Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia – Chương 978: Chương 414-2: Ta muốn vá trời (2) – Botruyen

Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia - Chương 978: Chương 414-2: Ta muốn vá trời (2)

Chính Đức ngồi xuống nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới nếu muội muội gả cho Dương Lăng, hai bên đều là đại cữu. Không biết quan hệ này nên làm kiểu gì, nghĩ nửa ngày, kết luận bởi vì muội muội của mình là người thân, mình mới là đại cữu chính tông, Chính Đức nghĩ rất vui vẻ, mặt mày không khỏi lại vui vẻ lên.

Dương Lăng và Miêu Quỳ lúc vào thư phòng, nhìn thấy đương kim Hoàng thượng mang đôi mắt gấu mèo, đang ngồi trên ghế rồng cười ngây ngô. Dương Lăng thấy tâm tình của Hoàng thượng cũng không tệ lắm, vội cười dài quỳ trên mặt đất thi lễ:

– Thần tham kiến Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng vui tân hôn.

Chính Đức ngẩn ngơ, không biết nên khóc hay nên cười:

– Sớm như vậy đã tới gặp trẫm, chẳng sẽ chỉ vì nói mấy câu này? Câu nói chúc mừng này, hôm qua không phải nói rồi sao? Làm gì có chuyện vừa sáng ra đã nói chúc mừng?

Dương Lăng nghiêm mặt nói:

– Không giống, hôm qua chúc mừng Hoàng thượng là việc tư của Hoàng thượng, hôm nay chúc mừng Hoàng thượng là hai chuyện công sự. Hoàng thượng vừa mới thành thân liền có song hỷ lâm môn, thần vui mừng khôn xiết, sao có thể không đến từ sáng sớm bẩm báo tin tức này với Hoàng thượng?

Miêu Quỳ vừa nghe liền giơ ngón cái lên, khó trách người ta nói Uy quốc công là tâm phúc của Hoàng thượng, người thì anh tuấn, lời nói ra cũng mĩ miều.

Chính Đức vừa nghe quả nhiên thấy hứng thú, vội vàng nói:

– Ái khanh mau nói, tin vui gì?

Dương Lăng chậm rãi nói:

– Chuyện vui thứ nhất chính là về Bạch Y Phỉ, trước khi Miêu công công vào kinh, đã cẩn thận chuẩn bị, lan truyền tin tức, nguỵ tạo là có rất nhiều lương thực chuyển về kinh sư, dụ Bạch Y Phỉ bị vây khốn trong núi không có lương thực phải xuống núi đoạt lương thực, trúng diệu kế của Miêu công công, bây giờ đã bị bao vây tại vùng núi của huyện Tỉnh Kính và Mạnh huyện, tất cả đường lui đều đã bị chặt đứt, sắp đến lúc bị tiêu diệt.

Chính Đức vừa nghe liền vỗ bàn trầm trồ khen ngợi:

– Tốt, lão Miêu, ngươi đánh giặc quả nhiên có thủ đoạn, trẫm không nhìn lầm ngươi.

Miêu Quỳ nghe Dương Lăng nói như vậy, vui mừng đến mức nếp nhăn trên mặt đều run run, cười giống như một đoá hoa cúc rạng rỡ, gã vội vàng khom người nói:

– Đều là nhờ hồng phúc của Hoàng thượng, đều là nhờ hồng phúc, lão nô cũng là theo Hoàng thượng ngài chinh phạt Đại Đồng, học lén chút cách dụng binh từ chỗ vạn tuế gia.

Chính Đức kích động nói:

– Dương ái khanh mau nói, chuyện vui thứ hai là gì?

Dương Lăng cười nói:

– Kiềm chế, giữ cân bằng ba thế lực ngoài quan ngoại, phòng ngừa một thế lực độc chiếm, làm cho bọn họ tiếp tục nội loạn, thần đã nghĩ ra cách.

Chính Đức bỗng đứng lên, hai tay chống lên bàn. Hai mắt toả sáng, vội vàng nói:

– Nói, mau nói.

Dương Lăng nói:

– Chuyện này vẫn phải dựa vào Bạch Y Phỉ. Bá Nhan và Hoả Si cho dù tranh đấu thế nào, vẫn luôn là nội đấu, một khi Đại Minh nhúng tay vào, Đoá Nhan tam vệ nhất định sẽ nghĩ cách kéo Đại Minh xuống nước, mà chúng ta bây giờ lại không xuống được. Hơn nữa nếu Đại Minh phái kị binh đi, Bá Nhan và Hoả Si có thể tạm thời ngừng tranh đấu, thậm chí tạm thời đình chiến để liên hợp đối phó với quân đội triều đình.

Nhưng, nếu bây giờ có một đội quân có thực lực đối nghịch với triều đình chạy ra khỏi Đại Minh, đi vào thảo nguyên, vậy sẽ thế nào? Bá Nhan và Hoả Si sẽ không ai coi là kẻ thù, hai bên đều thèm nhỏ dãi đội quân này, hi vọng có thể lôi kéo bọn họ về dưới trướng mình. Nếu đội ngũ này trong lúc hai bên đưa ra điều kiện, cố tình chọn lựa bên thực lực yếu hơn, như vậy có thể cân bằng hai thế lực lớn này. Khiến cho thế lực của bọn họ vẫn cân bằng, thậm chí có thể trục lợi từ trong đó.

Đương nhiên, ngay từ đầu, đội quân này hẳn nên thể hiện diện mục mã tặc, vượt qua xông vào. Trước tiên gây nhiễu loạn song phương bọn họ một chút, trước lúc mà hai bên bắt đầu coi trọng muốn mời đội quân này về dưới trướng, tận lực khiến thế cục càng hỗn loạn càng tốt, tận lực ngăn cản bước đi của đội quân của Bá Nhan đông tiến chinh phục Đoá Nhan tam vệ. Tranh thủ thời gian để Ngân Kỳ nữ vương chỉnh đốn nội bộ, củng cố phòng thủ.

– Từ đã, từ đã.

Chính Đức hoàng đế cau mày, hoang mang nói:

– Trẫm nghe có chút không hiểu, rốt cuộc khanh có ý gì? Không phải Bạch Y Phỉ sắp bị tiêu diệt sao?

– Đúng vậy Hoàng thượng, nhưng ai nói tiêu diệt liền nhất định phải tiêu diệt xác thịt? Dùng chiến đấu để chiến thắng là thắng, không chiến mà khuất phục được lòng người cũng là thắng, hai cái đều là thượng sách. Tiêu diệt mạng sống là diệt, hoá thù thành bạn vẫn là diệt, hai cái đều là thượng sách. Ý của thần chính là, thu phục Bạch Y phỉ, sau đó lấy danh nghĩa Bạch Y phỉ, dùng kế ‘giả phá vây thực xuất binh’, gia nhập vào cuộc chiến ở thảo nguyên, hai vấn đề khó khăn của triều đình đều được giải quyết.

Chính Đức Hoàng đế chăm chú nhìn Dương Lăng một lúc lâu mới hỏi câu hỏi giống hệt như Miêu Quỳ hỏi:

– Nhưng đám người này là phản tặc, khanh khẳng định có thể khống chế bọn họ sao? Nếu bọn họ thật tâm coi Bá Nhan, Hoả Si là bạn. Đây chẳng phải là giúp kẻ xấu làm việc ác sao?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.