Hai người hứng trí bừng bừng nói chuyện, Đường Nhất Tiên trang điểm ăn mặc xong, xinh đẹp thoát tục đi đến thư phòng, thấy Dương Lăng thì thi lễ một chút, sau đó có chút ngượng ngập nói:
– Muội muội bái kiến đại ca.
Đương Nhất Tiên vừa mới trở thành vợ người ta, xinh đẹp thản nhiên, nét mặt xuân quang, nhìn còn kiều diễm hơn bình thường vài phần, chỉ có điều nàng mặc dù chỉ trang điểm một lớp phấn mỏng, nhưng vẫn không che được quầng đen dưới đôi mắt đen lay láy kia. Dương Lăng chỉ hiểu đôi vợ chồng tân hôn vui vẻ, không biết tiết chế, mặc dù trong lòng buồn cười, nhưng cũng không tiện nói ra, liền đứng dậy cười nói:
– Nhất Tiên chắc là tới mời Hoàng thượng đi dùng tảo thiện đúng không? Ha hả, quay về phải cẩn thận trang điểm một chút, hôm nay phải vào cung thỉnh an Thái hậu, đừng tuỳ ý quá.
Đường Nhất Tiên hé miệng cười, hạ giọng nói:
– Đa tạ đại ca nhắc nhở, muội sẽ tránh.
Dương Lăng gật gật đầu, thi lễ với Chính Đức:
– Hoàng thượng, vậy thần quay về, thần chuẩn bị một chút, ba ngày sau sẽ khởi hành.
Chính Đức gật gật đầu, đứng lên. Đường Nhất Tiên kinh ngạc nói:
– Sao vậy? Đại ca lại phải đi sao?
Dương Lăng cười nói:
– Lần này đi không xa, chỉ đi xem một chút, không đến mấy ngày sẽ trở lại. Nhất Tiên, bây giờ đã gả cho người ta rồi, phải quan tâm săn sóc cho Hoàng thượng nhiều hơn, chuyện ăn uống mặc dù không cần muội quan tâm, nhưng cũng phải thường xuyên hỏi thăm một chút. Hơn nữa mặc dù muội sống ở đây nhưng Thái hậu và các nương nương ở trong cung cũng phải thường xuyên đi thỉnh an, đừng khiến Hoàng thượng khó xử.
Đường Nhất Tiên ngoan ngoãn gật đầu nói:
– Đại ca yên tâm, muội đã hiểu, muội tuy rằng thành thân theo kiểu dân chúng, nhưng với dân chúng, chồng vẫn là trời của vợ, Nhất Tiên sao có thể bất kính với phu quân, không tận tâm hầu hạ?
Dương Lăng nghe xong cười, lại thi lễ với Chính Đức, lúc này mới lui ra ngoài.
Chính Đức đứng ở bên kia nghe thấy lời nói dịu dàng của Nhất Tiên, mừng như mở cờ trong bụng, đợi Dương Lăng vừa lui ra ngoài, Chính Đức lập tức trơ mặt ra đến bên người Nhất Tiên, cười hì hì nói:
– Tiên Nhi, quen biết nàng lâu như vậy, lời nàng nói vừa rồi vẫn là lời nói dễ nghe nhất, nghe xong khiến lòng ta ấm áp. Chồng là trời của vợ, ha ha ha, đây là nàng tự mình nói đấy nhé, về sau phải ôn nhu kính yêu tận tâm hầu hạ ta nha.
– Đó là chuyện đương nhiên.
Đường Nhất Tiên cười tự nhiên nói với y, giọng ngọt ngào nói:
– Chàng là phu quân của người ta, đương nhiên là trời của người ta, có phải rất vui hay không?
– Vui, rất vui, ha ha ha, làm thiên tử cũng không vui bằng làm chồng của nàng, trời của nàng, ta là trời của Tiên Nhi, nghe cảm thấy lâng lâng….
Đường Nhất Tiên bỗng nhiên nhướng mày, tay đưa ra, nhéo nhéo lỗ tai của y, vừa kéo về phòng, nói:
– Quan trong triều đình có bao nhiêu người, sao chuyện gì cũng phải đại ca thiếp đi làm? Vừa mới hồi kinh không bao lâu, cả ngày thay chàng chạy việc ở bên ngoài.
– Ai ai ai, nàng nhẹ tay chút nha.
Chính Đức lắc lắc đầu chạy theo:
– Cái này không thể trách ta, là do hắn tự mình muốn đi. Nương tử, tiểu sinh oan uổng, ta là trời, ta là trời của nàng, ôi trời ơi….
Lúc Dương Lăng đến là đi vào thành cùng vệ đội Nghi Trượng của Hoàng đế, không mang thân binh theo, lúc hắn quay về Mâu Bân liền phái Cẩm Y vệ đưa quốc công về. Dương Lăng được sự bảo vệ của Cẩm Y vệ quay về Cao lão trang, từ xa nhìn thấy trước cửa có một người đang ngồi, hai tay nâng cằm, hình như đang ngồi xổm ở đó phơi nắng.
Ngựa đến trước cửa, người nọ quay đầu nhìn Dương Lăng, vội đứng lên, lúng túng nói:
– Quốc công gia….
Dương Lăng xuống ngựa, thấy là Lưu Đại Bổng Chuỳ, lại nhìn bộ dạng của y, râu tóc rối bù, mắt biến thành mắt gấu trúc, Dương Lăng không khỏi cảm thấy buồn cười, hôm nay cũng không biết làm sao, hình như tối qua không ai ngủ ngon được, Nghĩ đến Đại Bổng Chuỳ bởi vì chuyện hôm qua pháo hoa quá nhiều, để pháo gần cửa quá, chuyện nhỏ ấy qua rồi thì thôi, bản thân sao có thể vì vậy mà trách tội gã?
Dương Lăng bảo Cẩm Y vệ quay về, lúc này mới vỗ vỗ bờ vai của Đại Bổng Chuỳ cười nói:
– Nhìn ngươi xem, nam tử hán cao lớn như vậy, vì một chuyện cỏn con khiến một đêm ngủ không ngon. Được rồi được rồi, ta không trách ngươi, vừa sáng ra đã ngồi xổm ở đây là vì chờ ta quay về hả? Đi thôi, chúng ta hồi phủ.
– Quốc công gia.
Lưu Đại Bổng Chuỳ kéo tay áo hắn lại, giọng nói buồn bực lại hờn dỗi nói:
– Quốc công gia, ty chức không phải bởi vì chuyện này. Ty chức muốn nói chút chuyện này với quốc công gia….
Dương Lăng thấy gã ấp a ấp úng, liền dừng lại, cười hỏi:
– Còn có chuyện gì, không phải lại cãi nhau với tiểu Vân chứ?
Lưu Đại Bổng Chuỳ lắc đầu, gã hít một hơi, bỗng nhiên ưỡn ngực ngẩng đầu, dũng cảm nói:
– Quốc công gia, ty chức…ty chức muốn nhận chức trưởng thị vệ, một lần nữa quay trở về biên quân.
Dương Lăng giật mình, hắn đánh giá Lưu Đại Bổng Chuỳ một phen, nghi hoặc nói:
– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cãi nhau với tiểu Vân hay là quản gia ức hiếp ngươi?