– Bổng Chùy ca, tỉnh lại! Đại Bổng Chùy! Bổng Chùy, Bổng Chùy, Đại Bổng Chùy!
Đại Bổng Chùy ngáy o o như sấm, khó khăn lắm mới đánh thức được, y bực dọc nói:
– Cái gì? Hừ, chiến đấu từ Phượng Dương đến giờ lão tử chưa ngủ được bữa nào ra hồn, đánh xong trận này xương cốt muốn rã hết luôn. Ngươi thì sung sức rồi, muốn gì đây?
Thân binh nhỏ giọng:
– Bổng Chùy ca, khi nãy tôi đi tiểu thấy Quốc nàngng gia vẫn đứng yên trong sân, trời sắp sáng rồi, làm tôi sợ muốn chết. Huynh thân với Quốc công gia, hay là đến khuyên thử đi, tôi không dám nói gì hết.
– Hả?
Đại Bổng Chùy nhảy dựng lên:
– Tiểu tử nhà ngươi mắc gì không nói sớm hơn?
Y vội vội vàng vàng mặc quần áo, thấy ngoài cửa sổ đã dần sáng, trong lòng lại lo lắng vạn phần:
– Quốc công gia bảo chúng ta đi ngủ, còn tưởng ngài ấy cũng nghỉ ngơi rồi, ngươi nói chuyện này phải làm sao đây?
Sau khi ăn mặc tử tế, Đại Bổng Chùy mang giày chạy té khói ra ngoài. Dưới đại đường ở tiền sảnh, Dương Lăng vẫn đang đứng yên tại đó. Sương sớm lãng đãng trong không khí, Dương Lăng đứng trong màn sương lượn lờ trông nàng độc như một mảnh u hồn.
Đại Bổng Chùy đi đến phía sau hắn, cố ý dậm chân mạnh, Dương Lăng dường như không nghe thấy. Đại Bổng Chùy lặng lẽ đến bên cạnh, vừa thấy liền giật mình, vội vàng tiến lên đỡ lấy vai của hắn, lo lắng nói:
– Quốc công? Quốc công gia?
Qua một đêm, sắc mặt của Dương Lăng vô cùng tiều tụy, hắn chỉ mặc một lớp áo, đầu buộc khăn vải, một tầng sương mỏng phủ lên mái tóc tựa ánh bạc lấp lánh, trắng như tóc bạc. Ngay cả người thô lỗ như Đại Bổng Chùy cũng thấy rõ ràng khí sắc tâm lực tiều tụy, không còn sức lực nơi hắn.
– Đừng lắc, đừng lắc ta nữa.
Dương Lăng sức cùng lực kiệt, thốt ra một câu như đang rên rỉ. Đại Bổng Chùy không dám chạm vào hắn, lại lo lắng hỏi một câu:
– Quốc công gia, ngài… ngài…
– Ta không dám nghĩ đến nàng, nhưng trong đầu ta toàn là hình bóng nàng ấy.
Dương Lăng lạnh nhạt nói:
– Ta nên đi gặp Phán nhi, nhưng ta không dám gặp nó. Đêm nay Liên nhi thế nào rồi, nàng ấy còn sống, bị đám phỉ tặc điên cuồng chà đạp sống dở chết dở, hay là đã trở thành tử thi lạnh như băng bị vứt ở hoang sơn dã lĩnh, bị sói hoang cắn nát thân thể?
Dương Lăng chầm chậm quay đầu lại, Đại Bổng Chùy hoảng sợ lui một bước. Thoạt nhìn Dương Lăng như người đã chết, duy chỉ có đôi mắt lóe lên ánh lửa dị dạng, nhìn rất đáng sợ.
Đại Bổng Chùy bắt đầu run rẩy:
– Quốc… Quốc công gia, người hiền ắt sẽ gặp lành, nói… nói không chừng đã trốn thoát rồi. Ngài… ngài đừng tỏ ra đáng sợ như vậy nữa, với lại… Triệu Phong Tử xem trọng đạo làm tặc nhất, người… người của y nhất định sẽ giữ quy củ.
Dương Lăng mỉm cười, nụ cười thê lương cùng cực:
– Nếu quan binh bị người khác đuổi giết thảm bại như thế thì không nói gì đến quân kỷ nữa. Đường đường là Đô Chỉ Huy Sứ mà có thể giết cả nhà người ta giả lập công trạng, Liên nhi còn có thể bình yên vô sự sao?
Dương Lăng nói như dở khóc dở cười:
– Nếu đến lúc ta nhìn thấy Liên nhi, nàng đã trở thành một thi thể hoàn toàn biến dạng, ngươi bảo ta phải sống sao đây, sống sao đây?
Hắn đột ngột nắm lấy Đại Bổng Chùy, lực tay cực mạnh, siết chặt đến mức khiến Đại Bổng Chùy cảm thấy hai vai đau nhức, y lại không dám phản kháng, bị lắc giống như một chiếc lá cây vậy. Dương Lăng hung dữ gằn giọng:
– Ngươi nói đi, hai quân giao chiến, một nữ nhân có lợi gì? Có ai chịu dẫn theo nàng ấy sao? Hoặc là giết, hoặc là thả, lúc chạy trốn bọn chúng còn mang theo một tù binh làm gì? Ngươi nói đi! Tại sao ngươi lại giấu ta!
Đại Bổng Chùy sợ muốn phát khóc, liền gào lên:– Tôi… Chúng ta lập tức xuất binh báo thù cho phu nhân, giết sạch bọn chúng!
– Xuất binh?
Đốm sáng le lói trong đôi mắt tăm tối của Dương Lăng càng sáng hơn:
– Đúng! Xuất binh! Chúng ta xuất binh!
Hắn ngẩng đầu, đăm đăm nhìn màn sương trắng mịt mờ trước mặt.
“Quân tự minh nguyệt ngã tự vụ.
Vụ tùy nguyệt ẩn không lưu lộ.
Chích duyên cảm quân nhất hồi cố.
Sử ngã tư quân triều dữ mộ.
Hồn tùy quân khứ thiên nhai lộ
Y đới tiệm khoan bất giác khổ.
Tích thán niên hoa như triều lộ.
Hà thì hàm nê sào quân ốc?
Tam thập lục luân minh nguyệt hậu
Đương vi quân tác nghê thường vũ.
(Tác phẩm: Cổ tương tư khúc; Xuất xứ: Nhạc phủ)
Bên tai vang lên lời tâm tình thốt ra từ trái tim si mê của nữ nhi. Dương Lăng đột nhiên nhắm hai mắt lại, nước mắt tuôn rơi, hắn khó nhọc rít qua kẽ răng hai từ đằng đằng sát khí:
– Xuất binh!
– Tại sao lại có sương mù?
Triệu Phong Tử nhíu chặt hàng mày, chỏm râu không buồn chải rối nùi, sợi nào sợi nấy dựng đứng lên giống như một con nhím, ánh mắt cũng đỏ sòng sọc:
– Nhiều sương mù có lợi cho quân ta phá vây, đây là đục nước béo cò, nhưng sương nhiều như vậy, một khi lạc đường… Chỉ mong khi tới bờ sông sương mù tan hết.
– Nhị đệ, Tam đệ, thông báo tất cả nhân mã chuẩn bị hành động.
– Còn người bị thương tính sao?
Triệu Phan thận trọng hỏi.
Triệu Toại do dự, sau đó hạ quyết tâm cắn răng nói:
– Ai có thể đi theo thì đi, nếu không nhân lúc có sương mù tự chạy trốn tìm đường thoát. Chúng ta… chúng ta không thể để ý nhiều như vậy.
Triệu Phan giẫm chân rồi vội vàng rời đi.
Hồng Nương Tử ung dung đến cạnh Mã Liên Nhi, Mã Liên Nhi lập tức đứng dậy. Hồng Nương Tử vẫn mặc toàn thân áo đen, trên đầu lại buộc một dải khăn trắng tinh, không biết là để tang cho phụ thân đã được báo thù, hay là vì trượng phu Dương Hổ của nàng.
– Ngươi biết nghe lời đấy, đêm nay rất an phận.
Nàng dùng giọng châm chọc nói với Mã Liên Nhi.
Mã Liên Nhi cười dịu dàng:
– Hồng tỷ tỷ nghĩa khí ngất trời, là nữ tử hiếm thấy trong lục lâm, có tỷ lên tiếng, sao ta có thể không tin?
Hồng Nương Tử nhìn nàng đánh giá, thở dài nói:
– Kẻ giàu sang khinh thường chúng ta, bọn ta cũng khinh thường họ. Hiện giờ nhìn dáng vẻ của ngươi, ta thấy phú hộ không phải chỉ toàn là hạng sâu bọ tầm thường chuyên hút máu dân chúng.
Mã Liên Nhi cười, nhẹ nhàng nói:
– Là tặc hay không, không có nghĩa là người đó tốt hay xấu; là nghèo hay giàu, cũng không có nghĩa là người đó tính thiện hay ác. Hồng tỷ tỷ, nếu chúng ta quen biết ở một nơi khác, có lẽ chúng ta sẽ trở thành tỷ muội thân thiết.
Hồng Nương Tử xúc động, nàng yên lặng nhìn Mã Liên Nhi, lát sau mới điềm nhiên nói:
– Không thể nào, chúng ta không phải là người chung đường.
Nàng xoay người định đi, nhưng nghĩ gì đó liền xoay người lại, tháo kiếm đeo bên hông đưa cho Mã Liên Nhi, nói:
– Một con ngựa, một túi tên, một cây cung, còn có đoản kiếm này của ta, ngươi giữ đi.
Nàng cười khinh miệt, nói:
– Đừng thấy bọn ta là cường đạo, nhưng người của ta còn nói đạo nghĩa, có đôi khi quan binh còn tham lam cường bạo hơn, xấu xa hơn bọn ta! Ngươi rất xinh đẹp, nếu ta đã thả ngươi thì sẽ cố hết sức bảo vệ chu toàn cho ngươi, đừng để bị quan binh dọc đường khi dễ.
– Tỷ… Tỷ cho ta bội kiếm của tỷ sao?
Mã Liên Nhi ngây người. Nữ nhân trước mắt này một mực giữ quy tắc và đạo nghĩa làm người của mình, đều là nữ nhân, tặng vũ khí của mình thì Mã Liên Nhi có thể hiểu được, nhưng cho nàng đoản kiếm này thì có phần kỳ lạ. Nàng nhận ra đây chính là một thanh bảo kiếm, đích thị đây là vật tùy thân yêu thích của Hồng Nương Tử.
Hồng Nương Tử xoay người lại, nói đầy ẩn ý:
– Đây là một thanh bảo kiếm đã theo ta nhiều năm. Trận đánh này chính là một màn huyết chiến, nếu ta không thể phá vây thoát ra, hoặc là nó sẽ bị tên tiểu tốt nào đó tống vào hiệu cầm đồ, hoặc là… chôn vùi mục nát dưới đất cùng ta. Ta tự rước họa, bảo kiếm vô tội, mong ngươi trân trọng nó.
– Vậy… tỷ dùng thứ gì?
– Chiến trường giết địch, đương nhiên là dùng trường thương đại đao mới sảng khoái!
Dứt lời, Hồng Nương Tử liền nhấc một thanh Đại Khảm Đao nặng hơn hai mươi cân từ giá tam giác dựng vũ khí, không buồn ngoái đầu lại, nói:
– Bọn ta sẽ lập tức nhổ trại, ngươi đợi bọn ta rời khỏi thì đi!
Đoạn nàng sải bước rời đi.
Mã Liên Nhi thè lưỡi:
– Dương Khóa Hổ hung hãn thật!
Không hiểu tại sao, Mã Liên Nhi trước giờ luôn cao ngạo bỗng nhiên sinh lòng thương tiếc với đạo tặc Hồng Nương Tử trông có vẻ mạnh hơn nàng gấp trăm lần, tựa như nàng yếu hơn nàng gấp trăm lần. Đều là nữ nhân, cuộc đời và vận mệnh của nàng ấy không biết khó khăn hơn nàng biết bao nhiêu lần. Trông nàng ấy mạnh mẽ là vậy, nhưng đó mới thực sự là dân thường không thể tự làm chủ, chơi vơi dưới sức mạnh an bài của vận mệnh.
Như nàng ấy đã nói, từ nhỏ khi sinh ra đã định là tầng lớp dân chúng thấp kém nhất, từ lúc cất tiếng khóc chào đời đã phải sinh tồn, tranh đấu cùng vận mệnh…
Trên Phượng Hoàng Lĩnh, Lưu Huệ đứng trên một tảng đá lớn phóng mắt về phía chân núi, sương mù lượn lờ khó phân biệt bóng người. Lưu Huệ không khỏi mừng rỡ, bởi nỗi đau buồn vì cái chết của Tề Ngạn Danh, Lưu Thất biến thành hư vô:
– Trời giáng sương dày, đúng là trời cũng giúp ta, đây là cơ hội duy nhất để phá vây.
Y kích động nhảy xuống tảng đá rống lên:
– Mau mau mau, tất cả đứng lên, sương mù dày đặc đúng là cơ hội tốt để phá vây, chỉ cần xông ra ngoài, chúng ta vẫn còn đường sống!