mới có một tập mà cô đã bị giết ch.ết, quả nhiên nữ diễn viên tuyến mới tám đúng là thảm, đất diễn ít đến đáng thương.
Lúc đạo diễn hô một tiếng “Cut”, Lâm Chi mới mở mắt. Cô ngồi dậy rút thanh kiếm đạo cụ đang “cắm” trên ngực ra, rồi dùng mu bàn tay lau máu giả vẫn còn đang chảy ở khóe miệng.
Cô vừa định đứng dậy, trước mắt đột nhiên xuất hiện một đôi giày màu đen, nhìn lên thì thấy một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Lâm Chi ngẩng đầu lên thấy Quý Hoài Thịnh đang nhìn xuống mình, cô chần chờ một chút mới đặt tay vào lòng bàn tay anh.
Quý Hoài Thịnh nắm tay Lâm Chi, kéo cô đứng lên.
“Cảm ơn tiền bối.” Nhìn lòng bàn tay đỏ rực của Quý Hoài Thịnh, Lâm Chi ngượng ngùng rút tay về.
Cô đúng là ngốc mà, dám bôi máu giả vào lòng bàn tay trắng nõn của Quý ảnh đế, nghe nói anh còn mắc bệnh sạch sẽ.
Quý Hoài Thịnh không hề tức giận, chỉ bình tĩnh nói: “Không cần khách khí”, sau đó đưa cho Lâm Chi một túi khăn giấy rồi đi.
Lâm Chi giật mình nhìn bóng dáng Quý Hoài Thịnh.
Lần trước cô nghe nói có một nữ diễn viên lúc đóng phim đã áp mặt vào ngực Quý Hoài Thịnh, khiến áo sơmi của anh dính một lớp son phấn. Anh cố nhẫn nại đến khi diễn xong mới đẩy nữ diễn viên kia ra, trở về tắm tận ba lần, rồi ném áo sơmi vào thùng rác.
Không biết lần này Quý ảnh đế trở về có muốn rửa tay đến tróc da luôn không.
– —
Sau khi quay xong 《 Trừ yêu truyện 》, Lâm Chi lại bắt đầu nhàn rỗi.
Trước kia, cuộc sống của cô rất an nhàn và tự tại, bởi đóng phim chỉ là sở thích của cô. Gia cảnh cô khá giả, nhà mở một công ty nhỏ, không cần vì kiếm tiền nuôi gia đình mà bôn ba mệt nhọc.
Nhưng một tuần trước, tài chính của công ty nhà cô gặp vấn đề, cần một 100 triệu để quay vòng vốn, hiện tại công ty chỉ là cái vỏ rỗng, ngân hàng cũng không chịu cho vay. Không có tiền thì công ty sẽ phải phá sản.
Bố và anh trai của Lâm Chi đều bận đến sứt đầu mẻ trán, chạy vạy khắp nơi nhưng cũng chỉ vay được 40 triệu. Lâm Chi cũng đem 30 triệu tiền thù lao đóng phim nhiều năm ra góp vào, nhưng vẫn thiếu 30 triệu.
Gần đây không quay phim, thu nhập của Lâm Chi ít đến đáng thương, 30 triệu còn thiếu đó đối với cô là một khoản tiền lớn.
Lâm Chi gọi điện thoại cho người đại diện là chị Trần, nhờ chị ấy nhận thêm nhiều kịch bản một chút. Chị Trần nói gần đây không nhận được kịch bản nào, trong tay chỉ còn một kịch bản phim chưa quyết định nữ chính, là phim H, nếu Lâm Chi có thể nhận thì tới công ty lấy kịch bản.
Chị Trần còn nói tuy là phim H, nhưng nam nữ chính đều sẽ mặc nội y khi đóng phim, không phải hở toàn bộ. Thân thể hai người chỉ cần dán sát vào nhau, bắt chước động tác làʍ ȶìиɦ là được.
Sau một lúc do dự, Lâm Chi vẫn đến công ty lấy kịch bản.