Lâm Chi không tình nguyện ngâm nga vài tiếng, xem như phối hợp.
Bàn tay to với những khớp xương rõ ràng của Quý Hoài Thịnh thưởng thức ngực Lâm Chi. Bầu ngực mềm mại của cô bị anh vần vò đến thay hình đổi dạng, tràn qua khe hở giữa các ngón tay anh.
Hạt đậu đỏ nhỏ bị anh xoa nắn đến đứng thẳng lên, đối lập với bầu ɖú trắng nõn, giống như đóa hồng mai nằm trên nền tuyết trắng, kiều diễm ướt át, dụ người nhấm nháp.
Chỉ tiếc trong hợp đồng của Lâm Chi có một điều khoản là không lộ ngực, nên hiện tại anh không thể tùy ý nhấm nháp bầu ɖú mê người của cô dưới máy quay được.
Cho dù không thể dùng miệng nhấm nháp, nhưng xúc cảm từ làn da trắng mịn màng của cô cũng làm Quý Hoài Thịnh rung động. Yết hầu của anh lên lên xuống xuống, từ đôi môi mỏng tràn ra một tiếng thở dốc trầm thấp.
Quý Hoài Thịnh nắn bóp rất điêu luyện, làm nụ hoa cô tê dại từng cơn. Lâm Chi bất giác vặn vẹo thân mình, nỉ non một tiếng.
Cô xấu hổ, hơi nghiêng đầu để không phải đối diện với Quý Hoài Thịnh, muốn che giấu biểu cảm sung sướng trên mặt mình.
Khả năng quan sát của Quý Hoài Thịnh cực tốt, chút tiểu xảo này của cô sao qua được đôi mắt sắc bén của anh. Nhưng anh cũng không chọc cô, chỉ khẽ cười, kéo mông cô về phía mình.
Anh dùng đầu gối tách hai chân Lâm Chi ra, tiến vào giữa hai chân cô, áp thân thể xuống, để phần hông của hai người dán sát vào nhau.
Sau đó hông anh dùng lực, thúc mông, va chạm với háng cô, bắt chước động tác làʍ ȶìиɦ.
Thỉnh thoảng Quý Hoài Thịnh còn như cố ý vô tình dùng dương v*t chưa cương cứng hẳn cọ qua chân tâm của cô. Khi chạm đến nơi đó, anh sẽ hơi dùng sức nghiền ép hoa môi mềm mại.
Chọc đến khi cơ thể Lâm Chi run rẩy, nhưng trước khi cô kịp mở miệng trách cứ, anh sẽ rời đi luôn, làm Lâm Chi vừa tức vừa thẹn, cứ trừng mắt nhìn anh.
Sau mấy chục lần va chạm, qυầи ɭót Quý Hoài Thịnh phồng to, căng trướng đến khó chịu. qυầи ɭót căng lên, anh bèn đưa tay kéo cái khóa nhỏ ra.
dương v*t thô cứng tức khắc nhảy ra, đập vào chân tâm của Lâm Chi, chọc thẳng vào hoa môi.
Khi Lâm Chi cảm giác được có một cây gậy nóng rực thô cứng đứng giữa hai chân mình, hai mắt cô trợn tròn, giật mình nhìn Quý Hoài Thịnh.
Tên hỗn đản này không phải còn xâm phạm cô lần nữa chứ? Quả thực là mất hết nhân tính!!
Quý Hoài Thịnh thản nhiên nhìn Lâm Chi, không cảm thấy hổ thẹn vì hành động của mình, chẳng hiểu sao anh chỉ muốn “ăn” cô luôn.
Không màng đến ánh mắt kinh ngạc của Lâm Chi, Quý Hoài Thịnh dùng sức đỉnh vào chân tâm của cô, cách lớp qυầи ɭót, khai phá hoa môi, đưa nửa quy đầu tiến vào trong âm huyệt, kéo cả lớp qυầи ɭót mỏng manh của cô vào trong.
dương v*t vừa xâm nhập, đã bị các mô mềm bên trong ʍút̼ chặt, một bước khó đi. Quý Hoài Thịnh bị cô xoắn phải thở dốc một hơi.
Lâm Chi bật ra một tiếng rên rỉ vì động tác của anh.
Cô cắn môi, vươn tay xuống dưới thân, cầm lấy cậu nhỏ của anh muốn đẩy ra, nhưng vừa nắm vào lại sợ tới mức lập tức buông tay ra.
Cây gậy kia thật kỳ quái, vừa cứng vừa nóng, còn nhảy lên trong lòng bàn tay cô, cảm giác lòng bàn tay cô suýt bị bỏng vì nó, phía trên còn nổi gân xanh, sờ chẳng nhẵn nhụi chút nào.
Thứ kia nhất định rất đáng sợ, Lâm Chi không dám đưa tay sờ vào nữa.
Cô áp sát vào tai Quý Hoài Thịnh, châm chọc: “Khống chế thân thể của anh đi, đừng giống như loại động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, quay phim mà cũng có thể cương lên được.”
Nghe lời châm chọc của cô, Quý Hoài Thịnh không giận chỉ cười: “Em có thể ướt, vì sao tôi không thể cương?”
Anh vươn tay đến giữa hai chân cô, tách hoa môi ra, cắm hai ngón tay vào trong hoa huy*t quấy vài cái, khi rút ra, trên ngón tay thon dài dính ái dịch trong suốt, nhớp nháp.
Anh bôi ái dịch lên cái bụng trắng nõn của Lâm Chi, hỏi: “Cảm nhận được không? Đều là nước của em đấy, ướt đẫm rồi.”
Cảm nhận vùng bụng ẩm ướt, mặt Lâm Chi đỏ ửng. Cô cắn môi dưới, ngập ngừng, nói không nên lời.
Cô không biết vì sao mình lại mẫn cảm như vậy, bị Quý Hoài Thịnh trêu đùa đến chảy nước trước mặt nhiều người.
Thấy Lâm Chi không nói lời nào, Quý Hoài Thịnh cũng không hỏi tiếp. Anh vạch qυầи ɭót của cô ra, đỡ dương v*t cọ vào cửa huyệt ướt đẫm.
Khi nhận ra cây gậy nóng rực của anh không chút kiêng dè cọ vào cửa huyệt, thân thể Lâm Chi cứng đờ.
Cô bắt lấy cánh tay Quý Hoài Thịnh, vẻ mặt sợ hãi, khẩn cầu: “Không… Không đi vào được không?”
Cô không muốn làm chuyện đó trước mặt nhiều người, đặc biệt là trước mặt Chu Hách, xấu hổ lắm.
Quý Hoài Thịnh nhẫn nhịn nhìn cô, trên trán túa ra một lớp mồ hôi mỏng, vài giây sau nhỏ giọng đáp: “Được, tôi không đi vào.”
“Chỉ cọ thôi.” Anh tiếp tục để cây gậy của mình cọ xát vào cửa huyệt của cô.
Lâm Chi âm thầm thở phào, cảm thấy hôm nay Quý Hoài Thịnh hình như cũng có chút nhân tính.
Quý Hoài Thịnh cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của cô, cạy răng ra, quấn lấy cái lưỡi mềm mại. Anh ôn nhu ɭϊếʍƈ láp hàm răng cô, hút lấy nước bọt ngọt lành.
Lâm Chi bị anh hôn đến choáng váng, ánh mắt mê ly, hé miệng thở gấp.
Quý Hoài Thịnh ghé vào tai, khàn giọng nói: “Đặt chân lên eo tôi, nghe lời.”