“Rầm” một tiếng, họ nâng khiên, giơ thương, giương cung, mỗi một tinh binh trái phải đều vào vị trí. Lưu Đại Bổng Chùy giơ cao cây bổng, hợp lại cũng phải dùng mấy phần lực. Một con ngựa đen xuất hiện từ trong màn sương mờ ảo, trên lưng ngựa lại là một bóng trắng. Các thân binh vừa thấy bóng trắng liền khẩn trương hơn, tiếng “vun vút” vang lên, cung như trăng tròn, nỏ thủ tiến lên.
Dương Lăng chợt khựng lại, cố hết sức quát to một tiếng:
– Dừng tay!
Tiếng quát này mặc dù không hữu lực như của Trương Phi nhưng cũng đủ khiến người cạnh hắn giật nảy mình, một sĩ binh bên cạnh liền run tay, vội vàng giơ nỏ lên, một mũi tên phóng vút vào đám sương. Lưu Đại Bổng Chùy đang chuẩn bị xoay bổng, nghe thấy hắn hạ lệnh liền thu tay lại như phản xạ có điều kiện, suýt chút nữa mất đà ngã xuống ngựa.
Dương Lăng yên lặng nhìn phía trước, hai mắt rưng rưng, bóng dáng đó nếu không phải tiểu yêu tinh hại chết người thì còn ai vào đây nữa?
Ngựa qua được nửa cầu, người áo trắng lập tức phát hiện đại quân đông đúc đang đứng yên lặng, sợ đến mức ghìm chặt dây cương, ngựa liền hí lên dựng đứng trên hai vó sau, sau đó vó ngựa to như chiếc bát giẫm mạnh về phía trước, “cạch” một tiếng rồi đứng bất động tại đó.
– Quan binh phía trước đừng bắn tên, ta là Nam Kinh Du Kích tướng quân – muội muội của Mã Ngang, không phải Bạch Y quân.
Mã Liên Nhi cũng kinh sợ đổ đầy mồ hôi lạnh, nếu bị vạn tên bắn trúng thì chết quá oan ức rồi. Nàng nói xong một câu liền không dám nhúc nhích nữa, chỉ đứng yên tại chỗ.
Đôi mắt đang trợn tròn hết cỡ của Dương Lăng liền cong lên, hắn cười rồi, trong nụ cười có nước mắt. Gò má luôn trắng bệch lúc này đỏ lên như ánh bình minh vì kích động, hắn liền thúc chiến mã lao về phía cầu.
Ngựa lẫn trong sương, áo trắng trên lưng, xinh đẹp đứng đó, vạt áo bồng bềnh, phong thái như họa, thanh nhã phóng khoáng tựa như băng mai tuyết liên.
Lưu Đại Bổng Chùy giơ bổng trợn to mắt lên, ngơ ngác nhìn Quốc công gia một mình phóng ngựa qua đó. Một lát sau, từng luồng sương mỏng lượn lờ từ mặt sông vờn quanh, hai bóng người trên cầu liền ôm lấy nhau.
Lưu Đại Bổng Chùy ngoác miệng cười hô hố, tiếng hoan hô như núi lở sóng gầm lan rộng trong quân. Áo giai nhân nhẹ bay như tuyết khiến ba quân vô cùng hớn hở, tảng đá lớn của bọn họ xem như đã đặt xuống.
Bãi cát sa trường đã bị nhân mã hai bên đánh đến hỗn loạn, thây phơi đầy đất, bùn đất mịt mù, dày xéo tạo thành nhiều rãnh đọng đầy máu trên mặt đất. Triệu Phan đã chết trận, tàn quân Lưu Huệ thấy đã mất hy vọng phá vây, liền đổi thành làm rối vòng vây. Vì muốn tranh thủ thời gian cho Triệu Phong Tử, tuy họ bị chém thành thịt nát nhanh chóng, nhưng cũng tranh thủ chút thời gian vì phỉ tặc quân, nhân mã vượt sông đã càng nhiều rồi.
Bây giờ còn hơn một ngàn binh mã chưa đi qua, bọn họ bị bức ép khổ sở trong một vòng tròn méo mó chật hẹp do phỉ tặc xếp thành.
Triệu Phong Tử cầm đại đao đã uốn lưỡi tìm thấy Hồng Nương Tử đầu đẫm mồ hôi, khàn giọng nói:
– Đi mau, lập tức sang sông dẫn nhân mã rời khỏi ngay, nếu không quan binh bờ bên kia cũng sẽ vây đến đây.
Hồng Nương Tử dùng thương chống đất, thở hổn hển nói:
– Vậy còn ngươi?
– Ngươi cứ việc đi, ta sẽ rời khỏi sau cùng chặt đứt cầu nổi. Đi mau, đừng ở đây vướng chân vướng tay, Dương Khóa Hổ ngươi bản lĩnh đến mấy cũng không biến thành nam nhân được, Triệu Phong Tử ta không lý gì lại đi sau nữ nhân. Đi, đi mau, đại quân chỉ có ta và ngươi trấn áp được, nếu không nhất định sẽ loạn, bị quan binh phân tán tiêu diệt! Đi đi!
Tiếng cuối cùng y cố dốc toàn lực hét lớn.
Hồng Nương Tử bị y đẩy mạnh, thân thể đã mệt mỏi cũng không kịp né tránh, nàng dậm chân, vội nói:
– Nhân mã còn lại không nhiều nữa, cứ việc sang sông, chặt cầu phá vây.
Dứt lời, nàng hối hả chạy về phía cầu nổi.
Đại quân Dương Lăng đã tới. Đứng trên một cồn cát cách bờ sông một dặm rưỡi, Dương Lăng dừng ngựa dò xét một lúc rồi vung nhẹ roi ngựa, thản nhiên nói:
– Điều đại cung thủ của chúng ta đến đây, dùng nỏ phong tỏa cầu nổi trên sông ngăn cản phỉ tặc vượt sông. Toàn quân đột kích, diệt hết bọn chúng trên bờ sông.
Theo lệnh Dương Lăng, nỏ lớn vốn dùng để thủ thành ở đầu thành Nam Kinh được đưa lên cồn cát, bốn người phụ trách một chiếc nỏ lớn, tổng cộng ba mươi chiếc, mỗi chiến bắn ba mũi tên nhắm thẳng ngay mặt sông.
Triệu Hạo toàn thân đẫm máu, lại anh dũng liên tiếp giết bảy quan binh, mọi thứ trước mắt đều biến thành màu đen. Y đã đuối sức, kết quả bị quan binh thừa dịp chém đứt một cánh tay. Y đau đớn hét thảm một tiếng rồi lảo đảo lui về phía sau vài bước, người bên cạnh vội vàng tiến lên ngăn chặn kẻ thù. Trình Lão Thực chạy tới như bay đỡ lấy y. Triệu Phong Tử liền nói:
– Trình Nhị thúc, mau giúp huynh đệ của ta sang sông, đi mau!
Trình Lão Thực khiêng Triệu Hạo đi đến cầu nổi, Triệu Hạo vùng vẫy nói:
– Không, thả ta xuống, ta muốn cùng sống củng chết với đại ca.
Trình Lão Thực vẫn im lặng khiêng y lên thuyền. Triệu Hạo quay đầu lại, chợt thấy đầu vai Triệu Phong Tử trúng một mũi tên liền trợn mắt rống to:
– Đại ca!
Y liền đẩy Trình Lão Thực ra rồi xoay người chạy về phía bờ. Chỉ nghe một tiếng vút vang lên, một mũi tên dài bắn ra từ chiếc nỏ lớn cắm xuyên qua người, máu tươi bắn lên khoang thuyền. Trình Lão Thực rống to:
– Triệu Hạo!
Trình Lão Thực vội vàng chạy đến cõng Triệu Hạo. Mấy tiếng “vun vút” vang lên, mấy mũi tên có thể cắm xuyên tường thành liên tiếp phi tới, bất kể là người hay ngựa đang qua sông trúng phải mũi tên xuyên người này đều túa máu.
Trình Lão Thực thấy tình thế không ổn liền vội nhảy xuống sông. Y không biết bơi, cứ thế nhảy xuống nước bám vào thân thuyền chầm chậm di chuyển về phía đảo nhỏ. Triệu Hạo bị bắn xuyên bụng thủng ruột, căn bản khó mà sống nổi.
Người bên cạnh Triệu Phong Tử càng lúc càng ít, cung nỏ lớn đã cắt đứt đường sống của nhóm người sau cùng. Y vẫn chưa biết Tam đệ đã chết, thây người xác ngựa chất ngổn ngang trên thuyền cầu đỏ tươi một mảng, không tài nào phân biệt rõ thứ gì nữa.Cuồng đao vung mạnh, Triệu Phong Tử mang theo đầu vai cắm tên, quay người hét to về phía bên cầu
– Chặt cầu! Chặt cầu! Đừng để quan binh đuổi theo!
– A!
Sau lưng trúng một mũi tên, Triệu Phong Tử suýt nữa té ngã, y loạng choạng đi đến đầu cầu. Hồng Nương Tử ở đảo nhỏ đối diện thấy y trốn không thoát, đang định quay lại thì thấy y nở một nụ cười thảm. Đột nhiên y vung đao chặt xuống, chỉ với mấy nhát đao, dây thừng buộc chặt vào cột gỗ cắm thật sâu trên bờ bị y chém đứt. Y thuận tay đẩy thuyền hướng về một bên đảo nhỏ vẫn còn buộc dây thừng.
Hơn mười mũi tên dùng để phong tỏa bờ sông bắn lên không trung rồi chúc mũi vun vút xuống nước làm dậy lên trận sóng lớn.
– Đừng giết y! Kẻ đó là trùm thổ phỉ Triệu Phong Tử, người này nhất định phải bắt sống!
Trên cồn cát, Dương Lăng thấy bóng dáng Triệu Toại liền vội hạ lệnh, nỏ lớn vốn nhắm về phía y lại khẽ nhích về phía trước. Nhưng do dòng thủy lưu nên chiếc thuyền đã chặt đứt bị trôi đi, toàn bộ cập vào một bên đảo nhỏ, bọn phỉ tặc còn lại muốn chạy cũng không được.
– Xin chiếu cố tốt cho vợ con ta!
Triệu Phong Tử không biết cách xa như vậy, bên cạnh lại có tiếng hét giết rung trời, Hồng Nương Tử ở bên kia có thể nghe thấy hay không. Y vẫn chắp tay hét một tiếng, sau đó cầm đao bước từng bước khó nhọc quay lại. Hồng Nương Tử hai mắt ngấn lệ, cắn răng xoay người chạy đi.
Quân đủ sức của Dương Lăng gia nhập khiến phỉ tặc ỷ vào thế hiểm chống cự như sư tử tuyết gặp lửa. Bọn họ vốn đã sức cùng lực kiệt, đụng chạm đao thương với quan binh, tất cả đều kiệt sức gần như vừa đẩy liền ngã, sao còn là đối thủ của đám hổ sói này. Triệu Phong Tử mình đầy thương tích, trước ngựa sau lưng đều trúng một mũi tên. Lão Đại với vết thương rách toạc trên đùi không biết lấy ý chí từ đâu, y vẫn còn kiên trì chống đỡ đến cùng.
Y lảo đảo chống đao đứng trên bờ sông, hậu trận không ngừng có người hô lớn:
– Quốc công hạ lệnh bắt sống Triệu Phong Tử! Quốc công hạ lệnh bắt sống Triệu Phong Tử!
Tiếng hô vừa cất lên, không còn ai phóng tên về phía y nữa.
Triệu Phong Tử đưa mắt nhìn quanh, trên bờ cát chỉ còn một mình y sống sót. Những đôi mắt tham lam chăm chú nhìn y, tựa như y chính là mũ quan, chính là núi bạc chất đống. Triệu Phong Tử bật cười thê lương, y không nhìn thấy Dương Lăng đứng trên cồn cát đằng xa kia, trước mặt là thiên quân vạn mã, đâu đâu cũng là người, làm sao y tìm được hắn.
Triệu Phong Tử lắc mình, bỗng nhiên quỳ một gối trên mặt đất, quan binh vừa định sấn tới không khỏi lui lại.
Triệu Phong Tử cắn răng, chống tay lên chuôi đao từ từ đứng lên đưa mắt lạnh lùng nhìn đám quan binh, sau đó quay người lại dùng đao chống đất, đi một bước, trường đao lại chống về phía trước, từng bước từng bước đến bờ sông, rồi từng bước đi xuống nước. Vô số quan binh trên bờ đều im lặng, tiếng chém giết đã lặng thinh, mọi người đều lặng yên chăm chú nhìn y.
Dòng nước càng ngày càng sâu, càng ngày càng siết, y dùng đao chống đỡ đi được sâu hơn, nhưng với thể lực của y khó mà chống chọi với nước sông chảy xiết lâu hơn nữa. Đột nhiên có một lốc xoáy cuốn tới, Triệu Phong Tử vốn đang đi ngập tới bả vai liền cắm người về phía trước, rồi biến mất trong dòng nước chảy xiết.
Giang Đông nước chảy cuồn cuộn, Triệu Phong Tử từng oai phong một cõi biệt tăm biệt tích trong sóng lớn cuồn cuộn.
Loạn thạch xuyên không, sóng dữ xô bờ, sóng đã tận, biết bao nhân vật anh hùng.