Dương Lăng cầm trà lên uống một ngụm, lại kể với con gái câu chuyện của Tống Giang:
– – Lý Quỳ vừa nghe, kêu lên một tiếng, lập tức vứt hai cây búa, khấu đầu lạy.
– Làm sao bọn họ đều khấu đầu lạy ạ.
– À…. Bởi vì hắn là Tống Công Minh, thường xuyên cho người ta chút cơm phí, cho chút lộ phí, trợ giúp anh em nghèo. Đối với hắn mà nói tuy là chút ít ơn huệ, nhưng đối với đám tâm huyết hán tử kia mà nói lại là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo. Bảo bối, con nên nhớ, một là một hai là hai, cha vĩnh viễn cũng không có thể biến dũng tuyền đổi thành giọt nước nhỏ, nữ hài tử một dũng tuyền cũng chỉ có thể lấy thân báo đáp thôi.
Phán Nhi nghe không hiểu, nhưng mà rất nghiêm túc gật đầu. Mã Liên Nhi cười không thở nổi, ôm bụng hung hăng đập hắn một quyền.
Dương Lăng cười hì hì tiếp tục kể:
– Hắc Toàn Phong Lý Quỳ kia kêu to: ‘Hóa ra là Công Minh ca ca ở trước mặt, tiểu đệ Lý Quỳ bên này có lễ vật.’
Bụp, búa này rơi xuống đất thình thình một tiếng, suýt tý nữa rơi vào chân
Dương Phán Nhi cười khanh khách, Dương Lăng nhìn trong lòng cũng vui vẻ, đang định thêm mắm thêm muối tiếp tục nói hươu nói vượn, bỗng nghe ngoài xe có người hô to:
– Xe ngựa dừng lại, xe ngựa dừng lại, quốc công gia, Uy quốc công, tạm xin dừng lại!
Ba nghìn nghi trượng nghe tiếng ngoảnh đầu lại, bọn thị vệ cảnh giới bảo vệ xe kiệu của Dương Lăng chỉ thấy một nhóm khoái mã từ con đường bên chếch chạy như bay đến. Đoàn người kia ước chừng hơn hai mươi, chạy vội tới bên cạnh nghi trượng dừng lại, vội vội vàng vàng xuống ngựa chạy tới phía xe kiệu có đại kỳ chữ “Dương”.
Dương Lăng đã ra khỏi xe, đứng ở trên gọng xe hướng về chỗ tiếng la nhìn nhìn, Phán Nhi cũng nghịch ngợm mà bò ra ngoài, cầm lấy bàn tay của hắn đứng ở bên cạnh đùi kiễng mũi chân mà nhìn ra bên ngoài. Dương Lăng nhìn thấy người đứng đầu đội nhân mã kia đúng là Miêu Quỳ, liền vội vàng khoát tay nói:
– Mau mau để bọn họ đi tới, là Miêu công công.
Lưu Đại Bổng Chùy lập tức hét lớn một tiếng
– Mau tránh ra, là Miêu công công, mời bọn họ vào đây.
Phán Nhi sợ hãi dựa sát vào Dương Lăng, nhìn gương mặt râu ria rậm rạp của Lưu Đại Bổng Chùy, nhỏ giọng nói:
– Phụ thân, râu rậm, Lý Quỳ.
Dương Lăng cười xoa xoa cái đầu nhỏ của nó. Chỉ thấy Miêu Quỳ mặt đầy mồ hôi gấp gáp đến trước xe, Dương Lăng vừa định nhảy xuống xe gặp mặt, Miêu Quỳ dập đầu lạy, thảm thương nói:
– Quốc công gia!
Dương Lăng kinh động một chút vội vàng nhảy xuống xe, lại sợ con gái té xuống xe, liền cũng ôm nàng xuống đặt dưới đất, lúc này mới tiến lên đỡ Miêu Quỳ. luôn miệng nói
– Sao thế, sao lại hành đại lễ lúc này? Miêu công công mau mau….
Dương Phán Nhi cũng lập chập đi tới, giọng ngây thơ nói:
– Búa của ông đâu?
– Hả?
Miêu Quỳ ngẩng đầu lên, ù ù cạc cạc mà nhìn đứa bé này, đây là ai vậy?
Dương Lăng cười khan hai tiếng, nói:
– Đây là…… Đây là con gái của ta.
Nói xong đỡ Miêu Quỳ dậy, lại ôm lấy con gái, ngờ vực nhìn khuôn mặt đầy bụi đất của Miêu Quỳ và hơn hai mươi tên thị vệ, kỳ quái nói:
– Miêu công công, sao ngươi lại tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?
– Quốc công gia của tôi ơi…..
– Không phải là Công Minh ca ca sao?
Dương Lăng vội vàng che miệng con gái:
– Ngươi đừng để ý nó, đã xảy ra chuyện gì?
Miêu Quỳ nôn nóng giậm chân, vẻ mặt đưa đám nói
– Quốc công gia, nhân mã của Hồng Nương tử giương đông kích tây, giả vờ tiến công Thiểm Tây. Dụ đại quân ta tập trung tây tuyến, ả ta bất chợt quay lại, từ An Dương yên ổn qua sông bắc thượng, đi Hà Bắc, trốn đến núi non trùng điệp bao la chỗ tiếp giáp Sơn Tây rồi.
Dương Lăng ngẩn ra một chút, trong lòng lại bỗng nhiên buông lỏng một chút– Ta đoán không sai, quả nhiên nàng không lòng dạ nào phản nữa, quả nhiên…. bỏ qua Thái Nguyên mà trở về phía bắc, quay về dãy Thái Hành Sơn. Hồng Nương tử. Rừng xanh rậm rạp kia, vô số cây cối, chung quy cũng khó thuần nữ tử hoang dã này sao? Ôi đi đi, ở lại nơi đó, vĩnh viễn cũng đừng ra nữa…..
Miêu Quỳ thấy hắn ngây ra, không khỏi vội la lên
– Quốc công, người biết Lão Miêu ta, luôn tận tâm tận lực với Hoàng thượng. Ai ngờ ở Đại Đồng đánh Thát tử còn lập được mấy công trạng, mới được kéo thân đến đây đi tiêu diệt phỉ, nhưng lại chưa làm nên việc gì. Chuyện Trung Điều Sơn dù không nói. Ta chịu trách nhiệm bờ bắc Trường Giang, quả thực là khinh thường, đâu biết được Triệu Phong Tử xảo quyệt như vậy, cuối cùng ở trong núi lưu lại một chi phục binh tiếp ứng.
Vì lập công chuộc tội, lần này diệt trừ dư phỉ, chúng ta thật đúng là sớm chiều cẩn thận, dùng binh thận trọng. Từ lúc nhận được lệnh dụ của quốc công, nói ả ta có thể đột kích Thiểm Tây…..
– Khụ khụ, không sai, bổn quốc công phân tích từ thông tin nhận được, xác thực bọn chúng muốn tấn công Thiểm Tây, theo việc bọn chúng công Thiểm Tây
trước đó cũng chứng minh một điểm này, thấy sự việc không thể làm liền chọn tuyến đường đi bắc thượng, chẳng qua là kế tuỳ cơ ứng biến. Lâm địch ứng biến, vốn là trách nhiệm của chủ tướng trên chiến trường, bổn quốc công lại không phải thần tiên sống, đâu có khả năng đoán trước mọi chuyện? Lại nói, ta không phải là đã nói với ngươi, cũng phải đề phòng bắc phản sao?
Miêu Quỳ vừa nghe Dương Lăng chối bỏ trách nhiêm, trách nhiệm gì cũng hết rồi, trong lòng muốn khóc cũng không khóc được, gã luôn miệng nói:
– Dạ dạ dạ, quốc công đúng là đã từng dặn bảo, đều tại Lão Miêu ta lo nghĩ nóng lòng lập công, lo lắng Hồng Nương tử tất cả đều là kỵ binh, nếu muốn phá vòng vây dùng bộ tốt không vừa sức đuổi kịp, vì cầu tiêu diệt hết cho nên đem toàn bộ chủ lực điều đi Tây tuyến….
Ta….. Chuyện cho tới bây giờ, sợ rằng Hoàng thượng nghe thấy biết nhất định không dung tha cho ta, trong thiên hạ có thể cứu ta duy nhất quốc công. Chúng ta dọc đường nghe ngóng lộ trình tuyến đường, phi ngựa chạy tới, chỉ cầu quốc công có thể cảm động cứu ta.
– Ai, chúng ta là quan hệ như thế nào, nói lời này coi như khách khí rồi.
Dương Lăng vỗ vỗ bả vai Miêu Quỳ, sau đó quay người lại đưa Phán nhi về trên xe, vỗ vỗ cái mông nhỏ của nó, dỗ dành:
– Ngoan, đi vào chơi cùng mẫu thân, phụ thân và “Lý Quỳ” thúc thúc nói chút chuyện.
– Vâng!
Dương Phán Nhi nghe hứng thú, cười khanh khách chui vào trong kiệu xe.
Dương Lăng chột dạ quay đầu lại nhìn Miêu Quỳ mặt mày ủ dột. Nếu như không phải tự mình ở trong thư nhấn mạnh để ý trọng điểm để ý Tây Tuyến, không ngừng ám chỉ gã đây là thông tin bí mật nhận được từ trong quân của Triệu Phong Tử, mà Miêu Quỳ lại quá mức tin tưởng vào sự phán đoán của Bách Thắng tướng quân và thần thông quảng đại của Nội xưởng, sàm sao có thể để Hồng Nương tử ít hơn năm nghìn nhân mã dễ dàng qua sông, trốn vào Thái Hành Sơn chứ?
Lại nói tiếp, bản thân là vì một chút lòng dạ chưa tới làm ngoại nhân nói, lợi dụng Miêu Quỳ, trong lòng Dương Lăng có chút xấu hổ: Phần đầu trong thư của hắn kể nhiều như vậy có thể tiêu diệt hết dư nghiệt Bạch Y, Miêu Quỳ lại nóng lòng lập được đại công, tâm lý vội vàng bù đắp lại sai lầm. Phần sau của thư là những chú ý xem xét thời thế, về phòng tuyến phía bắc, dự lưu cơ động, tùy cơ ứng biến, chú ý toàn cục, cũng không quên nói mấy câu khách sáo, gã lại làm sao có thể nghe lọt?
Thế nhưng những lời này còn đó, chứng cứ giấy trắng mực đen ở đàng kia, Miêu Quỳ muốn kéo mình rơi xuống nước, vậy thì tuyệt không khả năng. Bằng không đừng xem lúc thường hai người là cùng tiến cùng lui, hiện tại Miêu Quỳ liên tục thất bại, thánh tâm tất nhiên tâm tất nhiên giận dữ, Hồng Nương tử chỉ cần vừa qua sông, Miêu Quỳ bảo đảm không chút do dự lập tức vào kinh rũ bỏ trách nhiệm, đem tất cả tội lỗi đều đổ lên trên mình Dương Lăng hắn.
Ở trong vòng thế lực to lớn của Dương Lăng, ai là phụ thuộc vào, ai là hợp tác, ai là tâm phúc, ai là đồng minh. Ai có thể sống chết cùng nhau, ai là có lợi thì hợp lại không có lợi thì đi, trong lòng gã vẫn hiểu rõ.