Lý Phúc Đạt tựa như một làn khói, một u hồn dính sát lấy lưỡi đao lưỡi đao mạnh mẽ vô địch đó bay lên hạ xuống bất định. Mạnh đến cực điểm thì dễ dàng bị đứt gãy, uy lực thiên lôi đánh sét đương nhiên khiến cho người ta phải thất kinh sợ hãi điên đảo, nhưng liệu uy lực đó có thể duy trì được trong bao nhiêu lâu? Hai mươi mốt nhát đao, dốc toàn lực chém hai mươi mốt nhát đao, lúc này sức lực của Phong Lôi dường như cũng đã được dùng cạn.
– Giết!
Một tiếng thét lạnh lẽo ghê rợn vang lên. Nhân lúc Phong Lôi thu người hít thở, Lý Phúc Đạt luôn bám lấy y nãy giờ, đột nhiên gia tốc. Trong lúc Phong Lôi đang thu lại tư thế khi vừa ra nhát đao cuối cùng thì Lý Phúc Đạt bỗng thừa cơ tiến tới, một đòn đánh trúng vào ngực của Phong Lôi.
Quyền chưởng này của Lý Phúc Đạt hàm chứa kình đạo, đủ để trấn động và phá nát lục phủ ngũ tạng của Phong Lôi. Cũng may là Phong Lôi vốn định lui về phía sau, thấy tình thế không lành bèn ngay lập tức ứng biến, hai chân dùng lực sải thật mạnh, tăng tốc lùi lại phía sau. Quyền chưởng của Lý Phúc Đạt đánh vào ngực của y trùng hợp như trợ thêm sức đẩy Phong Lôi về phía sau nhanh hơn. Thân hình tráng kiện cao lớn của Phong Lôi tức thì bay lên không trung, bắn ra phía đằng xa.
Đáng thương thay, cả đời này Phong Lôi chưa từng luyện qua Khinh công lợi hại đến như vậy, toàn thân bay vụt về đằng sau đến bảy tám trượng, ngã nhào xuống đất đánh ầm một tiếng, mới thổ được một nửa miệng máu tươi, sức công phá chưa hết bèn khiến cho toàn thân của y lại lao đảo lăn cuộn tròn lại như một quả hồ lô bị vứt xuống đất cứ thế mà lăn ra thật xa.
Vài tên lính đi thám thính vốn tràn đầy tự tin về Phong Lôi, đệ nhị hảo hán của hưởng mã đạo vùng Bá Chân, bọn chúng quả không thể ngờ được rằng lúc này y lại có thể bại trận nhanh và thê thảm đến như vậy. Bọn chúng ngay lập tức giương đao lao lên. Giang Nam Nhạn cười lạnh lùng một cái, toàn thân thoắt biến, nhanh như hồn ma đứng chắn ngay đằng trước Lý Phúc Đạt.
Đám tép riu này sao nỡ để cho Giáo chủ phải ra tay?
Phong Lôi ngẩng đầu lăn người, ngã ra xa hơn mười vòng, trút bỏ được kình đạo trong quyền chưởng ban nãy của Lý Phúc Đạt. Y bò dậy, quay người lao đi luôn, bật người như bay, tốc độ nhanh vô cùng. Thoắt một cái mà bóng người của Phong Lôi đã vụt ra xa hơn mười trượng, đám cỏ mà y vừa ngã xuống ở phía sau vẫn còn đang đung đưa trong gió.
Phong Lôi không phải là kẻ ham sống sợ chết, càng không phải là kẻ hèn nhát không bận tâm đến sự sống chết của huynh đệ mà một mình tìm đường chạy thoát. Nhưng bao năm sống đời đao kiếm đẫm máu, rất ít khi y hành động theo tình cảm.
Tự mình chịu quả đắng, Phong Lôi hiểu rằng tên vừa đánh mình một đòn đó lợi hại và đáng sợ đến nhường nào. Nay y quay trở lại xông lên chẳng qua cũng chỉ là để cùng chết với đám huynh đệ kia mà thôi. Còn mọi người trong sơn trại sẽ không biết được bất cứ điều gì đang diễn ra ở đây. Nếu như bọn họ nghị hòa thì cũng được thôi, nhưng nếu như vì sự mất tích của y và đồng bọn mà xông lên chém giết thì chỉ cần dựa vào đạo quân dân đoàn đáng sợ kia và hai tên tướng lĩnh tựa như hai con yêu quái này thôi thì kết cục chắc chắn rằng toàn quân ta sẽ đại bại.
Phong Lôi cố gắng giữ hơi thở, không dám ngừng lại một giây. Y biết rằng nếu lúc này thả lỏng người thì chắc chắn sẽ nằm bệt xuống đất mà không tỉnh lại được nữa, chỉ e là đến sức lực để quay về báo tin cũng không còn nữa. Hai người bọn Lý Phúc Đạt giải quyết đám người còn lại một cách nhanh chóng tựa như thái rau gọt quả. Tiếp đó đám cận binh nhanh chóng chạy tới, bọn chúng đón lấy cung tên mà cận binh mang tới, khi giương cung lên ngắm thì phát hiện ra bóng hình của Phong Lôi đã tiêu tan không để lại bất cứ dấu vết nào.
Lý Phúc Đạt trấn tĩnh lại thần khí, tựa như y chưa từng động thủ, phủi tay áo, điềm tĩnh cười nói:
– Quyền chưởng ban nãy của ta đã đánh trúng y, muốn chạy thì cứ để cho y chạy đi. Y ngông cuồng chạy như vậy, xuống đến dưới núi nói không nổi một câu thì ắt sẽ chết.
Giang Nam Nhạn hiểu rõ sự lợi hại độc chưởng của Giáo chủ, nghe thấy vậy bèn gật đầu đáp lại một tiếng. Y nhận lấy chiếc áo bào mà cận binh mang tới, khoác lên người, không nên để cho hai cánh tay lộ ra ngoài cho khó coi. Sau đó Giang Nam Nhạn liếc nhìn một lượt đám thi thể rồi nói:
– Vứt đống thi thể này lui vào bên trong một chút, vứt vào trong hang hốc nào đó, không nhất thiết phải để cho những người khác biết tới.
Đám cận binh đó đều là những thân cận cốt cán của Di Lặc Giáo, nghe thấy vậy bèn không nói câu nào, vứt đống xác chết đó vào sâu trong rừng rậm.
Giang Nam Nhạn nói:
– Giáo chủ, xem ra Bạch Y Quân không nhẫn nại thêm được nữa rồi, người ban nãy võ nghệ cao cường như vậy, ắt hẳn là một trong những thủ lĩnh của bọn chúng. Đích thân y đi thám thính tình hình thì chắc hẳn bọn chúng chuẩn bị đột phá vòng vây rồi.
Lý Phúc Đạt điềm nhiên cười nói:
– Đó là điều chắc chắn, bọn chúng lại chịu giương tay chịu trói hay sao? Chỉ có điều Bạch Y Quân thiện chiến trên lưng ngựa, có ưu thế khi chiến đấu trên thảo nguyên bình địa, sở trường đánh vu hồi (đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương), bọc đánh, tác chiến cơ động thì chắc thua không có cơ thắng. Nay bọn chúng lại bị nhốt trong núi, đã không xuất binh một thời gian dài như vậy, muốn trốn chạy ư? Nào đâu phải chuyện dễ dàng gì.
Lý Phúc Đạt cùng với Giang Nam Nhạn so vai quay trở về, đám dân đoàn dưới núi cũng đã thu lại đội hình chuẩn bị quay về doanh trại. Ánh hoàng hôn dưới chân trời càng trở nên ảm đạm hơn, gió thổi tới đã mang thêm chút lạnh.