Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia – Chương 909: Chương 393-1: Nhẹ tựa lông hồng (1) – Botruyen

Trở Lại Minh Triều Làm Vương Gia - Chương 909: Chương 393-1: Nhẹ tựa lông hồng (1)

– E hèm! Ta là quan tướng triều đình, ngươi vừa mới nói cái gì?

Chu Đức An người tài năng đảm lược, một mình dẫn bốn thân binh đi vào ngỏ nhỏ, vừa lúc nghe thấy tiếng kêu vui mừng như điên của hai vợ chồng.

Ngỏ nhỏ này vì gần vùng binh hoảng mã loạn, bách tính đều đóng kín cửa, quan binh hao hết khí lực đến từng nhà từng hộ mở cửa đi vào điều tra, thì hay người này lại mở toang cửa hưng phấn kêu to. Chu Đức An đang gõ cửa một hộ gia đình, mơ hồ nghe ở đây nói cái gì mà phong tước, y lập tức bỏ hộ gia đình kia mau chóng bước nhanh tới.

Phương tú tài đang kinh hỉ nhảy nhót, vừa nghe giọng người nói sợ đến mức giật mình theo phản xạ. Y mới chỉ mở một cánh cửa, khe hở không lớn, vừa giật mình thì Chu Đức An đi vào, đứng ngăn ở cửa.

Chu Đức An mỉm cười, ôn tồn nói:

– Đừng sợ, chúng ta là quan binh của triều đình, đang bao vây tiễu trừ tàn phỉ trốn chạy, trong thôn này ngươi có nhìn thấy người lạ nào không?

Phương tú tài nhìn thấy vị quan tướng trước mặt toàn thân mặt giáp trụ uy vũ, bên hông giắt đao, vô cùng khôi ngô, phía sau còn có hai thị vệ đứng hầu, không khỏi mừng rỡ như điên, nói:

– Tiểu nhân đang muốn vào thành báo tin tức, vị quan gia này đến thật đúng lúc. Đạo tặc Dương Hổ chạy đến nhà tiểu nhân, bị tiểu nhân giết rồi.

– Cái gì?

Chu Đức An giật mình kinh hãi, đôi mắt trợn lên, nhìn chằm chằm vào người tú tài này, nghi hoặc nói:

– Ngươi Công tử thân thủ thần tuấn, không ngờ lại giết được đạo tặc Dương Hổ! Thi thể của hắn ở đâu?

– Không dám không dám, tiểu nhân sức trói gà không chặt.

Phương Khinh Sầu tươi cười chắp tay nói.

Nghĩ đến việc mình sắp được phong Bá tước, thân lại có công danh trong người, quan lớn thì không dám nói, nhưng tương lai làm Tri huyện lão gia nhất định không khó, trên mặt y không khỏi lộ ra vẻ đắc ý:

– Thủ lĩnh phản tặc sức cùng lực kiệt, chạy trốn đến nhà tiểu nhân nhưng lại ngông ngênh mà ngủ, tiểu nhân thừa dịp hắn không phòng bị lấy ngư xoa đâm vào yết hầu, mới lấy được tính mặt của tên đạo tặc này Bây giờ hắn đang ở trong nhà, xin quan gia đi vào nghiệm chứng.

Chu Đức An vừa rồi còn cho rằng trong ngỏ nhỏ có cao nhân, nhìn tên thư sinh yếu đuối còn tưởng là một vị cao nhân không xuất thế, nghe xong lời này trong lòng mới giật mình. Y gấp đến độ không chịu nổi liền xông vào phòng, hai thân binh theo sau tiến vào, hai tên khác giữ ở cửa.

Chu Đức An đè lên chuôi đao, vừa xông vào phòng, liếc mắt thấy tình cảnh trên chiếc giường, tay của y liền buông lỏng chuôi đao, Chu Đại tướng quân giết người vô kể há nhìn không ra trên giường là một người chết hay sao?

Y nhanh chóng xông vào phòng, chỉ thấy người trên giường đầu tóc bù xù, dáng người hùng tráng như sư tử, vẻ mặt có chòm râu dữ tợn, mắt trợn tròn xoe, dường như sắp bất ngờ xông tới, vẻ mặt vô cùng sống động đó, khiến người ta vừa nhìn đã biết lúc người tráng hán này còn sống, là một thiết hán uy phong lẫm lẫm đến bực nào.

Thiết xoa đâm sâu vào yết hầu của gã, xem bộ dáng đến xương cổ cũng đã bị đâm nát, máu tươi đã chảy tràn đầy cổ gã, đến miệng cũng chảy máu, thiếu phụ tên Tú Nhi kia nhìn thấy sợ hãi trong lòng, không khỏi lui về sau co rúm người lại. Chu Đức An lại không sợ hãi chút nào, đi đến trước giường cẩn thật quan sát Dương Hổ.

Từ lúc diệt phỉ ở Bá Châu, y đã thông qua một vài người và mấy tên sơn tặc biết được diện mạo chính xác của Dương Hổ, hơn nữa sau khi Dương Hổ mù một con mắt thì nét đặc thù càng rõ ràng hơn. Y chỉ đánh giá một lượt, liền kết luận người này thật sự là Dương Hổ không thể nghi ngờ.

Chu Đức An thở dài một hơi, cả người thả lỏng. Phương tú tài ở bên cạnh có hơi lo lắng nói:

– Quan gia, tên tặc nhân mà tiểu nhân đã giết chết có phải là Dương Hổ?

Hai má Chu Đức An co giật, thản nhiên nói:

– Không sai, người này chính là đạo tặc Dương Hổ!

– Ha ha, ta phát đạt rồi, nương tử ơi, ta sắp làm quan rồi, ta sắp được phong Bá tước rồi, thưởng vạn kim rồi, ha ha ha, chúng ta có thể chuyển vào thành Kim Lăng ở, không còn ở ngôi làng nơi cùng sơn này chịu khổ nữa. Nếu đã tung ra đao thứ nhất nhập ma này rồi, y cũng không sợ mãi mãi đọa địa ngục nữa, hoặc là không làm đã làm phải làm đến cùng. Chu Đức An hạ quyết tậm, tiếng lên một bước, gót giày đạp lên cổ đứa bé đang khóc oa oa trên lưng thiếu phụ.

– Đừng!

Tên thị về cầm ngư xoa run rẩy kêu lên, một tiếng xương gãy giòn tan vang lên, tiếng khóc của đứa bé trong tã lót đột nhiên im bặt, gót giày dùng lực, giẫm gãy chiếc cổ non nớt của đứa bé, lại giẫm gãy cả cột sống của mẫu thân nó.

Chiếc giày dính máu tiến lên một bước, hai tên thị vệ hoảng sợ lui một bước, tên thị vệ cầm ngư xoa rung giọng nói:

– Chu đại nhân, ngài ngài làm gì vậy?

Tên kia nói:

– Ta biết rồi, ta biết rồi, đại nhân ngài ngài giết giết người cướp công!

Trên môi Chu Đức An nở một nụ cười âm trầm, nói:

– Ngươi nói đúng rồi, rất thông minh!

– A!

Tên thị vệ nọ lập tức nhận ra mình cũng là đối tượng bị diệt khẩu, gã rút đơn đao ra, lao đến chỗ Chu Đức An, một đao hoàn mỹ, mang theo đao phong lạnh thấu xương.

Trong khoảnh khắc lưỡi đao khó khăn lắm mới bổ tới trán Chu Đức An, cơ thể Chu Đức An bỗng dưng di chuyển một cái, đao thuận theo ống tay áo chém xuống, tay của Chu Đức An đã giữ chết lưỡi đao như một cái kẹp.

Vặn một cái, xương liền gãy, tay trượt lên trên, thuận thế đoạt lấy đao trong tay gã, đao chém ngược lên, từ hạ âm đến yết hầu, mở toang cả ngực bụng, trong khoảnh khắc máu sắp bắn tung tóe y liền nhảy sang một bên, phòng ngừa máu tươi bắn tung tóe lên người. Tên thị vệ đó bị một đao gần như bị chém làm hai nửa, ngã ra xa chừng hai thước, ngã ầm xuống đất.

– Người đâu mau lên! Chu Đức An giết người diệt khẩu!

Tên thị về cầm ngư xoa rống to một tiếng, cương xoa trong tay ném tới, Chu Đức An nghiêng đầu, cương xoa cắm vào khung cửa, cán còn rung lên bần bật.

Đao trong tay Chu Đức An đâm ra nhanh như chớp, tên thị ném thiết xoa lập tức trở mình muốn nhảy ra khỏi cửa sổ bị đao thép đâm ngang lưng, cả người vắt trên bệ cửa, mềm nhũn như đoạn vải rách, không chút động đậy.

Hai tên thị vệ nghe thấy tiếng kêu lần lượt xông vào cửa, cầm đao kinh ngạc đứng ở ngoài nhà, dùng một ánh mắt xa lạ nhìn đại nhân của họ. Ánh mắt của Chu Đức An sắc bén giống như chim ưng, dưới cái nhìn chằm chằm của y, đối với mấy tên thị vệ đang co rúm vì sợ giống như hùng ưng nhìn một đôi chuột.

Bọn họ không tận mắt chứng kiến như hai tên thị vệ vừa nãy ở trong phòng, đầu óc còn có thể duy trì chút tỉnh tảo. Một tên thị vệ run rẩy khuyên nhủ:

– Đại nhân ngài ngài không thể nào một tay che trời, che giấu được tai mắt của thiên hạ đâu, buông buông tay đi.

Chu Đức An cười, ánh mắt hơi rủ xuống, lãnh đạm nói:

– Đao thứ nhất đã xuất thủ, ta không thể quay đầu nữa. Ở đây còn người ngoài sao? Sao không thể qua mắt được thiên hạ? Chỉ cần hai người các ngươi cũng chết đi, vậy thì ta nói đen chính là đen, ta nói trắng chính là trắng? Chữ lợi đi đầu, vốn có thể biến trắng thành đen, cũng có thể biến đen thành trắng, chỉ cần ngươi hiểu là được.

Y nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói:

– Từ nhỏ ta đã không quản nắng cháy gió rét khổ luyện công phu, sau khi tham gia quan ngũ vào sinh ra tử nơi sa trường đẫm máu, qua biết bao trắc trở, ta mới có được vị trí ngày hôm nay. Hắn, một tên tú tài rắm chó, hắn có bản lĩnh gì, chỉ vì giết lầm một tên đạo tặc, thì có thể tấn tước phong quan? Hừ! Thiên địa bất công!

Chu Đức An đột nhiên cười:

– Đừng nhìn ta như thế, nếu các ngươi có cơ hội lăn lộn lên được vị trí của ta hiện tại, các ngươi sẽ biết làm quan không dễ như vậy, có cơ hội thì phải nắm chặt, cần độc ác thì phải độc ác, cái gì mà trắng đen chính tà, ngươi muốn nó là cái gì, thì có thể biến nó thành cái đó. Thanh gỗ màu trắng có thể đốt thành than đen, khúc than đen có thể đốt thành tro trắng. Đây, chính là bản lĩnh lật lọng của người bề trên.

Nói đoạn, đao vung lên, ánh đao như xé rách tầng mây, đột nhiên lóe lên, lại lần lướt vào khoảng không

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.