Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia – Chương 995: Chương 419-1: Ăn miếng trả miếng (1) – Botruyen

Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia - Chương 995: Chương 419-1: Ăn miếng trả miếng (1)

– Tinh ting tang tang…

Khúc nhạc vẫn cứ không ngừng vang lên, người đánh đàn thật nhập tâm chăm chú, tuy rằng… tiếng đàn có phần hơi khó nghe, tiếng hát khe khẽ cũng thật có phần khản đặc:

– Biển đời lớn, hai bờ xa xôi thăm thẳm, dòng đời xuôi theo sóng nổi sóng chìm…

Phong Lôi xếp chân ngồi bên cạnh, thanh đao đặt trên đầu gối, mắt nhìn chằm chằm vào mười ngón tay đang gảy đàn, cặp lông mày chau lại.

Dương Lăng đẩy cửa bước vào, cười nói:

– Được rồi, không cần phải đánh đàn nữa đâu.

Tên lính đánh đàn ngay lập tức dừng tay lại, ngẩng đầu lên, giương hai tay ra, mười đầu ngón tay đầm đìa máu tươi, bộ dạng y tội nghiệp, lắp bắp đáp lại:

– Quốc công gia, thuộc hạ không rành đàn nghệ cho lắm, mười đầu ngón tay đều bị thương chảy máu rồi.

Tên lính đó là nhạc công trong quân đội, chịu trách nhiệm đánh trống thúc trận, nhận truyền quân lệnh khi chiến đấu. Tên y là Hoàng Tiểu Ba. Dương Lăng nhìn thấy những ngón tay thon nhỏ đó đầm đìa những là máu tươi thì bất giác giật mình một cái sợ hãi, nhìn kỹ thì hắn mới phát hiện ra tên đó chẳng qua chỉ là bị dây đàn làm thương có hai đầu ngón tay mà thôi. Vì chưa có mệnh lệnh của Dương Lăng nên y không dám dừng lại cho nên máu mới không ngừng chảy, khiến cho những ngón tay khác cũng lấm lem máu đỏ.

Dương Lăng vội vàng rút ra một chiến khăn và nói:

– Sao lại bị như thế này? Nhanh, nhanh lên, nhanh lên, mau quấn lấy vết thương, cầm máu. Cây đàn này khó khăn lắm mới tìm thấy mang về đây, dây đàn có chút cứng. Ồ… ngươi không mang bao ngón tay sao?

Hai mắt của Phong Lôi đảo một vòng, ánh sáng lạnh lẽo trong lòng bàn tay khẽ lóe lên, thoáng một cái chiếc khăn trong tay Dương Lăng đang bay phất phơ bỗng chốc bị chém thành hai mảnh, khiến cho Dương Lăng giật mình sợ hãi, bất giác tán thưởng:

– Tốc độ đao quả thật quá nhanh!

Phong Lôi cao ngạo hắng giọng một tiếng, ngạo mạn tra lưỡi đao vào bên trong vỏ đao. Hoàng Tiểu Ba nhận lấy hai mảnh khăn, lần lượt buộc lên hai đầu ngón tay một cách vụng về, lúc này y mới đáp lại lời Dương Lăng ban nãy hỏi:

– Thuộc hạ không có bao ngón tay. Chẳng phải ngài có dặn rằng phải đánh tiếng lớn lên một chút hay sao, ít nhất cũng phải truyền được âm thanh đến vườn trước đó sao? Thuộc hạ không rành đàn kỹ, thanh dây của cây đàn này lại càng lúc cứng nhắc, phải dùng hết sức để gẩy dây đàn lên, nên mới làm thương đến đầu ngón tay đến như vậy. Nhưng khúc nhạc này nghe thấy thật vô cùng có hào khí anh dũng. Quốc công gia, khúc nhạc mà ngài ngâm có tên là gì vậy?

– A! Khúc nhạc này có tên… “Thương Hải Nhất Thanh Tiếu”.

– Quả là một khúc nhạc thật hay. Quốc công gia, khúc nhạc này ngài ngẫu hứng ngâm, không những lời ca hay mà ngay cả tên gọi cũng rất hay. Sau đây thuộc hạ nhất định sẽ soạn lại nhạc cho khúc nhạc này để lưu truyền cho hậu thế. Đây quả là tuyệt tác của Quốc công gia ngài mà!

Hoàng Giáo Úy mừng rỡ nói.

Dương Lăng cười khan vài tiếng rồi đáp lời:

– Ngươi lui về nghỉ ngơi, đến chỗ Miêu công công mà lĩnh thưởng mười hai lượng bạc. Bổn Quốc công còn chuyện quân chính quan trọng cần phải giải quyết. Để đảm bảo tin tức không bị tiết lộ ra ngoài, ngươi không cần về doanh trại nữa, tạm thời cứ ở lại nhà trong, vừa hay có thể tình dưỡng trị thương. Chuyện của ngày hôm nay, không được phép tiết lộ cho bất cứ ai nửa câu, bằng không thì sẽ trừng trị theo quân pháp.

Hoàng Giáo Úy không sao hiểu được lý do vì sao Dương Lăng lại ra lệnh cho y đánh đàn khúc nhạc đó. Nhưng thấy hắn nói nghiêm túc đến như vậy thì Hoàng Tiểu Ba bất giác lo lắng sợ hãi, vội vàng đáp lời:

– Xin Quốc công gia yên lòng, chuyện ngày hôm nay thuộc hạ sẽ chôn kín trong lòng, nhất định sẽ không nói với bất cứ người nào.

Dương Lăng gật đầu hài lòng nói:

– Lui xuống đi.

– Ầm.

Tiếng cánh cửa đóng sầm một cái, Phong Lôi chau mày nói:

– Ngươi biết rõ tên đó là Di Lặc Giáo chủ rồi, tại sao còn không thúc binh bắt y?

Dương Lăng cười cười đáp lại:

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.