– Thái Ninh vệ rốt cuộc có ý đồ gì, sao vẫn chưa có tin tức tiếp theo?
Vội vàng đi tới một gian phòng ở tiền viện Báo phòng, Dương Lăng căng thẳng nhìn người đưa tin của quân dịch trạm hỏi.
Trong một đêm, dịch trạm truyền đến hai chiến báo khẩn cấp.
Một phần là tin mừng, Hồng Nương Tử đã bị bao vây. Binh mã của nàng vào núi, nhưng trong núi doanh trại tạm thời sắp xếp cho gia quyến ở làm gì có nhiều lương thực như vậy cho mọi người dùng.
Hồng Nương Tử mặc dù muốn từ nay ẩn cư trong núi sâu, khai hoang để mưu sinh, đừng nói đến tình hình hiện tại ngay cả mùa đông năm nay cũng khó có khả năng vượt qua, bây giờ không biết đã có bao nhiêu người già cùng trẻ con đã đói chết, bức bách đến mức bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể âm thầm phái người xuống núi, xem có thể tìm được chút lương thực nào không.
Nơi đóng quân của các nàng là nơi tiếp giao rừng cây rậm rạp giữa Hà Bắc và Sơn Tây, bởi vậy Miêu Quỳ điều động binh mã của Sơn Tây, Hà Bắc kết hợp với binh lính dịch trạm Thái Hành cùng tiêu diệt phỉ. Khi ở Đại Đồng Sơn Tây có quan hệ rất tốt với Vương Thủ Nhân, biết Vương Thủ Nhân binh pháp xuất chúng, tuy rằng, Vương Thủ Nhân bây giờ đảm nhiệm quan tổng binh ba trấn, không thể rời khỏi nơi đóng quân, Miêu Quỳ vẫn viết thư cho y, xin y giúp đỡ tìm cách giải quyết.
Vương Thủ Nhân phân tích tình huống của bộ phận còn lại của quân Hồng Nương Tử sau khi vào núi, cũng biết bởi vì địa hình đặc thù của Thái Hành sơn. Tiêu diệt quân của nàng ở trong núi thì khó như lên trời, biện pháp tốt nhất là dẫn ra, mà nhược điểm chí mạng của quân của nàng chính là lương thực, lại chắc chắn bọn họ sẽ phải ra khỏi núi tìm lương thực, vì thế liền hiến kế cho Miêu Quỳ.
Rất nhanh, một đội ngũ vận chuyển lương thực từ Thiểm Tây qua sông vận chuyển về hướng kinh thành xuất hiện ở Sơn Tây, bắt đầu xuất phát từ Cư Dung quan, chuẩn bị đi đường này về thành Bắc Kinh. Người của Hồng Nương Tử nghe ngóng được có một đội ngũ vận chuyển số lương thực khổng lồ như vậy. Chỉ cần lấy được một phần, cũng đủ để sống qua mùa đông khắc nghiệt, lập tức mừng rỡ quay về bẩm báo. Hồng Nương Tử nghe vậy liền mừng rỡ, liền phái mật thám đi thăm dò tin tức của đội lương thực, đã có ý định với đội lương thực này.
Miêu Quỳ nghe nói Hoàng thượng thành thân, lại biết người Hoàng thượng lấy chính là Đường cô nương mình yêu nhất, nhưng mà đánh rắm không thể không chụp. Kế dụ địch vốn đã chuẩn bị chu đáo, nhưng xe lương thực đi đường thong thả, còn rất nhiều ngày mới đến kinh, cũng không biết Hồng Nương Tử có bị trúng kế hay không, nếu trúng kế thì khi nào động thủ. Cho nên hai tướng quân cân nhắc, phân công rõ ràng từng chuyện cho các quan binh rồi vội vàng quay về kinh.
Không thể ngờ được Hồng Nương Tử lại động thủ vào lúc này, rơi vào cạm bẫy mai phục sớm đã chuẩn bị tốt. Trong lúc giãy chết, chuyện đầu tiên quan binh phải làm không phải là bao vây tiêu diệt bọn họ, mà đợi bọn họ xông ra, lập tức tạo đội phá hỏng hết tất cả các con đường vào núi, chặt đứt đường lui của bọn họ, sau đó mới từ từ bao vây tiêu diệt.
Bây giờ đại quân của Hồng Nương Tử đã bị bao vây cô lập trong một thung lũng của một dãy núi, quan binh muốn công tất nhiên là thương vong sẽ nhiều, nhưng muốn thủ lại dễ như trở bàn tay. Các nàng mặc dù có thể thủ, nhưng vấn đề là lương thực mang theo, cho dù có tiết kiệm đến mức nào, cũng chỉ có thể trụ được không quá bảy ngày. Nếu cộng thêm rau dại, hoa quả và săn bắn dã thú, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ một thời gian ngắn, nhưng muốn thoát ra thì là chuyện không thể nào.
Nói cách khác, nhanh nhất thì trong vòng bảy ngày, toàn quân của nàng sẽ bị tiêu diệt. Chiến thắng trọng đại như vậy, quan cầm binh dịch trạm Thái Hành đồng ý chờ Giám quân sứ Miêu Quỳ quay về mới bẩm báo. Tuy nói kế sách là do Miêu Quỳ quyết định, nhưng bẩm báo lúc này, bản thân mình nhất định sẽ được chút công lao, bởi vậy thấy đại cục đã định, không đợi toàn quân Hồng Nương Tử bị tiêu diệt, y liền vội vàng báo cáo quân tình lên kinh rồi.
Quan chỉ huy này cũng có chút mắt nhìn, sợ khiến Miêu Quỳ không vui, bởi vậy không dám dùng tin chiến thắng để thượng tấu, chỉ trình báo quân tình lên trên, đem toàn bộ tình hình hiện tại tấu lên Binh bộ, giả vờ muốn xin chỉ thị bước tiếp theo nên làm thế nào, như vậy chiến quả bây giờ có được, Hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ biết.
Dương Lăng nghe nói Hồng Nương Tử bị bao vây, mười ngày nữa toàn quân sẽ bị tiêu diệt, trong lòng có chút khó chịu không nói ra được là loại cảm giác gì, nhưng hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, lại xảy ra chuyện như sét đánh giữa trời quang, quả thực muốn đánh hắn hôn mê.
Bởi vì Hoa Đương đột tử, Bá Nhan liên tục đắc thủ, đoạt lại một số lượng lớn bộ tộc và đất đai đã mất, uy danh đại chấn. Mà Đoá Nhan Tam vệ vì cái chết của Hoa Đương mà không gượng dậy nổi, lại thiếu người lãnh đạo giỏi giang, cho nên mặc dù thực lực của bọn họ không hao tổn nhiều, nhưng khí thế không bằng lúc trước, bên trong đã có người có ý khác.
Nhất là Bạch Âm của Phúc Dư vệ bây giờ được Ngân Kỳ uỷ thác chủ trì toàn cục, địa vị tương đương với nhiếp chính. A Cổ Đạt Mộc của Thái Ninh vệ luôn luôn khắc khẩu với y, tất nhiên không phục, bây giờ hành động phối hợp giữa ba bộ phận thường xuyên không hưởng ứng, mà quân của Bá Nhan cũng rất bất bình thường đột nhiên xâm phạm lãnh địa của y. Bây giờ trên thảo nguyên chỗ nào cũng đồn đại tin tức Thái Ninh vệ phản bội ba bộ phận Ngột Lương Cáp, muốn về dưới trướng Bá Nhan.
Lúc tin tức này truyền tới, chiếu thư triều đình chính thức sắc phong Ngân Kỳ là Thuận Minh nữ vương, cũng tỏ thái độ Đại Minh sẽ viện trợ vật chất, và luôn luôn chú ý đến động thái của thảo nguyên vẫn chưa tới, nhưng nếu A Cổ Đạt Mộc của Thái Ninh vệ thật sự có ý tạo phản, cấu kết với Bá Nhan, chỉ sợ dù chiếu thư có đến cũng chưa chắc có thể thuyết phục được y.
– Kế sách khổ tâm, cẩn thận từng li từng tí một chuẩn bị chiến lược quân Phương Bắc hai năm chẳng lẽ thật sự sắp thành lại bại? Nếu Hoả Si và Bá Nhan tiếp tục giằng co, như vậy Đại Minh vẫn còn có thể tranh thủ vài năm khôi phục nguyên khí, cũng bắt đầu chinh phục thảo nguyên.
Nhưng nếu Đóa Nhan Tam Vệ bị tan rã, thâu tóm lẫn nhau, như vậy Đại Minh sẽ lập tức bị đưa vào vòng chiến tranh, quân đội Đại Minh cần một số lượng lớn đồ hậu cần quân nhu mới có thể xuất chiến, triều đình sẽ vì trận chiến này mà sụp đổ theo.Nếu lùi bước mà không tham chiến, một khi Đóa Nhan Tam Vệ mất, các vệ sở ở quan ngoại toàn bộ cũng sẽ chia cắt ra, không thể liên kết với nhau, rất nhanh cũng sẽ bị thâu tóm. Cho dù triều đình quan tâm đến việc phát triển, nằm gai nếm mật, nhưng đợi khi Đại Minh khôi phục nguyên khí, toàn bộ đất ở quan ngoại sẽ biến thành đất của người Mông Cổ, đến lúc đó tác chiến sẽ càng thêm gian khổ, cũng chưa chắc có thể đạt được mục đích.
Làm sao bây giờ? Hồng Nương Tử cướp lương thực, tất cả vì mấy nghìn người khó có thể giữ được mạng sống mới bất đắc dĩ làm như vậy, ta có thể ngồi nhìn nàng chết trận sa trường sao? Tình thế ngoài quan ngoại căng thẳng như vậy, chiến cũng không được, mà không chiến cũng không được, chẳng nhẽ cứ không làm gì mà ngồi nhìn tình huống ngoài đó xấu đi sao?
Một bên là tình, một bên là trách nhiệm, giống như hai đoạn dây thừng chòng trên cổ, xiết chặt trái tim của Dương Lăng, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ.
Dương Lăng lo lắng bất an, hắn bước đến trước cửa sổ, bỗng đẩy cửa sổ ra, gió cuối thu thổi qua mặt, thổi qua mái tóc dài của hắn, Dương Lăng ngửa đầu nhìn trời, đang nhìn những vì sao sáng trên bầu trời. Siết chặt hai nắm đấm, trong lòng hắn có sự kích động đang điên cuồng hò hét:
– Ông trời, ta nên làm gì bây giờ? Làm sao bây giờ?
Mâu Bân thấy hai má hắn rung rung, sắc mặt xanh mét, sợ đến mức không dám lên tiếng, gã ngẫm nghĩ một chút, liền lén đi ra ngoài, muốn mời vài vị thái giám đang ngồi ăn trong đại sảnh đến, cùng thảo luận sách lược đối phó. Chỉ có một mình gã tuyệt đối không dám đối mặt với lửa giận của Uy quốc công.
Kế hoạch hạ thuốc đã thất bại, Vĩnh Phúc vẫn luôn không buông xuống được. Loại tâm tình vừa sợ hãi vừa chờ mong lại vui mừng cuối cùng đã bình ổn lại.
Chuyện như vậy rất không quang minh, với tính cách của nàng nói đi làm, chỉ cần nghĩ đến đã hoảng loạn, lúc này đây thật sự là bởi vì muội muội nhận làm hết, nàng mới có một loại tâm trạng như kiểu đang lừa mình dối người, tuỳ cho bọn họ đi làm. Nhưng trong nội tâm nàng vẫn khẩn trương giống như đang bị tra tấn vậy.
Bây giờ nghe nói không thành công. Vĩnh Phúc có cảm giác như trút được gánh nặng, lại có chút thẹn thùng, đến hai muội muội cũng ngại không dám gặp, liền lấy cớ mệt mỏi, vội quay về phòng được chuẩn bị cho mình.