Tướng lĩnh các lộ đứng trong sàn đấu võ, sáu phương trận do Dương Lăng và thân binh của Miêu Quỳ cùng với trú quân Tỉnh Kính Dịch tổ thành, thân binh của các lộ tướng quân thì đứng ngoài viên môn, chỉ có các lộ tướng lĩnh đi vào. Hôm nay là Uy quốc công lần đầu công khai lộ diện sau khi đi đến Tỉnh Kính Dịch, theo thường lệ phải kiểm duyệt ba quân, cũng nhận tấn kiến của các lộ tướng lĩnh.
Lý Phúc Đạt chú ý quan sát đội ngũ phương trận, trú quân Tỉnh Kính Dịch và thân vệ của Miêu Quỳ thì y đã từng chứng kiến rồi, giờ y nhìn thấy đội ngũ ba nghìn người do Dương Lăng suất lĩnh tới, ba nghìn giáp người này đều mang giáp trụ tươi sáng, yên ngựa chỉnh tề, đều là khinh kỵ binh. Một ngàn người trước nhất bội đao lá chắn. Một ngàn người ở giữa, tay cầm cán sáp ong anh thương, tua thương đỏ như máu, mũi thương sáng như tuyết, dưới ánh mặt trời chiếu rọi tỏa hàn quang lấp lánh.
Một ngàn người cuối cùng cầm chính là thiết côn trầm nặng, tất cả những người này đều là đại hán dáng người khôi ngô, sau lưng đeo túi thương, lưng người nào cũng mang tiêu thương cán ngắn, xem ra họ không chỉ sử dụng binh khí nặng, hơn nữa lúc xung phong vũ khí trọng hình trong túi có thể mang lực sát thương lớn đối với đối phương xung phong. Cho dù không mặc trọng giáp, nhưng tác dụng của họ rõ ràng là tương tự trọng kỵ binh, hẳn là một khi hai quân đối chọi, phụ trách đột phá ở tuyến giữa đấy.
Chiến mã của họ, chiến sĩ trên ngựa, đứng ở đó, sát khí nghiêm nghị xông thẳng trời cao, dù nhìn không đến sờ không thấy, thứ này dù là vô hình nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.
Đây là những tinh nhuệ được điều động từ trong biên quân, lại theo Dương Lăng nam chinh bắc chiến, quả thật đã trở thành binh lính tư nhân vệ của hắn. Loại khí khái này không phải binh sĩ nào cũng sánh được đấy. Bọn họ khoác chiến bào minh hoàng, nón trụ có lông chim thiên nga trắng, đã bộc lộ ý nghĩa bọn họ không giống bình thường.
Hiện tại Lý Phúc Đạt nắm giữ hoàn toàn võ trang của mình, cho nên mỗi lần nhìn thấy quân đội của Đại Minh đều bất giác so sánh chiến lực của kẻ địch với mình, dự đoán chiến lược, chiến sách và phương pháp, dưới tình trạng binh lực song phương tương đương, quân mình có bao nhiêu phần thắng. Thân binh của Dương Lăng tuy ít, nhưng từ đội hình và sĩ khí của họ cho thấy, không phải những tín đồ cuồng nhiệt kia có thể địch nổi đấy.
Lý Phúc Đạt vuốt cằm tính toán: Chiến lực biên quân hơn xa Kinh Doanh, là tinh nhuệ được điều động từ Ngoại Tứ gia quân biên quân đấy. Ba nghìn thị vệ này của Dương Lăng là lựa chọn tinh nhuệ trong tinh nhuệ, cho nên cỗ lực lượng này, cũng không thể đại biểu cái gì, quan trọng nhất chính là, ta đoạt thiên hạ, lấy trí mưu, lấy bản lĩnh, binh mã làm phụ trợ chiến trận, mà không phải dùng vũ lực thuần khiết để chiến thắng, nhân mã này thắng hương quân của ta, thật cũng không là gì.
Đi vòng điểm tướng đài một vòng, có vài chục binh lính tinh tráng cầm thương đứng thẳng, cờ sí bên họ tung bay. Bên trái phía sau một góc, có một sĩ binh dáng người cũng cường tráng như những binh lính khác, quân phục cũng giống nhau, đại kỳ ở góc bị gió thổi tung bay lên, khiến bóng dáng của y như ẩn như hiện.
Trên giáo trường ngàn quân mã, đưa mắt nhìn khắp, từng binh lính đều không có gì khác y, lại càng không có người nào chú ý một tiểu giáo bé nhỏ không đáng chú ý ở góc đài, y đỡ trường thương, đôi mắt quan sát tìm kiếm trong các tướng lĩnh đứng trước đài.
Y để ý nhất là những tướng lĩnh mặc trang phục đoàn luyện kia, nhưng mặc dù ý phát hiện người dùng thiết tụ công kia, lại thủy chung không tìm đươc người đã dùng độc chưởng đả thương mình. Dựa theo cách nói của Đại tiểu thư, kẻ làm y bị thương chính là Lý Phúc Đạt giáo chủ Di Lặc Giáo, chẳng lẽ người kia căn bản không ở trong quân?Trán của y gần như đã ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt đảo qua trái qua phải, bất chợt hai mắt y sáng ngời, rốt cuộc tập trung vào một người. Phong Lôi liếc mắt một cái rồi lập tức cúi đầu, chỉ sợ khiến kẻ kia chú ý đến mình, nhưng tay cầm cán thương đã nổi gân xanh, bắp đùi cũng căng cứng. Y cúi đầu, nhìn mũi chân của mình. Bởi vì gắng sức đạp xuống hai bên, gần như kéo căng cả giày.
Thở hổn hển chửi thề mấy câu, y mới khôi phục lại được sự bình tĩnh, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng, nhưng khóe mắt chưa từng rời khỏi Lý Phúc Đạt.
– U..u…u…thùng thùng thùng…Tiếng tù và nổi lên, tiếng trống trận hùng hồn mãnh liệt vang rền trong tiếng kèn thê lương, Uy Quốc Công Dương Lăng và Giám Quân Sứ Miêu Quỳ cùng với chủ tướng bổn trận Lạc Chỉ huy sứ cùng xuống ngựa đi tới. Phía sau tùy tùng như mây, các tướng ở trước đài không khỏi tinh thần rung lên, đều rướn thắt lưng lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào chủ soái Dương Lăng.
Lên đài, điểm tướng, phát biểu, duyệt binh, việc này Dương Lăng đã quá quen thuộc rồi. Lúc này hắn chính là diễn viên chính ở toàn trường này, Phong Lôi đứng ở một góc dưới điểm tướng đài càng không ai chú ý đến. Lưu Đại Bổng Chùy chậm rì rì chạy dưới đài, thỉnh thoảng sửa thế đứng của người khác, cố định cờ xí hơi có vẻ buông lỏng.
Gã dừng lại trước Phong Lôi, xa xa nhìn lại, chỉ thấy gã giúp đỡ cán cờ, giẫm mạnh lên gốc mấy cái, sau đó như không có việc gì đi ra. Diễn viên chính còn đang nói chuyện trên đài, huấn duyệt binh mã, cổ vũ sĩ khí…
Duyệt binh kết thúc. Dương Lăng đi xuống đài, Lưu Đại Bổng Chùy chạy đến nói nhỏ vài câu với hắn, sau đó Dương Lăng phất phất tay. Dường như hạ mệnh lệnh, Lưu Đại Bổng Chùy lập tức chạy đến trước điểm tướng đài cao giọng quát:
– Quốc công gia quân lệnh, duyệt quân chấm dứt, các quân hồi doanh, cho mời các vị tướng quân đại nhân phó soái vào trướng bàn chuyện.
Dương Lăng mỉm cười gật đầu với toàn bộ tướng sĩ toàn quân và các tướng lĩnh chư quân đứng ở hàng trước nhất, khi ánh mắt đảo qua Thái Nguyên Vệ Chỉ huy sứ Trương Dần, tim đập của hắn rồi đột nhiên nhanh hơn, đồng tử bỗng co rút lại, hắn vội chuyển ánh mắt, tiếp tục quét qua người khác, nhưng hô hấp vẫn gấp ráp. Là y, Thái Nguyên Vệ chỉ huy Trương Dần!
Ánh mặt trời dường như có chút hoa mắt, Dương Lăng thấy cổ họng đã khô khốc rồi, hắn lại thấy được đoàn luyện Chính sứ Giang Nam Nhạn: May mắn ta không hành động thiếu suy nghĩ, nếu nghe được tin tức mà lập tức đi đoàn luyện quân bắt người, Lý Phúc Đạt đang ở Thái Nguyên Vệ sẽ bỏ trốn mất dạng ngay. Đoàn luyện quân Chính sứ là người của Di Lặc giáo, Thái Nguyên Vệ chỉ huy là Giáo chủ Di Lặc giáo. Ông trời ơi, rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu ngươi tiềm phục trong quân đây?
Phúc Đạt dùng tên giả Trương Dần đã làm Binh Bị đạo Thiểm Tây (Binh Bị đạo: quan đặc trách chỉnh quân ở những vùng trọng yếu thời Minh), kinh doanh ở Thái Nguyên Vệ hơn hai năm, rốt cuộc xúc tu của y duỗi dài bao nhiêu? Người của y đều xếp vào trong đội ngũ nào? Y là Vũ Định Hầu mạnh mẽ tiến cử, đảm nhiệm một chức vụ trọng yếu này, Thái Nguyên Vệ lại ngay dưới mắt Tấn vương. Vũ Định Hầu có vấn đề hay không? Tấn vương có vấn đề hay không?
Tấn vương tiết chế binh mã Sơn Tây, thống ngự tây bắc tam vương, Đại Đồng Đại vương chính là dưới tiết chế của Tấn vương đấy. Tấn vương gia kinh doanh Sơn Tây hơn trăm năm, thâm căn cố đế, sao có thể khinh thường? Mà Vũ Định Hầu Quách Huân, trong gia tộc nhiều thế hệ chưởng binh, bản thân hiện tại nắm giữ một nhóm mạng lưới quan hệ tân tấn tương lĩnh, mà thực lực Quách gia ở trong quân lại càng thêm sâu xa. Đáng sợ hơn chính là, Quách Huân khống chế được Thần Cơ Doanh tinh nhuệ nhất trong doanh…
Dương Lăng càng nghĩ càng sợ, nếu không phải con trai của Lý Phúc Đạt Lý Đại Nghĩa từng giao thủ với Hồng Nương Tử, cũng khoe môn độc môn chưởng công này, nếu không phải mình cùng với vị lục lâm đại đạo Hồng Nương Tử trời xui đất khiến kết đoạn duyên phận này, bí mật của Lý Phúc Đạt vĩnh viễn không sẽ bị người phát hiện, khiến y ở dưới chân thiên tử, ở địa phương gần kinh sư trong gang tấc khổ tâm kinh doanh, hơn nữa kết giao nhiều vương công đại thần như vậy, một khi y lông cánh đầy đủ đột nhiên làm khó dễ…
– Quốc công gia?
Lưu Đại Bổng Chùy đã trở lại.
Dương Lăng gật gật đầu, thừa dịp gã hắn chắn trước người, day day gương mặt đã trắng bệch căng cứng, đổi thần sắc thoải mái, nhận lấy cương ngựa trong tay Đại Bổng Chùy, trở mình lên ngựa, cười nói với các tướng lĩnh kia:
– Chư vị tướng quân, mời, chờ sau khi ta quay về đại doanh sẽ tiếp tục nói chuyện sau.
– Quốc công gia mời, Miêu công công mời.
Các tướng lĩnh vội vàng chắp tay, như các vì sao vây quanh mặt trăng xúm lại, đơn giản hàn huyên vài câu, sau đó mời hai vị đại nhân đi trước, bọn họ đi sau, cùng đi về doanh trướng của Dương Lăng.