Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia – Chương 943: Chương 402-4: Hồi trình (4) – Botruyen

Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia - Chương 943: Chương 402-4: Hồi trình (4)

Dương Lăng cùng Miêu Quỳ đến dưới một tàng cây bên đường, hai người ngồi xuống trên một hòn đá hình bầu dục nhô ra trên bãi cỏ xanh, Dương Lăng cẩn thận lý giải quá trình Hồng Nương tử một đạo nhân mã giương đông kích tây, trốn vào Thái Hành, sau đó nâng cằm trầm tư hồi lâu, lúc này mới nghiêm trang nói:

– Miêu công công, Bạch Y phỉ không giống với sơn tặc thông thường, bọn chúng là tạo phản của triều đình bây giờ trốn về Hà Bắc, trốn vào trong quần sơn, ai dám cam đoan bọn chúng sẽ không đợi thời trở lại tiếp tục làm loạn? Cho nên thổ phỉ này vẫn là phải tiêu diệt.

Miêu Quỳ vừa nghe môi không ngừng run cầm cập, gã chẳng phải không biết loạn phỉ tạo phản nhất định phải tiêu diệt, nhất định phải diệt cỏ tận gốc. Nhưng gã đang cai quản Tây xưởng và ngự mã giám mà. Chuyện Hoàng thượng thiếu tiền gã hiểu rõ hơn ai hết. Vào Thái Hành Sơn trừ phiến loạn? Nói dễ, thế nhưng chẳng nhẽ có thể mọc cánh bay vào à?

Rừng rậm nguyên thuỷ liên miên không dứt kia, dãy núi khe rãnh đan xen, ném mười vạn đại quân vào ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy, cho dù lương bổng dồi dào, không tốn trên ba năm hai năm công sức cũng đừng mơ tưởng tiêu diệt sạch, huống hồ hiện tại triều đình đâu có thể làm được như thế?

Nếu không phải là gã ở bờ bắc Trường tinh thần sa sút chuẩn bị chiến đấu, chỉ tập trung trông coi đối với đội thuyền, không để tâm việc bố trí lấy Trường Giang làm rãnh trời ngăn cản Bạch Y quân chạy trốn. Đã khiến cho Bạch Y Phỉ ẩn núp chuẩn bị tiếp ứng dễ dàng thành công, gã cũng sẽ không nóng lòng hòa nhau một ván, rõ ràng binh lực đã giành được ưu thế tuyệt đối, nhưng vì nhất cử tiêu diệt hết, đánh một trận thắng đẹp mà đem quân đội rút đi hậu phương không còn một mống, giờ có thể làm sao đây?

Dương Lăng thấy gã đau buồn hoảng sợ, liền cười cười nói:

– Công công là một mạch đuổi theo ta?

– A? Ô. Không phải. Chúng ta dẫn binh đuổi về Hà Bắc, nghe nói quốc công đang chọn đường trở về kinh. Hồng Nương tử kia lại trốn vào thâm sơn không ra, nhất thời cũng không làm gì được ả ta, lúc này mới phi ngựa chạy tới, xin quốc công xin một biện pháp đối phó. Không giấu diếm quốc công, trong lòng ta lo lắng, đại đội nhân mã của ta đều bị ta bỏ lại phía sau, chỉ sợ không đuổi kịp người.

Dương Lăng vỗ bờ vai của gã, nói rằng:

– Chuyện này…… Đã bẩm với thánh thượng chưa?

Miêu Quỳ nghe xong mặt nhăn nhó khổ sở, gắng sức mà lắc đầu một cái. Gã nào dám bẩm báo hoàng thượng. Lại nói Dương Lăng, rõ ràng là Dương Lăng đưa ra trọng điểm quan tâm tây tuyến mà, thư bây giờ còn đang trong tay gã, gã cũng không dám xé rách mặt mũi trút bỏ trách nhiệm, cái gì gọi là trọng điểm? Trọng điểm không phải là bảo ngươi được ăn cả ngã về không, hơn nữa Hồng Nương tử cũng thực sự đi rồi, vậy suy luận không sai.

Về phần ả ta tạm thời đổi chủ ý, đó là ngươi điều binh khiển tướng cho ả ta thừa cơ lợi dụng, mà ngươi giữ chức Tổng đốc Hà Nam đạo binh mã, việc của Uy quốc công người ta phía đông đại giang cơ mà.

Dương Lăng cười một tiếng ha ha, nói:

– Còn chưa bẩm báo hoàng thượng? Ừm, vậy thì tốt! Miêu công công, kỳ thực ngươi cũng biết, Bạch Y quân đến bước này ngày hôm nay, đã không thể coi là Bạch Y quân rồi, Hồng Nương tử dẫn quân, hơn nữa chỉ có năm nghìn nhân mã nhỏ nhoi, quay về phương bắc đã bất lợi sự phát triển của bọn chúng, căn bản là không ôm chí lớn, lại tiếp tục đi làm sơn tặc, cho nên chỉ bị xử lý tội thả địch bỏ trốn. Bọn chúng an phận mà sống ở bên trong núi, không đi ra gây chuyện, dần dần sự việc cũng sẽ nhạt đi.

Ngươi xem, bọn chúng qua sông ước chừng hơn năm ngàn người, cộng thêm khoảng ngàn người trước đó tiềm phục ở trong núi, đó chủ yếu là gia quyến của một vài thủ lĩnh quan trọng. Thôi gia lão trại của Hồng Nương tử thật ra thì đã sớm biến thành một sơn trại tự cấp tự túc trú đóng ở trong núi sâu, nam nữ già trẻ nhiều vô cùng, những người này vào lúc bọn chúng khởi binh chẳng hề thấy tung tích, gia quyến nhiều như vậy tất nhiên là ở lại trong dãy núi Thái Hành Sơn ẩn náu rồi. Hồng nương tử đi tìm bọn họ, mang theo một liên lụy lớn, còn có thể gây lên chuyện gì sao?

Miêu Quỳ liên tục gật đầu, không thể chờ đợi được hỏi:

– Thế nhưng trước mắt ta chỉ huy bất lợi, khiến cho Hồng Nương tử dễ dàng chạy trốn, hoàng thượng truy cứu tới ta nên làm thế nào cho phải?

Dương Lăng kinh ngạc nói:

– Thả địch chạy trốn? câu này bắt đầu nói từ đâu? Bọn hưởng mã đạo tâm không chết, ý muốn lén vào Quan Trung tích góp lực lượng mưu đồ Đông Sơn tái khởi. Công công dự liệu trước, tập kết trọng binh đánh bại âm mưu của bọn chúng, khiến cho lũ tặc bị ép phải vứt bỏ kế hoạch, trốn vào trong núi khốn đốn khó ra, vậy làm sao là chỉ huy bất lợi chứ?

– Hả?

Miêu Quỳ há hốc mồm cứng lưỡi, da mặt co giật nảy nảy hồi lâu, mới ấp a ấp úng nghẹn bụng mà nói:

– Vậy…… Cái này…… A! Là….. Như vầy phải không??

Dương Lăng ngẩng đầu nhìn bóng cây lòa xòa và ánh sáng mặt trời sặc sỡ ở kẽ hở lá cây, khoan thai nói:

– Ở một triều đại xa xôi. Từng có mấy vị sĩ tử không kiêng nể phê phán triều đình ảnh hưởng lợi ích chung, đại quan địa phương bởi vì những người này danh tiếng quá lớn, không biết nên xử lý như thế nào, liền tấu lên thiên tử. Hoàng đế nổi giận đùng đùng, hắn hạ một đạo khẩu dụ, chỉ có tám chữ: “Tình hữu khả nguyên, tội vô khả thứ”. Miêu công công, nếu ngươi là vị đại quan địa phương tiếp chỉ kia, ngươi sẽ làm như thế nào?

Miêu Quỳ ù ù cạc cạc, không biết hắn vì sao bỗng nhiên nhắc tới một chuyện không liên quan chút nào, nhưng vẫn thận trọng đáp:

– Theo giọng điệu này ý của Hoàng thượng rõ ràng là muốn trừng phạt nghiêm khắc. Nếu quả thật là cha trấn giữ địa phương, dĩ nhiên phải đem những sĩ tử không biết cân nhắc đi chém đầu, nhiều lắm độ lượng một chút, giữ lại gia quyến họ, không treo xác thị chúng.

Dương Lăng cười cười, đưa tay bẻ gẫy một đóa hoa cúc hoang màu vàng nhạt, tiến dí lên mũi ngửi, nói:

– Người truyền khẩu dụ kia thấu tình đạt lý không muốn nhẫn tâm, lúc truyền đạt chỉ dụ thì động chút tay chân, kết quả cứu tính mạng mấy người sĩ tử kia.

Miêu Quỳ kinh ngạc nói:

– Truyền đạt chỉ dụ, cố ý động tay chân sửa chữa nhằm xoa dịu, lấy lý do thượng ý. Thật ra thì chính là việc thường thấy của nội thần, nhưng đạo chỉ dụ này chỉ có vẻn vẹn tám chữ, làm sao có thể động được tay chân?

Dương Lăng thoải mái nói:

– Đơn giản người truyền dụ kia nói: “Tội vô khả thứ, tình hữu khả nguyên” một chữ không sửa đổi, chỉ là đem đảo câu thôi. Miêu công công, nếu ngươi nghe xong chỉ dụ như vậy, ngươi là giết người, hay là thả người?

Miêu Quỳ nghĩ nửa buổi cuối cũng tựa như đã ngộ ra.

Dương Lăng lại cười một tiếng nói:

– Còn có một vị tướng quân, bởi vì thua trận liên tiếp, bại tích khó có thể lấp liếm, lại sợ hoàng đế trách giận, bởi vậy khi hắn tấu lên chiến báo, không thể không tấu lên việc thật. Thế nhưng lúc nhắc tới bại tích, hắn không nói chiến bại liên tiếp, mà nói khi bại khi thắng, hoàng đế trông thấy tấu chương, cảm thấy anh dũng, liền không giáng tội, Miêu công công rõ chưa?

– Vậy…… dư bộ của Hồng Nương tử?

– Đánh nha, tàn dư Bạch Y không còn sức đánh trả chút nào, bị ép trốn vào thâm sơn. Bạch Y phỉ đã từng ngông cuồng tự cao tự đại, tung hoành thiên hạ, suy bại trở thành sơn tặc. Chẳng qua…… Triều đình tài phú eo hẹp, không thể tiếp tục động trọng binh. Theo cách nhìn của ta, chỉ điều phái quân đội đóng trú tại dịch trạm các quan ải canh phòng nghiêm ngặt dưới chân núi Thái Hành Sơn, khi thì luyện binh diễn võ, lại không tốn phí lương bổng quá nhiều.

Miêu Quỳ đánh vào gáy mình một cái, lúc này vẻ mặt mới vui vẻ, lại chợt khẩn trương nói:

– Sẽ không có người vạch tội chứ?

Dương Lăng khoanh tay nói:

– Chưa chắc có người biết. Hơn nữa, ta là chủ soái ngươi là giám quân, trước đây chiến lược ý đồ như thế nào, hôm nay có đạt được mục đích hay không, trừ ngươi ta ra, còn có ai nói rõ ràng?

Miêu Quỳ vừa nghe chẳng khác nào Tôn hầu tử cởi vòng kim cô, vui đến mức còn kém chút là hoa chân múa tay, gã không cảm tạ, chỉ gật đầu cúi người chào, tâm tình lại mang ơn Dương Lăng. Lúc này lại nhớ đến đại quân khinh kỵ bị mình bỏ rơi đã đuổi kịp đến, rời khỏi đội ngũ cũng khá lâu, lúc này gã mới chắp tay, hai mắt đẫm lệ nghẹn ngào, lưu luyến không rời mà cáo từ rời đi.

Dương Lăng cười tủm tỉm nhìn gã vui vẻ mà đi, thầm nghĩ:

– Lý Quỳ…..Ầy, Miêu Quỳ huynh đệ, ngươi cứ yên tâm đi, ta mặc dù lợi dụng ngươi một lần, nhưng ta nhất định không làm ra chuyện bẩn thỉu như Tống Giang hạ độc. Có chuyện gì ta cố gắng hết mức thay ngươi gánh chịu là được.

Miêu Quỳ đánh ngựa mà đi, trong lòng nhẹ nhàng, so với lúc tới khác nhau nhiều: Đúng là Uy quốc công nha, lật tay làm mây, đảo tay làm mưa…. Ai da, lá thư này của quốc công…..

Miêu Quỳ nghĩ tới đây, vội vã móc lá thư từ trong ngực ra xé nát bấy, vứt xuống khe suối trong vắt dưới móng ngựa: Nếu dựa theo kế của quốc công, thư này cũng không thể giữ lại, nếu không thì ta chính là không thắng thực bại, trọng trách này ta còn phải đảm nhận.

Nhìn giấy vụn xuôi dòng trôi đi, Miêu công công thở phào nhẹ nhõm, cảm khái lẩm bẩm: Vẫn là người có học thức thì tốt hơn, trở về đại doanh ta sẽ mượn Tây Sương Ký của Lưu Chủ Sự, biết chữ đã tốt, còn phải đọc nhiều sách nha.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.