Dương Lăng cười ha hả, tức thì bắt lấy câu nói này của y, cười hì hì nói:
– Ta biết ngay mà, ngài sẽ không đến nỗi vì một người phụ nữ mà không tính toán hậu quả lợi hại, cũng nên vì danh tiếng quan chức của ngài, vì uy phong của Cẩm Y Vệ.
Tiền Ninh đơ mặt chắp tay nói:
– Quốc công minh giám.
Dương Lăng gật gật đầu, nghiêm mặt nói:
– Lão Tiền, chính vì hai chúng ta không phải người ngoài, cho nên có một số lời ta phải nói rõ ràng với ngươi, bất luận ngươi có muốn nghe hay không. Ngươi nói sao ta lại bắt ngươi nhường người lại cho y? Không sai, ta là hướng về y, nhưng đấy là vì tốt cho ngươi.
Hắn đưa tay chặn đứng khi Tiền Ninh muốn mở mồm nói, tiếp tục nói:
– Ngươi đừng vội, nghe ta nói. Xem ta nói có lý hay không đã. Chúng ta trước tiên hãy bắt đầu từ quốc pháp, Vương Mãn Đường là thiếp của Giang Bân, chuyện này không chỉ có ta biết, rất nhiều tướng lĩnh trong Bắc Quân đều đã đến dự hỷ tửu của Giang gia, sính thư của y do chiến loạn bị mất, nhưng nhân chứng thì còn đó, còn là những nhân vật trên quan trường, những nhân chứng này đều là quan lại phương Bắc. Ngươi không quản được mặt đấy, ngươi nói xem, cho dù ta không ra mặt, quan ti này mà đánh nhau thật, ngươi có thể thắng không?
Giang Bân chưa chuyển nhượng, ấy thế mà ngươi nạp nàng ta làm thiếp, thế thì không hợp pháp rồi. Thứ hai, quan ti này một khi gây lên, cũng sẽ vướng vào một trạng quan ti khác, đấy là quân pháp. Quân pháp Đại Minh quy định, kẻ giết dân mạo công, gian dâm nữ nhân, bao gồm cả tặc phụ đều nhất nhất bị xử quyết.
– Ngài đường đường là Trấn Phủ Sws Cẩm Y Vệ, người nói xem. Thân phận của Vương Mãn Đường là gì? Nếu ngươi nói nàng ta không có quan hệ gì với Giang Bân, thế thì đấy là tặc phụ bị bắt, nữ nhân của đại đạo Lưu Hành, thế mà ngư[i lại giữ lại trong phủ. Phải xử tội gì đây?
Sắc mặt Tiền Ninh trở nên khó coi thấy rõ, nhưng y lại không lên tiếng.Giọng nói của Dương Lăng dịu lại, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai y, thân thiết nói:
– Ta bảo này Lão Tiền, loại phụ nữ nào mà ngươi không có chứ, có đáng vì một Vương Mãn Đường mà ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân không? Ngươi nhìn đi, ngươi xem hắn kìa, một bộ dạng con gấu có mắt ếch đầu quỷ đấy. Chính là võ phu thô thiển đại ngốc, ngươi ngang ngược, liệu có ngang lại với hắn không. Tên tiểu tử này nóng lên làm bậy, chẳng phải tự ngươi chuốc lấy phiền phức hay sao?
Tiền Ninh quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy Giang Bân đang ngồi trên ghế đá, mắt trâu trợn trừng, hai vết sẹo trắng trên má, tạo thành hai cái đồng tiền lớn. chỉ có điều cái đồng tiền đó xoáy lõm vào trong, nhìn tổng thể toàn khuôn mặt thấy kinh người. Cũng thật giống vũ phu lỗ mãng không nói lý lẽ.
Giang Bân trông bộ dạng hai người xì xào to nhỏ, lại thấy sắc mặt Tiền Ninh không vui, cũng đoán được Quốc công gia đang nói giúp mình, trong lòng cũng khá vui sướng, vừa thấy hai người quay đầu nhìn lại, Giang Bân liền ưỡn ngực, làm ra bộ mặt thề không bỏ qua, Tiền Ninh thấy thế bĩu môi, lại xoay đầu lại.
Dương Lăng lại thấp giọng nói:
– Nếu theo công lý mà nói, thì ta sẽ không giúp hắn, nhưng cũng không thể tùy tiện trấn áp hắn không chịu thả người, chuyện này lão Tiền ngươi cũng biết mà. Về góc độ cá nhân mà nói, chuyện này càng có lợi cho ngươi. Ngươi có biết không, ta từng bắt được một gã khâm phạm tại Bá Châu, một tên ngu dân vô tri tự lập vương quốc, tung hoành ở quê hương hơn cả năm trời, Vương Mãn Đường này chính là Hoàng hậu của gã khâm phạm tự xưng đế ấy.
Đương kim Hoàng thượng anh minh, xử tử đầu phạm, những người còn lại sung quân Cáp Mật, nữ nhân này cũng được thả ra, nhưng nàng ta dù sao cũng từng là đàn bà của khâm phạm mưu nghịch, ngươi lại nắm giữ công tác tình hình trị an của một nửa Giang Nam, để nữ nhân như thế ở bên cạnh, Hoàng thượng có yên tâm không? Mưu đại nhân có yên tâm không? Ngươi xem xem vết thẹo với mặt Giang Bân, đấy là vết thẹo do trúng tên nhưng không hề lùi bước, là vị mãnh tướng đã dùng đao chém mãnh phỉ Lưu Nhập Thất từ đầu đến chân ra làm hai mảnh, Hoàng đế hạ chỉ khen thưởng, sung vào Ngoại tứ gia quân, giờ cho dù là môn sinh Thiên Tử, quay đầu hắn đi than khóc với hoàng thượng, nói hắn trên chiến trường giết giặc, vào sinh ra tử, thê thiếp trái lại bị ngươi ỷ thế cướp đoạt, ngươi nói thế thì có lợi cho ngươi hay không?
Những lời nói này làm dậy tâm nhãn của Tiền Ninh, vẻ mặt y đau khổ nói:
– Quốc công gia đã nói như vậy, đấy cũng là vì tốt cho Tiền Ninh. Chẳng qua cũng chỉ là một cô nương thôi sao, cũng thật không có gì to tát, nhưng ta đường đường là Trấn Phủ Sứ mà, Giang Bân hắn là cái thá gì chứ, một tướng quân du kích cỏn con, ta cứ thế mà giao người cho hắn, ta…mặt mũi ta còn để đâu nữa chứ?
Dương Lăng cười rộ lên, làm ra bộ dạng bạn thân đã lâu, dùng vai đụng y một cái, nhẹ nhàng cười mắng:
– Gã khốn này, ngươi mất mặt ư? Ngươi mất cái rắm ấy! Thê thiếp người ta, ngươi bắt đến phủ hưởng dùng trắng trợn bấy lâu nay, rốt cục ai mất mặt đây hả? Là Giang Bân làm mất người, ngươi chỉ đem người hoàn trả lại cho hắn mà thôi.
Tiền Ninh vừa nghe cũng cười rộ lên, Dương Lăng lại nói:
– Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần, ta là người đọc sách, vốn dĩ không nên nói những điều này, nhưng lúc ta và Trương Thiên Sư còn qua lại với nhau từng học qua một số bí pháp, ta thấy bát tự của Vương Mãn Đường khá cứng cỏi, ngài thấy thế nào, khắc chết trượng phu, khắc chết phụ thân, đi theo đại đạo Lưu Hành, lại khắc khắc đến gã phải tử chiến chiến trường, còn gã Giang Bân này, sát khí ngút trời có thể trấn áp được nàng ta, kết quả vẫn bị thương. Loại phụ nữ không cát tường như vậy, Lão Tiền ngươi mạo hiểm thế để làm gì?
Tiền Ninh cười ha hả, thấy người ta cũng nói đến nước này, không trả người là không xong rồi, y cắn răng một cái, ra vẻ hào phóng vỗ đùi, nói:
– Được! Quốc công gia muốn ta trả người, thế chẳng phải chỉ cần nói một câu là xong chuyện sao? Ngài trong trong ngoài ngoài nói hết cả nửa ngày trời, thế là đủ nể mặt ta rồi, Tiền Ninh không phải hạng người không biết phải quấy, ta nghe theo ngài, ta sẽ trả lại người cho hắn.
Dương Lăng vừa nghe tức thì mừng rỡ, cả hai người đều là trợ thủ đắc lực của hắn, hắn thật chẳng muốn cả hai tổn thương hòa khí. Vương Mãn Đường là thiếp không phải thê tử. Cưới thiếp cưới sắc, tuy nói rằng nàng ta bị cường đạo chà đạp, lại bị Tiền Ninh làm lem lúa, nhưng Giang Bân thật lòng yêu thương Vương Mãn Đường, hắn sẽ không quan tâm đến vấn đề này, có thể viên mãn giải quyết chuyện của cả hai, không để họ tổn thương hòa khí của nhau là quá tốt, bởi vì hắn đã phi ngựa gửi tấu sớ lên Kinh Sư. Xin ban chỉ cho phép hai tướng của Nam Kinh Thành ở lại, đấy chính là Hứa Thái và Giang Bân.
Dương Lăng cười nói:
– Thế thì đúng rồi, vậy hãy dẫn họa tinh kia ra đây, giao cho Giang Bân dẫn đi đi thôi.
Tiền Ninh ngượng ngùng nói:
– Quốc công, vừa rồi trước miếu Phu Tử gây náo động như đánh trận vậy, giờ để hắn dẫn người ra như vậy, thế thì ta thật chẳng dám ra khỏi cửa nữa. Để cho ta ba ngày, để cho ta ba ngày nữa có được không? Ba ngày sau, để ta làm một cái kiệu nhỏ, lén lút đem người hoàn trả về coi như xong chuyện.